Fake Holy Sword Story ~I Was Taken Along When I Sold My Childhood Friend~

chương 104: rìu chiến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: Deemo

Editor: NicK

______________________

Hiện tại đánh giá của tôi về Marla là ‘lời nói và hành động của cô ấy khá ngu ngốc nhưng vẫn khá hơn đám quý tộc khác nhiều’. Cô có tính cách khá tốt và cũng không ngu quá đáng. Nhưng cách mà cô ấy cười thì vô vọng rồi.

Thế là tôi đã có một cái nhìn tích cực hơn về Marla.

Hơn nữa người đã bắt tôi phải đi thảo phạt đám cướp này…không phải là cô ấy, mà là lão nguyền kiếm ký sinh khốn kiếp ấy.

…Kẻ muốn ký sinh mà lại bị ký sinh, hình như có gì đó không đúng lắm.

Trong lúc tôi đang đánh giá cái đầu của Marla.

Thì…

“Này này. Hai ngươi, các ngươi tới đây làm gì thế? Tự tới để nộp mạng luôn hả!?”

“Tất nhiên là không rồi desuwa! Chúng ta tới đây để trừng phạt bọn ngươi desuwa!”

Những tên đàn ông bẩn thỉu và thô tục phá lên cười.

Từ góc nhìn của chúng, chắc chúng sẽ nghĩ ‘hai’ con mồi đang thản nhiên đi vào chỗ chết. Tôi cũng đồng tình với chúng.

Đây là một ngọn núi ở lãnh địa Baldini. Và cũng là nơi mà đám cướp đã tấn công và tàn phá ngôi làng ấy lập doanh trại. Những kẻ đang tiến vào nơi ấy không chút do dự là tôi và Marla.

…Hãy giới thiệu về những thành viên điên khùng trong tổ đội thảo phạt toán cướp nào! Kẻ mà không muốn phải chiến đấu, tôi! Kẻ mà tôi chả biết là có làm được trò trống gì hay không, Marla! Vậy thôi!

…Cô bị ngu à? Chán sống rồi hay sao? À Marla thì chắc sẽ không bị giết vì cô ấy xinh đẹp và là lãnh chúa, nhưng tôi thì chết chắc rồi, phải không?

Chiến thuật quái gì thế này? Không, tôi cũng hiểu mà. Đây đúng là một ngọn núi, không phải đồng bằng, nên rất khó để một đạo quân lớn hành quân.

Nhưng cho dù là thế, đâu nhất thiết phải là mỗi hai người phải không? Cô nghĩ chỉ hai người là đủ hạ hàng tá kẻ cướp kia hả? Bình thường đã không thể làm chuyện đó rồi. Mà đây còn là một lãnh chúa và tôi. Đội hình quái gì thế này?

Này cô kia. Đáng ra cô phải là người ra lệnh từ hậu tuyến chứ? Sao cô lại phấn khích mà lao lên tiền tuyến vậy? Hơn nữa, sao cô lại đang đi theo tôi? Xét tới tính cách của lão Nguyền Kiếm này, tôi sẽ phải vừa chiến đấu vừa bảo vệ cô đấy? Chỉ tổ nguy hiểm hơn cho tôi thôi.

Chà, tôi không muốn khoe khoang đâu nhưng tôi cũng đã chiến đấu rất nhiều rồi nên tôi…hay đúng hơn là Nguyền Kiếm sẽ không thua mấy tên cướp nhãi nhép đâu. Nhưng tôi cũng không muốn bị thương chút nào đâu? Tôi cũng không có chút khả năng chịu đựng nào cả. Chỉ đau cơ thôi là đủ để tôi quằn quại và khóc thét rồi.

Chắc chắn Nguyền Kiếm sẽ chiến đấu trong lúc bảo vệ cô.

…Vậy nên tôi chắc chắn sẽ bị thương, phải không? Tôi sẽ nếm trải đau đớn, phải không?

Không không không không không, có gì đó không đúng lắm. Tôi hiểu lí do cô không đem theo nhiều quân lính vì địa hình. Họ sẽ không thể phối hợp với nhau được. Tôi hiểu, tôi hiểu.

Nhưng cô biết đấy, cho dù chúng ta phải gửi một đạo quân nhỏ, thì cũng đâu phải là hai người? Nếu cô chỉ định cử hai người đi, thì chẳng phải cử sát thủ hay ai đó giống vậy sẽ tốt hơn sao? Vậy tại sao lại chỉ có tôi và Marla? Cô bị đần à?

“Kukuku. Ta không nghĩ lại có phụ nữ tự nguyện tới đây đấy. Ngươi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với phụ nữ khi bị bắt sao? Bọn ta sẽ thưởng thức chúng trước, rồi bán chúng cho lũ buôn nô lệ. Bây giờ ngươi có bỏ chạy thì cũng không thoát nổi nữa rồi.

Tên cướp đứng trước bọn tôi và tuyên bố như vậy.

Hắn là tên cầm đầu à? Mà tôi cũng chẳng quan tâm đâu.

“Bọn ta không có ý định bỏ chạy desuwa! Ta và Alistar-san sẽ kết liễu các ngươi desuwa!”

Không, tôi chỉ định chui lủi ở phía sau thôi…

Tôi định sẽ ở đằng sau quan sát quân lính của Marla chiến đấu, nhưng…

“Kukuku, ngươi là một lãnh chúa can đảm đấy nhỉ? Ta không nghĩ đích thân lãnh chúa lại tới một nơi như thế này. Có vẻ như ngươi cũng đã xử lý đám cướp ở vùng này. Bọn ta sẽ trả thù cho chúng. Khi ngươi trở thành một cựu quý tộc nên bán ngươi làm nô lệ sẽ đáng tiền lắm đây…Ta đang mong đợi đấy.”

Thật hả?

Nếu vậy thì đáng ra tôi đã nên bắt mấy tên quý tộc, đám mà dính líu với Silk và Malta rồi bán chúng cho rồi.

[Không, với ngoại hình của chúng thì không thể đâu.]

Không thể à…

Là đàn ông nên tôi chắc chúng cũng sẽ có giá trị lao động thôi. Hơn nữa, tôi nghĩ những kẻ ghét chúng sẽ trả cho tôi nhiều lắm đấy?

[Ta ghét cái ý tưởng này!]

Ông đang nói cái quái gì vậy?

…Mà tôi cũng chả quan tâm tới lão Nguyền Kiếm hay đám quý tộc mà tôi sẽ không bao giờ gặp lại lắm.

Giờ là cơ hội để nâng cao đánh giá của Marla về tôi!

“Không, ta sẽ không để điều đó xảy ra. Các ngươi không xứng với một người tốt bụng và xinh đẹp như Marla-san. Các ngươi không xứng đáng.”

“A-Alistar-san!?”

Tôi trưng ra một nụ cười tự tin và nói mấy từ mà khiến tôi ngứa ngáy. Bên cạnh, Marla nhìn tôi ngạc nhiên. Có lẽ là cô đang thấy xấu hổ. Má của cổ đỏ hết lên rồi.

Mà tôi cũng chỉ nói thật thôi. Marla là một người xinh đẹp, tính cách cũng được đại đa số gọi là tốt bụng. Tôi nghĩ vậy vì tôi biết nhiều tên quý tộc rác rưởi.

“Này này, anh chàng sát gái, ngươi khua môi múa mép quá nhỉ? Ngươi không nghĩ sẽ được chết toàn thây sau khi nói vậy đâu phải không? Oi! Tất cả các ngươi, ra đi!”

Tên cướp tức giận gào lớn.

Hiee…Tôi không muốn bị giết, cũng không muốn bị hành hạ…

Bị đe dọa bởi đám mà luôn nhắm tới kẻ yếu chỉ khiến tôi hơi sợ một chút thôi.

[Vậy là vẫn thấy sợ hả…]

Lão khốn này đã ép tôi đánh nhau với bang hội xám, nhân ngư và thiên thần. Mấy tên cướp vặt này thì tuổi gì cơ chứ?

…Mà nghĩ lại thì, một nông dân bình thường như tôi phải đánh nhau với đám này làm gì cơ chứ? Ồ, top 10 bí ẩn vẫn chưa có lời giải đáp.

Khi tôi đang nghĩ vậy thì một nhóm những kẻ bẩn thỉu, thô kệch y như kẻ đầu tiên chui ra khỏi cái hang. Các ngươi là gián à?

“Cái gì vậy sếp? Có mỗi hai kẻ thôi mà? Đâu cần phải gọi tất cả bọn em ra?”

“Tên kia đang hơi vênh váo. Ta sẽ khiến hắn bị hành hạ tới khi hắn hối hận được sống. Kẻ khiến hắn đau đớn nhất sẽ được thưởng thức ả phụ nữ kia đầu tiên.”

“Ohh! Cô ta khá già rồi nhưng cũng xinh đấy!”

“Một con ả già à…Thôi chắc cũng tạm.”

“Trời! Các ngươi nói những điều tệ hại thật đấy!”

Marla phồng má.

Không, cô ấy không già tới mức đó mà? Cô ấy mới có hơn 20 thôi mà.

Mà đám mới chui ra cũng đông thật đấy. Nếu không có Nguyền Kiếm thì tôi sẽ bị bắt rồi giết là cái chắc.

…Mà tôi đã chẳng dính líu với đám này từ ban đầu nếu không phải do Nguyền Kiếm.

Vì bọn chúng đã nói xấu Marla như vậy, lại có cơ hội để nâng cao đánh giá về tôi rồi. Trời ạ…cảm ơn vì sự trợ giúp nhé.

“Ta sẽ nhắc lại cho các ngươi nhớ…Marla chưa hề già hay quá muộn để kết hôn. Cô ấy là một người phụ nữ cuốn hút và xinh đẹp. Có vẻ đám như các ngươi không hiểu được vẻ đẹp của cô ấy rồi. Chắc đòi hỏi đám sâu bọ như các ngươi hiểu được sự xinh đẹp của mặt trăng là quá đáng nhỉ.”

…Hmmm? Hình như tôi hơi quá đà rồi thì phải?

Sát ý đang được quăng về phía tôi trong khi Marla chết lặng nhìn tôi.

Ahh…Có lẽ dùng mặt trăng làm phép ẩn dụ cũng là đi hơi xa…

“Sâu bọ hả? Kỹ năng múa mép của ngươi cũng cao quá đấy nhỉ?”

Tên đang lườm tôi nói trúng tim đen của tôi.

Đúng, tôi chỉ được cái mõm. Tôi khá là ngạc nhiên vì hắn nhìn thấu được bản chất của tôi. Nhưng ngoài ra thì chẳng có ai nhìn ra được diễn xuất của tôi cả.

“A-Alistar-san!? N-ngài khiến tôi thấy xấu hổ đó desuwa! N-Nhưng…cảm ơn ngài.”

Marla nói vậy với gò má ửng hồng. Cô ấy là thiếu nữ ngây thơ trong sáng à?

“Các ngươi vẫn đủ bình tĩnh để tán tỉnh cơ à!? Chắc chắn bọn ta sẽ giết tên đàn ông rồi, nhưng có vẻ ả đàn bà cũng sẽ phải chịu đau đớn một chút rồi đấy!”

Chúng tôi đâu có tán tỉnh.

Đám cướp tiến lại gần, mỗi tên cầm một món vũ khí và lườm chúng tôi.

Sợ quá, sợ quá. Mà các ngươi hôi quá đó, đứng xa ta ra được không?

“Marla-san, ngài có thể đứng lùi về sau được không?”

Bình thường thì tôi sẽ dùng Marla làm khiên hoặc mồi nhử để rồi trốn thoát, nhưng đời nào Nguyền Kiếm lại để tôi làm vậy. Nếu đằng nào cũng vậy, thì hãy để tôi cho cô ấy thấy tôi cool ngầu tới mức nào.

Còn đám kia chỉ là một lũ có vẻ không mạnh lắm. Nguyền Kiếm sẽ lo được thôi.

[Chỉ biết đùn đẩy cho người khác thôi…]

Tôi ngó lơ lời của Nguyền Kiếm, rồi vì lí do nào đó, Marla đi tới trước mặt tôi.

Tôi bảo cô lùi lại cơ mà?

“Ara. Xin đừng nghĩ rằng tôi là một người phụ nữ yếu đuối desuwa. Alistar-san đã nói n-những điều như vậy…v-vì tôi. Vậy nên, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức desuwa.”

“Một con ả được che chở như ngươi thì làm được gì chứ, hmm!?”

Marla cười tự tin trong khi thẹn thùng.

Còn đám cướp thì nói chế giễu.

Cũng khó mà tin được một quý tộc có thể chiến đấu…

“Nếu chỉ là các ngươi thì ta cũng có thể đánh bại desuwa. Giờ thì, xin phép.”

Nhưng nỗi lo và lời chế giễu đó không tới được cô ấy. Marla làm một bộ mặt tức giận đáng yêu, lấy ra một câu rìu chiến còn cao hơn cô ấy.

…Eh?

________________________

Truyện Chữ Hay