Translator: Deemo
Editor: NicK
______________________
『Hội Archipov』. Ban đầu, nó là một hội làm ăn bình thường giống với bang hội mạo hiểm giả. Hội sẽ cắt cử nhân lực đi thực hiện những yêu cầu được gửi tới họ.
Nó tiếp tục hình thức giúp đỡ công cộng như vậy một thời gian nhưng khi thượng tầng bị thay đổi, cách thức hoạt động cũng vậy.
Hơn nữa, thời gian và hoàn cảnh cũng đã thay đổi. Là vì…chiến tranh. Một lượng lớn yêu cầu tham gia chiến tranh thay thế những yêu cầu về giúp đỡ cộng đồng như trong quá khứ.
Hiển nhiên, người phù hợp với công việc như vậy sẽ là những kẻ bặm trợn như lính đánh thuê hoặc cựu hiệp sĩ. Và tất nhiên là quốc gia nào cũng muốn giành chiến thắng, nên càng bỏ nhiều tiền thì sẽ càng thuê được những người giỏi hơn. Cứ như vậy, Hội Archipov kiếm được một lượng tiền khổng lồ.
Nhưng chiến tranh không kéo dài mãi mãi. Hội Archipov, vì tập trung mạnh vào mảng lính đánh thuê, đã suy giảm thu nhập nghiêm trọng.
‘Phải làm gì đây? Mình phải làm gì đó’. Với suy nghĩ như vậy, chủ tịch đã quyết định thực hiện một hình thức kinh doanh mới.
Sau cuộc chiến, rất nhiều đứa trẻ đã mất đi cha mẹ. Ông chuyển chú ý của mình tới chúng. Chúng không có ai để nương tựa vào. Đất nước cũng đang hỗn loạn vì mới kết thúc chiến tranh. Thế nên ông dễ dàng tập hợp những đứa trẻ mồ côi.
Và thế là Hội Archipov chuyển sang việc buôn bán trẻ mồ côi chiến tranh. Ban đầu thì nó cũng chỉ là buôn bán nhỏ lẻ. Nhưng doanh thu dần tăng lên. Và hội cũng lớn mạnh hơn.
Đầu tiên chỉ là trẻ mồ côi. Nhưng rồi thêm cả góa phụ và thương binh nhưng vẫn còn khả năng lao động. Nhiều kẻ có nhu cầu mua họ để thêm nhân công hoặc mục đích khác. Và Hội Archipov trở nên lớn mạnh như trong thời kỳ chiến tranh, thậm chí là hơn cả thế.
“Tất nhiên, buôn bán nô lệ bị cấm tại đất nước này desuwa. Hội Archipov chẳng là gì ngoài một tổ chức ngầm… một tổ chức tội phạm desuwa.”
Marla nói với vẻ nghiêm nghị.
…Huh? Silk từng là nô lệ và Malta cùng đám người cá cũng suýt bị bán làm nô lệ. Tệ nạn ở khắp nơi cho dù nó bị cấm nhỉ. Tôi quên mất điều đó đấy.
Chẳng phải nó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát rồi à? Cái đất nước này bị làm sao vậy…?
“Nhưng…chính quyền không thể tự tay giải quyết vấn đề này vì nó quá tốn kém về nhân lực và tài lực. Thế nên quý tộc đảm đương cho các lãnh thổ, là người phải xử lý những chuyện này.”
Tất nhiên, việc này cũng sẽ tiêu tốn một lượng ngân quỹ rất lớn.
Vậy những người đó trở thành nô lệ là lỗi của đám quý tộc à?
…Thật đấy, nếu tôi không gặp Marla, chắc tôi sẽ nghĩ tất cả quý tộc đều là rác rưởi. Chà, nhưng dù chúng là rác hay là thánh thần, điều quan trọng là chúng có hữu dụng với tôi hay không. Tôi sẽ không ghét bỏ bất cứ ai chỉ vì người đó là rác rưởi đâu.
Rác cũng có rác tái chế được mà.
[Nhưng ngươi mới là đống rác lớn nhất đấy…]
“Nhưng không phải quý tộc nào cũng phản đối việc buôn bán nô lệ, phải không?”
“...Vậy ra cậu cũng biết chuyện đó. Vì cùng là quý tộc… tôi thấy rất hổ thẹn vì việc này. Thay vì chống lại nó, họ thậm chí còn mua nô lệ từ những kẻ buôn bán.”
Nghe thấy lời của Magali, Marla xấu hổ quay mặt đi.
Nhưng cô không phải một kẻ như vậy, nên không có gì để xấu hổ cả.
…Chắc đó không phải là điều mà tôi, người ghét toàn thể đám quý tộc, nên nói.
“Hiện tại không có chiến tranh, nên hội Archipov bắt nô lệ từ các ngôi làng nghèo desuwa. Những đứa trẻ vô tội bị cha mẹ bán đi và phải sống cuộc đời khổ cực của một nô lệ…Tôi không thể cho phép điều đó desuwa.”
Marla quả quyết nói.
Đó mới là hình mẫu lý tưởng của một quý tộc.
…Nghĩ lại thì, quý tộc cai quản quê nhà mình là người thế nào ấy nhỉ?
Nhưng tôi cũng chẳng hứng thú hay quan tâm lắm.
“Là quý tộc của lãnh thổ Baldini, tôi sẽ tiêu diệt Hội Archipov tại đây!”
Rầm! Marla nói trong khi ưỡn ngực ra.
Và phản ứng của tôi là…
……….
Không gì cả. Tôi giữ im lặng. Tôi tuyệt đối gì không nói gì. Tôi không có ý định gì cả. Coi như tôi không…tồn tại ở đây đi.
[Đột nhiên im lặng thế…]
………..
“Nhưng, ngài có chắc là ổn không? Đối đầu với một tổ chức lớn như vậy…Và có vẻ như quân đội của vùng Baldini cũng không quá lớn, nên tôi nghĩ ta nên đợi quân tiếp viện từ thủ đô hoàng gia…”
Magali, đừng có nói ba lăng nhăng.
“Nếu ta chần chừ, chúng sẽ kịp trốn mất desuwa. Chúng đã lẩn trốn suốt nhiều năm liền. Nếu ta đợi quân tiếp viện, chúng sẽ nhân cơ hội để tẩu thoát. Và sau đó chúng sẽ lại tới một nơi mà tôi không thể động tới desuwa.”
Chỉ trong lãnh địa Baldini thì Marla mới có thể dùng thẩm quyền của một lãnh chúa. Và khả năng cao là lãnh chúa của nơi tiếp theo mà Hội Archipov tới sẽ không có khát vọng công lý lớn như Marla. Mà chắc chúng cũng chả tới một nơi được cai quản hẳn hoi làm gì đâu.
“Dù vậy, tôi cũng không chắc liệu có thể tiêu diệt chúng chỉ với sức mạnh của mình desuwa. Như ngài nói, chúng tôi không có quân đội lớn mạnh như những lãnh thổ ở vùng biên cương. Nhưng nếu chúng trốn được khỏi đây, càng nhiều trẻ em sẽ phải chịu khổ. Vì thế, chúng tôi sẽ không nhân nhượng kể cả khi đối mặt với hiểm nguy desuwa!”
M-Một thứ ánh sáng tỏa ra từ Marla.
Đó là…một vầng hào quang…!?
Cô quan tâm tới người khác hơn bản thân mình, và cách cô cố gắng hết sức để bảo vệ người dân thực xứng đáng làm một lãnh chúa. Cô quả là một thánh nhân trong thế giới tàn ác này.
………..
[Này. Nói gì đi chứ.]
Không, không. Có gì mà nói cơ chứ.
Phải, chẳng phải vậy là ổn sao? Tôi không biết lũ trẻ sẽ bị đối xử như nào tại các ngôi làng nghèo khi họ không thể giảm bớt miệng ăn, nhưng chắc sẽ tốt hơn là bị bán làm nô lệ.
Nhưng đáng tiếc thay, tôi không giúp gì được rồi. Hãy để lại cho Marla và mọi người thôi. Đây là lãnh thổ của cô ấy mà, tôi chỉ là người qua đường thôi. Đúng rồi, đâu cần dính líu tới chứ. Hãy thôi chõ mũi vào nào. Phải không, Nguyền Kiếm?
Hay là ông đừng ký sinh vào tôi nữa mà đi sang Marla kia kìa? Nếu là cô ấy thì ông cũng không cần phải dùng cái chiêu làm đau đầu khi muốn kiểm soát tôi, phải không?
[Cô ấy không phù hợp. Bất kể Marla tốt đẹp hơn ngươi bao nhiêu lần, khác biệt như ngày và đêm với ngươi, ta cũng không thể làm gì cả. Thật tình, tại sao ngươi lại có duyên với Thánh Kiếm cơ chứ…]
Tôi cũng tò mò lắm. Nhưng mà ông thì chắc kèo không phải một thứ thiêng liêng như Thánh Kiếm đâu, mà là Nguyền Kiếm reo rắc khổ đau cho người khác thì đúng hơn.
[Cho dù ngươi có nói thế nào thì cũng không thoát được lần này đâu. Bỏ cuộc đi là vừa đấy.]
K-Khoan đã! Tôi sẽ cho ông tiền, bao nhiêu cũng được!
[Không, ta đâu có cần tiền.]
Ngay khi Nguyền Kiếm dứt câu, tôi bị một cảm giác quen thuộc chiếm lấy.
Cơ thể tôi lại bị kiểm soát rồi!!
Nuuooooooohhhhhh!?
“M-Marla-san…làm ơn, hãy để em giúp chị…!”
Chếttttttttttttt tiệttttttttt!! Nếu đã vậy, tôi sẽ tự cắn lưỡi của mình…!
[Thế là đi quá xa rồi!]
Tôi sẽ không làm vậy nếu ông không làm gì thừa thãi!!
“Alistar-san…Nhưng, cậu là khách của chúng tôi. Tôi không thể đặt cậu vào tình thế nguy hiểm như vậy được desuwa.”
Gương mặt Marla thả lỏng ra vì hạnh phúc trong giây lát rồi nói vậy.
Chí phải!
Cô đang nói cái quái gì trong khi chính cô đã bắt tôi đi thảo phạt đám cướp hồi trước…là điều tôi đã nghĩ, nhưng nói hay lắm!
Bất kể ông kiểm soát tôi thế nào, miễn là Marla không chấp thuận thì ông cũng không làm gì được đâu, Nguyền Kiếm.
Nào nào. Sao thế, Nguyền Kiếm?
Khi tôi đang mở cờ trong bụng, lão ta lại cạy miệng tôi lần nữa.
“K-Kể cả thế…Em cũng không thể tha thứ cho chúng vì đã cướp lấy tự do của những đứa trẻ…!”
Cái cảm xúc anh hùng bi kịch gì thế này!? Dừng lại đi!
“Alistar-san, cậu sẵn lòng làm vậy sao…”
Nghe những lời đó, Marla nhìn tôi như thể rất cảm động.
…Không ổn. Cô ấy sắp chấp nhận rồi.
Máaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!! Tại sao chuyện này lại xảy raaaaaaaaaaaaa!?
Có cái gì đó lạnh lạnh lăn trên má tôi. Nó biểu lộ cho ý chí của tôi…nước mắt. Tôi khóc thương cho số phận hẩm hiu và sự thiếu quyết tâm của mình.
Tôi không biết cô ấy nghĩ những giọt nước mắt này là gì, nhưng Marla có vẻ còn rung động hơn nữa. Mắt cô nhòe đi và nắm lấy tay tôi.
“...Cảm xúc ấm áp và dịu dàng của Alistar-san chắc chắn đã chạm tới tôi desuwa! Bằng mọi giá, ta sẽ cùng nhau tiêu diệt Hội Archipov!!”
“Phải…”
[Giọng ngươi nặng nề quá đấy!]
Tôi không muốn…Tôi không muốn đối đầu với một tổ chức tổ chức ngầm mà đã làm những việc bất hợp pháp từ lâu đâu.
Tôi chỉ là một tên điển trai bình thường thôi mà? Một người tốt như tôi thì đâu nên dính líu tới những tên giòi bọ của thế giới ngầm chứ…
[Kiêu ngạo thật đấy.]
Nếu cứ như này, tôi sẽ là người duy nhất gặp nguy hiểm.
Tôi không thể sống một đời an nhiên và thảnh thơi với cái Nguyền Kiếm này ở cạnh được.
Đã vậy thì…tôi sẽ lôi cô ta, người đã đặt tôi vào hoàn cảnh này, theo tôi bằng mọi giá!
Nên tôi đặt tay…lên vai của Magali vào cười.
“Được rồi, cùng cố gắng hết sức nào, Magali!”
“Hả!?”
Magali giật thót lên nhìn tôi.
Đồ đần. Cô nghĩ tôi sẽ tha cho cô sao? Chúng ta sống chết có nhau mà, chẳng phải sao?
“Là một Thánh Nữ, cô cũng không thể chấp nhận chuyện này, phải không? Tôi hiểu mà. Hãy cùng Marla-san giúp đỡ những đứa trẻ khổ cực nào!”
“P-Phải rồi…N-Nhưng, tôi không có khả năng chiến đấu mà, nên tôi sẽ chỉ là gánh nặng nếu ở tiền tuyến thôi. Tôi lo cho anh lắm nên tôi sẽ ủng hộ anh từ hậu phương.”
Kể cả khi đang toát mồ hôi hột, Magali vẫn cố gắng trốn thoát tới nơi an toàn.
Cô sẽ phải tới tiền tuyến, chứ không phải hậu phương gì đâu…
“Hahaha. Cô đang nói gì vậy, Magali? Cô có sức mạnh đặc biệt mà, phải không? Sức mạnh của thánh nữ ấy…”
“--------!?”
Năng lực vô hiệu hóa năng lực khác của thánh nữ. Nó chắc chắn là mạnh hơn một người lính bình thường rồi.
Magali hiện giờ không phải một thánh nữ mong manh yếu đuối có thể giả vờ ngây thơ nữa. Cô ta là một chiến binh có sức mạnh để khiến một đối thủ tầm cỡ trở thành ngang một con tốt.
“Giờ thì, cùng cố gắng hết sức nào, Thánh Nữ-sama.”
Nhìn vào Magali, người không cãi được lời nào nữa, tôi đã tin chắc vào chiến thắng của mình.
Tôi làm được rồi…Tôi làm được rồi.
[Uwaa….]
Giọng nói khinh miệt của Nguyền Kiếm không hề lọt vào tai tôi.
________________________