Lua: do thứ 6 và thứ 7 tui có thi hai môn nên bữa nay đăng sớm nên thứ 6 sẽ không đăng.
---------------
Ước chừng khoảng tầm 1 giờ đồng hồ sau khi chúng tôi đi vào rừng để thực hiện yêu cầu, Dò tìm của tôi đã bắt được phản ứng sự hiện diện của một con kobold.
Nếu là bình thường thì tôi sẽ cẩn thận tiếp cận nguồn phát ra phản ứng rồi để Ciel đánh bại bọn chúng. Tuy nhiên hôm nay chúng tôi không có một mình, thành ra tôi phải tránh thực hiện hành động một cách tùy tiện mới được.
Tuy nhiên, tôi cũng chả có hào phóng tới nỗi giới thiệu cho cậu ta biết phép Dò Tìm của mình đâu, bởi vậy tôi chỉ nói với Brass-kun rằng "Em nghe thấy có tiếng động phát ra ở đằng kia." sao cho nó nghe có vẻ đáng tin một chút thôi.
Mặc dù cậu ta tặc lưỡi sau khi nghe xong, nhưng cậu ta vẫn đi theo hướng tôi chỉ, nên có vẻ cậu ta cũng không biết phải nên đi đâu để tìm kobold cả.
Có phải cậu ta ghét phải nhận lời khuyên từ người nhỏ tuổi hơn? Hay chỉ đơn giản là cậu ta đang đói thôi?
Nhưng mà, thế này thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc cậu ta hỏi về tôi, vậy nên bây giờ cứ để mặt cậu ta như thế này đi.
[Ain nhẫn nại thật đấy[note26316].]
[Ta chỉ nghĩ rằng, nếu tính đến độ tuổi của Brass-kun thì những phản ứng như vậy là không thể tránh khỏi. Ta cũng đoán chừng được rằng trước sau gì thì cậu ta cũng sẽ rất là phiền phức rồi.]
[Nhưng thế cũng đâu có nghĩa là Ain phải khoan dung cho anh ta như thế phải không?]
[Ừ, nhưng mà cứ phản ứng lại sau mỗi hành động nhỏ nhặt của cậu ta như vậy chỉ tổ phí thời gian thôi.
Chỉ cần miễn là cậu ta không làm gì đó gây ra vấn đề, cứ để cậu ta muốn làm gì thì làm đi, ta không nói tới đâu.
Vì dù sao, đây cũng là một phần của bài kiểm tra thăng hạng C mà.]
[Ain người lớn thật đấy.]
[Ta không người lớn vậy đâu. Ta còn lâu mới trưởng thành.]
Ngay cả khi không thể nói chuyện được với Brass-kun, nhưng vẫn có thể nói chuyện cùng với Ciel là tôi cũng vui rồi.
Một lát sau, ngay khi Brass-kun bắt đầu càu nhàu "Nhóc mày có chắc là đã nghe thấy tiếng động phát ra ở đây không?" thì chúng tôi đã tình cờ bắt gặp được một đàn kobold, có 6 con, thông thường người ta sẽ nghĩ là mỗi người xử lý 3 con. Nếu cân nhắc đến rank của tôi, thì tôi 4, cậu ta 2.
Nhưng nếu Brass-kun không nói gì thì tôi nghĩ mình sẽ xử lý 2 con trong khi để 4 con còn lại cho cậu ta, chắc vậy.
Và, hướng dẫn của Brass-kun là "Tao sẽ đập con mạnh nhất trước còn mày thì cứ tự xử đi"
Rồi sau đó liền xông ra mà chẳng thèm đợi tôi trả lời. Bọn nó lúc đầu có thể còn không chú ý đến chúng tôi, nhưng giờ tôi dám chắc là bọn nó đã biết chúng tôi ở đâu luôn rồi.
Tôi chuyển đổi với Ciel và giao lại trận chiến cho con bé. Với cái cách hành động vừa rồi của Brass-kun thì các thành viên trong party cậu ta bỏ đi là phải.
Có lẽ vì quá đói nên cậu ta mới không làm chủ được hành vi của bản thân, nhưng tôi cũng chả có lý do gì mà để quan tâm đến điều đó cả.
Mà ngược lại, điều khiến tôi lưu tâm lúc này là việc Brass-kun không nhận thức được sức mạnh của tôi, hoặc Ciel, có thể sẽ chết ở đây.[note26317]
Nếu chúng tôi chết, liệu cậu ta có ổn không đây? Chắc không đâu ha? Hay cậu ta thậm chí còn không có nghĩ xa tới mức đó?[note26319]
Thấy hơi bực rồi đấy. Và trong lúc tôi đang nghĩ vậy, Ciel cũng đã xử lí xong nốt con kobold cuối cùng.
Với cách xử lý đầy kinh nghiệm, con bé lấy những viên ma thạch của chúng ra, và cũng lấy đi những bộ phận xác minh, tức những chiếc răng nanh của chúng.
Hơi lâu một chút vì có đến tận 5 con, nhưng nhìn Brass-kun thì, có vẻ như cậu ta vẫn chưa xong trận chiến của mình.
Ciel dường như cũng không có ý định giúp đỡ cậu ta nên chỉ đứng bên ngoài theo dõi trận chiến.
Và trong khi vẫn giữ cảnh giác với Dò Tìm để phòng các tình huống những con quái vật khác mò tới, tôi cũng quyết định đứng ngoài mà quan sát trận chiến luôn.
Nói tới lũ kobold, tuy chúng đứng bằng hai chân nhưng khi chạy thì chúng lại dùng tứ chi để chạy, và bọn chúng chạy có thể còn nhanh hơn những con chó bình thường. Bởi vậy, khi bị những con kobold đuổi theo, người thường sẽ khó lòng mà thoát được. Với Ciel, người có thể lực không quá cao, có thể dễ dàng bị lũ kobold bắt kịp.
Và nếu như những con kobold này đủ thông minh để tận dụng sự nhanh nhẹn của chúng mà dẫn dụ kẻ địch chạy lòng quanh thì thay vì là một con quái hạng E, bọn chúng có thể mạnh tới mức ngang ngửa với lũ quái hạng D luôn kìa.
Wolf, một con quái vật giống chó khác, cũng y tương tự.
Tuy vậy, Wolf không đi bằng 2 chân và Kobold thì đôi khi cũng sử dụng vũ khí để tấn công, thành ra chúng cũng không quá giống nhau.
Nói một cách khác, sự khác biệt giữa chúng là sự đơn điệu trong hành động của chúng. Dù cho kobold có thể di chuyển rất nhanh, nhưng ta vẫn có thể dễ dàng né tránh các đòn tấn công lặp đi lặp lại của chúng và phản đòn cũng không khó nữa. Thành ra, nếu solo 1vs1 thì một thợ săn đủ bình tĩnh có kinh nghiệm có thể dễ dàng hạ gục nó mà không gặp vấn đề gì.
Về phần Brass-kun, cậu ta căn bản là không theo kịp các chuyển động của con Kobold một chút nào.
Có vẻ như cậu ta có thế nhìn thấu được các chuyển động của đối thủ nên mới cho phép cậu ta né, tránh, chặn các đòn tấn công và giữ cho thương tổn ở mức thấp nhất, nhưng các đòn tấn công của cậu ta thì lại không khớp với các chuyển động của đối thủ. Mà thay vào đó, thoạt nhìn cứ như thể là cậu ta đang vung kiếm lung tung vậy ấy.
Bước chân cậu ta có vẻ hơi loạng choạng, đây có thể là nguyên do, thế nhưng tôi không thể tin được là cậu ta thậm chí còn dám nghĩ tới việc khuất phục con Kobold đó trong cái tình trạng sức khỏe như vậy.
Nhưng mà, quả đúng như mong đợi của một Kiếm Sĩ Cao Cấp, các đòn tấn công của cậu ta cực kỳ sắc bén, dù chỉ sượt nhẹ qua một phát là cũng có thể gây ra được một lượng thương tổn rất lớn rồi, bởi vì những cành cây khá dày vẫn bị những đòn của cậu ta cắt rụng được.
Thế nhưng, cái điều ngáo ngơ nhất lại chính là dù có chừng đó sức mạnh nhưng cậu ta vẫn chẳng thể đánh bại nổi con kobold kia.
Cậu ta xoay người vung ra một đòn rất mạnh nhưng con kobold né được. Sau đó cậu ta hoảng loạn chặn các đòn tấn công của con kobold, cậu ta thậm chí còn không để ý thấy Ciel đang đứng ngoài quan sát một cách buồn chán, và thậm chí còn không biết là Ciel đã đánh bại và đốt xác xong những con kobold khác rồi chôn xuống đất nãy giờ luôn rồi.
Dò Tìm bắt được phản ứng của một vài con quái khác đang đến gần, nên tôi nói với Ciel nhờ con bé tiêu diệt và xử lý xác của bọn chúng bằng phép thuật.
Tôi không biết nhiều về cách chiến đấu của các kiếm sĩ, nhưng cậu ta có thể thua nếu cứ tiếp tục như vậy, thành ra tôi đã nhờ Ciel giúp đỡ cậu ta một chút.
Tuy có nói là giúp đỡ nhưng tôi chỉ bảo con bé tạo một ụ đất nhỏ trên đường chuyển động của con kobold mà thôi. Đây chỉ là một thủ thuật đơn giản nhưng cũng đủ để khiến một người nào đó ngã lăn ra rồi.
Sau khi con kobold vấp phải ụ đất, Brass-kun thừa cơ hạ gục con kobold đang loạng choạng và kết thúc trận chiến. Theo tôi nghĩ, chỉ cần tung ra được một đòn đánh chuẩn xác thì cậu ta đã có thể hạ gục được nó chỉ bằng một đòn duy nhất.
Chuyển đổi lại với Ciel, tôi đi tới chỗ Brass-kun, và vì lý do nào đó, cậu ta lại trưng ra vẻ mặt đắc thắng.
Sau đó, khi thấy tôi không bị gì, cậu ta "He~eh, vậy là cũng xong hết rồi, huh." với một giọng điệu cực kì ấn tượng.
Có rất nhiều điều tôi muốn nói, nhưng tôi nuốt tất cả xuống và chỉ trả lời "Đúng." rồi cho cậu ta xem ma thạch và những chiếc răng nanh trong túi của tôi. Đúng như dự đoán, cậu ta còn không nhận ra là Ciel đã đánh bại một nhóm khác nữa.
Brass lấy ma thạch và răng nanh ra khỏi con kobold rồi định ném chúng cho tôi. Thấy thế, tôi ngăn cậu ta lại.
"Phần thưởng yêu cầu sẽ không thay đổi, cho nên chúng ta sẽ tự giữ riêng phần của mình."[note26320]
"Tch, đúng rồi."
Cậu ta tặc lưỡi, nhưng có lẽ vì viên ma thạch của cậu ta có phần to hơn những viên ma thạch rank E bình thường cho nên vẫn đồng ý.
Sau đó, trên đường về thị trấn, cậu ta còn đi sai hướng nữa chứ, phiền thật, phải hướng dẫn cho cái thằng khứa này trở lại đi đúng đường quả đúng là phiền chết đi được.[note26321]
◇
Chúng tôi về tới bang hội, cùng nhau tiến đến quầy tiếp tân giao ma thạch và răng nanh cho tiếp tân. Người tiếp tân - dĩ nhiên là Celia-san rồi. Việc này ban đầu là bởi vì Brass-kun không thể được nhận những yêu cầu có độ khó cao ở rank E cho nên Celia-san mới là người duy nhất sẽ giải quyết cho cậu ta - hoặc có thể nói là những quầy khác cũng có thể xử lý được nhưng nó sẽ làm chúng tôi mất thêm nhiều thời gian hơn thôi.
Với một viên ma thạch hơi to hơn một chút, Brass-kun ưỡn ngực khịt mũi như thể tự hào lắm, thế nhưng rõ ràng là chúng tôi mới là bên có nhiều ma thạch hơn.
Là một thợ săn thì ai cũng phải biết điều này có nghĩa là gì, nhưng thật không may cái thanh niên Brass-kun này đây lại chẳng biết cái vẹo gì cả.[note26323]
"Coi những con này là do hai người săn riêng biệt như vậy liệu có ổn không?" (Celia)
"Được." (Brass)
"Chị mua giúp em luôn mấy viên ma thạch khác trong túi luôn ạ." (Ain)
"Được rồi." (Celia)
Do Brass-kun tự ý quyết định mọi chuyện nên tôi phải giải thích rõ ràng rằng nửa số ma thạch là hàng thu mua.
Thấy tôi nhờ Celia-san mua những viên ma thạch không liên quan gì đến yêu cầu, Brass-kun nhìn tôi với vẻ hoài nghi, nhưng tôi cũng đâu có nói gì lạ.
Đầu tiên, Celia-san kiểm tra nanh và ma thạch của những con kobold, rồi sau đó cô ấy chồng xấp tiền xu tương ứng với giá trị của chúng lên bàn.
"Tôi đã xác nhận yêu cầu đã hoàn thành. Đây là phần thưởng của yêu cầu.
Như đã nói trước đó, phần thưởng sẽ được chia đều, nên vui lòng xác nhận lại số tiền."
Trong lúc đang tự hỏi có phải vì đây là phần thưởng hạng E nên tôi mới thấy nó hơi ít hay không, tôi để ý thấy Brass-kun đang nhìn chằm chằm vào chồng tiền của tôi như thể muốn nói gì đó.
Tôi cũng không có định đưa cho cậu ta đồng nào đâu, nên tôi lập tức lấy hết những đồng tiền trên bàn và đem bỏ vào trong chiếc túi da mà chúng tôi sử dụng làm túi tiền.
Cái túi nhỏ này cũng ngày càng nặng, hay đúng hơn đó là bởi vì tất cả tiền trong này đều là tiền xu và mỗi loại thì đều lớn hơn đồng 500 yên Nhật rất nhiều, thành ra chúng cồng kềnh dữ lắm. Dù vậy, với những đồng tiền vàng và bạc thì tôi cũng đã đem ra cất riêng biệt.
Tôi thực sự đang rất muốn có một chiếc túi ma thuật lắm đây, ngay cả khi nó chỉ là một chiếc túi nhỏ thôi thì vẫn có thể sử dụng nó để làm túi tiền được.
"Vậy thì, đây là số tiền bán ma thạch."
Lần này Celia-san đưa cho tôi một cái túi nhỏ đựng tiền bên trong.
Lại thêm tiền nữa rồi. Đó là lỗi của tôi, nhưng tôi đâu còn lựa chọn nào khác, đổi nó ra thành tiền thì vẫn dễ hơn là giữ nó như những viên ma thạch mà.
Lại một lần nữa, đúng như tôi dự đoán, Brass-kun lại cứ không ngừng liếc nhìn chằm chằm vào túi tiền của tôi. Sau đó cậu ta lại thốt ra một phát ngôn tự tin đầy bí ẩn "Không phải tôi cũng nhận được nửa số đó sao?". Ừ thì, tôi cũng nghĩ là cậu ta sẽ nói vậy cho nên đã chuẩn bị trước, nhưng tự dưng tôi lại thấy có phần giống như mình đang dụ cậu ta vào bẫy vậy ấy.
"Tại sao?"
"Chúng ta phải chia đều tiền theo yêu cầu, không phải sao?"
"Chỉ có phần thưởng yêu cầu mới chia đều thôi. Còn đây là tiền tôi kiếm được nhờ bán ma thạch, anh biết không?"
"...Tch, Ừ. Vậy sao. Thế thì thôi."
Tôi giả ngơ đáp lại và cậu ta chỉ nói thế rồi bỏ đi. Tôi không biết cậu ta nói thế thì thôi là có ý gì.
Nhưng tôi biết cậu ta muốn tiền. Có phải là do cậu ta thiếu nợ từ những lần làm yêu cầu thất bại, hay là vì lí do khác?
Dù có là gì, nó cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả. Ừ thì, chúng tôi đang ở cùng một party, nên không phải là không liên quan, nhưng đó không phải là vấn đề của tôi.
Bị bỏ lại phía sau, Celia-san và tôi nhìn nhau, và nở một nụ cười căng thẳng.
Không ngờ là cô lại đẩy cái loại người đó qua cho chúng tôi đấy.
Nhưng thay vào đó, tôi thật nể cái party cũ của cậu ta khi có thể ở cùng cậu ta được trong chừng đó thời gian. Cậu ta bỏ đi mà không lên kế hoạch cho nhưng việc sẽ làm tiếp theo, vậy thì tôi nên làm gì đây?
Tôi có nên ở trong hội từ sáng không? Nếu cậu ta không tới thì cũng tốt thôi, tôi chỉ cần kiếm người khác là được rồi. Và tôi cũng muốn nghĩ xem là nên làm gì với viên ma thạch hạng B nữa.
Không còn gì để làm, nhưng tôi vẫn muốn ở lại hội thêm chút nữa.
Nhưng Carol-san, cái người vẫn luôn kè kè theo tôi cả ngày như thường lệ, đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt như đang muốn nói "Em vẫn chưa về nữa à?" vậy nên tôi quyết định về luôn.
◇
"Hồi nãy anh thấy rồi, bé có tiền, đúng không?"
Ngay khi tôi vừa bước ra, lập tức có người nào đó chặn tôi lại. Chính vì sợ điều này có thể xảy ra nên tôi vẫn chưa muốn rời khỏi hội.
Lúc nãy tôi đã đẻ ý thấy gã này đang đứng ở ngoài hội như đang chờ ai đó, nhưng thật không may, người đó lại là tôi.
Lờ đi, tôi cố gắng vượt qua nhưng rồi ba gã khác lại xuất hiện chặn đường tôi cứ như thể đã được lên kế hoạch từ trước.
Nhìn sơ qua bọn chúng đều khoảng tầm 20 tuổi, trông có vẻ già hơn Brass nhưng lại trẻ hơn Alejo.
"Đừng có phớt lờ anh chứ bé. Anh chỉ muốn nói là sẽ thật tốt nếu bé "đãi" bọn anh dù~ chỉ một chú~t đỉnh thôi, phải không?"
"Thế thì chán lắm, cứ quyết đấu đi. Nếu tôi thua, tôi sẽ giao hết số tiền tôi kiếm được ngày hôm nay cho mấy người.
Nhưng đổi lại nếu tôi thắng, mấy người phải đưa cho tôi số tiền tương đương với số tiền tôi đang có trong người, thấy sao?"
"Luật đó sao, tụi bây thấy thế nào?"
"Miễn nhân viên bang hội chấp nhận là được rồi."
"Vậy đi thôi."
Khi tôi bước trở vào hội qua cánh cửa tôi mới bước ra, tôi thấy Carol-san vẫn còn ngồi ở đó, nhìn thấy những người đi sau tôi, cô lộ rõ vẻ mặt khó chịu.
Đó là lỗi của cổ khi là người gián tiếp "đuổi" chúng tôi về, cho nên tôi sẽ bắt cô ấy đi cùng chúng tôi một lần nữa.
Tôi đi đến quầy của Celia-san và sau khi giải thích chi tiết mọi chuyện, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm.
◇
Sau đó chúng tôi được dẫn đến một sân tập giống như hồi đó, và trọng tài vẫn là Carol-san.
Các quy tắc rất đơn giản. Đây là một trận 4 đấu 1, thua khi đầu hàng hoặc mất khả năng chiến đấu. Việc giết người là bị cấm. Không biết vì lý do nào đó, Carol-san đã nhấn mạnh vào điều này.
[Giờ chúng ta đang có cơ hội, sao hôm nay chúng ta không thử chiến đấu bằng cách sử dụng các phương pháp tăng cường thể chất đã học và chạy xung quanh trong khi né các đòn tấn công của bọn chúng nhỉ?]
[Ah, thế nên Ain mới đề nghị quyết đấu đúng không ạ?]
[Ừ, lúc quan sát Brass-kun, ta đã nghĩ sẽ rất tốt nếu chúng ta có thể di chuyển ở một mức độ nào đó.
Ngoài ra, con hãy thử đánh bại bọn chúng bằng cách sử dụng toàn phong trảm giống như hồi đấu với Alejo ấy. Con cứ coi như đây là một bài luyện tập kiểm soát ma lực đi.]
[Ugh... nghe có vẻ hơi khó đấy ạ. Sơ xuất một tí thôi, là bay nguyên cả cánh tay luôn đấy Ain.]
[Vậy thì hãy cố gắng hết sức để điều đó không xảy ra.]
Mặc dù vẫn còn lo lắng, Ciel vẫn trả lời [Vâng, con hiểu rồi.] vậy nên tôi quyết định âm thầm theo dõi con bé.
Đối thủ của chúng tôi đã đứng sẵn vây quanh chúng tôi, và ngay khi Carol-san tuyên bố "Bắt đầu!" bọn chúng xông vào bọn tôi.
Do cả bốn đều dùng kiếm nên có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều bởi vì chúng tôi không cần phải lo lắng về các đòn tấn công tầm xa.
Ciel nhảy lùi về sau một bước dài rồi sau đó bắn ra vài phát toàn phong trảm để tạo khoảng cách cho chúng tôi. Thật tốt khi những đòn này chỉ làm cho mấy gã đó bị thương nhẹ, thế nhưng bọn chúng lại lầm tưởng rằng đây chính là thứ tốt nhất chúng tôi có thể làm nên bọn chúng hô hào "Đừng quan tâm cái này mà lên thôi!" và cả bọn cùng nhau xông lên.
◇
Về kết quả của trận đấu, cuối cùng những gã đó người đầy vết thương, buông kiếm ra rồi gục xuống, có lẽ là do mất máu.
Đến cả Ciel cũng đang thở dốc và ở gần cuối trận, khả năng kiểm soát ma lực của con bé cũng kém đi rất nhiều. Suy cho cùng, điểm yếu của Ciel có lẽ chính là thể lực của con bé. Tôi cũng không có quá nhiều thể lực, nhưng dù có mệt đến đâu, tôi vẫn tự tin rằng mình có thể tạo ra được những kết giới với độ chính xác giống như tôi thường làm.
[Nhân tiện cho con hỏi, con chỉ có chạy lòng vòng suốt cả trận, như vậy liệu có ổn không ạ?
Tại, suốt cả trận mấy người đó cứ la hét liên tục một câu "Đứng lại, đồ hèn, như thế không công bằng"]
[Do con, Ciel là một pháp sư nên việc giữ khoảng cách là chuyện bình thường.
Thay vào đó, đó là lỗi của bọn chúng khi để một pháp sư tạo khoảng cách với chúng.
Ta cũng nghĩ rằng điều này cũng là rất tốt cho việc huấn luyện.]
[Là vậy sao?]
[Ta không biết nhiều về chiến đấu, nên ta không chắc là liệu có đúng hay không.
Nhưng trước mắt, chúng ta hãy bắt tay vào việc tìm lối di chuyển và chiến đấu sao cho hợp với tư cách là một pháp sư.]
"Thế, giờ em hài lòng chưa?"
"Chị nói cứ như thể là em muốn đánh nhau vậy ấy?
Nhớ kỹ lại coi, là do ai cứ nhìn chằm chằm như muốn bảo em rời đi mà nó mới thành ra cớ sự như này."
Carol-san nói vậy với tôi như thể cổ ngạc nhiên lắm, cho nên tôi bắn trả lại sự thật cho cổ.
Carol-san đảo mắt đi, rồi đánh trống lảng "Ah, được rồi."
"Nếu như chị đúng, thì em đã yêu cầu bọn nó phải trả cho em số tiền tương đương với số tiền em đang có trên người, đúng không?
Nếu vậy thì không phải lũ bọn nó sẽ trắng tay luôn rồi sao?"
"Có lẽ em đang có chừng 10 đồng vàng. Nếu là Carol-san, chừng đó cũng không thành vấn đề với chị, đúng không?"
"Dù dù gì thì chị cũng là Rank B mà, còn bọn này thì chỉ toàn là hạng E đến hạng D thôi. Và hơn nữa, bọn nó dường như cũng không phải kiểu người sống tiết kiệm tiền."
"Vậy thì, em sẽ chỉ lấy mỗi tên 3 đồng vàng thôi."[note26322]
Mặc dù, thực ra là tôi vẫn còn nhiều tiền hơn nữa. Đây chính là lý do vì sao tôi cũng đã nói sớm, nhưng nó cũng vô dụng.
Để chắc chắn, tôi đánh thức bọn chúng dậy, cho bọn chúng xem 10 đồng vàng và chỉ bảo bọn chúng đưa mỗi đứa đưa 3 đồng vàng, rồi mặt chúng tái mét.
Vì không còn lựa chọn nào khác, tôi quyết định bắt bọn chúng phải trả hết bằng mọi thứ bọn chúng đang có bây giờ.
Tuy nhiên, do không thể tuân thủ các quy tắc sau khi quyết đấu nên cả lũ bọn chúng đều bị giáng cấp.