Trans: Shiro
Edit: 明心
Shiro: Hnay là 14/2 nếu bạn nào đang đọc được dòng này khi truyện mới đăng thì 1 là bạn ế. 2 là bạn ăn chay, 3 là bồ bạn ăn chay :v Nói chung là chúc bạn nào đang đọc chương này hnay 14/2 vui vẻ ( vui với crush, gấu or bàn tay thì mình không biết). Dài dòng v đủ r, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
明心: tôi thì vừa ế vừa ăn chay :) nên sẽ đi làm chương tiếp theo cho các bạn nhé <3
____________________________________________________________________________________________
Manaka: “Của anh đây. Ăn ngon nhé.”
Quay lưng lại với những tia sáng buổi sớm bên cạnh cửa sổ phía đông, cô gái vừa nói vừa dọn rất nhiều món ra bàn, với chút dè dặt và một giọng nói dễ thương hơn cả tiếng chim non hót ngoài kia.
Thật khả ái.
Với mái tóc mềm mượt và đôi mắt nhạt, cô trông rất đẹp trong chiếc váy xanh ngọc bích. Như đóa hoa đang nở rộ rực rỡ ―――― Phải, anh đang hình dung hình dáng cô trong tâm trí. Nếu là một hiệp sĩ nhã nhặn biết ứng xử trước phụ nữ, anh sẽ dành một bài thơ ngẫu hứng để ngợi khen vẻ đẹp của cô, để cảm ơn những món ăn cô đã dọn ra. Thế nhưng anh lại chẳng có chút kinh nghiệm nào với nữ giới cả.
Vậy nên, anh chỉ chăm chú nhìn cô.
Saber: “Cảm ơn em.”
Ngắn gọn, nhưng chứa đầy lòng cảm kích.
Manaka: “À… vâng!”
Dù ngại ngùng, cô vẫn cười thật tươi.
Manaka: “Vì không biết anh thích ăn gì nên em đã làm mấy món em nghĩ tới, dù hơi nhiều quá thì phải.”
Saber: “Không. Tôi rất cảm kích mà.”
Manaka: “Không cần ép mình đâu, cứ ăn những gì anh thích thôi...”
Giọng đầy e dè và nhỏ dần đi, cô chuyển ánh mắt từ người anh sang bàn ăn.
Manaka: “Nếu anh ăn vì em...”
Sự hào phóng của cô có thể khiến các nàng tiên tốt lành nhảy múa dưới ánh mặt trời. Một đóa hoa nở rộ rực rỡ vẫn còn vương chút sương sớm. Chút rực rỡ ấy tối dần đi. Tiên nữ náu mình, và đóa hoa nở rộ ấy khép cánh như ngược dòng thời gian.
Ánh mắt run rẩy, biểu cảm cô dần trầm lại.
Saber: “Vậy thì…”
E rằng―――――
Ngồi phía trước cả một núi đồ ăn trên bàn, cuối cùng anh cũng nhận ra. Rõ ràng là quá nhiều so với phần ăn một người. Món trứng, thịt xông khói và trứng, trứng tráng, trứng chần. Mỗi một món chắc là đủ cho sáu người ăn nhỉ? Không chỉ vậy, trứng chần còn ăn kèm với bánh mì nướng. Món này cũng đủ cho sáu người.
Salad trông xanh mướt và ngon miệng chắc cũng đủ sáu phần.
Món thịt. Những cây nấm dày đem nướng với xúc xích cũng đủ phần cho sáu người. Hơn nữa, có cả một cái bánh nhân nấm, thịt và ruột bò. Chắc vừa nướng xong. Cô đã nói sau khi cắt ra sáu miếng bánh, cô sẽ đưa anh miếng đầu tiên. Cháo yến mạch cũng đủ phần sáu người. Cá tuyết phi lê chiên với khoai tây chất thành đống trên dĩa. Món tráng miệng là mận ăn kèm với đào cắt lát. Một lượng lớn kem và bánh mì đã được đặt sẵn trên kệ bánh để cho sau bữa ăn. Nhìn chung thì, anh thấy món nào cũng xa lạ. Từng món chỉ là những cái tên mà cô tả cho anh nghe.
Saber: “Lượng đồ ăn như thế này không sao đâu.”
Manaka: “Nhưng ――――”
Saber: “Bữa ăn là để cung cấp sinh lực cho hiệp sĩ khi lên chiến trường mà, em không cần phải bận tâm.”
Anh vừa nói vừa cười. Nhưng dù chỉ là chút biểu cảm anh làm ra để cô yên tâm, nếu có nhiều đồ ăn như vậy thật thì cũng không phải là nói quá. Từng lời anh nói ra đều có chút chắc chắn theo đó.
Bây giờ, một hiệp sĩ cần rất nhiều sinh lực khi phải lên chiến trường. Cũng không có quy định rằng ai muốn trở nên cương nghị hơn thì phải ăn thịt, khoai và uống rượu cả. Dĩ nhiên, ngoại lệ nào cũng có giới hạn. Anh chợt nghĩ tới những hiệp sĩ Bàn Tròn, trong hoàn cảnh nào thì họ cũng sẽ không chỉ gật đầu trước những lời như thế.
Ít nhất thì anh có thể cam đoan điều này.
Saber: “Tôi không gạt em đâu.”
Anh lấy Thánh kiếm và lòng kiêu hãnh của mình ra đặt cược rằng không bao giờ để bản thân nói dối.
Saber: “Một người với cách ứng xử như em sẽ đạt được tất cả. Manaka”
Sajyou Manaka ―――――
Đó là tên của cô gái.
Ít lâu sau, họ bắt đầu bữa sáng. Anh ăn như đã nói, và khi được gần một nửa, cuối cùng thì cô cũng lại vui vẻ như ban đầu. Mỗi lần anh bảo “rất ngon”, cô sẽ tươi cười trong nháy mắt. Như thể nàng tiên và đóa hoa đã trở lại với nụ cười trên môi.
Cô cười, và anh cũng cười.
Manaka: “Và rồi...”
Cô vừa nói vừa nở nụ cười thật tươi. Nếu hoa có thể nói, chắc sẽ nghe giống thế này. Giọng nói ấy hay đến mức anh đã nghĩ điều đó. Dù là những thiếu nữ xứ Avalon - vùng đất tiên - cũng chỉ đến thế thôi.
Manaka: “Em rất tự tin với cá chiên sốt kem chua. Vì ngay cả người kén chọn như Ayaka cũng đã khen chiên ngon đấy. Là món này nhỉ?”
Saber: “Đúng vậy, vị đặc biệt ngon.”
Manaka: “Fufu, anh thích ăn như vậy em rất vui.”
Cô cười đến híp cả mắt.
Manaka: “Hôm nay em đã thử nấu bữa sáng kiểu Anh hiện đại. Nói chính xác thì là kiểu Anh trong suốt thế kỉ 19 đến 20. Có giống vị ở chỗ anh không nhỉ?”
Saber: “Ừ, rất ngon.”
Manaka: “Thật không?”
Saber: “Thật.”
Manaka: “Vậy sao, thật chứ?”
Saber: “Đúng vậy, Cô chủ nhỏ của tôi. Những món em nấu thật sự rất ngon.”
Nghe anh lặp đi lặp lại, cô cười càng sâu hơn.
Manaka: “Thật tốt quá ――――”
Cô lúc lắc mái tóc. Anh cũng cười nhẹ đáp lại. Dù đã thử dùng nhưng anh vẫn cảm thấy không quen với từ “nước Anh”. Nhưng anh cảm nhận được tình cảm của cô. Như vậy đã
đủ rồi. Và bữa ăn thực sự rất ngon.
Những món anh biết thường tốn nhiều công để nấu, nên có lẽ cách làm đã thay đổi. Có lẽ theo năm tháng qua đi thì văn hóa đã mai một và dần du nhập với của nước khác. Anh có thể cảm nhận được sự khác biệt của thời gian khi đưa từng món ăn lên miệng. Không phải là đã không trông đợi chút gì đó, nhưng dù sao thì anh vẫn rất cảm kích tấm lòng của cô.
Cô không hề biết anh nghĩ gì, cảm thấy ra sao hay mong muốn điều gì. Cô không biết sự thật. Nhưng, anh chấp nhận sự thuần khiết này. Không để lộ chút khẩn trương nào về trận chiến sắp tới, anh chỉ cười đáp lại cô gái đang vừa nói vừa nở nụ cười trong sáng hợp tuổi.
Và sau đó ――――
Manaka: “Saber này…”
Saber: “Sao thế?”
Đột nhiên, cô gọi tên của anh nên Saber nhìn thẳng vào cô.
Manaka: “Em… Sau sáng nay thì em hiểu ra một việc. À thì, ngay từ đầu em đã biết rồi, nhưng mà...”
Cô gật đầu.
Manaka: “Ý em là, nó như nấu ăn ấy.”
Trước khi kịp hỏi “cái gì cơ” thì anh đã nhận thấy câu trả lời. Từ cánh môi màu hoa anh đào. Nhẹ nhàng, không hề lệch tiết tấu, đầy tự nhiên như nếu chén lật úp thì rượu sẽ đổ ra vậy.
Manaka: “Cách chúng ta tiến hành cuộc chiến Chén thánh.”
ーーーーーーーーーー
Cuộc chiến Chén thánh là một hồi tranh đấu.
Với những người như tôi, không cần bàn tới loại tranh đấu như thế này.
Vốn dĩ, điều một Pháp sư cần làm là dành cả cuộc đời không ngừng học hỏi để vượt qua thế hệ trước, trừ khi xung đột xảy ra giữa xã hội và cá nhân đang phải bảo vệ gia tộc và thành quả nghiên cứu của bản thân thì thường sẽ không thể ngăn được.
Nhưng có một ngoại lệ, là cuộc chiến Chén thánh.
Thật ra thì lý do rất đơn giản.
Chén thánh chỉ ban một điều ước.
Nhưng lại có những bảy Pháp sư tham gia ー bảy “Master”.
Tức là sáu người trong số họ phải bị loại.
Đó là tiền đề của cuộc chiến.
(trích từ một quyển sổ cũ)
ーーーーーーーーーー
Manaka: “Em hiểu là nấu ăn hay cuộc chiến Chén thánh thì cũng như mọi chuyện khác thôi.”
Cô nói tiếp đầy vui vẻ ―――― vẫn đẹp tựa đóa hoa nở rộ không một chút u ám.
Manaka: “Thay vì tốn công, cứ dùng cái đầu là tốt rồi. Nếu mất thời gian chờ hầm món thì không phải dùng nồi áp suất sẽ nhanh hơn sao? Máy trộn bằng điện này, rồi lò vi sóng nữa. Em không ngốc đâu.”
“Ping”, cô bật ngón trỏ lên. Cử chỉ đó trông như một đứa trẻ lúc nhận ra điều gì. Không, có lẽ thế thật. Chắc chắn là cô gái nhỏ trước mắt này vừa mới nghĩ ra điều gì hay ho. Trong khoảnh khắc đó, anh chợt nhận ra.
Sự trong sáng của cô. Sự đơn thuần của cô.
Với cô mà nói thì bữa sáng hay cuộc chiến Chén thánh cũng như nhau cả. Có phải do chưa trải qua hay do quá thuần khiết mà cô không hiểu được trận đấu này khốc liệt đến mức nào? Hay là do có khả năng thiên phú mà cô nói như vậy? Anh e là cái sau. Dù sao thì cô cũng đã được chọn làm Master dù còn nhỏ.
Manaka: “Với cả, phải chuẩn bị nhỉ. Em nghĩ dù là chuyện gì thì việc chuẩn bị để đạt được mục đích cũng rất quan trọng đấy.”
Cô nói tiếp. Trong khi anh vẫn chăm chú nhìn.
Manaka: “Vì không biết được các Servant khác mạnh như thế nào, nên sẽ hiệu quả hơn nếu chúng ta xử lý Master trước. Hơn nữa, thay vì xử lý trực tiếp các Master, nếu họ có điểm yếu, sẽ hiệu quả hơn nữa nếu tập trung vào đó.”
Cô nói tiếp. Điểm yếu ―――― Với Pháp sư thì thường sẽ là dòng dõi của họ. Gia đình, con cái.
Manaka: “Cho nên, chúng ta có nên bắt cóc con họ? Hay là, giết chúng?”
Cho tới khi cô nói điều này, anh vẫn giữ im lặng. Bấy giờ, anh không thể không lên tiếng, nhưng không phải để góp ý về chiến lược với Master của anh, mà là ――――
Saber: “Manaka.”
Anh không thể chịu đựng được nữa. Khi mà cô có thể quen với việc đó không chút gượng ép nào như thế.
Cuộc chiến Chén thánh… tàn sát lẫn nhau.
Anh không hề có ý định nghĩ cách giết toàn bộ sáu Master và Servant kia. Nhưng với những Pháp sư đang cố gắng tồn tại trong Cuộc Chiến Chén Thánh này thì đó là chuyện đương nhiên. Cho dù có cố che đậy thế nào thì những gì đang xảy ra vẫn cứ là một cuộc chiến đánh cược cả sinh mệnh. Vì điều ước của chính họ, Pháp sư cũng như Anh Linh, sẽ dốc toàn lực để giành chiến thắng.
Nhưng dù vậy ――――
Saber: “Cần dũng khí để có thể thách đấu ai đó.”
Đứng lên khỏi ghế, anh đến bên cửa sổ gần bàn và lựa lời. Anh không muốn thuyết giảng về sự nghĩa hiệp. Đó là điều một cô gái ở thời hiện đại xa xôi này không thể nào hiểu được.
Saber: “Chắc em đã biết rồi nhỉ.”
Anh cũng không thể nói những lời gượng ép được. Vì Master của anh, không ai khác ngoài cô gái này.
Saber: “Nhưng không thể khiến những người không liên quan bị dính vào chuyện này được. Huống hồ là những đứa trẻ không chút năng lực.”
Anh từ tốn nói với cô gái đơn thuần trước mắt. Như thể đang dạy bảo trẻ nhỏ. Để ít nhất cô không chọn con đường nhuốm đầy máu tanh. Thế nhưng――――
Manaka: “Đều vì anh mà, Saber.”
Nụ cười cô không hề đổi. Chính nụ cười không khác gì đóa hoa vương sương sớm đang đu đưa trong làn gió nhẹ đó đã ngăn anh nói lời can gián. Cô đang nhìn thẳng vào anh với ánh mắt sáng rỡ.
Saber: “Vì tôi...”
Manaka: “Đúng vậy, anh không thể bị thương được. Lúc đụng độ với một Servant khác, em không tin anh, người mạnh nhất, có thể thua. Nhưng lỡ như anh bị thương lúc chiến đấu...”
Vừa nói cô vừa đưa tay lên ngực bộ váy xanh đang mặc. Những ngón tay ưu nhã của cô chậm rãi tháo nút áo ――――
Manaka: “Em sẽ không chịu được. Với cả...”
Ngực bộ váy được mở ra. Trên nước da trắng như tuyết lộ ra hoa văn màu đen. Seraphim, lệnh chú bảy cánh.
Manaka: “Em tuyệt đối không muốn dùng cái này.”
Cô nói ngắn gọn, khó khăn lắm anh mới có thể cảm nhận được ẩn ý trong đó.
Không thể phủ nhận rằng một khi chiến đấu toàn lực với Servant khác, anh sẽ phải dùng đến lượng ma lực khổng lồ từ lệnh chú.
Cô đang muốn tránh trường hợp đó sao?
Cuối cùng biểu cảm của cô cũng thay đổi, trước cái nhìn với câu hỏi “vì sao” của anh.
―――― Gò má cô hơi ửng đỏ.
―――― Như một quý cô đang tỏ bày tình yêu.
Manaka: “Bởi vì cái này gắn kết anh và em.”
―――― Cô không muốn giảm xuống dù chỉ là một lệnh chú.
―――― Bởi vì hiện tại chỉ có chúng mới gắn kết anh và cô.
Cô gái thì thầm như thế ――――
ーーーーーーーーーー
Lệnh chú.
Cấp bậc thiên thần.
Đó là chìa khoá kiểm soát sức mạnh tối thượng có thể hủy diệt tất cả các trở ngại.
Trong Cuộc chiến Chén Thánh, bảy Pháp sư được ban cho vũ khí với sức mạnh vô song.
Đó là bảy Anh Linh được chia thành bảy trường phái.
Một trường phái Anh Linh cho mỗi Pháp sư đạt cấp bậc thiên thần.
Ta thường gọi là “Servant”.
Một sự tồn tại
vượt trên cả những bí tích của ma thuật.
Thứ ảo tưởng lớn mạnh nhất của con người.
Ngay cả những vũ khí hiện đại có thể đốt một thị trấn thành tro tàn cũng không bao giờ có thể sánh ngang với họ.
Vốn dĩ không ai nghĩ rằng họ, hiện thân của những Anh Hùng vĩ đại đến mức lưu tên trong lịch sử và trở thành huyền thoại, lại làm Khiển Sứ Linh cho Pháp sư. Nhưng nhờ lượng ma lực khổng lồ từ Chén Thánh, họ có thể được triệu hồi đến thế giới hiện đại.
Anh Linh cực kì hùng mạnh và bất thường.
Đôi khi họ có nhân dạng, nhưng bản chất lại không phải con người.
Vì vậy nên Pháp sư có “Lệnh Chú”.
Chúng, một phần ma lực của Chén Thánh, có thể kiểm soát cả những Anh Linh vượt trên ma thuật.
Có ba Lệnh Chú.
Nói cách khác, có thể cưỡng chế Anh Linh ba lần, hoặc khiến họ trở nên mạnh hơn.
Cuộc chiến Chén Thánh không thể bắt đầu nếu không có Lệnh Chú.
(trích từ một quyển sổ cũ)
ーーーーーーーーーー
Saber: “Em nói là ‘hiệu quả’ nhỉ...”
Anh lặp lại những lời này. Hôm qua, anh đã nhớ kĩ thông tin nghe được từ cô gái và cha cô về những người có thể là các Master khác.
Dòng dõi ma pháp, nhà Reiroukan.
Master và người đứng đầu dòng họ có một con gái mới chỉ tầm tuổi cô thôi. Và cũng là người quen. Anh không biết phải nghĩ gì, nhưng chắc chắn cô đã nói rằng cô ấy giống như một người bạn.
Sắp xếp lại ký ức, anh cẩn thận lựa lời. Làm người phải chọn chính đạo. Anh phải cho người dân thấy lý tưởng của anh.
Saber: “Em nói ‘nhắm tới con cái các Master khác’. Tôi không muốn em phải tự tay giết bạn mình.”
Manaka: “Anh thật tốt. Saber.”
Saber: “Manaka.”
Manaka: “Nhưng không sao đâu. Anh không cần phải lo cho em.”
Saber: “Con người ai cũng phạm sai lầm. Nhưng em thông minh mà. Kể cả khi phạm sai lầm, em chắc chắn có thể đạt được ước nguyện nhờ Chén thánh.”
Manaka: “Vâng.”
Ngật đầu đầy mơ hồ, cô vẫn mỉm cười với anh.
Manaka: “Chỉ cần là vì anh, điều gì em cũng làm được.”
Cô không hiểu. Dù có nghe những lời can ngăn, cô vẫn không hề hiểu ý anh. Tại sao vậy? Ý thức được bản thân bất lực, anh đi đến kết luận. Trước đó anh đã dùng một từ rất dứt khoát, là ――――
Saber: “Giết người là không tốt đâu. Manaka.”
Manaka: “Vì sao chứ?”
Giọng nói của cô, lời nói của cô. Chúng như đâm vào ngực anh. Một cú đâm như cái chùy thép lớn trên chiến trường, như móng vuốt của con rồng đang tàn phá mặt đất và xé toạc các tầng trời. Lưỡi dao từ lời nói và biểu tình của cô. Nhưng hơn hết thảy ―――― bản thân cô lại không nhận thấy lưỡi dao ấy đang xuyên sâu qua ngực anh. Nhưng, anh vẫn chưa bỏ cuộc.
Mới ít lâu trước thôi cô còn đang nói cười. Về bữa ăn. Về em gái cô.
Nếu vậy thì vẫn còn hy vọng.
Saber: “Giả như...”
Vẫn chưa từ bỏ, anh lại lựa lời.
Saber: “Những buổi sáng tôi dành với em và gia đình, cha và em gái. Cũng sẽ giống như thế. Chắc chắn, ngay cả với Master nhà Reiroukan ――――”
Manaka: “Sao anh lại nói những lời như vậy?”
―――― Nụ cười của cô.
Manaka: “Em đã quyết sẽ giành được Chén Thánh cho anh.”
―――― Ánh mắt rạng rỡ
Manaka: “Em sẽ thực hiện ước nguyện của anh. Để cứu nước Anh.”
―――― Và vẻ đẹp của cô.
Manaka: “Nếu là vì thế...”
―――― Một đóa hoa nở rộ đầy ngạo nghễ.
Manaka: “Em có thể làm bất kì điều gì. Em sẽ làm tất cả.”
―――― Chỉ là
―――― Chỉ là cô, nhẹ nhàng, nở nụ cười với anh.