Fate/stay night: Garden of Avalon

in the flowers garden

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đó là một cánh đồng êm ái với những bông hoa đủ sắc màu nở rộ khắp tứ phía

Đặt chân giữa chúng, điều duy nhất cản trở tầm nhìn của ai đó là những lùm cây có thể được nhìn thấy trong khu rừng phía xa, và thậm chí khi quan sát xung quanh, tất cả những gì trong tầm mắt là một màu xanh của cỏ cây trải dài bất bất tận, cùng với bầu trời xanh ngát, khung cảnh nơi đây như được xẻ đôi.

Ở đây không có hàng rào hay nhà cửa do bàn tay con người xây dựng. Cũng không có những thứ như tường thành, lâu đài hay thậm chí là bất kỳ đường kẻ vô hình nào mà con người gọi là biên giới của đất nước họ.

Những tia nắng rực rỡ của mùa xuân và mùi hương của mùa hạ ngập tràn trong không khí khi ánh bình minh buông xuống. Những cơn gió mùa thu cùng những vì sao lấp lánh lốm đốm trên bầu trời khi màn đêm buông xuống. Có vô số loài cây và côn trùng đang trú ngụ trên Trái Đất. Rừng là nơi cung cấp nguồn nước, trái xanh và là nhà của những loài mãnh thú. Và trên hết là chiếc hồ là nơi cư ngụ của những vị Tiên nữ duyên dáng, xinh đẹp để ngước nhìn.

Những gì con người tưởng tượng về thiên đường gần giống như quang cảnh của vương quốc này, một vùng đất nơi tận cùng thế giới nơi họ vĩnh viễn chẳng thể nào đặt chân tới.

Một thế giới nhỏ lừng danh trong những truyền thuyết,

là vùng đất của Mùa xuân vĩnh cửu, hay Isle of Apples.

Một miền đất hứa mà không nơi đâu sánh bằng, một nơi mà không một con mãnh thú nào có cơ hội để chiếm đoạt.

Một thế giới không có định nghĩa của sự suy tàn hay sự phá hủy trên bề mặt của hành tinh, một nơi tồn tại vĩnh cửu như một vòng lặp luân hồi.

Một vương quốc xa lạ bí ẩn, tồn tại sát với dòng chảy của nhân loại, nhưng lại

chẳng hề có liên kết nào tới nó

Tên của vùng đất ấy là AvalonVùng biển chìm của hành tinh, hay còn được ca tụng là "linh hồn của Trái Đất".

---"Không.....đó cũng không phải là cách diễn đạt chính xác nhất để mô tả một thứ như vậy. Bởi lẽ cõi đất này có thể nói nó tồn tại ở chiều không gian khác hẳn với thế giới chúng ta. Nó có thể chỉ là một địa điểm, những cũng là tập hợp của nhiều nơi."

Ai đó đi ngang qua khu vườn dưới hình dạng con người, mặc một chiếc áo choàng có thiết kế đơn giản nhưng được thiết kế từ những loại vải tốt nhất.

Những tia nắng mặt trời chiếu rọi qua mái tóc dài của anh ấy, rọi lên một ánh cầu vồng nhiều màu sắc. Anh vô tư đứng đó và ngắm nhìn đường chân trời mà chẳng do dự. Anh đi dạo giữa biển hoa, chuyện trò với chúng như trò chuyện với bạn bè.

Không do dự, ngại ngùng hay bối rối khi anh ấy ngan nga và tiếp tục bước đi mà không làm tổn thương một cánh hoa nào mọc đầy mặt đất.

Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta là một pháp sư lang thang đến nơi xa lạ này. Có điều, bản thân anh ta không biết đường về, và anh cũng không có nơi nào mà anh hướng đến.

Nếu ai đó nói với anh ta rằng đây là thế giới bên kia của người chết, anh ta thậm chí có thể nói, "Tôi hiểu rồi, thì ra là vậy" và dễ dàng bị thuyết phục bởi điều đó.

Sở dĩ anh ta bước đi mà không có chút sợ hãi hay chút cảm giác hoảng loạn nào vì bản thân anh ta là một sinh vật ngoại lai. Thật đúng khi nói không một người sống nào có thể đặt chân vào thiên đường này - nhưng anh ta chỉ đơn giản là khoác lên mình hình dạng của một con người kết hợp với thứ gì đó hoàn toàn xa lạ.

Đối với anh, thế giới ngoài kia và khu vườn này rất giống nhau. Họ là nhà của những kẻ lạ mặt, nơi anh cũng chỉ là một vị khách.

Anh ấy không thuộc về cả hai thế giới đấy và anh ấy chỉ có thể tìm thấy mình ở một trong hai nơi đó. Ngay từ đầu, ý thức về giá trị của người đàn ông này không phải là của 'con người' hay 'thiên đường' và anh ta sẽ không ủng hộ cũng như không bênh vực với tư cách là đồng minh với một trong hai thứ đó.

Điều đó giải thích làm thế nào anh ấy có thể chạm đến miền cực lạc này; về lí do, anh ấy đã vượt qua ranh giới với suy nghĩ, "Người phụ nữ mà tôi khinh bỉ đang cố giết tôi, vì vậy tôi sẽ trốn sang bên kia thế giới một thời gian", và tình cờ nảy ra ý tưởng sáng suốt về việc chọn khu vườn hoang vu nơi tận cùng thế giới này làm điểm đến.

-"Nhưng đây là một nơi khá tồi tệ... ma lực trong không khí quá đậm đặc. Tôi không thể tin rằng mình đang chết dần chết mòn chỉ bằng việc thở, không khí ở đây giống như một khoảng chân không. Chỉ cần một hơi thở thôi cũng khiến ngũ tạng của người bình thường cháy rụi. Vùng đất này thậm chí không nên được gọi là 'thiên đường trong truyền thuyết'. Chẳng phải sẽ tốt hơn sao nếu sử dụng nó như một loại vũ khí?"

-- Người thanh niên vừa đi dạo trong vườn, vừa thốt ra mọi suy nghĩ trong đầu --

"Thời đại hiện tại" mà anh nói đến ám chỉ thế giới bên ngoài nơi anh ta đến từ.

Anh đã bỏ lại hòn đảo sắp tuyệt chủng của một chủng tộc nào đó vào thế kỷ thứ năm và tự mình chuyển đến thiên đường này. Anh là vị pháp sư hoàng gia của một vị vua, một thực thể không phải loài người, đã chuyển đến thế giới này ngay trước đó, thay vì sát cánh cùng Nhà vua trong trận chiến cuối cùng của cô ấy vì những vấn đề cá nhân liên quan đến một phụ nữ nào đó.

"Tôi hiểu rồi. Hóa ra đúng như tôi nghĩ... Mordred đã nổi dậy cùng với các lãnh chúa - những người bị nhà vua quở trách. Họ thậm chí còn đổ lỗi cho cô ấy về những mùa đông khắc nghiệt

những năm gần đây, do đó, một cuộc làm phản vị vua nghiêm khắc đó đã được tiến hành à?."

Anh ta bước từng bước trên Thiên đường, những bông hoa mà anh đặc biệt chú ý để không giẫm lên dần một thưa thớt khi anh bước tiếp. Mặc dù vùng đất dường như trải dài vô tận, nhưng bản thân môi trường ở đây như đã thay đổi diện mạo từ nơi này sang nơi khác.

Anh càng đến gần điểm cuối của hòn đảo, vùng đất càng trở nên cằn cỗi, giống như nước Anh vĩ đại ở thế giới thực.

Anh tiếp bước, ngân nga và vẫy cây trượng của mình khi tiếp tục đi qua vùng đất cằn cỗi. Kỳ lạ thay, từ những dấu chân mà anh hằn lên mặt đất, những bông hoa lại đâm chồi, điều mà đáng lẽ ra không thể ở nơi tựa như sa mạc này.

Chúng không rộ theo mong muốn được trang trí khu vườn này của anh, cũng chẳng phải anh thấy cảm thông cho vùng đất cằn cỗi này -

một nơi ô nhục tồn tại ngay cả trên thiên đường này.

Không-- đó chẳng phải là nỗi buồn. Đối với người đàn ông này, reo mầm những bông hoa mọi nơi bước đến là một lẽ tự nhiên trong cuộc đời anh.

Mang hoa về trần gian

Đặt những giấc mộng vào trái tim của con người

Đơn giản là mở ra một tương lai cho lịch sử... Đó là tính cách và con người anh.

Đó là Merlin, Pháp sư của các loài hoa; một trong những vị pháp sư đỉnh cao kể cả khi phải so sánh với những phù thủy bước ra từ truyền thuyết hay thần thoại của con người.

Là đứa con của một phụ nữ loài người và một incubus; là người sở hữu đôi mắt được ví như ma thuật tối thượng - đôi mắt có thể nhìn thấu thế giới.

"Chà, họ cho là thế... nhưng sự thật, đôi mắt đó chẳng làm được gì ngoài việc gieo thêm hạt giống. Đôi mắt đó chỉ đôi chút tốt hơn mắt của người thường, nhưng ta đâu thể so sánh những cặp mắt chỉ qua thị lực."

Khả năng thấu thị - nó cho phép người sở hữu có thể nhìn xa trăm dặm kể cả khi đang ngồi im một chỗ.

Đây là sức mạnh bắt nguồn từ thời cổ đại, thứ mà những vị thần ban phát cho những con chiên để cai quản đất đai và đi kèm với sức mạnh lớn là trách nhiệm lớn, người sở hữu buộc phải thành thục kĩ năng này nhằm bảo vệ cuộc sống của muôn dân.

Cho dù mạch ma thuật có đồ sộ đến đâu hay trình độ phép thuật có mạnh đến đâu, pháp sư không có "con mắt" này sẽ không bao giờ được coi là đỉnh cao của pháp sư, thứ hạng cao nhất.

Merlin sở hữu đôi mắt thấu thị có thể nhìn thấu cả thế giới. Anh được sinh ra với thị giác cho phép anh ấy nhận thức được bất kỳ thứ gì đang tồn tại trong thời đại của mình, kể cả những điều nhỏ nhất mà chẳng cần phải bỏ một công sức nào.

Một số Pháp sư lớn tuổi hơn anh ta thậm chí còn sở hữu đôi mắt có thể nhìn thấu được quá khứ hoặc tương lai. Tất nhiên, họ cũng được coi là những pháp sư đặc cấp. - nhưng Pháp sư duy nhất sở hữu khả năng thấu thị vẫn còn trên cõi đời này là Merlin. Những người sở hữ trước đó đã mang đến sự hủy diệt cho vương quốc của họ và biến mất khỏi thế giới loài người.

Nếu "kiến thức" là khía cạnh cơ bản nhưng sâu sắc nhất của ma thuật, thì những pháp sư sở hữu con mắt thấu thị này được sinh ra với khả năng "nhận biết mọi thứ".

Do đó, những Pháp sư sở hữu khả năng thấu thị được sinh ra với cơ thể người, đồng thời đã tiếp cận được chân lý của thế giới, họ trở thành những kẻ dị giáo của chính loài người, những người không bao giờ đạt được những giá trị và quan điểm nhân văn của những vị pháp sue cao quý ấy.

Cách con người sống cuộc sống của họ là điều mà Merlin, người không thể nhìn vào quá khứ, không thể biết. Tuy nhiên, anh có thể phần nào hiểu được cảm xúc của họ. Anh cảm thấy rằng cuộc sống của họ chẳng có vẻ gì là thú vị lắm, bất kể xã hội loài người có phát triển hay vận hành thế nào.

Merlin nhận thức được gần như tất cả các hoạt động đang xảy ra trong thời đại của mình, cùng với khả năng suy luận chúng sẽ kết thúc như thế nào.

Đối với anh, thế giới không khác gì một "bức tranh".

Chắc chắn rằng, cái "bức tranh" đó được gọi là xã hội loài người rất đáng để anh quan sát. Anh thậm chí còn coi xã hội đó như một khái niệm của phép màu thần thánh. Dẫu vậy, "bức tranh" càng trở nên thú vị thì Merlin lại càng cảm thấy xa lạ, lac lõng với chính nơi mà anh từng được sinh ra đó.

Câu chuyện về cuộc đời anh có thể đã khác nếu có một người bạn đồng hành có thể thông cảm với những lời kêu ca của anh ấy về sự nhàm chán trong cách Thánh Thần quan sát loài người.

“Hay là mình dừng lại? Lấy linh hồn của ngồi lên chiếc ngai vàng đó, bắt chước những kẻ tiền nhiệm.”

Đã từng có lúc Merlin có ý nghĩ từ bỏ chính chính cuộc sống của mình, đưa phần linh hồn còn sót lại lên làm ngôi, để những tiền bối chê cười nhạo báng.

Không. Nói đúng hơn là chưa một ngày nào anh không cân nhắc về quyết định ắy.

Tuy nhiên, có một trách nhiệm đòi hỏi Merlin phải nhìn thấu được cái kết của nó.

Hồi kết của một thời đại, của một dân tộc cùng với vị vua của họ.

"Ồ, nói sao nhỉ, mình thực sự thắc mắc... Thời đại của các Vị thần đã qua lâu rồi, và với những gì sắp mở ra, thì Thời đại của Thần tiên cũng sẽ kết thúc. Rồi tiếp sau đó sẽ là chương cuối của Thời đại Nhân loại. Sẽ đến một ngày khi ngôi sao này của chúng ta ngừng quay, sau đó chúng ta sẽ được gửi lên Thiên Đàng,

và sau đó là là trang đầu của Thời đại Ý chí. Những kẻ không thể giữ được ý chí khi mất đi cơ thể xác thịt sẽ bị bỏ lại phía sau theo dòng thời gian. Dù cho là vậy, mình tự hỏi tại sao mình lại ám ảnh với nhân loại đến thế."

Merlin là con lai giữa loài người -

một công chúa xứ Wales - và một incubus, một cambion. Anh có thể được coi là một dạng sống cao hơn - một sinh vật mang hình hài của con người và cũng là một sinh vật có khả năng đưa ra dự đoán về tương lai - một sinh vật có một chỗ đứng hết sức kì quặc.

Merlin nghĩ rằng nếu anh không phải là một tạo vật nửa vời không thuộc giống loài nào, nếu như anh được sinh ra như một incubus, anh có thể sẽ thích chơi trong thế giới của các linh hồn.

Đồng thời, Merlin cảm thấy may mắn vì có được 'nhân tính' mà anh ấy được ban cho, vì có được phước lành mang tên 'cá tính' và có thể làm việc mà không cần dựa vào ước mơ của người khác - cũng có thể hiểu là tự nuôi dưỡng bản thân bằng chính ước mơ của mình.

Bất chấp hoàn cảnh ra đời, Merlin chưa một lần coi thường nhân loại.

Thay vì liên minh với Tiên tộc và Người khổng lồ - những người anh em của anh ta - Merlin lại giúp đỡ con người, trở thành vị hiền triết cho những vị vua, tất cả để tạo nên một kỷ nguyên tốt đẹp hơn cho nhân loại.

Ngay cả khi đứng giữa đám đông hay những hiệp sĩ, anh ấy luôn nở một nụ cười trên khuôn mặt. Anh tìm thấy niềm vui khi ngắm nhìn quang cảnh sinh hoạt thường nhật của con người.

Anh muốn cai trị nơi đây bởi có một đoá hoa mà anh rất muốn được nuôi nấng - một người mà sau này anh sẽ đưa lên làm vua.

Tất cả những điều này xuất phát từ mong muốn hoàn thành 'bức tranh' của Merlin, một bức tranh phải khiến anh thốt lên hai từ 'tráng lệ' - bức tranh với một "kết thúc có hậu" cho nhân loại.

Không dành chút tình yêu nào cho nhân loại. Đối với loài người, Merlin có vẻ như là một chàng trai trẻ tốt bụng nhưng thực tế thì không phải như vậy.

Nhìn từ góc độ con người nói chung, bản chất của Merlin dường như gần giống với một loại châu chấu, một

côn trùng. Anh ta hoàn toàn quá máy móc, quá khách quan; tư duy của anh ấy thì tiến bộ vượt bậc, vượt quá tầm hiểu biết của những sinh vật thông minh từng được sinh ra trên hành tinh này.

Mặc dù Merlin bị thu hút bởi sự tinh tế và xinh đẹp, nhưng không có lý do gì để anh ấy "thích" chúng.

Những thứ đẹp đẽ, xinh xắn, tinh tế đơn giản, thoải mái đó cho phép anh lấp đầy khoảng trống trong trái tim mình.

Merlin là một sinh vật yêu thích thành quả mà con người để lại - "những di sản của nhân loại", nhưng anh cũng là một sinh vật không thể thực sự cảm thông trước nhân loại - giống loài đã tạo nên những di sản đó.

--- "Đây quả là một bức tranh tuyệt đẹp. Tuy nhiên, tôi không quan tâm đến nội dung của bức tranh ấy, cũng như những nỗi bi kịch và niềm vui của những người đã tạo ra nó, và tôi không thể tìm thấy một giá trị nào trong đó." ---

Rõ ràng, anh ta không thể hiểu ý nghĩa của bức tranh, nhưng anh ta có thể nhìn thấy vẻ đẹp của tác phẩm.

Bản thân Merlin cũng biết rằng sự ham muốn hay sở thích đặc biệt này là một điều kinh khủng, nhưng ông không bao giờ có thể thay đổi nó.

Suy cho cùng, anh được sinh ra với đạo đức của một loại sinh vật khác. Các Incubi không quan tâm đến nội dung của những giấc mơ mà chúng nuốt chửng mà chỉ đánh giá giá trị dinh dưỡng của giấc mơ cần thiết để duy trì sự tồn tại của chúng.

Nó không khác gì con người quây quần bên bàn và ăn những đĩa thịt trước mặt họ, mà không mảy may nghĩ đến những điều tuyệt vời mà những con vật đó đã mang lại.

"Tôi sống bằng cách ăn những giấc mơ.

Nếu tôi có thể lựa chọn, tôi thích hương vị của những giấc mơ hạnh phúc tràn đầy hy vọng và niềm vui hơn.

Nhưng thực tế mà nói, những cơn ác mộng có giá trị dinh dưỡng cao hơn nhiều vì có thể dễ dàng tìm thấy những câu chuyện có thật bên trong chúng. Để hạnh phúc vượt qua tuyệt vọng, khó khăn gấp nhiều lần so với chỉ rơi vào tuyệt vọng thông thường. Và gánh nặng của việc thực sự làm điều đó là khá cao đối với những người đang mơ.

...Và ta đến nơi rồi..."

Merlin dừng lại, nhận ra rằng mình đã tránh khỏi nanh vuốt của mụ phù thủy độc ác đủ xa. Trước mặt anh ta là một cánh cổng được ghép từ đá đẽo sơ sài có kích thước khổng lồ khiến người ta liên tưởng đến Stonehenge -

những cánh cổng bằng đá khổng lồ của nước Anh. Bên ngoài cánh cổng vẫn là vùng đồng bằng hoang vu cằn cỗi, không khác gì trước đây.

Trên bia đá có khắc một dòng chữ:

Chỉ những người thuần khiết nhất mới có thể bước qua.

---"Ra vậy, hình như mình bị lừa rồi."

Merlin nhún vai và chẳng có ý định nào rằng sẽ tránh né cánh cổng, chỉ đơn giản là bước qua nó và gieo những bông hoa của anh ấy như anh ấy vẫn luôn làm.

Ngay sau khi anh ấy làm vậy, vùng đồng bằng cằn cỗi thoai thoải mà anh ấy đứng đã thay đổi đáng kể. Những bức tường đá dày mọc lên từ lòng đất như thể nhốt vị khách không mời lại, kéo dài đéne vô tận lên trời và phong ấn vị Pháp sư.

Merlin đứng ở trung tâm của tòa tháp đá cao dường như vô tận này và khi quay lại thì cánh cổng đã biến mất. Anh bị bao quanh bởi những bức tường ở tứ phía - bị nhốt trong một không gian năm mét vuông được dựng nên từ chính thiên đường.

Đó là bản chất thực sự của kết giới này, và có vẻ như ai đó ghét Merlin đã lập một lời nguyền rằng anh ấy sẽ không được phép rời khỏi tòa tháp này trong suốt quãng đời còn lại của mình.

---"Một lời nguyền ở quy mô này không thể được thiết lập nếu bạn không đánh đổi mạng sống của bạn cho nó, phải không? Thật đáng sợ.

Lạ thật, tôi không nhớ mình đã xúc phạm cô gái đó đến mức nào mà tôi lại bị ghét đến mức này. Vì tôi không nhớ ra đó là gì, nên chắc chắn đó không phải là điều gì quá nghiêm trọng.”

Chỉ những kẻ thuần khiết nhất mới có thể bước qua.

Sở dĩ Merlin vẫn bước qua cánh cổng dù biết đó là một cái bẫy, là bởi vì anh không thể chịu đựng được những lời nói đầy đau đớn đó, nó khiến anh bị tổn thương.

Rốt cục thì Merlin chỉ mong muốn một kết thúc có hậu cho nhân loại, nhưng về cơ bản anh ấy không dành tình yêu cho con người. Vì vậy, anh ta đã hấp thụ vô số sinh linh loài người như thể họ là côn trùng dưới danh nghĩa mang lại hạnh phúc và thịnh vượng.

Không có khái niệm như đúng hay sai, yêu hay thù, ác hay thiện. Do đó, không có cảm giác tội lỗi, cũng không cảm thấy rằng mình đã phạm phàm.

Merlin còn tự cho rằng mình là người duy nhất trên thế giới xứng đáng với cái gọi là từ 'vô tội' và tin rằng những lời của cánh cổng đề cập đến là dành riêng cho anh ta.

Tổng quan mà nói, có thể cho rằng Merlin đã dành tình cảm cho chính nhân loại.

Đó là lý do tại sao anh ấy đã tích cực can thiệp vào thế giới loài người, và đã tận hưởng nó theo cách riêng của mình như một chặng đường hạnh phúc.

Anh ta chỉ giúp đỡ nhân loại, và phong họ làm vua, nhưng anh không cảm thấy cần phải có trách nhiệm hay cảm giác tội lỗi về những gì sẽ xảy ra với các quốc gia sau đó - ít nhất là cho đến khi anh được lời chia tay của cô gái đó.

---"Ừ thì. Mình nghĩ mình chẳng thể làm gì được rồi."

Anh ngồi bệt xuống mỏm đá trong nhà tù kết giới chật chội.Cái mỏm đá quá cứng để có thể coi là một chỗ ngồi thích hợp, nhưng khi ngồi vào lại biến thành một nơi hoàn hảo để có thể nhìn qua ô cửa sổ đơn rọi trên tường.

Lúc này anh mới ý thức được mục đích chuyến thăm của mình tới đây. Những gì có thể được nhìn thấy qua cửa sổ không phải là nước Anh của hiện thực; tuy nhiên, với Merlin, bất kỳ góc nhìn nào cũng giống nhau bởi anh ấy có thể để nhận thức tất cả các sự kiện của toàn bộ thời đại đó thông qua ô cửa sổ

'Phù thủy của loài Hoa' đưa tay vào áo choàng, lướt qua những bản phác thảo về thế giới, mang ra một sinh vật quen thuộc - Cath Palug [note52208]

---"Quang cảnh cuối cùng cũng gần đến rồi - vậy nên trước đó, hãy ôn lại một chút quá khứ nào"

Truyện Chữ Hay