Fake Holy Sword Story ~I Was Taken Along When I Sold My Childhood Friend~

chương 113: một câu trả lời ngắn gọn và ngoan ngoãn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: NicK

Editor: Deemo

______________________

Một tổ chức ngầm chuyên buôn nô lệ trái phép nhiều năm nay. Tôi nghĩ sẽ rất khó để xác định được hang ổ của chúng, nhưng Marla đã làm được.

… Nếu cô ấy không thể làm được việc đó, nếu chúng trốn nhanh hơn, tôi đã không phải chiến đấu…

Có vẻ các hầu cận của Marla đều rất tài giỏi, nhưng bởi chúng là một tổ chức buôn nô lệ con người và ma vật, sẽ không khó để tìm khi chúng chắc chắn phải cần một không gian rộng lớn.

“Dường như chúng đã đặt những cơ sở buôn bán ở những nơi khó tìm ở những lãnh địa khác như bên dưới lòng đất desuwa. Cơ bản là những quý tộc nơi chúng kinh doanh cũng không chủ động kiểm soát chúng mà chủ yếu là thu lợi từ chúng, nên tôi đoán rằng chúng không cần phải lẩn tránh.”

Marla nói vậy.

Lãnh thổ Baldini do cô ấy cai trị được quản lý nghiêm ngặt, nên chúng không thể hoạt động dưới lòng đất. Hay đúng hơn, có vẻ chúng còn chẳng có cơ sở nào.

“Dường như lần này chúng chỉ đi ngang qua thôi nhưng bởi cơn bão, chúng phải dừng lại tại nơi đây desuwa. Đây là cơ hội ngàn năm có một.”

Marla có một niềm tin mãnh liệt vào công lý và trách nhiệm. Tôi cho rằng cô ấy thật lòng không thể tha thứ cho Hội Archipov vì đã nhắm đến trẻ em và những đứa trẻ mồ côi do chiến tranh.

Dưới góc nhìn của tôi, sẽ tốt hơn nếu chúng đi khỏi đó. Sẽ là nói dối nếu nói rằng tôi không cảm thấy tiếc thương cho lũ trẻ… nhưng sự an nguy của tôi là quan trọng nhất.

“Vậy, hãy cùng nhau cố gắng nhé! Alistar-san!”

“....... Vâng.”

[Trả lời nặng nề quá đấy!]

Tôi chỉ có thể đáp lại Marla đang tươi tắn cười bằng điệu cười gượng gạo.

Tôi không muốn cố…

Quan trọng hơn, điều khiến tôi quan ngại nhất về chuyện này là ở đây lại chỉ có tôi và Marla.

“Err… sao lần này lại chỉ có hai chúng ta vậy? Có lẽ chúng ta nên gọi quân lính của Marla…”

Giờ thì chúng ta không có cái khiên thịt nào phòng trường hợp khẩn cấp rồi đấy biết không hả!?

“Chúng sẽ đoán biết được chuyện đó nếu chúng ta tiến quân quá đông desuwa. Nếu chúng chuẩn bị để phản kháng thì chúng ta chỉ cần thảo phạt chúng, nhưng trong trường hợp này, những kẻ cầm đầu sẽ trốn thoát và ta chỉ có thể giết được đám lâu la, như thạch sùng bị cắt đuôi vậy desuwa.”

… Giết. Dù cô là một người dịu dàng và nhân hậu, trong cô vẫn có nhiều phần bạo lực.

Không, mà, cũng không phải là tôi không hiểu điều cô ấy đang nói. Đúng là sẽ không tốt nếu chúng biết ta đang tiếp cận sớm đến mức chúng có thể thực hiện mọi sự chuẩn bị, và tôi hiểu ta mang theo càng nhiều người, khả năng bị phát hiện càng lớn.

“... Nhưng, chỉ có hai ta chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?”

Nhất là tôi. Tôi chắc Marla sẽ ổn thôi. Tôi có cảm giác cô rất mạnh.

Hơn nữa, sao cô lại để Magali lại hả?

Tôi không quan tâm nếu cô chỉ để lại quân lính của mình, nhưng con ả đó là kẻ duy nhất tôi cần phải lôi theo cùng mình. Tôi không quan tâm về mất tấm khiên thịt hay gì khác. Nếu tôi khổ, thì cô ta cũng phải nếm trải nó.

Đó là cảm xúc từ tận đáy lòng tôi.

“Em có thể sẽ không thể bảo vệ Marla-san khi chỉ có mỗi mình…”

Không biết lý do đó có ổn không nhỉ? Tôi sẽ khiến biểu cảm của mình trở nên vô cùng lo lắng.

Ngay từ đầu, Marla mạnh hơn tôi rất nhiều khi không có Nguyền Kiếm, nên việc bảo vệ cô nghe thật nực cười.

“T-Tôi

rất vui vì việc đó, nhưng tôi không phải một thiếu nữ liễu yếu đào tơ chỉ biết núp sau lưng đàn ông đâu desuwa! Chính tôi sẽ bảo vệ Alistar-san desuwa! Cậu không phải lo lắng về chuyện đó.”

Marla khua tay và gò má cô ửng đỏ.

Có vẻ Marla không có ý định đưa tôi theo cùng. Cô đã dự tính sẽ tự đi cùng một hầu cận của mình.

Tuy nhiên, Nguyền Kiếm đã không thể giữ được cái mồm của mình. Lão ta lại lo chuyện bao đồng và cưỡng ép tôi đi cùng Marla. Đương nhiên, lão đã thao túng cơ thể tôi trái phép.

Cho dù tôi có ở lại, tôi cũng sẽ không thể nâng điểm trong lòng cô ấy được, và điều tồi tệ nhất tôi phải làm là tiến lên tiền tuyến…

… Nhưng chỉ có hai người thì không. Khác gì lần chúng tôi thảo phạt toán cướp? Tính mạng của tôi lại bị đem ra làm trò đùa phải không?

Hơn nữa, lần này không phải là lũ cướp đâu đâu cũng thấy. Mà đó là Hội Archipov, tổ chức đã hoạt động trong thế giới ngầm bao năm nay. Chắc chắn sẽ có những thứ khiến ta phải dè chừng.

Sẽ không sao nếu Marla có thể gánh vác được, nhưng nếu vượt ra ngoài khả năng đó, tôi nhất định sẽ phải xung trận phải không?

Phiền chết đi được…

“Đừng lo. Tôi sẽ giết toàn bộ đám phản diện desuwa.”

Còn nữa, suy nghĩ của Marla cũng thật nguy hiểm và đáng sợ.

“Chúng ở kia desuwa.”

Sau những bước đi gượng ép của tôi, Marla quay lại và nói vậy.

Và khi tôi nhìn về phía cô chỉ tới…

“Đó là… một tòa lâu đài à?”

Nó là một tòa thành to lớn đến không tưởng giữa một khu rừng. Gần đó là những cỗ xe và những vật dụng khác phục vụ cho việc vận chuyển được giấu sau những lùm cây, và ở đó cũng có người canh gác. Đây không phải là một thứ bình thường… Mà làm sao mà lũ buôn nô lệ lại bình thường được chứ. Tôi bỏ cuộc đây.

Cơ thể của chúng tôi gần nhau đến mức hương thơm của cô xộc vào mũi tôi. Đủ gần để tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô từng chút một… nhưng, không cần phải sát vậy đâu nhỉ? Cơ thể cô đang chạm vào tôi rồi đấy cô để ý không vậy?

“Nó là một tòa thành bỏ hoang desuwa. Có vẻ nơi này từng được sử dụng làm một biệt thự của một quý tộc trước thời kỳ cai trị của Baldini. Và giờ chúng đã lập ổ ở đấy như lũ gián vậy desuwa.”

Marla thốt lên những lời chế nhạo khi so sánh chúng với những con gián.

Có chút nguy hiểm.

“... Đúng như dự đoán, có lính canh. Chúng ta sẽ xâm nhập mà không làm chúng để ý…”

Tôi không thích… cực kỳ không thích cái ý tưởng yên lặng thâm nhập chết tiệt đấy. Tôi thà không để chúng phát hiện và bị vây quanh thì hơn. Tôi muốn kết thúc việc này yên ắng nhất có thể, như lần tôi cứu Silk vậy, không phải đối mặt với kẻ thù.

… Tuy nhiên, mục tiêu của lần này là tiêu diệt Hội Archipov, nên tôi nghĩ chúng tôi nhất định sẽ phải chiến đấu. Làm ơn hãy để chúng cho một mình Marla xử lý là được rồi!

Khi nghĩ vậy, vì lý do nào đó Marla nhìn tôi với biểu cảm trống rỗng.

“Eh?”

“Eh?”

Chúng tôi chạm mắt.

Gì? Cái bản mặt ‘gã này vừa nói cái quái gì thế?’ ấy là sao?

Huh? Tôi vừa nói gì sai à?

“Sao chúng ta phải lẻn vào? Chúng ta có làm gì sai đâu, đúng hơn, chúng ta ở đây để làm việc tốt mà. Chỉ có kẻ xấu với cảm giác tội lỗi mới phải lẩn trốn desuwa.”

“Ehh…?”

Marla lẩm bẩm những thứ như thể cô không hiểu. Trong đầu cô, có vẻ như công lý thì không phải chạy trốn.

Không, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu phải bỏ trốn khi tình thế ép buộc…

“Giờ thì, đi thôi desuwa.”

“Eh!? Đ-Đời đã…!!”

Marla bước đi khỏi bụi rậm nơi cô đang trốn.

Trước mặt cô là đám lính canh.

…. Được rồi, về thôi.

[Này! Ngươi cũng đi cùng!]

Lại nữa! Lại cái kiểu tình tiết này!

“Hmm? Này, đứng lại. Con khốn kia, ngươi đến đây có mục đích gì? Bọn ta đang sử dụng nơi này, người nên biến khỏi đây thì hơn.”

Khi tôi bất đắc dĩ theo bước Marla từ phía sau, tên lính đe dọa chúng tôi bằng vẻ mặt nghiêm nghị.

Hieee… Ít nhất thì hắn vẫn là kiểu người mà tôi sẽ không dây vào nếu không có Nguyền Kiếm ký sinh.

Nguyền Kiếm chắc hẳn mạnh hơn, nhưng kể cả vậy, thứ gì đáng sợ thì vẫn đáng sợ.

“Đợi đã. Ả đàn bà này có hơi già, nhưng cô ta vẫn ngon đấy chứ. Người không nghĩ sẽ tốt hơn nếu bắt ả thay vì thả ả đi à?”

“Ngu ngốc. Đại ca đã bảo nếu đó không phải là một phụ nữ đẹp thì không nên bắt. Dân tình sẽ náo loạn nếu chúng ta gặp ai cũng bắt đấy. Thể nên sản phẩm của chúng ta mới là trẻ em bị bán đi bởi chính bố mẹ và những đứa bị bỏ lại ở chiến trường. Chúng sẽ không làm loạn.”

“Ả ta mà còn không đẹp nữa à? Ta chắc chắn ả sẽ được giá lắm đấy. Nếu làm đại ca vui có khi chúng ta sẽ được thưởng, hoặc chúng ta có thể thưởng thức ả trước.”

… Bằng cách nào đó chúng lại bắt đầu nói chuyện với nhau. Chưa kể, nội dung của cuộc trò chuyện tồi tệ đến nực cười.

Đó chắc chắn không phải là điều tôi có thể làm. Tôi không thể để danh tiếng của mình lao dốc và đánh mất tương lai với một người phụ nữ dễ dãi bởi thứ đần độn như vậy được.

[Lý do của ngươi đấy à!?]

Quan trọng lắm đấy!!

“... Ta không nghĩ bằng cái đầu dưới như ngươi, nhưng tiền thì hấp dẫn đấy.”

“Chốt. Vậy thì ta sẽ phải bắt ngươi đến chỗ đại ca một cách ngoan ngoãn. Nếu ngươi nghe lời thì sẽ không đau đâu.”

Chúng tiến lại gần chúng tôi với nụ cười toe toét.

Bình thường, một người phụ nữ như Marla và một chàng trai với vẻ ngoài điển trai như tôi sẽ nhận lấy hậu quả như chúng mong đợi.

Tuy nhiên, người phụ nữ này không chỉ là một quý cô như ngoại hình của mình.

“Ara? Toan tính của các người thật chẳng cần thiết chút nào có biết không?”

“Cái gì? Đừng nói với ra, ngươi là M đấy nhá? Ahahahahaha! Đừng lo, ta sẽ làm thật thô bạo để thỏa mãn ngươi.” (note: M: masochist hay còn gọi là khổ dâm)

Tôi có thể trốn bây giờ không?

“Không, không phải vậy. Ta không có ý định khuất phục các ngươi desuwa.”

“Ha? Thế, ngươi đang nói cái quái gì thế…”

Gã lính ngờ vực nhìn Marla.

“Đó là bởi.”

Như một câu trả lời, Marla nở một nụ cười. Và rồi, một chiếc chiến rìu xuất hiện trong tay cô, thứ mà một người phụ nữ mảnh khảnh như cô không thể nhấc bổng. Trước cảnh tượng ấy, lũ lính, những kẻ vừa mang một nụ cười bẩn bựa, ngơ ngác nhìn cô.

Ta hiểu cho các ngươi mà. Có khác gì lần đầu ta thấy việc này đâu.

“Ta sẽ đến chỗ thủ lĩnh các ngươi và hạ gục hắn, nên không cần các ngươi phải hộ tống. May mắn thay, ta đã có Alistar-san hộ tống đàng hoàng.”

Cô ấy nhìn tôi và nháy mắt nên tôi đáp lại cô bằng một nụ cười.

Nhưng tôi không đi đâu?

“Thôi thì, tạm biệt nhé.”

“Gyaaaaaaaaaahhhhhhh!?”

Chiến rìu mà Marla vung xuống tạo nên một tác động khủng khiếp với sức nặng kinh khủng của nó và lực tay của cô. Nó dễ dàng thổi bay hai tên lính

ở gần và thậm chí phá huỷ cánh cổng đang đóng chặt của toà lâu đài bỏ hoang.

Dù những cánh cửa có cũ kĩ và không được bảo dưỡng đi nữa, nó vẫn cứng cáp và to lớn hơn hẳn cô, nên bình thường sẽ không dễ để thổi bay chúng như vậy…

Marla, với chút vệt máu dính trên má, quay lại cười với tôi.

Mặc dù trông chúng có vẻ giống với nụ cười cô dành cho những gã vừa nãy, nụ cười này không lạnh lẽo, mà là một nụ cười ấm áp thân mật. Tuy nhiên, nó vẫn đến sau sự sụp đổ của cánh cổng tòa thành chỉ sau một cú vung và thổi bay một vài gã đàn ông vạm vỡ.

Nụ cười đó chỉ có thể khiến ta thấy run sợ

“Giờ thì đi thôi, Alistar-san.”

“Vâng.”

Đương nhiên, tôi phải trả lời một cách ngắn gọn và ngoan ngoãn rồi.

________________________

Truyện Chữ Hay