Trên bàn có một bát súp. Vừa mới húp một chút, tôi thực sự đã bị choáng ngợp bởi cảm giác sung sướng.
Đã lâu rồi tôi chưa cảm nhận được lại cái cảm giác khi ăn đồ ăn nóng sốt đi qua cổ họng như vậy, điều đó khiến tôi bật khóc.
"Đây chính là hạnh phúc~" -Ruri
"Khóc hoặc ăn. Đừng có mà làm cả hai điều ấy cùng lúc như vậy. Muốn ăn kèm thịt không?" -Phù thủy
"Có chứ!!" -Ruri
Tôi thưởng thức khoảnh khắc sau khi cắn miếng thịt mọng nước đó.
Trong khi tôi đang ăn, tôi mừng thầm vì người tôi gặp là người tốt.
Sau cú sốc ban đầu, người được coi như là tên sát nhân khát máu trên thực tế chưa gây tội ác nào vào lúc đó. Thay vào đó, bà ta đang làm thịt một con thú hoang để nấu ăn. Khi bà ta ra khỏi cái lều và đi đến chỗ đầy hỗn loạn, thì bà ấy đã gọi tôi lại. Ngay sau đó, bà ấy nhận thấy tôi ngất xỉu.
Thật là một sự hiểu lầm tai hại...
Nhưng tôi rất biết ơn vì bà ấy đã chữa trị vết thương cho tôi, và cho tôi ăn đồ ăn nóng sốt.
Tôi chưa nhìn được bà kỹ lắm bởi vì tôi bị mất ý thức ngay sau đó. Bây giờ những gì tôi thấy chỉ là một bà già bình thường mà thôi.
Mặc dù ấn tượng đầu tiên của tôi về bà ấy là một người độc ác, bởi vì bà ta có khuôn mặt độc ác, nhưng một người cho một người xa lạ ăn uống thì người đó chắc chắn không phải là một người độc ác.
Những câu truyện cổ tích mà tôi đã từng đọc về những mụ phủ thủy giả vờ thân thiện với nạn nhân chỉ để ăn thịt họ về sau chợt hiện lên trong đầu tôi. Tuy nhiên, tôi không quan tâm về điều đó bây giờ. PHải ưu tiên đồ ăn trước đã. Tôi liếc nhìn xung quanh để tìm cái lò sưởi đang sưởi ấm tôi lúc này.
"Cô vừa một khoảng thời gian khó khăn nhỉ? Từ đầu ta chả quan tâm đến Nadarsia rồi, nhưng mà điều này chỉ càng khiến ta ghét nó hơn. Ta chả biết gì về mấy cái tiên tri cổ đại, nhưng mà làm tới mức phải đi bắt cóc người khác từ một thế giới khác thì..."
Tôi ngưng lại và nhìn chằm chằm vào bà ta.
"Tại sao bà biết điều đó? Tôi chưa kể bất kì điều gì với bà mà." -Ruri
Tôi chưa kể cho bà ta về gốc gác của mình, ấy vậy mà nghe bà ta nói, cứ như thể là bà ta biết hết thảy tất cả mọi chuyện đã xảy ra vậy.
Bà lão cười nhếch mép và ngửa mặt lên trần nhà.
Tôi cũng làm tương tự và nhìn lên khắp xung quanh nhưng mà ngoài khoảng không trống rỗng ra thì chả có thứ gì cả.
"Những đứa trẻ này nói với ta." -Phù thủy
Bà ta bảo "những đứa trẻ". Nhưng ở đây chỉ có mình và bà ta thôi mà. Giờ tôi thậm chí còn bối rối hơn trước nữa.
"À, cô sẽ không thể nhìn thấy chúng khi ở trạng thái này đâu. Hmm, xem nào, trước khi tới đây, cô có nghe thấy được âm thanh hay gì không?"- Phù thủy
"Âm thanh... ah! Tôi có nghe thấy, hơn nữa, đó là những tiếng chuông. Nó luôn dẫn tôi đến nơi có nguồn nước và thức ăn." -Ruri
Vừa dứt lời, âm thanh quen thuộc đó vang lên như thể chúng đang cố nói "Đúng thế! Chúng tôi đang ở đây!"
"Đó là những giọng nói của những tiểu tiên. Thực ra, đang có rất nhiều tiểu tiên đang tập trung lại ở trong phòng lúc này." -Phù thủy
Tôi lướt nhìn xung quanh thêm lần nữa nhưng kết quả là tôi vẫn không nhìn thấy gì cả.
"Theo ta quan sát được thì nhận thấy, cô có một lượng ma lực khá lớn. Tuy nhiên, việc cô không thể nhìn thấy họ có nghĩa là khả năng sử dụng phép thuật của cô chưa thành thạo. Một khí cụ có tốt đến đâu mà người dùng như c*t thì cũng vô dụng." -Phù thủy
Không thể sử dụng những thứ mình sở hữu. Giống như việc xem TV mà không bật nguồn lên vậy. Nói cách khác, mình chỉ cần tìm cái 'nguồn' đó thôi...
Với suy nghĩ đó, một lần nữa tôi sử dụng trí tưởng tượng của mình để hình dung tôi có thể nhìn thấy bọn họ như những gì mình đã làm để tạo ra ngọn lửa. Sau khi làm vậy, tôi cảm thấy tầm nhìn của mình đang được mở rộng. Điều tiếp theo mà tôi biết, đó là tôi nhìn thấy những tiểu tiên với kích cỡ chỉ bằng bàn tay đang bay lượn khắp căn phòng.
"Woah!!" -Ruri
Tôi ngã khỏi ghế trước cảnh tượng đáng kinh ngạc đang diễn ra ở trước mặt. Thấy vậy, những tiểu tiên lập tức tụ tập xung quanh và để kiểm tra xem tôi có ổn không.
『Bạn ổn chứ?』
『Nó có đau lắm không?』
"Tôi ổn... đợi đã... huh? Tôi có thể nghe và hiểu được các bạn!" -Ruri
"Bây giờ thì, cô có thể nhìn thấy họ rồi phải không? Ta đoán là cô có khả năng thích nghi khá cao đấy, cộng với việc bước sóng ma thuật của cô là loại rất thu hút các tiểu tiên. Hiểu được ngôn ngữ của các tiểu tiên có nghĩa là cô có thể nhận ra sự tồn tại của họ." -Phù thủy
"Bước sóng?"
"Chuyện đó để sau đi. Hãy kể cho ta biết thêm về cô gái tên 'Asahi' kia đi. Những tiểu tiên chỉ mô tả cho ta khá mơ hồ về cô gái đó. Thực sự rất khó để đoán được cô ta là loại người gì." -Phù thủy
Tôi chẳng mấy thích thú gì việc kể cho một người lạ mà trước đó mình chưa gặp bao giờ về những thứ riêng tư như vậy cả. Nó có vẻ...hơi sai sai. Tôi vẫn chưa chắc chắn là liệu mọi người ở đây là bạn hay thù. Lỡ như tôi bị đuổi ra khỏi nhà ngay lập tức khi tôi bắt đầu nói xấu Asahi. Nếu như bà ta đưa tôi trở lại Nadarsia, tôi chắc chắn sẽ bị xử tử.
"À, tôi thực sự không thoải mái lắm khi nói những chuyện riêng tư cho người mà tôi vừa mới gặp..." -Ruri
Vừa dứt lời, miếng thịt mà tôi vừa cắn được có một miếng đã bị lấy mất.
"Hou~ Ta hiểu rồi. Vậy cô không cảm thấy thoải mái khi ăn đồ ăn được làm bởi người cô vừa mới gặp xong, phải không?"
"Uwahh. Không, nó hoàn toàn ổn mà! Tôi sẽ kể cho bà về tôi! Tôi sẽ kể mọi thứ!!!"
Lấy đi đồ ăn để ép buộc mình. Thật là hèn hạ.
Mình không thể từ chối đồ ăn ngon nay trước mặt mình được.
Tôi tiếp tục cắn miếng thịt mà bà ta trả lại cho tôi và bắt đầu kể lại những gì xảy ra từ khi tôi bị triệu hồi đến đây. Khi bắt đầu câu chuyện, dường như mọi nỗ lực cố gắng kháng cự khỏi việc kể về cuộc đời mình là một ý tưởng ngu ngốc khi mà tôi bắt đầu thực sự đắm chìm và hăng say kể về nó, thậm chí tôi còn thêu dệt quá đáng và phóng đại những tiểu tiết cỏn con nữa.
Đặc biệt là những chuyện liên quan đến Asahi. Sự bất hạnh mà tôi phải chịu đựng bởi vì cô ta, cơn thịnh nộ mà tôi cảm thấy dành cho cô ta. Tôi vẫn cứ tiếp tục ba hoa về cô ta.
Tình cảnh hiện tại của tôi bây giờ giống như một ông bố say xỉn đang càu nhàu về những vấn đề ông ta gặp phải ở văn phòng và gia đình.
Tôi chắc rằng biểu cảm trên mặt của tôi đã rất rối bời cho tới từ cuối cùng tôi kể. Nhưng dường như tôi lại cảm thấy gánh nặng trong tim mình đã vơi đi rất nhiều.
Trong quá khứ, tôi luôn bị bao vây bởi đám cuồng tín của Asahi. Tôi chưa bao giờ được giải tỏa cảm xúc như vừa rồi.
Có quá trời thứ mà tôi muốn phàn nàn.
"Ta rất tiếc khi nghe điều đó. Cô cũng trải qua khá nhiều chuyện nhỉ." -Phù thủy.
"Tôi không nghĩ rằng bà thực sự hiểu những gì tôi đã phải trải qua đâu! Mọi người tự ý gắn cái mác biến tôi thành kẻ xấu và bắt đầu ghét tôi. Thậm chí nếu tôi cố gắng tạo khoảng cách với Asahi đi chăng nữa, cô ta vẫn sẽ đeo bám tôi. Cứ như thế này, có khi cô ta sẽ bám lấy tôi ngay cả khi tôi kết hôn mất. Bà có hiểu được nỗi kinh hoàng của điều đó không?!" -Ruri
Tôi vẫn còn có hàng tấn thứ để mà phàn nàn. Nhưng bà ấy đã ngăn tôi lại.
"Được rồi, được rồi. Ta hiểu rồi. Dừng lại đi. Không phải là ta không hiểu cảm giác của cô gái tên Asahi đó."
"Ý bà là sao?" -Ruri
"Suy cho cùng, tất cả mọi chuyện là do con đang phát ra một bước sóng rất là dễ chịu." -Phù thủy
"Lại là 'bước sóng'...Nó là cái quái gì thế?" -Ruri
"À, 'bước sóng' là thứ mà mọi pháp sư đều có. Nói cách khác, đó là sự tương thích đối với ma thuật. Tại thế giới này, 'bước sóng' của ma thuật còn quan trọng hơn 'sức chứa' của ma thuật. Thứ được gọi là ma thuật là thứ mà cô mượn từ những tiểu tiên để niệm phép. Và 'bước sóng' ma thuật sẽ quyết định độ tương thích với thuộc tính của tiểu tiên mà sẽ sẵn sàng chia sẻ ma thuật với cô. Những tiểu tiên sẽ sẵn lòng chia sẻ ma thuật của mình cho những người có sức hấp dẫn đối với họ. Mặt khác, họ sẽ không gần gũi với những ai không có ma lực. Và rồi cô xuất hiện. Những tiểu tiên với mọi thuộc tính đều bị hấp dẫn và vây xung quanh cô. Điều đó chứng tỏ rằng 'bước sóng' ma thuật của cô là loại mà tất cả tiểu tiên đều yêu thích!" -Phù thủy.
"Như vậy, ý bà là do cái 'bước sóng' này mà Asahi cứ dính lấy tôi như một con đỉa á?" -Ruri
"Này, cô có biết là ta còn không thể tập hợp được nhiều tiểu tiên như này không? Lý do họ tụ họp xung quanh cô là bởi vì họ cảm thấy thoải mái khi ở cạnh cô. Ta chắc là Asahi cũng cảm thấy tương tự như vậy." -Phù thủy
Điều này đã giải thích vì sao mà Asahi hành động như một kẻ bám đuôi sao. Thật phiền phức.
Tôi vô thức tỏ ra thái độ cực kỳ khó chịu chỉ khi vừa nghĩ đến điều đó.
"À, cái 'bước sóng' ma thuật bà nói tới ấy, nó chỉ có tác dụng với Asahi nếu cô ta dùng ma thuật, đúng không?"
Khoảnh khắc khi tôi nói ra thì khuôn mặt của bà ấy trở nên nghiêm trọng.
"Về điều đó, có thể Asahi cũng đang dùng ma thuật." -Phù thủy
"Dùng ma thuật?!... Nah, không thể nào có chuyện đó. Ở thế giới của tôi, ma thuật chỉ là những thứ được tưởng tượng ra mà thôi." -Ruri
Suy cho cùng, Asahi cũng ngạc nhiên như những người khác khi lần đầu nhìn thấy ma thuật mà.
Một cách khá miễn cưỡng, tôi có thể nói chắc chắn rằng nhờ có thời gian sống cùng với Asahi, tôi có thể dễ dàng nhìn thấu vai diễn của cô ta. Và lúc đó cô ta không hề diễn.
"Nhưng nó khá giống một loại ma thuật. Cách mà nó ảnh hưởng đến mọi người xung quanh cô ta. Nó như là một câu thần chú 'quyến rũ' vậy." -Phù thùy
"`Quyến rũ`?..."-Ruri
"Cưỡng ép những người khác vô thức cảm thấy bị hấp dẫn và không thể làm gì được ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của người thi triển. Một câu thần chú 'quyến rũ'." -Phù thùy
"Nhưng tôi đã không bị ảnh hưởng gì cả. Ít nhất tôi nghĩ như thế." -Ruri
"Cô không chỉ có sự tương thích cao với ma thuật, mà còn là bởi vì cô có sức chứa ma thuật khá lớn. Những người có lượng ma thuật cao hơn sẽ không bị ảnh hưởng bởi ma thuật của những người có lượng ma thuật ít hơn." -Phù thủy
Ma thuật quyến rũ à...
Điều đó giải thích vì sao lại có những người mù quáng trung thành với Asahi. Giờ thì tôi hiểu tại sao họ lại hành động như vậy rồi.
Nhưng tôi không nghĩ rằng Asahi lại đặc biệt nhằm vào tôi với ma thuật đó. Cô ta đâu có thù hằn gì với tôi.
Ý tôi là, tôi đã làm mọi cách để tránh xa khỏi cô ta kia mà.
Không thể loại trừ 100% khả năng cô ta làm như vậy để gây khó dễ cho tôi.
Nhưng tôi đã dành thời gian để theo dõi cô ta và thậm chí thuê hẳn một thám tử chỉ để ngấm ngầm giám sát cô ta chỉ để tìm ra mục đích của cô ta khi đối phó tôi là gì. Kết quả giống hệt dự đoán. Cô ta chỉ là một con ngốc không-có-gì-đặc-biệt... không, đầu của cô ta chỉ toàn là hoa và những thứ vui vẻ.
Kể từ khi sinh ra, cô ta luôn làm bất cứ những thứ gì cô ta thích cho nên những điều căn bản về những mối quan hệ được diễn ra như nào đều bị bóp méo. Mọi người đều sẽ xiêu lòng vì cô ta. Bởi vậy, cô ta không biết cách hiểu được 'cảm xúc thật sự' của người khác.
Nhưng cô ta không hề hành động một cách như diễn kịch hay có hành động gì ác ý cả.
Cô ta làm những gì cô ta muốn, giống như một đứa trẻ vậy.
"Tôi không thể tượng tưởng được rằng Asahi đang sử dụng ma thuật 'Quyến rũ' để điều khiển người khác." -Ruri
"... Well, nếu như có một người đã dành cả thanh xuân ở bên cạnh cô ta nói vậy thì, có thể đó là sự thật. Nhưng khả năng cô ta sử dụng ma thuật một cách vô thức là có." -Phù thủy.
"Điều đó có thể sao? Nếu cô ta có ma lực để sử dụng sức mạnh ma thuật, điều đó có nghĩa là cô ta đúng là một Thánh nữ hợp pháp?" -Ruri
"Ai mà biết được. Theo quan điểm của ta, cô được những tiểu tiên ban phước còn tuyệt vời hơn cả những người sử dụng được ma thuật 'Quyến rũ'. Hơn nữa, người phù hợp với những đặc điểm để làm một vị Thánh nữ chính là cô." -Phù thủy
"Liệu có khả năng nào là họ sẽ đi tìm tôi nếu phát hiện ra màu tóc và mắt của Asahi là giả không?" -Ruri
"Nah. Người có mái tóc màu vàng và đôi mắt màu xanh biếc giống như ngọc lưu ly thì thực sự hiếm ở thế giới này. Nhưng có cả tóc và mắt màu đen cũng hiếm không kém. Họ cũng chẳng thể nào nói thẳng cô ta là 'hàng giả' được." -Phù thủy
"Tôi hiểu rồi. Vẫn còn vấn đề với bạn cùng lớp cũ của tôi." -Ruri
"Yeah. Nhưng nếu như họ không đóng góp gì cho vinh quang của vương quốc, ai mà biết được số phận nào đang chờ đợi họ ở phía trước." -Phù thủy
Mình nên làm gì đây nếu họ thực sự đi tìm mình...
Bà ấy lấy ra một cây bút và một tờ giấy từ một cái ngăn kéo gần đó và viết thứ gì đó. Viết xong, bà ta ném tờ giấy đó vào một cái hộp hình vuông chứa đầy nước. Tờ giấy dần dần tan biến vào hư vô.
"Đó là gì vậy?!"
"Ta vừa mới gửi thư ý mà. Sau khi viết xong, cứ ném nó vào một cái hộp chứa nước và lá thư sẽ tự chuyển hóa ở trong hộp nước ở bên cạnh người nhận."
"Tuyệt thật đấyyyyyy" -Ruri
Tôi không rõ nó cách thức nó hoạt động như thế nào, nhưng khi được chứng kiến điều đó, tôi lại một lần nữa nhận ra rằng đây không phải trái đất mà tôi biết.
"Bà gửi thư cho ai vậy?" -Ruri
"Cho cháu của ta đang ở Vương quốc Rồng. Ta muốn nó điều tra về cô gái tên Asahi kia và lời tiên tri cổ đại. Nếu cô ta sử dụng ma thuật một cách có chủ đích, việc cô ta thâu tóm Nardasia có thể là mối đe dọa tới Vương quốc Rồng trong một tương lai không xa và cần phải chuẩn bị các biện pháp cụ thể để đối phó với cô ta. Nếu cô ta đang sử dụng ma thuật của bản thân một cách vô thức, chúng ta cũng cần phải tìm cách đối phó nó để tránh những thương vong không đáng có." -Phù thủy
Khi nghe được về 'Vương quốc Rồng', tôi quên chuyện đã trải qua với Asahi.
"Này bà già, bà đến từ một đất nước khác à?" -Ruri
"CÔ GỌI AI LÀ BÀ GIÀ VẬY HẢ?" -Bà gi... Phù thủy
"À đúng rồi, tôi vẫn chưa biết tên bà. Tôi tên là Ruri." -Ruri
Bà lão ngập ngừng một lúc rồi thì thầm một cách lí nhí.
"... Ta tên là Chelsea..." -Chelsea
"......Pff!" -Ruri
Tôi không thể nhịn được cười. Một bà lão giống như mụ phù thủy độc ác trong các câu truyện cổ tích đang tự gọi mình là Chelsea. Nó không hợp với khuôn mặt của bà ta một tí nào cả.
"Thật dễễễ Thươnggggg. Ahahahahaha" -Ruri
"Đó là lý do tại sao ta chỉ miễn cưỡng nói cho cô biết tên của ta. Tiếp tục cười đi. Không còn bữa ăn nào cho cô nữa đâu!" -Chelsea
"Waaa, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Đó là một... cái tên rất phù hợp và cũng rất dễ... dễ thương... pff!" -Ruri
"Lúc nào nhịn được cười thì hãy nói! Cả giọng nói và vai của cô đang rung bần bật đấy?!" -Chelsea
Sau một vài ngày căng thẳng, cuộc nói chuyện vui vẻ như vừa rồi khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Sau khi cố nén cười, tôi lại hỏi Chelsea về Vương quốc Rồng.
"Vương quốc Rồng là vương quốc láng giềng với Nadarsia và cũng tình cờ là quê nhà của ta. Khu rừng này nằm giữa hai đất nước. Như tên gọi, vương quốc này được cai trị bởi long vương. Đây là vương quốc có lãnh thổ lớn nhất trên lục địa này." -Chelsea
"Long Vương?" -Ruri
"Vua của loài rồng. Cô có biết gì về Long tộc không?" -Chelsea
Tôi lắc đầu.
"Đó là một chủng tộc có được hai hình dạng của con người và rồng. Có nhiều loài khác như người mèo và người chó có ngoài hình trong giống con người. Tuy nhiên, đặc điểm trên khuôn mặt của họ có nhiều nét của động vật hơn và đều được gọi là Thú nhân. Họ được gọi chung là Á nhân. Sự phân biệt đối xử đối với Á nhân khá gay gắt ở những nước có hầu hết là con người, và Nadarsia là một ví dụ điển hình. Ở Vương quốc Rồng, không có sự phân biệt đối xử và mọi người chung sống với nhau hòa bình." -Chelsea
"Tôi hiểu rồi..." -Ruri
Từ những điều mà tôi biết được, có những vương quốc tốt hơn Nadarsia.
Nhưng thứ tôi thực sự muốn biết không phải là về Long tộc hay Á nhân. Đó là liệu tôi có khả năng quay trở về được hay không.
"Vậy, có cách nào Vương quốc Rồng có thể giúp tôi quay trở về thế giới của mình không?"
Tôi chờ đợi câu trả lời của Chelsea một cách nghiêm túc. Với rất nhiều chủng tộc khác nhau như thế trong một vương quốc, chắc chắn sẽ có một số thông tin liên quan đến điều đó.
Nhưng câu trả lời tôi nhận được từ Chelsea
đã đập tan hy vọng của tôi.
"Thật không may, không có cách nào để quay trở về thế giới cũ của cô." -Chelsea
"Có thể là do bà không biết cách thôi đúng không? Một người nào đó ở Vương quốc Rồng có thể biết được điều gì đó..." -Ruri
Tôi ép buộc bản thân mình suy nghĩ tích cực, duy trì nụ cười trên mặt một lúc. Nhưng Chelsea lại lắc đầu.
"Trường hợp của họ có thể hơi khác với những người được triệu hồi đến đây, nhưng trước đây đã có vài trường hợp nhiều người bị dịch chuyển tới đây mà không rõ lý do. Tuy vậy nhưng không ai trong số họ có thể trở về nhà." -Chelsea
"Không thể nào..." -Ruri
"Trong quá khứ, có một người bị dịch chuyển đến đây cùng với những ký ức của thế giới này từ kiếp trước. Theo lời cô ấy, đến đây thì rất dễ. Nhưng rời khỏi đây thì cần phải xóa bỏ sự hiện diện chính mình." -Chelsea
"Ý bà là sao?..." -Ruri
"Nghe có thể hơi tàn nhẫn khi tôi nói điều này, nhưng cách duy nhất để một người rời khỏi thế giới này là thông qua cái chết của chính mình. Không còn cách nào khác."
Tôi cảm thấy choáng váng.
Mọi suy nghĩ của tôi như ngưng lại.
Tôi đã vật lộn để sống sót qua thử thách của khu rừng bằng việc giữ lấy một hy vọng mong manh rằng có thể tìm được cách trở về nhà.
Nhưng với sự thật phũ phàng như vậy, mắt tôi tối sầm đi.
Từ giờ trở đi mình nên làm gì?
Tôi không có biết tí gì về thế giới này, tôi không có ai để tin tưởng, làm thế nào để tôi có thể tồn tại ở thế giới song song này?
Khi tôi rơi vào tuyệt vọng ngày càng nhiều, những gì xảy ra tiếp theo không phải là nỗi buồn, mà là sự giận dữ.
(Bị bắt cóc tới một thế giới song song, bị gán cho tội danh giả tạo, bị buộc phải sống sót trước thử thách khi bị truy đuổi bởi một con quái vật khổng lồ trong rừng. Tại sao mọi chuyện lại luôn xảy đến với tôi vậy??!)
Lý do cho những việc đó thì rõ ràng như ban ngày. Asahi, người hoàn toàn không nhận thức được gì ở xung quanh mình, và chẳng hề suy nghĩ gì khi hành động là nguồn gốc của sự phiền toái liên tục đang xảy ra với tôi. Đám bạn học cũ của tôi và tên hoàng tử đã bỏ tôi lại một mình chết trong thế giới song song này. Và sẽ sớm thôi, nhà vua và đám linh mục đã triệu hồi mình đến đây sẽ phải trả giá.)
(Tôi không thể nào quên được mọi chuyện
sau khi khóc tới mức ngủ lúc nào không biết. Nếu tôi không thể quay trở về được thì tôi sẽ trả thù những người đã gây ra đau khổ cho mình.)
Khi đã quyết được hành động tiếp theo, tôi quỳ xuống trước mặt Chelsea và cúi thấp đầu.
"Tôi biết là tôi sẽ gây phiền phức cho bà với yêu cầu này của tôi, nhưng bà có thể dạy tôi phép thuật được không? Tôi sẽ làm mọi thứ để trả công! Việc nhà, hay bất cứ việc gì." -Ruri
Để trả thù, mình vẫn cần thu thập kiến thức liên quan đến thế giới này. Hơn nữa, với sự tương thích giữa mình và những tiểu tiên, sẽ có nhiều cách để làm trả thù.
"Ta không phiền đâu." -Chelsea
Tôi ngạc nhiên rằng Chelsea trả lời tôi mà không hề do dự.
"Eh? Điều đó thật sự ổn chứ? Tôi biết là thật kỳ quặc khi tôi yêu cầu như vậy, nhưng chẳng phải bà nên cảnh giác với những người khác sao...?" -Ruri
"Ta đã luôn ở một mình trong căn nhà to lớn này. Sẽ thật tuyệt khi có ai đó làm căn nhà ấm cúng hơn. Hơn nữa, ta thấy không phải cảnh giác với người mà được các tiểu tiên yêu quý. Nếu ta đuổi cô ta khỏi nhà, họ sẽ ngưng chia sẻ sức mạnh của chúng cho ta mất." -Chelsea
Đó là lúc tôi cảm thấy thực sự rất hạnh phúc khi gặp được Chelsea.
"Chelsea thực sự là một người tốt! Nhưng thật là tiếc khi bà có khuôn mặt xấu xa của một bà phù thủy độc ác." -Ruri
"Lẽ ra ta nên đá cô ra ngoài mới phải." -Chelsea
Và như vậy, cuộc sống của tôi và bà lão phù thủy cùng với các tiểu tiên đã bắt đầu.