Sau giấc ngủ bình yên tại nhà của Tepeu, Chaldea tỉnh dậy và tiếp tục suy nghĩ kế sách để lẻn vào yết kiến Vua Khủng Long. U-Olga Marie bắt đầu hiển thị những địa điểm mà họ đã đi qua tại Mictlan. Theo đó, con đường duy nhất để đến ngai vàng của Vua Khủng Long chỉ có đi qua thần điện. Theo tình hình hiện tại, không thấy bóng dáng của vị vua trong dinh thự riêng. Dù có đột nhập được vào thần điện, khả năng diện kiến cũng rất thấp.
Cả nhóm chú ý đến một khu vực trông có vẻ giống sân bóng đá. Tepeu giải thích đó là khu vực tế lễ, nơi thực hiện nghi thức hiến Sakka dâng niềm vui cho mặt trời. Có thể xem đó là “niềm vui” duy nhất của các Deinos. Theo thông tin mà U-Olga Marie thu thập từ tối qua, các Deinos đều rất mong chờ sự kiện này, đội giành chiến thắng sẽ được ban phước bởi Vua Khủng Long và chạm tay vào “Giáo huấn của mặt trời”[note53234].
“Vậy, Sakka là gì thế?” - Ritsuka hỏi.
“Làm sao ta biết được chứ! Ta đâu có rõ về nghi thức của người địa cầu!”
Tepeu nói: “Sakka là bộ môn dùng các bộ phận trên cơ thể, ngoài tay, đẩy một quả bóng to đi khắp nơi. Đội nào đưa quả bóng vào một tấm lưới to của đội còn lại sẽ giành được chiến thắng. Hồi trẻ tôi cũng nằm trong đội tuyển Sakka đấy, già rồi nên không chơi nữa thôi. Nghi thức nghe phức tạp nhỉ, Lịch Sử Nhân Loại Phổ Biến hẳn là không có đâu?”
Nghe đến đây, Mash và Ritsuka đều nhận ra đó là môn bóng đá.
Tiếp theo, Chaldea đã xác nhận việc họ cần phải làm. Chiến thẳng giải đấu và yết kiến Vua Khủng Long, xin được giấy thông hành để đến chỗ Storm Border. Vì mỗi đội cần 11 người nên họ phải chia nhau ra để tìm thêm đồng đội. Habetrot đề nghị đến quảng trường để mở rộng phạm vi tìm kiếm. Khi chuẩn bị hóa trang thành Deinos, Rasputin nói ông ta đã cải thiện tính năng của Bí Tích. Trước đó, cả Deinos và con người đều nhìn thấy hình dạng Deinos của những người sử dụng Bí Tích. Hiện tại, chỉ có Deinos mới nhìn thấy hình dạng Deinos, những người sử dụng Bí Tích vẫn sẽ nhìn được hình dạng thật sau lớp hóa trang của đối phương. Cách cải tiến này rất thích hợp với người sợ Deinos như U-Olga Marie để cùng đồng hành với mọi người.
U-Olga Marie đề nghị tách làm hai đội, dù sao ai thắng cũng đều được yết kiến Vua Khủng Long, việc tách ra chắc chắn sẽ tăng khả năng thắng trận. Đội A gồm có Ritsuka, Mash, đội B gồm có U-Olga Marie và Rasputin, đội C sẽ là Tepeu và Marine. Các đội sẽ chia nhau ra tìm thêm cầu thủ, và hẹn gặp lại khi mặt trời vượt qua Tầng Thế Giới Thứ Tư.
-
Tại quảng trường, các Deinos bắt đầu tụ tập và bàn tán đủ thứ chuyện trên trời, từ thời tiết, Kukulkán và cả nghi thức chúc phúc Sakka sắp tới. Nhìn Deinos có rất nhiều loại, nhưng cả Habetrot và Ritsuka đều không rành, thế là ‘giáo sư’ Mash Kyrielight tiếp tục phổ cập cho họ một khóa “Khủng Long Học”
Khủng long là sinh vật sống từ Đại Trung Sinh. Công nguyên năm 1986, con người lần đầu phát hiện ra hóa thạch khủng long từ tầng địa chất kỷ Tam Điệp[note53237]. Tên khoa học của chúng là Frenguellisaurus, hóa thạch của chúng khoảng 228 triệu năm tuổi, được xem là loài khủng long sơ khai nhất. Từ phát hiện này, con người bắt đầu nghiên cứu sâu hơn về hóa thạch của chúng. Kết quả cho thấy, trải qua 52 triệu năm, từ khi Siêu Lục Địa Pangea dần dần tách ra thành lục địa, khủng long dần phân tán ra khắp nơi trên thế giới và tiến hóa dựa theo hoàn cảnh môi trường tại đó. Mở đầu cho sự tiến hóa to lớn của khủng long là khi loài Apatosaurus xuất hiện, sau đó con người lại tiếp tục phát hiện hóa thạch của loài Supersaurus cao hơn 30 mét. Cho đến kỷ Phấn Trắng[note53235], thời đại của khủng long bước vào giai đoạn hưng thịnh nhất.
Loài trên cạn đơn cử có: Tyrannosaurus hay T-Rex là loài khủng long được biết đến nhiều nhất trong thời kỳ này, là khủng long ba sừng Triceratops, loài khủng long chân chim có mỏ vịt Maiasaura, chi khủng long có thân hình khổng lồ từ Diplodocus đến Parasaurolophus với phần đầu có hình dáng như mào gà.
Tiếp đến, loài khủng long bay gồm: Pteranodon và Quetzalcoatlus
Loài dưới biển sẽ có: Mosasaurus và Kronosaurus - được mệnh danh là loài ăn thịt đáng sợ nhất đại dương.
Số lượng khủng long rất đa dạng và phong phú, nhưng thời đại diệt chủng của chúng được báo hiệu từ cuối kỷ Creta. Năm sự kiện Đại Tuyệt Chủng [BIG 5] đã chấm dứt sự tồn tại của khủng long và rất nhiều sinh vật sống trên trái đất. Nguyên nhân gây ra đại tuyệt chủng có rất nhiều: Khí hậu thất thường, sự thay đổi mạch nước, kỷ băng hà, tầng địa chất thay đổi và cả thiên thạch va chạm. Lần Đại tuyệt chủng thứ ba và thứ năm do thiên thạch gây ra đã hủy diệt phần lớn bề mặt trái đất. Khủng long biến mất khỏi trái đất và những thủy tổ đầu tiên của loài người xuất hiện. Loài người cũng phải trải qua 6 triệu năm tiến hóa mới đến được hình dạng như ngày nay.
Theo đánh giá của Mash, Deinonychus và Velociraptor là hai loài khủng long nguy hiểm nhất. Hình dáng nhỏ nhắn nhưng vô cùng linh hoạt, sống theo bầy đàn và sở hữu móng vuốt sắt nhọn. Là loài khủng long ăn thịt hung tợn, chúng rất am hiểu cách xử lý kẻ thù với thân hình to hơn mình nhiều lần.
Sau đó, cả nhóm kéo về khu vực đấu trường để tìm kiếm những ứng cử viên phù hợp nhất cho đội hình của họ. Vừa đến đấu trường, một toán Deinos tự xưng là “11 anh em Deinonychus” xuất hiện trước mặt nhóm Ritsuka, nói là 11 anh em nhưng thực ra chỉ có ba người. Họ nhận ra nhóm Ritsuka là người quen của Tepeu và tưởng nhầm rằng Tepeu gửi ‘viện binh’ đến giúp đỡ. Sau tiết mục làm quen, họ vui vẻ mời nhóm Ritsuka tham gia đội của mình. Trò chuyện một lúc, Mash phàn nàn rằng mục tiêu đề ra của họ rất thấp, lỗ hổng trong đội hình cũng chỉ tập trung tiến công mà không có hậu vệ, thành ra bại trận rất nhanh. Cũng không trách được, DF - Hậu vệ của nhóm họ vừa bị ngộ độc cacao nên chẳng ai đảm nhận vị trí này.
Hết cách, Mash phải đứng ra làm huấn luyện viên cho cả đội. Nhờ những bài học của Leonidas từ Dị Điểm Babylonia, Mash có thể đứng lớp một cách bài bản và khiến các Deinos nể sợ.
“Haha, Tepeu-sama còn chẳng nghiêm túc thế này, vợ cậu ghê đấy.” - Deinos thứ bảy nói với Ritsuka.[note53236]
“Nhưng tình hình của các cậu có vẻ rắc rối nhỉ, vẫn định qua bình nguyên đối diện sao? Xem ra nhất định phải thắng rồi, Tư tế Vukub còn ở đó thì không được diện kiến Vua Khủng Long đâu. Từ trước, hắn luôn bắt nạt các Deinos. Tình hình càng ngày càng tệ sau khi Vua Khủng Long xuất hiện. Hiện hắn đang chỉ huy các Deinos chiến sĩ và tự xưng là người thống trị Chichén Itzá. Bọn tôi cũng chỉ đến tham gia buổi lễ thôi nên không có ý kiến gì, nhưng nhiều Deinos đã phải rời khỏi thành phố này vì Vukub.”
Deinos kể rằng Tepeu từng là huấn luyện viên của họ, anh ta luôn đưa ra đội hình phù hợp cho mỗi trận đấu và dẫn dắt cả đội chiến thắng. Nhưng từ sau khi Tepeu ra đi, đội
“11 anh em Deinonychus” trở nên yếu dần. Trước đây, Deinonychus tận dụng thân hình nhỏ bé của họ để giành lợi thế trước các Deinos to lớn khác, nhưng chuyện này đã thất bại kể từ khi Daybit Sem Void xuất hiện. Tiếng nói của anh ta đã góp phần thay đổi luật đấu, mỗi người chỉ được ba lần vi phạm. Sau đó, cũng xảy ra sự cố thật, hậu vệ của họ bị các Deinos va chạm mạnh, mười một người chỉ còn lại bảy.
Nhận thấy tình hình còn tệ hơn trong tưởng tượng, Ritsuka vẫn dè dặt hỏi: “Tại sao mọi người vẫn kiên trì chơi bóng đá vậy?”
“Vì chúng tôi thích chứ sao. Sakka thật sự rất tuyệt. Dù đó không phải là hành động nhằm mục đích sinh tồn, nhưng có thể chạy nhảy, tranh bóng, cười nói vui vẻ cùng các anh em đã là một cảm giác chân thực khó tả rồi.”
“Vậy sao các cậu không gọi Tepeu ở lại?”
“Chúng tôi muốn lắm chứ. Trông ngài ấy vậy thôi nhưng rất cá tính. Có thể nói ngài Tepeu là một cá thể dị biệt trong số các Deinos. Mọi người xung quanh thì không để ý, nhưng ngài ấy luôn cho rằng mình đang ở nhầm chỗ. Trong số các anh em, tôi cũng là một người hơi lập dị, nên tôi có thể hiểu được ngài ấy đôi chút. Tôi cũng là người đã cản ý định giữ ngài Tepeu lại của các anh em. Tôi còn nghĩ là ngày ấy vẫn nên ở một mình. Nhưng thấy các cậu đây, có vẻ như tôi nhầm rồi!”
Trong lúc mọi người trò chuyện, Deinos thứ sáu xuất hiện, nhắc nhở rằng đội của họ đang thiếu mất quả bóng. Bóng là vật sẽ được dâng lên Mặt Trời trong buổi lễ, nhất định phải là đồ mới, nếu không Kukulkán sẽ không vui. Bóng tế thần sẽ làm từ nhựa cây nếp sinh trưởng ở khu rừng phía tây gần đó. Đây sẽ là nhiệm vụ của nhóm Ritsuka.
-
Quay về nhà Tepeu, anh ta và Marine cũng đã tìm được đội phù hợp. Còn U-san và Rasputin thì chưa thấy tin gì.
“Anh có biết điều kiện tham gia là gì không?”
“Điều kiện…? Thì tạo đội…xong rồi…Ôi thôi chết, tôi quên mất my ball! Bây giờ đi tìm nguyên liệu ngay. Marine, nhóc quay về đội huấn luyện tiếp nhé, biển cây khá là nguy hiểm đó.”
Marine nghe lời quay về. Tepeu giải thích nhựa cây ở khu rừng phía tây là nguyên liệu phù hợp, chỉ cần một cây là đủ làm một quả bóng rồi. Nhưng khu đấy có rất nhiều trùng ăn thịt lẫn Ocelotl. Mọi người vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Đến khu rừng, Tepeu phụ trách tìm nhựa cây, còn nhóm Ritsuka sẽ canh gác xung quanh. Thấy vậy, Mash mới nhận ra cây nếp ở Mictlan giống với cây cao su của Lịch Sử Phổ Biến. Nhựa cây nếp có lẽ cũng giống như mủ cao su.
Vừa trò chuyện một lúc, các Ocelotl bao vây cả nhóm. Sau khi đánh đuổi chúng, Ritsuka nghe thấy có tiếng vũ khí va chạm ở một nơi gần đó. Cả hai tiến lại gần thì nhìn thấy một thiếu niên dùng thương đánh trả một nhóm Ocelotl. Thiếu niên liếc qua liền cho rằng cả hai là Ocelotl đã tháo lớp mặt nạ, nhưng vì không đánh trả nên cậu ta cũng dừng tay, nhưng nếu nhóm Ritsuka có ý đuổi theo thì cậu ta sẽ giết bọn họ.
“Nếu không muốn bị Deinos xử lý thì mau rời khỏi đây đi. Đừng lãng phí thời gian, dù là Deinos hay Ocelotl, cũng chỉ có một bên giành chiến thắng thôi.”
Sau đó, thiếu niên biến mất.
Tepeu xuất hiện từ trong khu rừng, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Ritsuka và Mash, bèn hỏi có chuyện gì. Ritsuka kể lại rằng họ vừa gặp một thiếu niên con người. Lời này khiến Tepeu rất ngạc nhiên, anh ta nói đó là chuyện không thể. Tạm gác chuyện kỳ lạ này qua một bên, cả nhóm phải mau quay về và tập hợp đội hình trước khi buổi lễ bắt đầu. Mọi chuyện có thể để sau, họ buộc phải ưu tiên an nguy của Storm Border.
-
Vào bữa ăn trước buổi lễ, Rasputin mời cả nhóm ăn ngô. Theo lời tả của Marine, ngô vừa có vị ngọt, lại hơi cay cay, tóm lại là rất ngon. Sau khi xác nhận nhân số tham dự buổi lễ ngày mai, Tepeu quay về phòng nghỉ ngơi. Mash và Marine phụ trách dọn dẹp sau bữa ăn.
Tối muộn, Ritsuka nhìn thấy U-san vẫn còn ngồi trên mái nhà, có vẻ như cô ta không ngủ được.
“Sao ngươi lại ra đây? Ở trong phòng nghỉ ngơi đi chứ?”
“Tôi không ngủ được nên ra đây hóng gió.”
“Dù là loài bò sát nhưng Deinos ở đây cũng được tính là người nhỉ? Ta muốn ngắm nhìn cuộc sống của họ. Nhưng mà, đúng là một khung cảnh hơn cả tưởng tượng. Rõ là mục đích ngay trước mắt, nhưng lại bị chặn mất lối đi. Căn cứ của các ngươi, là Storm Border nhỉ? Có lẽ vì rơi xuống giữa biển cây, nên mắt ta nhìn không rõ lắm. Nhưng ta có thể thấy một cái hộp thép nằm giữa khu rừng, đại khái vậy?”
“Cô có thể nhìn thấy từ đây sao?”
“Ta chỉ có thể nhìn thấy vậy thôi, chi tiết hơn thì chịu. Trong con tàu đó có bao nhiêu người?”
“Năm người trong phòng chỉ huy, bảy người ở rải rác các khu vực khác.”
“Vậy là mười hai người. Yên tâm đi, họ vẫn ổn… Xem ngươi nhẹ nhõm chưa kìa, nhìn vẻ mặt lẫn màu sắc là thấy. Không còn gì phải lo lắng đâu, về phòng ngất tiếp đi.”
“Không phải ngất, mà là ngủ. Không lẽ, U-Olga Marie, cô…”
“Cái gì. Nếu ngươi tính nói mấy lời nhàm chán, có là thư ký cũng sẽ bị ta trách phạt như thường đấy.”
“...Ban đêm, cô không ngủ à.”
“Đúng rồi. Ta không có cái gọi là chức năng ‘giấc ngủ’ như các ngươi. Dù ta vẫn có cách an toàn để tạm dừng hoạt động trong tình huống khẩn cấp. Nhưng ta không có cái gọi là ‘giấc mơ’. Chỉ có điểm này là ta khác với các ngươi thôi, cũng không phải vấn đề gì lớn lắm.”
Ritsuka dường như rất tự trách vì không hề chú ý đến việc U-san luôn ở một mình vào ban đêm. Màu sắc của cậu thay đổi khiến U-san tỏ ra khó chịu.
“Cái màu đó khiến ta không hề thoải mái tí nào. Đừng xem ta là tồn tại giống các ngươi. Ta và các ngươi khác nhau. Các dạng tồn tại trí tuệ có thể giao tiếp với nhau, vì chung mục đích nên mới có thể trở thành bạn bè. Nhưng không thể xem họ là cùng một chủng loài. Ta là U-Olga Marie, kẻ phi nhân loại đến từ vũ trụ, đừng quên điều này. Ta chẳng có điểm nào giống với ngươi cả.”
“Được rồi, vậy trước tiên cứ ngủ nha. Phải thử mới biết được chứ.”
“Ngươi có nghe lời ta nói không vậy? Sao ngươi tích cực thế? Nhưng, nói cũng phải. Nếu chưa thử thì không nên nói hai từ ‘không thể’. Có vẻ như ta từng ôm tâm lý này và thất bại…Thôi được, để ta thử. Ngủ, tức là ngất xỉu nhỉ? Một kiểu mất ý thức trong thời gian ngắn. Vậy để ta chứng minh, không gì mà ta không làm được!”