Những tia nắng ban mai xuyên qua khe cửa sổ, khẽ lọt vào mí mắt của người thiếu nữ, đánh thức cô dậy. Ngoài trời, quang cảnh vẫn còn mờ ảo; không khí tràn ngập mùi hương của vùng thôn quê và mùi thơm thoang thoảng của đồng cỏ xanh ngắt.
Chiếc chăn - có lẽ được đan lên bởi anh trai cô, hầu như chẳng được cô sử dụng để chống lại cái lạnh buốt giá về đêm.
Thẫn thờ nhìn chiếc chăn hồi lâu, cô nhớ ra mình đang ở trong chuồng ngựa. Cô ấy đã rất lo lắng cho chú ngựa con mới sinh vì cơ thể của nó thoi thóp như thể dùng chút sức lực níu giữ lại linh hồn đêm qua, đến nỗi cô ấy đã ở với nó suốt đêm cho đến sáng.
---"Mình không thể như vậy nữa! Mình sẽ lại khiến cha Ector gặp khó khăn mất!"
Khuôn mặt nhân hậu của người cha không cùng huyết thống, người đã nhận nuôi và nuôi nấng cô suốt mười lăm năm qua, là hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tâm trí cô. Cô vội vàng thu dọn chăn màn, là ủi quần áo, dọn bữa sáng cho từng con ngựa. Một ngày của cô bắt đầu với những công việc thường nhật như vậy đấy.
Sau khi lo cho lũ ngựa xong xuôi vào, cô đến sân sau của ngôi nhà nơi cha nuôi của cô, Ector, đang đợi cô. Cô và cha đã quen với việc ăn nhẹ vào sáng sớm, rồi tập đấu kiếm đến khi chiếc bụng đói meo trước khi thưởng thức một bữa sáng thịnh soạn.
--- "Này, Eto, mày biết gì không? Hôm qua, cuối cùng thì tao cũng vung được một đòn vào Éctor đấy!... Chà... Sự thật thì cha đã trượt chân và lộ chút sơ hở, nhưng điều đó là quá đủ để dành lấy chiến thắng trong những chiến trường tàn khốc rồi. Ai mà dám chắc được sẽ không có chuyện đối thủ vấp vào rễ cây rồi ngã xuống đâu. Nếu điều ấy xảy ra, chắc chắn tao sẽ nắm chắc phần thắng... hoặc chí ít là tao nghĩ vậy."
Cô vui vẻ tâm sự với Eto - chú ngựa mà cha cô yêu quý nhất - trong khi đang chải bộ lông dày của nó.Cha nuôi của cô, Ector, là người rắn rỏi và là hiệp sĩ kiên cường nhất mà cô từng biết.
Ônh ta chưa bao giờ đạt được nhiều danh tiếng hay vinh dự trên chiến trường, vì vậy ông chưa từng là đề tài bàn luận sôi nổi giữa những kỵ sĩ hay thần dân. Nhưng đối với cô, ông ấy là Ector vĩ đại, là lý tưởng cao đẹp của hiệp sĩ.
Mặc dù ông không còn chiến đấu nơi tiền tuyến vì như mọi con người khác, thời gian đã nuốt trọn tuổi trẻ, sức khoẻ của ông, dẫu vậy, kiếm pháp của ông lại chẳng hề suy giảm.
Cô chẳng thể giấu nổi niềm vui khi chứng kiến nét mặt đôi chút bất ngờ pha lẫn tự hào của cha khi chứng kiến chính con gái mình ngày một tiến bộ trong kiếm thuật.
-"Nhưng gần đây nhìn cha có vẻ khá lo lắng. Một người như Ector lại có thể rơi vào trầm tư... Mình thực sự lo lắng cho ông ấy."
Ngày trước, người cha nuôi là một người thầy cực kì ngiêm khắc. Ấy vậy mà dạo gần đây, dáng vẻ đó đã không còn nữa.
Người thầy mà luôn mang trong mình vẻ mặt dữ tợn ấy, người đã luôn uốn nắn cô đến từng cử chỉ, người luôn chỉ ra những khuyết điểm của cô, lớn tiếng khi tâm trí cô đi mây về gió, giờ lại nhìn cô với vẻ mặt khó tả. Một khuôn mặt tràn ngập sự rối ren, hối hận và buồn bã.
Cô mong mỏi được giúp đỡ người cha Ector dù theo cách này hay cách khác, nhưng suy cho cùng, cô chỉ là một hiệp sĩ tập sự.
--- "Ector, nếu ngài phiền lòng về điều gì, xin hãy giãi bày với con ! Con có thể làm mọi thứ... À thì... ngoại trừ việc cắt giảm khẩu phần ăn của con... Dù sao thì có phải ngài đang mắc chứng bệnh gì phải không!?"
Cô bối rối hỏi Ector, ông hiền từ đáp lại:
--- "Hừm-- Chắc là do con tưởng tượng thôi. Cơ thể của ta kể cả trong 10 năm tới vẫn còn sung sức lắm. Nhưng Artoria, con... à không, thưa ngài, thần không thể nói rằng mình sẽ sẵn sàng cho "bất cứ điều gì" với lời đề nghị đó ..."
Như thường lệ, cô vẫn nhận được câu trả lời lãnh đạm của ông.
Thật tốt khi biết rằng sức khoẻ của Ector khỏe mạnh, nhưng điều đó không ngăn cô tự hỏi điều gì đang làm phiền mình, dần dần cô ngày càng lo lắng hơn về những sầu não của cha Ector
Eto, con ngựa yêu quý của cha nuôi cô, dụi dụi chiếc má thon dài lên tay cô.
"Chắc là vậy rồi. Tao chắc chắn là anh Kay lại gây rắc rối! Ngay cả cha dường như cũng không thể chịu đựng nổi miệng lưỡi của anh ta!"
Cô cười khô khan khi vuốt lưng con ngựa yêu quý của cha và rời khỏi chuồng. Chờ đón cô bên ngoài cánh cửa gỗ, là màu xanh ngát của thảm cỏ được rọi lên bởi ánh mặt trời.
Nhà của Ector ở ngoại ô thị trấn, cách xa sự xô bồ và náo nhiệt của cuộc sống nơi thành thị
Mặc dù ưa thích sự cô độc, Ector không coi thường bất kì ai. Và Artoria nhận thức rõ rằng chính cô là lý do mà cha nuôi đã chọn một địa điểm như vậy ngay từ đầu.
Điều đầu tiên cô muốn làm là xin lỗi Ector, nhưng cô cho rằng như vậy sẽ động đến lòng tự trọng của ông.
Ector đã tròn vai hoàn thành nghĩa vụ của một Kỵ sĩ: Ông nhận nuôi, nuôi dưỡng cô và quyết định từ bỏ những đấu trường nhộn nhịp của những kỵ sĩ.
Cô không được đền đáp những hành động đó bằng cách thể hiện cảm giác tội lỗi.
Cô luôn ước rằng mình có thể thể hiện lòng biết ơn đối với Ector vì tất cả những gì ông đã làm cho cô, cả hiện tại và trong quá khứ. Trông chẳng có vẻ gì là cha Ector là một người xấu cả.
"Không, không hề, nhưng..."
Trên thực tế, cô ấy chỉ có duy nhất một lời phàn nàn về Ector. Cha nuôi của cô sẽ không bao giờ để cô gọi ông là "cha". Kết quả là, cô chẳng bao giờ có cơ hội được trải nghiệm cảm giác thốt lên tiếng 'cha' bằng một giọng yêu thương đầy trìu mến.
Người hiệp sĩ già vẫn đợi cô ở sân sau.
Ông vẫn đón chào cô bằng dáng vẻ nghiêm khắc ấy, và dạy cô những lý thuyết về đao kiếm. Đó là bài học mà ông đã dạy cô mỗi ngày trong suốt mười năm qua kể từ khi cô biết cầm kiếm.
Đó là hiện thực, và nó sẽ tiếp tục như vậy cho đến hôm nay, ngày cuối cùng của cô ấy.
--- "Xin lỗi, con đến muộn, Ector, con ngủ quên mất!"
Cô lấy thanh kiếm gỗ của mình và nhét những lát bánh mì mà Ector đã bày sẵn trên bàn vào miệng.
--- "Ta không nghĩ con đã ngủ đủ giấc đêm qua, nhưng nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng đó của con thì an tâm rồi. Được. Sáng nay ta sẽ huấn luyện con và bỏ ngoài tai mọi thứ trên cõi đời này.
Vị hiệp sĩ già, bình tĩnh như mọi khi, giơ cao thanh kiếm gỗ của mình rồi đặt mình vào thế thủ trông rất tự nhiên. Ánh mắt ông từ bi, và khuôn mặt đã điểm những nếp nhăn của ông mang theo sự tiếc nuối như thể ông đang nhẹ nhàng nói lời từ biệt, nhưng vẫn còn đắn đo trong việc để người mà ông coi như con gái trước mặt ông phải ra đi.
Vờ như không để ý, cô tiếp tục bài huấn luyện.....
∆
-"Artoria. Kay dường như đã quên một thứ quan trọng. Hãy bám theo thằng bé tới thị trấn rồi đưa cho nó thứ này."
Sau bữa sáng, Ector đưa cho cô một chiếc túi chứa những tư trang cần thiết cho một hiệp sĩ. Kay, con trai của Ector và là anh nuôi của cô, đã đặt chân đến thị trấn.
Cô đã nghe nói rằng thị trấn đang có một lễ hội đặc biệt ngày hôm nay. Kay đã đến đó bằng con ngựa của Ector, nhưng anh lại quên đem theo thứ quan trọng nhất đối với một hiệp sĩ - cây thương, vũ khí của anh.
---"Mhmm....nhưng ngay cả khi đó là onii-sama, hà cớ gì một hiệp sĩ lại có thể để quên chính cây thương của mình chứ?”
--- "Hmm. Những kỵ binh đã không còn xuất hiện nhiều trên chiến trường từ lâu. Ngày nay đa số chỉ còn những con vật nuôi trong trang trại và những con ngựa chiến thì rất hiếm. Những gì ta giữ lại từ thời chiến chỉ còn thứ này, đó là lý do ta không thể dạy hay cho con xem tài năng dùng thương của ta."
--- "Ra là vậy ạ?... Nhưng ngài có thể tự tạo ra những bản sao của nó cho mình mà?"
--- "Suy cho cùng thì chính chúng ta sẽ là người sử dụng những thứ đấy. Ta không thể cho phép bản thân hay con có thể vung những ngọn giáo tệ hại đó... Nếu đó là một thanh kiếm thì có thể chấp nhận được. Một vị Pháp sư vĩ đại đã nói với ta rằng nếu đó là một cây giáo, sẽ không được có bất kì bản sao nào của nó cả. Ngài ấy dường như ám chỉ rằng sẽ rất tệ nếu con phát triển một thói quen kì lạ nào đó."
--- "Con không có ý định mang những thói nào như vậy cả...
Ngài muốn con giao cái này cho anh Kay, chỉ thế thôi, phải không?"
---"Cứ giao nó cho thằng bé. Việc của con hôm nay đến đây thôi."
Gật đầu với Ector, cô leo lên một con ngựa, đặt đồ đạc của anh trai mình lên lưng rồi tiến về thị trấn.
Vượt qua ngọn đồi nơi ngôi nhà của ba cha con cô toạ lạc, băng qua đồng cỏ và phi ngựa trên những cánh đồng.Dẫu bầu trời có hơi nhiều mây, nhưng sẽ không cần phải lo về chuyện trời mưa. Nghĩ đến khuôn mặt của anh trai, cô lại càng hờn trách và đôi phần tức giận khiến cô phóng đến thị trấn với tốc độ nhanh hơn bình thường.
Nhưng cô không thể khiến tốc độ của con ngựa nhanh cao quá mức vì cô ấy đang mang một túi đồ khá nặng, nó có thể xóc lên và rơi ra nếu con ngựa chạy quá nhanh.
"...... Sao lại chẳng thấy ai nhỉ. Rõ ràng đang là mùa thu hoạch, nhưng không có ai xung quanh... Cảm giác hiu quạnh thật đấy..."
Sau khi liếc nhanh qua phong cảnh bình dị, đẹp như tranh vẽ của vùng nông thôn quen thuộc, cô ấy đánh mắt sang khu rừng ở phía xa. Cho đến năm ngoái, khu rừng vẫn dồi dào cung cấp những con thú hoang cho việc săn bắn.
Những người thợ săn sẽ vào rừng rồi trở về lúc chiều muộn với lượng thịt và trái cây đủ đầy.
Tuy nhiên, nó không còn được sử dụng như một địa điểm săn bắn nữa. Những bộ tộc du mục đã di cư vào khu rừng đó và đang dần dần xâm phạm cuộc sống của người dân Anh Quốc.
Bộ tộc đó chẳng mấy gì là lương thiện. Thậm chí có người còn kể rằng đã từng có những thợ săn phải bỏ mạng khi đối đầu với chúng trong lúc đang đi tìm lương thực.
∆
Thế kỷ thứ 5 trên Vương Quốc Anh.
Đất nước rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Tất cả bắt đầu với việc đế chế Anh để tuột mất những lãnh thổ nằm trong lục địa Châu Âu. Sức mạnh của nước Anh, vốn phụ thuộc lớn vào những phần lãnh thổ đó, nay đã không còn.
Những bất ổn trên phần lãnh địa đó đã kéo theo nhiều kẻ thù mới đến bờ biển của quần đảo Anh.
Người Saxon vượt biển tìm kiếm thức ăn, quần áo, chỗ ở - nói một cách đơn giản là tìm kiếm một vùng đất để sinh sống.
Anh Quốc là một quốc đảo được kiểm soát bởi rất nhiều bộ lạc và các vị vua của họ.
Bất chấp những xung đột và bất đồng không ngừng giữa các bộ tộc, các vị Vua đã đoàn kết với nhau để bảo vệ lãnh thổ của mình trước sự xâm lược đến từ phương Bắc - những người Pictish.
Tuy nhiên, có một vị vua đã phá vỡ hiệp định này.
Vị vua đó đã phá vỡ sự thống nhất của các bộ lạc bằng cách lợi dụng những kẻ ngoại quốc để đạt được tham vọng của mình: thống nhất nước Anh.
'Vortigern hèn hạ' là tên của vị vua phản bội này.
Hắn là sự tái sinh của con rồng trắng được sinh ra ở lãnh thổ Anh, một con rồng đã đem lại bao sự hủy diệt trên toàn cõi Anh Quốc.
Vortigern là kẻ cõng rắn cắn gà nhà, hắn đã mở cổng cho người Saxon vào đất liền và reo rắc sự hỗn loạn trên toàn cõi Anh.
Thành phố kiên cố Londinium, niềm tự hào và là vị trí phòng thủ chiến lược nhất của nước Anh, đã bị phá hủy.
Trong cuộc chiến chống lại Vortigern, Uther Pendragon, được mệnh danh là vị vua vĩ đại nhất, đã bị đánh bại rồi sống ẩn dật giữa những đám đông.
Vortigern Bạo chúa đã trao đất, nơi ở cho người Saxon, và mặc dù ông tạm thời ngăn chặn cuộc xâm lược của người Saxon bằng cách chia sẻ đất đai, nhiều vị vua khác vẫn tiếp tục nổi dậy.
Do đó, nước Anh bước vào Thời kỳ Tăm tối.
Chiến tranh đã dần trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày.
Quần đảo dần mất đi sự trù phú, ho màu cũng ngày một chết héo do bị tưới máu của con người.
Cuộc sống của người dân ngày một tồi tệ, ngày càng trở nên ảm đạm và vô vọng, và rõ ràng là nếu không có sự kiện gì mang tính cách nạng, mọi thứ cứ tiếp tục như vậy, người dân Anh sẽ sớm tự diệt vong cùng với hòn đảo trong tương lai gần.
Nhưng ngọn lửa hi vọng vẫn âm ỉ cháy trong lòng mỗi thần dân.
Merlin, vị pháp sư vĩ đại nổi tiếng từng là phụ tá của Vua Uther và là người vệ thần của nước Anh, tuyên bố chắc nịch với mọi người rằng mọi thứ đã xảy ra đúng như những gì nó đã được tiên tri.
---"Người kế vị của Vua Uther đã được chọn. Ngài sẽ trở thành vị vua trong tương lai.”
--- "Vị vua mới, sự hiện thân của Rồng Đỏ, giờ sẽ tập hợp các Hiệp sĩ Bàn tròn, và Rồng trắng sẽ bị đánh bại."
---"Nhà vua đó vẫn đang sống khỏe mạnh, và sự có mặt của ngài sẽ đến sớm thôi."
Lời nói của Merlin lan truyền khắp hòn đảo.
Người dân háo hức chờ đợi sự xuất hiện của vị vua tương lai.
Các hiệp sĩ cảm thấy nhẹ nhõm trước những lời đó, nhưng cũng bồn chồn tự hỏi liệu mình có phải là người mà trong bản tiên tri nhắc đến.
Nghe vậy, Vortigern lại càng lùng sục khắp nước Anh tìm kiếm người nhà vua kế vị một cách quyết liệt hơn.
Hơn một thập kỷ trở về trước...
Sự thật thì, năm nay đánh dấu sinh nhật lần thứ mười lăm của người kế vị Vua Uther.
Năm năm trước khi qua đời, Vua Uther đã thấy trước cuộc chiến với Vortigern và lên kế hoạch riêng với Merlin để tạo ra một người kế vị sẽ sớm cứu lấy nước Anh.
∆
Sau khi băng qua vùng thôn quê, ánh mắt của cô đập vào những hàng rào bao quanh thị trấn.
Mặc dù Londinium, nằm ở trung tâm của hòn đảo, được xây dựng như một pháo đài đế quốc, nhưng nếu phải so sánh thì thị trấn này chẳng khác là bao so với những thị trấn khác.
Bầu không khí nơi đây chắc chắn đã rất khác so với ngày xưa.
Mọi người đều xôn xao, háo hức khi họ đặt chân đến khu huấn luyện của các hiệp sĩ ở ngoại ô thị trấn.
Trong một cuộc đua đầy náo nhiệt, những đứa trẻ đã chạy nước rút cùng các bạn cùng trang lứa.
Những người lớn, họ nhìn những đứa con mình với đôi mắt lấp lánh tràn đầy sự kỳ vọng, nhưng cũng tự nén lại sự phấn khích phòng trường hợp những đứa trẻ ấy ra về với kết quả không như mong đợi.
--- "Ngài Merlin kìa!"
--- "Ngài Merlin đã đến!"
--- "Hôm nay, vào ngày này, cuối cùng thì trong số những hiệp sĩ sẽ có người được chọn phong lên làm vua!"
Đó là lí do tại sao mọi người lại trở nên sôi nổi như vậy.
Làm nguội cái đầu, Artoria dần nhận ra ý của Ector khi ông để cô đi.
---"Ồ, Artorius phải không? Chính xác thì em đang làm gì ở đây vậy? Em có chắc là mình sẽ tham gia cuộc thi này chứ? Ý anh là, Hiệp sĩ là Hiệp sĩ, ngay cả khi em có là thực tập sinh, mọi người đều bình đẳng mà, em biết đấy?"
Khi một chàng trai trẻ thân thuộc tiến lại gần, cô gật đầu đồng ý như muốn nói: “Đúng vậy”.
Ngoài đời, cô tự giới thiệu mình là một "cậu bé tuổi teen".
Không, từ khi sinh ra, cô đã được nuôi dạy như một "người đàn ông".
Tóc cô ấy bó tóc ra sau và mặc trang phục nam giới. Vì vẻ đẹp của mình, cô ấy vô cùng nổi tiếng với phụ nữ trong thị trấn, nhưng vì cô ấy là một đứa trẻ mồ côi được nuôi dưỡng bởi một hiệp sĩ lớn tuổi nên cô chưa bao giờ được các hiệp sĩ khác coi là hiệp sĩ thực thụ.
Mặc dù cô ấy có một cơ thể mảnh khảnh, cô vẫn sống dưới thân phận là con trai đến năm mười lăm tuổi, nhưng sau đó, bí mật này không còn được che giấu nữa.
Cô ấy hiện đang là một hiệp sĩ tập sự, nhưng với tốc độ đáng nể này, cô thậm chí còn không bị coi là một cận vệ đi theo anh trai mình.
Vóc dáng của cô gái đó khiến cô không thể cầm nổi một thanh kiếm hay dấn thân vào trận chiến thực sự.
-"Em sẽ đến đó sớm thôi. Trước đấy thì em mang vài thứ cho anh đây, Kay."
"Cái gì vậy, một cây Thương?? Tại sao anh lại cần vũ khí? Hôm qua khi Ngài Merlin đến, anh ấy đã nói- Người có khả năng rút thanh kiếm thánh đang bị ghim chặt trong hòn đá này sẽ trở thành Vua của toàn nước Anh!"Vị pháp sư vĩ đại đã nói như vậy, thanh gươm cắm vào tảng đá kia chính là thánh kiếm bách chiến bách thắng, điều kiện kiên quyết để chọn ra vị vua, quan trọng hơn cả địa vị hay dòng máu. Trong mắt của pháp sư vĩ đại kia, những thứ tầm phào như danh tiếng hay huyết quản chẳng có ý nghĩa gì cả. Thanh kiếm chỉ công nhận người tài năng, những người có thể bảo vệ nước Anh.
-"Ra vậy. Việc rút thanh kiếm đó giống như một kì tuyển chọn à?"
"Ừ... Ahhh, nhờ có nó mà tiếng người um xùm từ tận lúc bình minh. Cả vương quốc tràn ngập những câu "Ta là Vua đây" được hét lên từ miệng những Hiệp sĩ lừng danh.
Vortigern hẳn đã vô cùng sợ hãi.
Nhiều hiệp sĩ với tham vọng phục hưng nước Anh và việc ngồi trên ngai vàng là mong muốn lớn nhất của họ. Thị trấn này chính là nơi có thể biến những giấc mơ ấy thành hiện thực.
Kay, anh trai của cô, cũng là con trai của cựu kỵ sĩ Ector, có quyền được thử tài rút thanh kiếm đó.
Rất nhiều Hiệp sĩ tập hợp xung quanh thanh kiếm của sự chọn lọc đó.
Thanh kiếm cắm vào đá, cả tá những Hiệp sĩ vang danh đã cố gồng hết sức lực rút thanh kiếm ra. Nhưng như được định mệnh sắp đặt, cây tháng kiếm vẫn yên vị với vị trí ban đầu của nó.
Mọi người vây quanh 'cuộc tuyển chọn', say mê theo dõi. Trong khi các hiệp sĩ, với vẻ mặt trang trọng, đặt tay lên chuôi kiếm rồi buông xuống, bỏ đi với tâm trạng thất vọng.
Một số hiệp sĩ không chịu bỏ cuộc, đã cố gắng hết lần này đến lần khác. Một số hiệp sĩ thì càu nhàu, hét lên rằng có gì đó không ổn với nó.
Một số khoe khoang về sức mạnh của mình và tuyên bố có thể chẻ đôi ngọn núi chứ đừng nói đến tảng đá.
Tuy nhiên, thanh kiếm vẫn chẳng hề xê dịch bất kể đó là ai. Và quan trọng hơn cả, Merlin, cận thần của nhà Vua, lại chẳng được ai bắt gặp.
"--Cái gì?!"
Cảm giác thất vọng không chỉ đến với các hiệp sĩ mà còn đến cả công chúng.
“Không có hiệp sĩ nào ở đất nước này có đủ tư chất để trở thành một vị vua sao?”
"Sẽ chẳng có tương lai nào cho nước Anh sao?"
“Và rồi, ngay từ đầu liệu lời tiên tri mà Merlin nói đến có chính xác?”
Các hiệp sĩ, cảm nhận được sự bất an trong đám đông, bắt đầu xì xào.
"Dù thế nào đi nữa, đã có rất nhiều hiệp sĩ tập trung ở đây. Hẳn phải có cả tá cách khác để chọn một vị vua. Người giỏi nhất sẽ kế vị Uther với tư cách là Vua của các Hiệp sĩ, kế thừa từ chính vị vua trước."
Tất cả những gì họ cần làm bây giờ là lao đầu vào một cuộc ganh đo sức mạnh, kẻ trụ vững sau cùng sẽ là vị Vua kế vị Uther.
Các hiệp sĩ bỏ qua cây kiếm thánh đã nói không với họ, và bắt đầu thực hiện một quá trình tuyển chọn phù hợp nhất. Đầu tiên và quan trọng nhất, chính là 'Cưỡi ngựa đấu thương'
"Nếu nhà ngươi thực sự là một hiệp sĩ trọng danh dự, việc cưỡi ngựa và chiến đấu với cây thương dường như chẳng còn xa lạ với ngươi nhỉ."
Artoria tiến lại gần anh trai, dấm dúi đưa anh cây thương mà cô đã lặn lội từ quê mang lên.
"Cây kiếm dành cho người được chọn không đủ tốt sao, nii-sama? Có ổn không nếu mọi người cứ lờ nó đi như vậy?"
--- "Nó chẳng phải đủ tốt hay gì cả, chỉ là chẳng ai có thể rút được nó ra thôi, và việc đó khiến những Hiệp sĩ khác cảm thấy khó chịu. Vậy nên họ mới tạo ra một kì thi như này đây."
Bọn anh đã tự đưa ra quyết định của mình và một cận vệ như em không nên can thiệp vào. Đây sẽ là một bước đệm tốt, và anh chắc rằng có nhiều hiệp sĩ đang mỉm cười và hét lên 'hoan hô!' trong lòng"
---"Dù nhà vua thực sự sẽ không bao giờ được chọn?"
-"Chúng ta không có thời gian để mơ mộng với những điều mà Merlin và Uther nói. Chẳng phải sẽ thiết thực hơn khi chọn Vua theo số lượng chiến binh đang phục tùng, tiền tài, địa vị của vị Hiệp sĩ đó thay cho điều hão huyền kia sao?
Không cần một người cai trị mạnh mẽ.
Nếu lợi ích của mỗi người là như nhau, chẳng phải việc hợp tác hay đưa ra quyết định sẽ dễ dàng hơn sao?
Điều quan trọng nhất là trong trường hợp có thứ gì đó đi chệch hướng đó là trách nhiệm của em, em phải có đủ khả năng để vượt qua và giải quyết nó.
Bởi vì, cho dù em có là ai, em không muốn tự mình chứng kiến hoặc trở thành "Sứ giả của Chúa sẽ cứu rỗi mọi thứ".
"Anh cũng nghĩ vậy sao, Kay?"
"Tất nhiên rồi, Artoria. Em phải trở về với cha. Nếu các hiệp sĩ khác phát hiện ra em, họ sẽ bắt nạt và chế nhạo em một lần nữa. Em cũng nên nghĩ về những rắc rối sẽ xảy đến với anh nữa chứ. Nghe này, đây sẽ là cơ hội đầu tiên cũng như duy nhất cho em có thể trở về nhà."
Kay cầm lấy cây thương mà Artoria đưa và dựng trại tại địa điểm diễn ra chiến trường kỵ binh để xem ai trong số các Hiệp sĩ sẽ là người vĩ đại nhất và cũng sẽ là người lãnh đạo từ sau đó.
Và rồi, một đấu trường dùng thương đã được dựng lên.
Bầu không khí thay đổi.
Đám đông nhộn nhịp trước giờ đột nhiên không có một ai trong số họ có mặt.
Đám đông giải tán, các Hiệp sĩ cũng vậy.
Không một ai đoái hoài gì đến thanh kiếm vẫn còn bị cắm trong tảng đá nữa.Ngay cả số người ban đầu thực sự tin vào lời tiên tri dẫn cũng trở nên nghi ngờ. Họ coi thanh kiếm như chưa từng tồn tại, rồi quẳng nó vào một góc.
Các hiệp sĩ đã rời đi, cùng với dân chúng.
"Không ai muốn trở thành, cũng chẳng có ai muốn diện kiến 'người được chọn' nữa..."
Cô không đổ lỗi cho mọi người vì đã rời đi, cũng chẳng cảm thấy ghét bỏ cái quan điểm của anh nuôi mình, bởi vì cô đã chấp nhận rằng việc suy nghĩ như vậy là lẽ tự nhiên.
Quá trình cô ấy lớn lên vừa phức tạp vừa độc đáo.
Tại sao cô ấy lại giả dối sống dưới thân phận là một nam nhi?
Tại sao cô phải học kiếm thuật, học quốc sự, học cách vượt qua cảm xúc của mình trong khi bản thân cô đâu hề muốn thế?
Nó đã quá rõ ràng.
Tất cả là cho ngày hôm nay.
Artoria được sinh ra để rút lấy thanh kiếm thánh đó.
Cô chẳng bao giờ có thể biết mặt mũi cha mẹ ruột của mình như thế nào.
Nhà vua và vị Pháp sư vĩ đại đó đã hướng đến việc tạo ra một "vị vua lý tưởng", và người được sinh ra vì mục đích đó, chính là Artoria.
Trên thực tế, cô không cảm thấy chút cảm thông nào cho những nuối tiếc hay di nguyện của người cha nuôi Ector.
Cô cũng chẳng hề chùn chân trước những sấm truyền của vị Pháp sư, cũng như không chịu chút gánh nặng nào mà sứ mệnh to lớn đè lên vai cô.Trong mười lăm năm qua, chính cuộc sống thường nhật, đơn giản, không có biến cố với cha nuôi Ector và anh nuôi Kay, cũng như những tiếng cười nói sôi
nổi của người dân trong thị trấn đã truyền động lực và nuôi dưỡng cô gái ấy.
Đó không phải là khao khát hay tình yêu.
Chỉ là, trong mắt cô ấy, những thứ đó dường như là một thứ gì đó thật đẹp đẽ.
“Tôi muốn trở thành cư dân của thành phố” hay “Tôi muốn tham gia vào vòng tròn hàng ngày của cộng đồng”, những thứ đó dù có muốn tới đâu nhưng vì sứ mệnh của cô, những điều đó là không thể.
Mặc dù cô ấy thỉnh thoảng tự tưởng tượng ra những khung cảnh yên bình ấy, nhưng cuối cùng cũng chỉ biết chôn nó thật sâu trong tâm trí.
Từ tận đáy lòng, cô biết rằng nếu cô làm thế, cô sẽ đánh mất mọi thứ.
Khi còn nhỏ, cô ấy không được sáng dạ, nhưng cô cực kỳ chăm chỉ. Hơn nữa, cô tự nhủ rằng việc trở thành một thường dân là điều duy nhất cô ấy không thể làm được, và điều đó cũng sẽ không xảy ra.
Giống như khi một đứa trẻ chào đời, định mệnh sẽ sắp đặt cho chúng trở thành con dân của loài người. Một con rồng con cũng vậy.
-"Thật hổ thẹn khi anh không thể nói về thanh kiếm đó mà không dùng những câu phàn nàn hay châm chọc.
Nhưng dù sao thì...cảm ơn anh, Kay--- anh trai của em."
"Nhưng thực sự, em xin lỗi vì đã không hiểu được 'vị Vua lí tưởng' mà cha Ector nói đến.”Không, cô ấy hiểu một vị vua là người như thế nào. Và cô đã được giáo dục cũng như luyện tập để làm điều đó và cũng được ban tặng những phẩm chất cao quý nhất.
Tuy nhiên, vẫn có một sai lầm trong tính toán của Merlin... Cho đến cuối cùng cô ấy không thể chịu đựng được thực tế rằng cô chính là "Đứa trẻ được".
Mục tiêu của cô ấy khác với của cố Vua Uther.
Cô không có ham muốn quyền lực hay địa vị như một người trần, không có ý thức trách nhiệm của một người cai trị, không bị dắt mũi bởi những đức tin.
└
Động lực của cô là một thứ giản dị, tầm thường
┐
Mười lăm năm qua cô không thể sống cuộc sống của một con người bình thường, đó là điều duy nhất cô từng mong muốn.
Lý do để cô cầm chắc thanh kiếm. Là được nhìn mọi người tiếp tục cuộc sống của họ, điều đã mang lại cho cô sức mạnh.
Điều đó đã kéo chân cô một bước, để cho cô có thể bước xa hơn.
Thậm chí không cần phải thốt ra những lời đó, cô vẫn có thể khẳng định những gì cô ấy muốn làm.
Đó là câu trả lời rất nhân văn mà cô gái mang sứ mệnh của một vị vua tên Artoria đã được nuôi dưỡng với bao tình thương.
Cô lặng lẽ đặt lòng bàn tay lên chuôi kiếm.
Xa xa, tiếng lạo xạo của những bộ giáp va vào nhau, những kỵ binh dũng mãnh dù đã khuyết tầm mắt nhưng vẫn để lại những âm thanh đặc trưng ấy, và trớ trêu thay, chẳng ai trong số họ buồn ngoái lại nhìn cây kiếm thánh.
Cảm giác tương tự như khi đứng ngoài quan sát một lễ hội.
Đây không phải là lần đầu tiên điều này xảy ra.
Cô ấy đã luôn đứng ngoài các lễ hội. Do vậy, cảnh vật buồn lòng này chẳng hề phiền lòng cô được nữa.
Khác xa với những vị Hiệp sĩ trước, chuôi kiếm dường như được nới lỏng một cách lạ thường khi nằm gọn trong tay cô.
Cảm giác có gì đó đang sôi sục trong cơ thể mà cô luôn cố gắng kìm nén và cảm thấy khó khăn khi đối phó với nó, như thể nó đang cuộn trào ra, bị thanh kiếm hấp thụ khiến cơ thể cô ngày càng nhẹ nhõm.
Thanh kiếm sẽ được rút ra nếu cô kéo tay lại.
điều."
--"Tốt hơn hết là hãy suy nghĩ kĩ trước khi cầm thứ đó trên tay."
Khi cô quay lại, cô ấy phát hiện ra một người trông giống như Pháp sư mà cô chưa từng thấy trước đây, đang đứng ngay sau lưng cô ấy.
Không, họ đã gặp nhau rất, rất nhiều lần trước đây.
Chỉ là đây là lần đầu tiên họ gặp mặt trực tiếp ngoài đời.
Vị Pháp sư vĩ đại ấy nói chuyện với cô như thể anh đã quen với việc đó.
--- "Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì xấu độc đâu, nhưng tốt hơn hết là cô nên dừng lại."
---"Một khi cô cầm thanh kiếm đó lên, cô sẽ không còn có thể sống bình thường như một con người cho đến cuối đời."
---"Nhưng đó không phải điều tệ nhất. Cô sẽ bị tất cả thần dân oán giận nếu cô chấp nhận thanh bảo kiếm đó, và cuối cùng cô sẽ chết một cách đầy thảm hại."Không một chút sợ hãi hay nghi ngờ nào có thể lay chuyển vẻ mặt của cô ấy.
Những lời của pháp sư được lặp đi lặp lại trong tâm trí cô, những hình ảnh về trận chiến đẫm máu đó hiện lên chân thực trước mắt cô.
Không phải như một lời khuyên, mà như một phần của lời tiên tri.
Dù cố gắng đấu tranh thế nào, cô ấy sẽ phải chịu cái chết cô độc và tàn khốc cô đi theo con đường mà cây thánh kiếm đó bày ra.
∆
Nghĩ lại, anh tự hỏi, tại sao lúc đó anh lại lại làm chuyện như vậy?
Kế hoạch mà Merlin lập với Uther không bao gồm lời tiên tri này.
Nghi thức tuyển chọn đáng lẽ ra sẽ rất đơn giản, và ban đầu anh ấy ở đó để giúp cô ấy trở thành Vua.
Trong bất kì hoàn cảnh nào, sẽ không có ích gì khi khóc thương cho những gì mình đã làm.
Cô ấy có thể sẽ sợ hãi trước tương lai của mình và thay đổi ý định. Cũng có thể cô sẽ lo rằng mình còn chưa đủ tư cách làm vua rồi chờ cho tương lai đến mới thử lại.
Hoặc đơn giản là cô sẽ chạy trốn khỏi cái định mệnh làm vua giáng xuống đầu cô ấy.
Mà điều đó cũng chẳng quan trọng. Cho dù cô ấy có lựa chọn con đường nào, số phận sẽ luôn kéo cô lại với những gì trong lời tiên tri kể.
Việc vị Pháp sư sẽ rời đi sau khi kết thúc việc tuyển chọn ngôi vua đã được anh lên kế hoạch trước đó.
Thế nhưng...
--- "Không, tôi sẽ không hối hận về điều này"
Thứ đã khiến cô ấy đưa ra quyết định cuối cùng của mình...
--- "Cô chắc chứ?" - vị pháp sư hỏi.
Mái tóc ánh vàng tựa ánh mặt trời của cô bồng bềnh trong gió, nó dường như đã mất đi vẻ óng ả sau một cuộc sống đầy gian truân nơi đất khách quê người.
Cô gật đầu mạnh mẽ mà không nhìn lại.
..... Thực lòng, lúc này đây cô vẫn còn sợ hãi.
Cô không còn sợ cái kết của chính mình nữa. Mà đó là nỗi sợ liệu quyết định này liệu có sáng suốt hay không.
Nỗi sợ hãi bao trùm lên vị vua trẻ đang rút thanh kiếm khỏi tảng đá.
"Chẳng phải sẽ có người phù hợp hơn cô ấy để trở thành vị Vua lý tưởng đó hay sao? Chẳng phải họ sẽ xây nên một Vương quốc hòa bình hơn hay sao?" - Đó là nỗi sợ hãi của cô.
Nhưng những người như vậy lại không tồn tại, ít nhất là như vậy trong vài thập kỷ nữa. Cho đến lúc đó, phải có một người sẽ phải đảm nhận vai trò này, và đó là Artoria - người được chọn.└
Khi nhấc thanh kiếm lên, ngươi phải từ bỏ cuộc sống cũ của mình
┐
└
Những nỗi sợ đã từng đeo bám ngươi, giờ đã trở thành dĩ vãng
┐
└
Chặng đường này sẽ chẳng khác gì một nghi thức tự sát
┐
└
Nếu còn giữ trong mình trái tim của thường dân, ngươi sẽ không bảo vệ được con dân của mình
┐
└
Nói cách khác, Vua chính là người có đôi tay nhuốm nhiều máu nhất, cũng là người bảo vệ được nhiều sinh mệnh nhất
┐
Khi còn là một cô gái trẻ, cô ấy đã nghĩ về nó hàng đêm và run rẩy nằm trên giường cho đến sáng.
Không có một ngày nào mà cô không khiếp sợ trước những sự thật này.
Nhưng cô gái trẻ dõng dạc tuyên bố, những nỗi sợ ấy cũng sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.
Cho dù cô ấy có bị cô lập, sợ hãi hay thậm chí bị phản bội bao nhiêu lần đi chăng nữa, trái tim cô ấy sẽ chẳng hề suy chuyển.
└
Sống vì thần dân
┐
└
Sống cùng thần dân
┐
└
Để dẫn dắt tất cả chạm đến một tương lai tươi sáng hơn
┐
Đó là trách nhiệm của một vị Vua sẽ gánh vác toàn bộ đất nước trên đôi vai, trách nhiệm của người lãnh đạo đất nước.
Để làm tròn trách nhiệm của một vị vua, cô đã chọn tạm biệt tất cả những thứ quý giá mà cô từng mơ về, để bảo vệ những gì quan trọng nhất.--- "Đã rất nhiều người đã mỉm cười... Vậy nên, chắc chắn con đường này.... không phải là sự lựa chọn sai trái......"
Có mấy ai biết về lời thề cao cả đó?
└
--- vung kiếm lên
┐
Cho dù chuyện gì xảy ra, ngay cả khi nó ngoài tầm với,
└
--- cho dù vậy, cô vẫn sẽ tiếp tục đấu tranh
┐
Ngay cả khi một đống đổ nát trơ trọi chắc chắn đang chờ cô phía trước.
", Ôi chao! Vậy là cô đã chọn rút lấy thanh kiếm? Điều đó đồng nghĩa với bán mình cho một đường đầy rẫy bi thương, cô chắc chứ?"
Vị Pháp sư khó chịu quay mặt đi, nhưng trong thâm tâm ông rất xúc động trước sự lựa chọn của cô. Vị pháp sư tin chắc rằng con đường mà cô chọn chứa đầy khó khăn và thăng trầm.
Nhưng người anh chỉ muốn được quan sát thứ gì đó đẹp đẽ.
Vì vậy, dù cho theo cách ngây thơ hay độc ác, anh vẫn luôn sẵn lòng giao phó trách nhiệm này cho cô.
--- └
"Mặc dù vậy, bất kì phép màu nào cũng đều có cái giá của nó...
Hỡi vua Arthur, liệu ngài có đánh đổi mọi điều tốt đẹp ngài có để ngồi trên chiếc ngai vàng này không?"
┐
Đối với vị vua mới, Merlin đã đưa ra lời khuyên đầu tiên đầy cay đắng, nhưng dường như ngài lại chẳng thèm để tâm...