Fate/Prototype Fragments of Sky Silver

chương 03

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Shiro

Edit: 明心

Shiro: tình hình là sắp hết tết r nên tụi mình sẽ giảm tiến độ truyện lại, có thể 2 tuần 1 chương :v | Các bạn đọc nhớ like và cmt nhiều nhiều để tụi mình có động lực dịch tiếp, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

P/s: Edit đang cần luck roll sĩ thờ đó, anh em buff luck cho Edit đi nào :3

明心: thật ra thì mình cần luck roll mọi Sĩ-face và Cú-face các bạn ạ lol. Btw là Trans mới roll ra Nito :) anh em hút cạn luck nó đi :)

__________________________________________________________________________________________

Fate/Prototype: Fragments of Sky Silver

Little Lady Arc - Chapter 3

----------------------------------------------------

Kể cả một Anh Linh trong câu truyện tình yêu của cô gái―――――

----------------------------------------------------

Ánh sáng――――

Dù đã mờ đi, nhưng thi thoảng lại lóe lên. Một sàn bê tông trông như những viên gạch được dát mỏng. Ít lâu sau có tiếng kim loại rít lên. Cùng lúc đó, một cơn xung kích quét như gió qua khu vực, khiến cây cối ngã đổ tứ tán.

Những lá cây xanh cuốn bay lên. Mảnh vỏ cây văng tán loạn. Đèn đường vỡ nát.

Nơi góc khuất những dãy nhà cao tầng.

Không có ai để chứng kiến cảnh đó.

Ngay cả khi có người vô tình đi ngang qua đây, bằng mắt thường thì khó mà hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Dưới chân tòa nhà cao tầng cách ga JR Ikebukuro một khoảng. Trong góc tối của thành phố về đêm, dù có thấy hay không ―――― không ai lại nghĩ rằng sẽ có hai bóng người đang đánh nhau với tốc độ nhanh đến mức người thường không thể nhận thức được.

Cho dù nhìn thấy, ai có thể tin được chuyện như vậy.

Lancer: “Không hổ là Servant mạnh nhất.”

Giọng nói vang lên. Một trong hai cái bóng chợt dừng bước và lộ diện. Bóng người ấy lẩm bẩm rồi chỉ dùng một tay, nhẹ nhàng rút ra một khối kim loại dài hơn cả chiều cao của họ ――――

Lancer: “Thanh kiếm cứng cáp nhỉ. Cũng rất nhanh và chuẩn xác nữa, không có lấy một kẽ hở nào.”

Lancer nói.

Phải, là “thương”.

Rất dài. Rất lớn.

Khối kim loại có hình dạng lan rộng như lưỡi dao, là thứ mà ở thế kỉ 20 này thì dù là trong các bản ghi chép trong sách và trên phim hay là bên trong một viện bảo tàng thì cũng không thể gặp được. Trong một khoảng thời gian dài từ Tân ước

tới cận đại, nó luôn đóng vai trò quan trọng trong các cuộc xung đột của nhân loại, là thứ nắm giữ sinh mệnh của nhiều dũng sĩ, và cũng là thứ tước đi mạng sống của họ.

Một cái lưỡi dài.

Một đóa hoa nơi chiến trường.

Đó, là “một cây thương.”

Lancer: “Hẳn là...”

Thật là một cảnh tượng kỳ quái.

Bên hông Sunshine 60, tòa nhà cao tầng lớn nhất Ikebukuro. Dưới mái hiên trên đường cao tốc Shuto, nơi mà ngay cả bây giờ vẫn có một số xe thỉnh thoảng chạy qua. Người phụ nữ mặc bộ giáp thép nắm trong tay cây “thương” quá dài và quá lớn.

Lancer: “Ngươi hẳn là một vị anh hùng với chút tên tuổi nhỉ?’

―――― Cô vừa cười vừa lẩm bẩm như thế.

‘Ra là thương à?’

‘Để xem cây thương này tốt đến đâu.’

Cho dù Cuộc Chiến Chén Thánh với bảy Anh Linh có như thế nào đi nữa, Chén Thánh vẫn trao cho họ kiến thức cơ bản cần biết. Cuộc đụng độ giữa các Pháp sư, giữa ma lực lớn mạnh của các Anh Linh, và sự hiện thân các kì tích và tuyệt kỹ được nhắc đến trong Sử Thi là một loại phép màu phá vỡ định luật vật lý, một điều phỉ báng đối với thế giới, hay thậm chí là sự tái hiện của thần thoại.

Người phụ nữ trước mắt đang nhẹ nhàng cầm cây thương to lớn bằng một tay này chợt quay nó. Dù trông nhẹ như giấy nhưng chỉ từ cái mũi thương với lưỡi đao lớn như cái khiên ấy, anh biết nó nặng đến mức nào.

Một cây thương nặng. Một thứ gì đó vượt quá sự hiểu biết của nhân loại.

E là nó dễ dàng nặng quá 100kg.

Dù chuyện như vậy là không thể đối với cây thương chỉ có một phần được làm bằng thép này. Vì nếu vậy thật thì cây thương lớn và quá nặng này là một tồn tại phi lý.

Qủa thật, đó là vũ khí phù hợp nhất với Lancer.Saber: “Ra thế.”

Giọng anh đầy cảm khái. Thân thể được trùm trong lớp giáp thương ngân. Anh ―――― Saber vừa lui chân vừa hạ thấp mũi “kiếm”.

Tư thế đặc thù của anh.

Ở thời hiện đại, đã lâu không còn cơ hội được giương kiếm trên chiến trường nữa ―――― vậy nên, anh sẽ cho cô thấy rằng anh có thể vào thế ”kiếm" với cả hai tay, dù rằng nó đã là thứ vũ khí của quá khứ giống như cây thương kia.

Để chiến đấu. Để giao kiếm. Để đối mặt với kẻ địch cầm thương đang chắn đường anh.

Ở dưới tòa nhà cao tầng cao khoảng 240m. Trên những bậc thang lỏng lẻo, quả thật là chỗ đặt chân tồi tệ, ở giữa quảng trường lát gạch trông thoáng qua như một công viên cỡ trung. Đứng trên cầu thang cách anh vài bước, và nhìn xuống kẻ thù đối diện… Là một người phụ nữ tĩnh mịch như màn đêm.

Mái tóc dài không hẳn là trở ngại trên chiến trường, đó là cô đang cho thấy thực lực và sự tự tin của bản thân?

Một nữ lancer.

Đã từng có một đồng đội nữ dùng thương trong những ngày anh còn huấn luyện, nhưng cách chiến đấu có vẻ khác.

Anh cũng không có kí ức nào về bộ giáp cả.

Như vậy, cô là một Anh Linh từ nước ngoài chứ không phải Britain (Anh quốc).Saber: “Mũi thương cứng cáp của cô có vẻ mạnh đấy, Servant đứng thứ tư. Lancer.”

Lancer: “Chà, bị phát hiện rồi nhỉ.”

Saber: “Không như tôi, vũ khí của cô rất dễ nhận ra.”

Lancer: “Vậy nhỉ. Thật tiếc khi không được nhìn thấy vũ khí của đằng ấy.”

Cô cười nhẹ.

Phải, thanh kiếm của anh chắc chắn không nhìn thấy được.

Thanh kiếm vô hình.

Anh đang che giấu hình dạng thật của nó bằng cách bẻ cong ánh sáng khúc xạ, với một lượng lớn không khí và gió từ xung quanh. Như vậy, nếu xét từ phía Lancer ―――― Anh Linh sử dụng thương ―――― thì cô đang xem người chiến sĩ cầm thanh gươm hoàn toàn trong suốt này là kẻ địch.Lancer: “Thứ đó khó dùng nhỉ. Món vũ khí vô hình của anh ấy.”

Saber: “Tôi sẽ chấp nhận sự đầu hàng của cô bất kì lúc nào. Một hiệp sĩ hiển nhiên sẽ không vung kiếm vào một quý cô.”

Lancer: “Tử tế thật nhỉ.”

Cô vẫn cười.Lancer: “Cư xử tốt như thế ――――”

Cô di chuyển.

Không, là chiến binh ấy di chuyển.

Sự khác biệt về giới tính vào lúc này có ý nghĩa gì chứ? Không hề. Đối thủ của anh là một Anh Linh. Trước hiện thân của những huyền thoại đã khắc tên vào lịch sử qua thời gian và lưu lại trong kí ức của nhân loại này, chuyện như vậy chẳng có nghĩa lý gì cả. Có chăng chỉ là sức mạnh đáng sợ khi hiện thân như thế này, một thách thức đối với các định luật vật lý, và một sự hủy diệt tột cùng!

Hãy xem.

Là một cây thương khổng lồ hay một khối kim loại đang nằm trong những ngón tay thanh thoát của Lancer khi tiếp cận anh rất nhanh?

Cây thương rất nặng vừa mới còn cầm trong tay, bây giờ đến hình dạng cũng biến mất. Là cô đang sử dụng ma lực, hay là do điều siêu nhiên nào đó trong truyền thuyết về cô?

Tất cả đều không phải.

Cô chỉ nhanh thôi.

Nhanh.

Cực kì nhanh.

Qủa thật là nhanh. Cây thương quay dưới sự điều khiển của ngón và lòng bàn tay Lancer, nhẹ tựa lông hồng, và nhanh đến mức vô hình.Lancer: “Thật ngại quá.”

Cô vừa nói vừa tung ra năm đòn gần như cùng một lúc. Cây thương khổng lồ đang quay nhanh cực độ tấn công anh, năm lần. Ngay sau đó, năm tiếng kim khí va chạm vang lên. Saber cầm kiếm tiếp đòn trực diện từ Lancer. Lưỡi kiếm vô hình của anh đón những đòn tấn công gần như không nhìn thấy được với tốc độ cực nhanh. Một lời đáp trả tức thời trước trọng lượng và tốc độ của cây thương. Điều đó dù cũng phi lý như việc đỡ một viên đạn đã được bắn liên thanh, nhưng như thế mới là một Anh Linh, là Servant chiến đấu giành Chén Thánh.

Thanh kiếm và lưỡi thép va chạm với nhau ở tốc độ cao. Gần như cùng lúc, một đợt sóng xung kích lan ra xung quanh hai người, phá nát gạch đá và từng cái đèn đường còn sót lại.Lancer: “Tốt!”

Giọng cô vẫn còn vương ý cười. Không trả lời, Saber lùi lại. Ngay sau đó, năm đòn tấn công để lại vết tích rất sâu trên lớp xi măng cứng ở chỗ anh vừa đứng.

Vết móng vuốt.

Phải, là móng vuốt.

Thanh thương Lancer cầm đã biến thành một cái “tay”. Với một cái “tay” to lớn vô hình phía sau thân hình thanh thoát và vuốt sắt nhọn trên từng ngón tay, cô tấn công vị hiệp sĩ thương ngân. Nếu có ai đó chứng kiến cảnh này, họ sẽ nghĩ tất cả chỉ là ảo giác.

“Bàn tay” tấn công liên tục, năm lần một.

Lúc thì Saber né đòn, lúc thì giơ kiếm lên đón. Chủ yếu là lùi. Né chiêu và phòng thủ đều hoàn hảo. Còn dư âm của xung kích gây ra thì lại không cần né.

Thế nhưng, anh không thể tấn công.

Vì tầm đánh của một đòn từ cây thương kia là rất xa, nên nếu cô ra đòn nhanh và liên tục thì sẽ rất khó để phản kích với một thanh kiếm có tầm ngắn hơn.

Tuy nhiên, anh đã tránh được năm đòn liên tiếp đó những bảy lần liền.

Saber: “Tch...”

Saber đổi chiêu. Tuy đồng thời đánh ra năm đòn cần rất nhiều kĩ thuật, nó lại quá đơn điệu. Quá mềm yếu. Trước tiên, anh sẽ phải len qua cái “tay” vô hình và mảnh như giấy của cô, rồi từ đó nghiêng người và trong nháy mắt hạ gục cô với chỉ một chiêu.

Thanh kiếm bao bởi gió. Lưỡi kiếm được xuất ra với chỉ một tay chứ không phải hai như trước đó. Đó sẽ là đòn đánh một tay từ nửa người anh khi đang lách mình. Với tầm đánh xa hơn khi cầm bằng hai tay, thanh kiếm sẽ chạm được thân hình hoa mĩ được bảo vệ bởi cây thương to lớn của Lancer. Và trong tích tắc, xuyên qua bộ giáp ngực dường như được tạo nên từ ma thuật của cô.

Những tia lửa phát ra như đang nhảy múa. Chúng che khuất tầm nhìn của Saber. Dù vậy, anh vẫn tăng thêm lực lên bàn tay nắm thanh kiếm. Và đẩy lưỡi kiếm vào. Để đâm xuyên tim. Thế nhưng, chẳng có gì cả. Trong chớp mắt, thân hình Lancer đã cách một quãng xa. Với khoảng cách đó, anh không thể vươn tới nếu lại chỉ vung kiếm. Một lần nữa, anh cần phải rút ngắn khoảng cách.Lancer: “Đáng gờm nhỉ.”

Cuối cùng, giọng cô cũng thôi ý cười.Saber: “Như thế này. Đằng ấy định tiếp tục nhàm chán mãi sao?”

Lancer: “A, lại bị lộ rồi. Anh đang cố gắng nhân từ khi muốn kết liễu tôi chỉ bằng một kiếm xuyên tim đấy à?”

Saber: “Nếu như vậy được xem là nhân từ.”

Một lần nữa, anh giương kiếm. Có rất nhiều cách để rút ngắn khoảng cách. Và đến giờ Saber vẫn chưa tung ra con át chủ bài. Nhưng, có lẽ người phụ nữ cầm thương kia cũng thế. Không lý nào cô lại trở thành một Anh Linh nếu chỉ có thể điều khiển cây thương siêu nặng và biến nó lớn lên. Khả năng cô giấu con bài chủ là rất cao. Chẳng hạn như ――――Lancer: “Hỡi kẻ nhân từ. Hỡi Servant tử tế. Nếu anh cứ như thế,...”

Như thế này. Từ đâu đó, cô lấy ra thứ gì như một cái lọ nhỏ trông giống ma pháp cụ.Lancer: “Sẽ khó cho tôi đấy.”

Lancer uống cạn lọ thuốc đầy chất lỏng màu đỏ.

Im ắng. Cô vẫn nhìn anh.

----------------------------------------------------------------------------

Một trong những chung cư gần toà nhà Sunshine 60, quận Toshima, Ikebukuro.

Một mái nhà đáng lý không có ai.

Vào lúc nên gọi là sáng sớm hơn là đêm khuya. Tòa nhà với nhiều loại hình kinh doanh trên mỗi tầng hiện không người, và đáng lẽ cũng như thế với tầng thượng.

Vậy mà, có một cô gái ở đó.

Ai đó có lẽ sẽ gọi đấy là một loại khung cảnh kì dị. Người không nên có mặt thì lại ở đó như thể đó là chuyện tự nhiên, và phần nào thì người dùng thương lúc trước cũng thế, nhưng sự hiện diện của họ lại khác nhau. Nếu lúc trước là một sự tồn tại kì quái nhưng hung tàn, công phá mọi thứ tiếp cận cô ấy, thì đây là sao? Anh nên hình dung như thế nào đây?

Ít nhất thì với Saber lúc này, anh không thể tìm được từ. Khi anh đến “đây” - nơi đã hẹn trước - nụ cười tươi lại trở về trên gương mặt cô gái.

Saber: “Manaka”

Anh gọi tên cô.

Sajyou Manaka.

Master của anh.

Một pháp sư.

Master duy nhất của anh, người cùng anh tranh đoạt Chén Thánh trong cuộc chiến này.

Manaka ngồi lặng lẽ trên một tấm bạt được trải ra bên một góc mái nhà, dường như đang đợi anh đến.

Cô ấy có một giỏ đồ ăn rất lớn và một cái bình thủy cầm tay.

Manaka: “Đúng giờ đấy. Anh thật tuyệt vời, Saber.”

Cô vừa nói vừa rót một tách trà đen nóng hổi từ bình.

Manaka: “Thấy chưa, em cũng có thể chuẩn bị tốt mà. Anh ngồi đi.”

Rạng rỡ, cô gọi anh với nụ cười tươi trên môi.

Như một cô gái đến tuổi đang hẹn hò tại công viên và sẽ chơi đùa cả ngày nghỉ.

Không.

Có lẽ chỉ là chút cảm khái của anh với Manaka thôi.

Anh ngồi xuống trên tấm bạt. Cô đưa anh tách trà.

Manaka: “Em dẫn anh ra ngoài, như thế nào đó mà đẩy anh vào thế nguy hiểm, và em hoàn toàn không muốn như vậy, nhưng…...”

Nhẹ nghiêng đầu, cô mỉm cười.

Manaka: “Nhưng em đã hiểu việc chờ để gặp được nhau vui như thế nào rồi. Sợ nhỉ.”

Saber: “Sợ sao?”

Manaka: “Vì điều đó khiến em cứ muốn ra ngoài mãi thôi.”

Saber: “Thế thì đáng lo thật.”

Anh thành thật đáp.

Anh không run dù khí trời buổi tối lạnh, vì hơi nóng từ trà khá dễ chịu. Vừa hớp một ngụm nhuận cổ, anh vừa âm thầm cân nhắc xem có nên can ngăn những lời thiếu suy nghĩ của Master không. Anh chẳng nói gì. Dù sao thì có một số điều anh không thể nói với vị Master khả ái và đáng yêu này được, họ chỉ mới gặp nhau ngày hôm kia thôi.

Và rồi―――

Vì đang là bữa tối, Manaka mở giỏ đồ ăn bên cạnh và bắt đầu bày ra những món đã chuẩn bị.

Có bánh mì với rất nhiều loại nhân, cùng gạo được rắc muối và vo thành nắm―――

Manaka: “Sandwich hay cơm nắm, anh thích cái nào?”

Thật lòng mà nói thì anh chưa từng ăn qua cái nào cả.

Có lẽ là những món ở thời hiện đại. Anh chưa bao giờ nghe nói đến hay nhìn thấy chúng ở quê nhà.

Manaka: “Anh biết chuyện về Bá Tước Sandwich không? Ông ấy đến từ Britain, à không, từ tương lai của anh… cũng không phải, nếu tính từ bây giờ thì là quá khứ... vị quý tộc đó là người tạo ra cái bánh này này. Bá Tước đã nghĩ ra nó khi ông ấy không muốn phải bỏ lửng trò chơi để đi ăn. Một con người kì lạ, nhỉ.”

Vừa cười cô vừa nhẹ nhàng lấy bánh mì ra.

Manaka: “Nên là, hợp đấy chứ. Một bữa ăn trong lúc chơi.”

Saber: “Ra thế.”

Anh cắn vào thứ được cô đưa cho.

Ngon đấy.

Đó là bánh mì được nướng chín hai mặt rồi nhồi nguyên liệu vào trong. Có rau tươi như cà chua và rau diếp, thịt gà quay và phô mai. Cà chua tươi và mọng nước, rất hợp vị thịt và phô mai.

Qủa thật là một món ăn hài hòa.

Ở thời của anh, rau tươi rất quý hiếm. Vậy mà, ở một thành phố của năm 1991 AD này, ai cũng có thể ăn rau.

Manaka: “… Ngon chứ?”

Saber: “Ừ.”

Vừa ăn anh vừa gật đầu.

Dù khi ấy chưa có tên của vị Bá Tước kia, nhưng phong tục nhồi nguyên liệu vào bánh mì đã được truyền qua các thế hệ Anh Quốc, từ thời La Mã cổ đại. Saber đã thành thật mà gật đầu.

Ăn bánh mì như thế, từ hồi trước----

Saber: “Tôi thích món này đấy.”

Từ tận trước kia,

Anh đã thích rồi.

Những lời này của anh không phải là nói dối.

Chưa một lần ngần ngại nhắc việc anh từng vừa là vua và là hiệp sĩ, Saber rất hiếm khi nói dối.

Thế nên, hiện tại, anh tuyệt đối là nói thật.

Manaka: “Chỉ là… bây giờ...”

Manaka, đang bối rối?

Saber: “Hm?”

*nhóp nhép*

Anh vừa nhìn cô vừa đưa bánh lên miệng.

Manaka: “Chỉ là, bây giờ, chắc là...”

Mặt Manaka đỏ bừng lên.

Saber: “Hm?”

*nhóp nhép*

Có lẽ tiếp theo anh sẽ ăn cái món cơm vo thành nắm kia.

Manaka: “Em nghĩ là em đang hơi xấu hổ, nhỉ.”

Đúng như anh nghĩ, mặt Manaka đỏ bừng.

‘Như thế này tốt hơn.’

Anh đã nghĩ như thế.

Như sự tàn nhẫn lúc cô nói với cha về “chiến lược” của tối nay hoàn toàn chẳng hợp tuổi chút nào.

Thế này tốt hơn.

Với sắc đỏ nhuốm hai gò má ngọt ngào, sự rạng rỡ của tiên nữ và đóa hoa hợp với cô hơn rất nhiều.

Manaka: “Anh kì quá. Saber.”

Nói xong, cô phồng má như thể đang dỗi.

Manaka bĩu môi.

―――Thật là một cô gái dễ thương.

Saber nghĩ vậy từ tận đáy lòng.

Vì thế nên anh phải cân nhắc những nguy hiểm khi cô lao mình vào sự khốc liệt của Cuộc Chiến Chén Thánh. Như lúc này chẳng hạn. Cuộc Chiến đã bắt đầu.

Cuộc chiến ma thuật quy mô lớn đầu tiên trong lịch sử.

Một cuộc tàn sát lẫn nhau giữa các Pháp sư nắm giữ kì tích và các Anh Linh vượt lên trên định luật vật lý. Nhưng dù có như vậy đi chăng nữa, cô đã cho thấy rằng cô có thể an toàn đi ra ngoài. Tuy nhiên, những hành động này quá sức nguy hiểm.

Hơn hết thảy, cô quá bảo bọc anh - một Servant.

Manaka đã phản đối việc đưa Saber ra ngoài cho đến cùng. Hôm trước cô đã kiên quyết cãi lại cha khi ông nói về tầm quan trọng của chiến thuật trong cuộc Chiến Chén Thánh, và việc Servant là sức mạnh chiến đấu và là mấu chốt cho mọi hành động của họ. Cô không đồng ý đẩy Saber vào nguy hiểm, và cứng đầu mà nói...

Manaka: “Tự con sẽ làm gì đó.”

Và thế, đáng lý ra cô không thể sống sót. Nếu đó là một pháp sư thông thường, thì có lẽ họ đã không sống quá nửa ngày.

Nhưng.

Cô, rất đặc biệt.

Manaka: “Đúng rồi!”

Manaka: “Em vừa nghĩ ra chuyện này hay lắm Saber!”

Manaka vừa cười vừa nói, rồi đột nhiên xoay người và đề ra phân công tuần tra tối đó. Nói cách khác, đó là hoạt động tuần tra các Servant và Masters trong thành phố vào đêm. Manaka và Saber sẽ hành động độc lập, thu thập thông tin, và gặp nhau ở đây vào sáng sớm. Và dĩ nhiên, anh đã phản đối.

Đã phản đối, nhưng Manaka không nghe anh.

Saber: “Tôi vừa mới đối mặt với một Servant. Có lẽ là―――”

Nuốt miếng bánh sandwich, anh kể vắn tắt cho cô. Về khởi nguồn của Cuộc Chiến Chén Thánh, và cuộc chạm trán với Lancer, Servant ở vị trí thứ tư. Rằng sau khi giao đấu vài lần, cô ấy đã nhanh chóng rút lui ngay sau khi uống gì đó. Vẫn chưa rõ liệu cái lọ mà cô uống đó có phải là Bảo Khí hay không.

Manaka: “Hmm……”

Manaka chỉ gật đầu không quan tâm.

Nếu Saber nhẹ nhàng quở trách cô rằng “Master, nếu em tách khỏi tôi, thì em không được đơn độc hành động, nếu em ở vào vị trí của tôi, em sẽ gặp nguy hiểm,” thì cô sẽ chỉ bình tĩnh―――

Manaka: “Fufu, có phải anh đang lo lắng vì em không?”

Saber: “Tất nhiên rồi.”

Manaka: “Anh khéo lo. Ừ, anh tốt bụng mà. Nhưng yên tâm nhé. Nếu ai đó đến gần, em sẽ biết ngay thôi.”

Anh gượng cười và khẽ đáp, “Không có gì đâu.”

Dĩ nhiên, anh biết kết giới đã được dựng lên quanh toà nhà này. Dù đúng là có người không quá nhạy cảm với ma thuật nhưng để cảm nhận được ma lực ở đây thì lại chẳng khó gì với một Servant. Dù sao thì họ cũng đang dựa vào nó để tồn tại ở thời này.

Có kết giới. Với cả, nó được dựng không phải chỉ trong một sớm một chiều. Đó là một cái kết giới mạnh, xứng danh vị Pháp sư hàng đầu nắm giữ Seraphim. Nếu là một người bình thường hay pháp sư hạng trung, họ sẽ chẳng lên được đến tầng hai. Huống hồ là sân thượng.

Tuy nhiên, những Servant anh và cô phải đối đầu là những Anh Linh hùng mạnh.

Họ có thể thâm nhập vào kết giới của vị Pháp sư thời hiện đại này đến mức nào?

Hơn nữa, "Ở đây có Pháp sư!” Sự tồn tại của chính kết giới đã cho họ biết điều đó.

Thật lòng thì anh cho rằng Lancer có lẽ đã xuất hiện vì pháp sư làm Master của cô đã cảm nhận được sự tồn tại của kết giới Manaka bao khắp tòa nhà này.

Saber: “Không, rất nguy hiểm đấy. Nếu như… Đúng rồi, nếu đó là Servant Assassin.”

Manaka: “Nếu là Assassin thì sẽ ổn thôi. Em đã thỏa thuận với cô ấy, mới vừa nãy xong.”

Saber: “Huh?”

Thỏa thuận?

Manaka: “Em không có đánh cô ấy hay gì đâu. Nhưng cô ấy không còn là kẻ địch của chúng ta nữa.”

Saber : “‘Không phải kẻ địch’, chính xác thì ý em là sao?”

Manaka: “Thế này thế nọ thôi mà.”

Không chút ngần ngại ――― Cô nói mà nét mặt vẫn còn sự rạng ngời của một đóa hoa nở rộ. Trong khoảnh khắc đó, Saber trầm ngâm trước lời cô.

Một pháp sư, đối đầu với một Servant là Anh Linh?

Tối nay anh không nhận thấy sự hiện diện đặc thù của một Servant.

Phải, kiến thức cơ bản mà Chén Thánh ban cho Saber bao gồm cả những phép tắc chung nhất trong một cuộc giao đấu giữa các Servant.

Một thứ áp lực đặc trưng như khi đối mặt với Lancer. Nếu đó là bởi khí tức riêng biệt của Servant thì anh có thể vỗ ngực tự hào mà nói rằng đã không cảm thấy sự tồn tại của bất kỳ Anh Linh nào khác ngoài Lancer trong trung tâm thành phố tối nay.

Tất nhiên, nếu đó là Assassin với kỹ năng “Che dấu hiện diện” [note6467] có thể tùy ý xóa đi sự hiện diện khi tiếp cận địch thì may ra.

Bản thân anh cũng lo ngại điều đó.

“Nhưng, pháp sư một đối một với Servant, và vẫn vô sự.”

Đó không phải chuyện anh có thể cứ thế mà tin.

Dù vậy―――

Manaka: “Ở đây an toàn đấy. Không có Servant hay Pháp sư nào trong phạm vi 3km quanh đây cả.”

Anh không nhận thấy chút dối trá nào trong ánh mắt hay lời nói của Manaka.

Mắt cô trong vắt.

Giọng cô thản nhiên.

Và nụ cười đó, thật đáng yêu và ngọt ngào.

Manaka: “Này, Saber.”

Chất chứa sự cuồng nhiệt―――

Manaka: “Vì em đã tự đối phó được một Servant...”

Sự rạng rỡ của một nàng tiên.

Sáng ngời của hoa.

Thế nhưng, liệu một nàng tiên hay đóa hoa có tiếp cận anh như thế này không?

Khoảng cách giữa bọn họ...

Thật gần.

Khi kịp nhận ra thì đôi má hồng của cô đã ngay trước mắt Saber.

Manaka: “Em có được thưởng không―――?”

Tràn đầy chờ mong, Manaka khẽ nói.

Vẫn nhìn anh.

Manaka: “K… Kì quá đấy. Chuyện như vậy...”

Manaka lại vừa khẽ nói vừa bĩu môi. Phản ứng của cô với cái “phần thưởng” đó chẳng có vấn đề gì cả.

Saber đã chọn hôn, với một Manaka đã đặt tay lên vai anh.

Một nụ hôn.

Dịu dàng, lên trán.

Manaka: “Chuyện đó, em nghĩ là, tự dưng hôn môi, sao đó, có lẽ là hơi nhanh, nhưng, nhưng, trán, em rất vui khi anh chạm vào đấy, nhưng, nhưng mà...”

Ngượng ngùng, và hạnh phúc.

Một cô gái lúng túng và đỏ mặt.

Khi cúi đầu cười như thế này, cô trông như một quý cô nhỏ bé.

Vì cử chỉ như thế có vẻ rất hợp với tuổi cô.

―――― Đứa trẻ này, đơn thuần.

―――― Chắc chắn như vậy.

Anh nghĩ tới một màu.

Màu trắng.

Một màu trắng tinh khôi không lẫn gì cả.

Một màu trắng sạch trong---

Hay là một màu trắng tô đè lên lên vạn vật?

Hết chương.

Truyện Chữ Hay