Trans: NicK
Edit: Đỗ Tiến Đức
———————————
“Yoisho, yoisho…”
Tại một ngôi làng xa xôi, hẻo lánh nọ. Dưới những tia nắng ấm áp được mẹ thiên nhiên ưu ái ban tặng. Người dân nơi đây gắn liền với công việc đồng áng và trong số họ ta có thể thấy lác đác vài gương mặt trẻ thơ.
Cho trẻ nhỏ cực khổ lao động đối với đại đa số có thể xem là hành động vô nhân tính, nhưng đó là bởi kẻ thốt ra được điều đấy là những kẻ nằm ngoài guồng quay của ‘cơm áo gạo tiền’. Sử dụng trẻ em như một nguồn nhân lực mang lợi ích được coi là nét thường thức ở cái chốn túng thiếu, vất vả dầm mưa dãi nắng mới đủ sống này.
Trong đám trẻ non nớt ấy nổi bật lên một cô bé vô cùng dễ thương. Tuy dường như không được chăm sóc kĩ lưỡng, nhưng mái tóc của em vẫn suôn mượt và đen óng ả.
Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt đáng yêu của em và nhem nhuốc trên đó là những vệt bùn đất bẩn từ môi trường xung quanh đem lại. Ấy vậy nhưng cô bé chẳng màng đến chúng mà tiếp tục cần mẫn với công việc.
“Phù.” - (Magali)
Cô bé gạt đi những giọt mồ hôi bám trên trán bằng cánh tay mảnh khảnh của mình. Những giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, điều đó khiến cho cảnh tượng chung quanh em như bừng sáng.
Mặc cho lấm lem bùn đất, cô bé cũng không mất đi vẻ dễ thương của mình.
“Nè, Magali! Em hãy nghỉ tay một lát đi!” - (Dân làng)
“Vâng ạ~!” - (Magali)
Nghe thấy lời của một người đàn ông đang cày cuốc trên cùng thửa ruộng, Magali nở một nụ cười tươi như bông hoa khoe sắc lúc xuân về.
Trước cảnh tượng một bé gái tiến lại gần với nụ cười rạng rỡ, khiến lồng ngực anh không khỏi tràn đầy khát khao muốn được bảo vệ sinh linh bé nhỏ ấy. Nó thậm chí còn lớn đến mức anh có thể trao cho Magali mọi thứ nếu cô bé nài nỉ.
“Thật lòng cám ơn em, Magali-chan. Em đã giúp đỡ anh rất nhiều.” - (Dân làng)
Người đàn ông tỏ lòng biết ơn của mình.
Có rất nhiều nhóc tì cũng tham gia vào công việc đồng áng, nhưng bé gái ấy là đứa trẻ siêng năng đến mức gần như không lúc nào ngơi tay.
“Dạ không đâu ạ!! Chúng ta là người cùng làng mà…đã vậy thì, chúng ta là gia đình của nhau. Và đã là người một nhà thì phải biết giúp đỡ nhau chứ ạ!! Đặc biệt là khi ngôi làng chúng ta còn nghèo khó thế này. Cho nên, hãy cứ trông cậy vào em!” - (Magali)
“Magali-chan…! Em quả là một đứa trẻ ngoan…!” - (Dân làng)
Những ngôn từ thánh thiện khiến cơ thể Magali như tỏa ra một vầng thái dương, khóe mi của người đàn ông chợt ngấn lệ.
Trước mắt anh là một nụ cười trong sáng xuất phát từ tận đáy lòng. Liệu có phải bởi vì sự ngây thơ của trẻ nhỏ nên cô bé mới nói ra được những lời ấy? Không, ngay cả trẻ em cũng hiếm đứa có nào dịu dàng đến vậy.
Gạt đi những lo toan muộn phiền về chuyện ‘miếng cơm, manh áo’, anh không thể không cảm thấy an lòng bởi đứa bé này đang chập chững trên những nấc thang trở thành một cô thiếu nữ biết quan tâm và săn sóc đến người khác.
“Nhưng, Magali-chan vẫn còn nhỏ lắm. Em không cần phải quần quật suốt cả ngày như người lớn chúng ta đâu. Vui chơi cũng là một điều quan trọng với những ai trạc tuổi em mà.” - (Dân làng)
Bằng lời lẽ ân cần ấy, người đàn ông đã gián tiếp cho Magali tận hưởng thời gian nghỉ của mình.
Khác với những đứa trẻ đồng trang lứa, cô bé đã rất chăm chỉ mà không cúp buổi làm đồng nào khiến ngay cả người lớn trông vào cũng tự phải hổ thẹn, nên em xứng đáng có được một chút thời gian để chơi đùa.
Lẫn trong cảm giác phiền muộn vì để một đứa trẻ phải phụ giúp công việc của người lớn, anh cũng muốn cô bé được hồn nhiên vui đùa theo đúng cái cách mà trẻ thơ nên có.
“...Vâng ạ! Vậy, em đi chơi đây!” - (Magali)
“Eh? Khoan, đám nhóc đang ở phía bên kia cơ mà…” - (Magali)
Magali mỉm cười sung sướng và thoăn thoắt đôi chân..
Có điều, hướng cô bé chạy tới lại ngược hoàn toàn với lũ trẻ vừa nghỉ tay từ công việc đồng áng, điều đó khiến anh đôi chút bất ngờ.
“...Magali-chan, cháu đã luôn chơi với ai vậy chứ?” - (Dân làng)
◆
“Haa haa…!” - (Magali)
Hơi thở đứt đoạn, đôi chân nhỏ nhắn của em đang di chuyển bằng hết sức mình. Cô đáng lẽ phải kiệt quệ bởi cường độ nặng nhọc của công việc làm nông vừa rồi, nhưng Magali không hề chững lại dù chỉ một bước.
Trên gương mặt nhỏ bé ấy hoàn toàn là niềm hân hoan cùng với nụ cười dễ mến và bầu không khí hạnh phúc đó là bởi nghĩ tới người mà em sắp sửa được gặp.
“Cậu ấy không có nhà. Vậy tức là chỉ có thể ở nơi đó như mọi khi…!” - (Magali)
Sau khi đảo quanh căn nhà trống không, cô đã chạy băng qua cánh rừng. Nơi này là một cánh rừng bình lặng và ấm áp, không hề có quái vật hoặc những loài thú săn mồi nguy hiểm mà chỉ có tồn tại những loài động vật ăn cỏ và chim muông bay lượn khắp nơi.
Nơi Magali nhắc tới nằm gần ngôi làng nơi em sinh sống, và chạy xuyên qua nó, ta sẽ đặt chân tới một ngọn đồi thoai thoải với tầm nhìn có thể bao quát toàn bộ cảnh trí ngôi làng.
Cậu ấy lúc nào cũng đến đây.
“Kia rồi….!” - (Magali)
Vừa ra khỏi bìa rừng, cô bắt gặp hình ảnh một cậu nhóc trên ngọn đồi. Magali tươi cười và chạy đến bên cậu như chú cún tíu tít bên cạnh chủ nhân của nó.
Cô đã tính gọi tên cậu, nhưng khi nhìn thấy cậu đang ngả lưng trên bãi cỏ êm ái, em ngay lập tức lấy hai bàn tay chặn miệng mình lại. Rồi sau đó từ từ tiến đến gần cậu… đúng như cô nghĩ, cậu trai này đang say giấc nồng.
“Fufu, cậu ấy đang ngủ à… Suyasuya, Punipuni.” - (Magali)
Magali mỉm cười vui sướng khi nhìn vào khuôn mặt ngái ngủ của cậu. Và rồi, dường như cảm thấy như thế vẫn chưa đủ, cô bắt đầu chọc vào hai gò má phúng phính mềm mại ấy bằng ngón bé nhỏ của mình.
Cậu bé đang ngủ kia dần mở ra hai hàng mi nặng trịch.
“Nmm…? Là kẻ nào dám cả gan phá bĩnh giấc ngủ của ta…”
Câu nói được bé trai thốt lên chẳng khác nào lời của mấy gã trùm cuối.
Thấy vậy, Magali liền nở một nụ cười rạng rỡ.
“Chào buổi sáng, Alistar!” - (Magali)
“....Là Magali à.” - (Alistar)
Đứa trẻ bị đánh thức bởi Magali, Alistar chằm chằm nhìn cô bằng ánh nhìn miệt thị như thể bị làm phiền.