Fake Holy Sword Story ~I Was Taken Along When I Sold My Childhood Friend~

chương 103: lũ đần

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: Deemo

Editor: NicK

______________________

Tôi tự hỏi liệu khi con bê bị đem bán nó có cảm thấy như này không?

Hay đây là cảm giác khi đứng trước giá treo cổ? Đi tới một nơi nguy hiểm mà không phải vì bản thân mình quả là kỳ lạ đấy nhỉ?

[Trông ngươi không khác gì một chiến binh đang lao vào hiểm nguy, chẳng phải rất ngầu sao?]

Tôi không muốn cái kiểu ngầu đó đâu. Không biết anh hùng đời trước là người như thế nào, nhưng anh ta có vẻ khá là máu chiến.

Hiện tại tôi đang ngồi trên ngựa và di chuyển cùng với quân lính của Marla.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phải làm chuyện này hồi còn ở quê. Việc đồng áng dùng tới ngựa tôi còn trốn cho bằng được mà giờ lại đang ngồi trên ngựa đi giải cứu người khác.

…Thế quái nào nhỉ?

Tất cả là tại Magali và lão Nguyền Kiếm. Nỗi oán hận này, tôi nhất định phải trả…!

“Anh Hùng-sama!”

Trong lúc đang chìm vào suy nghĩ, có người gọi tên tôi. Cô ấy tiến tới cạnh tôi trong lúc mái tóc màu óng phản lại ánh mặt trời đang tung bay trong gió.

Cô ấy cưỡi ngựa giỏi hơn tôi. Thì, rõ ràng rồi. Không như một đứa trẻ nhà quê như tôi, cô nàng sinh ra đã là quý tộc cao sang. Chắc chắn phải nhận được giáo dục đặc biệt từ khi còn bé. Cưỡi ngựa hẳn cũng là một phần của nó.

“Ngài có thể gọi tôi là Alistar, Baldini-sama.”

“Vậy thì, Alistar-san, ngài cũng có thể gọi tôi là Marla desuwa.”

Tôi và Marla mỉm cười với nhau.

Hmmm…cô ta có vẻ không giống với đám quý tộc mà tôi từng gặp. Nếu tôi dám gọi chúng bằng tên, chúng sẽ lên cơn rồi đòi giết tôi mất.

Mà đám đó ai cũng buôn bán nô lệ, nên so sánh cũng không phải cho lắm.

“Tôi tới để cảm ơn ngài. Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của ngài mặc dù đây là lãnh thổ của tôi desuwa.”

Sự thật là tôi cũng chẳng muốn giúp đâu, Marla-san.

“Hahaha, đừng lo về nó. Khi có người cần giúp đỡ, tôi sẽ cố gắng hết sức mình.”

Đầu tiên thì tôi muốn cô giúp tôi đã. Mặc dù tôi bị ép phải đi cứu giúp người khác, chả có ai cứu tôi cả.

Tôi nghĩ đến lúc mình có một cuộc sống dễ dàng hơn rồi.

“Chà! Quả là một suy nghĩ đáng khâm phục desuwa! Tôi từng nghe rằng anh hùng của thế hệ này là một nông dân, nhưng ngài lại cao thượng hơn bất kì quý tộc bình thường nào. Không hổ là người được Thánh Kiếm lựa chọn.”

Marla nở một nụ cười tỏa nắng tới vạn vật xung quanh.

Tôi đang bị ám thì đúng hơn là được lựa chọn đó?

Có vẻ nỗi lòng của tôi không tới được cô ấy rồi.

“Fufu. Nếu tôi trẻ trung hơn thì tôi có lẽ đã tiếp cận Alistar-san rồi desuwa.”

Marla nói vậy và khúc khích cười.

Thôi, quý tộc đần độn thì có hơi…

…Nhưng, có lẽ cô ta cũng không đần cho lắm. Hmmm…tôi có cảm giác không nên từ chối cô thẳng thừng và chấm dứt hi vọng.

Cơ mà, trẻ trung hơn là sao cơ chứ?

“Trẻ trung hơn sao? Tôi nghĩ Marla-san vẫn còn rất trẻ đó chứ… Ngài cũng trạc tuổi tôi, phải không?”

“Jeez! Làm ơn đừng nịnh nọt tôi gượng ép như vậy! Tôi sẽ giận đó?”

Nghe tôi nói vậy, Marla phồng má lên và lườm tôi.

Nhìn kìa, có già nua chút nào à… Cử chỉ kia trẻ quá đi ấy.

“Ehh…? Không không, tôi có nịnh nọt gì đâu…Tôi chỉ thực sự nghĩ rằng ngài vẫn còn trẻ thôi…”

“Tôi thực sự sẽ tức giận đó…?”

“Ehh…”

Cô ấy lườm tôi chằm chằm…

Nhưng tôi thực sự không nói vậy để nịnh nọt hay gì mà…Tôi không nghĩ Marla là một bà cô già. Có lẽ một trong những lí do khiến tôi nghĩ vậy là vì ngoại hình và tuổi tác không liên quan gì tới gu của tôi.

Thẳng thắn thì, miễn là người đó tốt tính, giàu có, nuông chiều tôi thì kể cả có là orc cái (120 tuổi) tôi cũng chấp nhận được.

“Trời ạ…Tôi đã hơn 20 tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được một tấm chồng đó? Đã quá muộn để tôi kết hôn rồi desuwa!”

“Umm…vậy sao?”

Marla than vãn trong khi vung tóc qua lại.

Cô ấy hơn 20 tuổi và đã quá muộn để kết hôn?

[Có vẻ như nếu ngươi là một quý tộc, bố mẹ thường sẽ lựa chọn hôn phu cho ngươi từ khi còn nhỏ.]

Ra là vậy. Ông có vẻ hiểu biết về chuyện này hơn tôi.

Anh hùng đời trước là quý tộc chăng?

[Không, không phải vậy. Từng có rất nhiều phụ nữ xung quanh anh ta, và một vài trong số đó là nữ quý tộc.”

…Đàn anh của tôi là một tên khốn đào hoa quá nhỉ?

Mẹ nó! Tôi không hề ghen tị đâu, nhưng tôi cũng muốn được yêu quý bởi một nữ quý tộc! Hắn ta là winner đấy, phải không!?

[...Chuyện cũng không đơn giản vậy đâu.]

Tôi cảm giác như ông ta đang có một cái nhìn xa xăm. Nhưng ông ta là một thanh kiếm nên cũng chẳng có mắt.

Quê nhà tôi cũng chỉ là một làng làm nông nên mọi người thường kết hôn từ độ tuổi thiếu niên…

Nhưng tôi cũng chưa từng ghen tị với điều đó. Sống ở một ngôi làng nghèo hèn tới cuối đời? Đùa à?

…Nhưng có vẻ làm vậy cũng sẽ khiến cuộc sống của họ dễ dàng hơn khi cùng chia sẻ gánh nặng. Vậy nên họ mới kết hôn sớm như vậy.

Tôi biết cách nói chuyện và xử sự nên tôi chẳng phải lo về thức ăn hay các thứ khác. Rồi khi mùa đông tới, Magali sẽ qua nhà tôi.

“Tôi sẽ không thể kết hôn và sẽ trở thành một bà cô già desuwa…Ahh…tương lai thật tăm tối desuwa…”

Khi tôi đang thả hồn theo gió, thì tinh thần của Marla có vẻ chạm đất rồi. Hoặc đúng hơn là héo úa.

Phiền thật đấy, nhưng nếu tôi làm ngơ thì sẽ không tốt cho danh tiếng của tôi…

“Không đúng đâu. Marla-san rất xinh đẹp mà. Khi nói chuyện, ngài rất tươi trẻ và khiến tôi thấy thoải mái. Hơn nữa, ngài tốt bụng và quan tâm tới dân chúng của mình. Vậy nên ngài rất hấp dẫn. Một ngày nào đó, người thấy được sự cuốn hút của ngài sẽ tới mà thôi.”

Tại sao tôi lại phải an ủi người phụ nữ lần đầu gặp mặt này cơ chứ?

Dù thế, điều tôi nói cũng không phải là bịa đặt. Chỉ là hơi làm quá lên chút thôi. Qua đó thì sẽ tăng sự tự tôn khi được khen và sẽ khiến cô ấy vui.

Chỉ đám ngốc mới thấy vui vì những lời nói dối. Nhưng có vẻ như Marla không phải là một quý tộc ngu ngốc bình thường nên cô không thường xuyên được khen ngợi.

Marla mở to mắt nhìn tôi rồi nở nụ cười quyến rũ.

“...Vậy thì. Ngài thì sao, Alistar-san?”

“Haha. Nếu ngài thấy ổn với tôi thì tôi cũng sẽ rất vui lòng.”

Tôi ngay lập tức trả lời. Nếu tôi từ chối thì lời khen sẽ thành vô nghĩa. Nhưng tôi cũng chưa biết liệu Marla có ổn với việc bị ăn bám không.

Thu nhập hàng năm của cô là bao nhiêu? Tôi có thể không làm gì sau khi kết hôn không?

Sau khi biết được những thông tin quan trọng này thì tôi mới quyết định.

“Fufu, cảm ơn ngài desuwa. Hiện giờ thì hãy cứ thong thả và chờ một thời gian nữa đã.”

Marla mỉm cười hạnh phúc.

Chắc là cô ấy cũng không nghiêm túc với việc này nên đã dễ dàng rút lui. Tất nhiên rồi, chúng ta vừa gặp nhau mà.

Nhưng, ra vậy. Mới ở độ tuổi của Marla đã bị coi là muộn để kết hôn. Nếu vậy thì tôi có thể khiến cô ấy đổ mình nếu không còn lựa chọn nào khác.

Vì cô là một quý tộc nên chắc sẽ không gặp vấn đề tiền nong. Lãnh thổ cũng được quản lí chặt chẽ nên kinh tế rất ổn định. Nếu có mùa màng thất bát thì với tính cách của cô, chắc cô ấy sẽ mở cửa nhà kho và phân phát lương thực…nhưng vẫn trong tầm chấp nhận được.

Điều cuối cùng là liệu cô ấy có phải là một người phụ nữ nuông chiều người đàn ông của cô ta hay không.

Nếu biết được điều này thì tôi sẽ…

…Hmm? Chẳng phải Marla là người phụ nữ gần với lý tưởng của tôi nhất sao?

“Chúng ta sắp tới nơi rồi desuwa.”

Theo lời Marla, tôi nhìn về phía trước. Một cột khói đen đang bốc lên nghi ngút.

…Quá muộn rồi à?

⧫⧫⧫

Như dự đoán, ngôi làng đã bị tàn phá.

Cũng dễ hiểu thôi. Họ phải cầu cứu tới Marla vì có việc nghiêm trọng. Nếu không có chuyện gì thì họ đã chẳng dám làm vậy.

[Thật kinh khủng…! Sao các ngươi dám…!]

Ai mà biết được?

Đám cướp vẫn thường bị truy lùng và tiêu diệt thôi.

Đúng là lũ đần mà. Mỗi việc đó mà cũng không làm khá hơn được à?

[Không, đó không phải là vấn đề…]

Nhiều người phải trở thành trộm cướp vì họ không đủ ăn, hoặc chúng nghĩ rằng cướp của người khác thì sẽ dễ dàng hơn. Dù sao thì những việc chúng làm vẫn là cướp bóc và giết chóc. Quả báo rồi sẽ tới thôi.

Lần này thì chẳng liên quan gì tới tôi nên tôi cũng chả quan tâm. Ít nhiều thì tôi cũng có chút cảm thông cho đám dân làng này.

Hãy cứ coi việc này như...thảm họa thiên nhiên đi. Biết làm sao đây.

“Hãy kiểm tra xem có ai sống sót không.”

“Vâng.”

Có vẻ như Marla cũng đang bắt đầu di chuyển. Chắc tôi cũng sẽ ngó xung quanh để trông không quá vô dụng.

Toán cướp biết được quý tộc đang tới thì cũng đã bỏ chạy lâu rồi.

“Không ngờ vẫn còn những kẻ dám làm những việc như vậy…”

“Có thể chúng tới từ một vùng lãnh thổ khác.”

Vì lí do gì đó, Marla đi cùng tôi…

Nhìn vào phản ứng của cô ấy thì có vẻ cô đã xử lí nghiêm khắc những kẻ như này.

“Đúng vậy. Tôi đã bất cẩn vì nghĩ rằng mọi thứ đã đi vào trật tự. Thật đáng tiếc…”

Marla nhăn nhó buồn bã.

Hmm…người phụ nữ này là quý tộc thật à? Tôi không nghĩ có quý tộc nào quan tâm tới dân chúng nhiều như vậy đấy…

“U-uhhh…”

“C-có người sống sót desuwa!”

Trong khi nghĩ vậy, tôi nghe được một tiếng rên nho nhỏ. Tôi liền chạy tới và thấy một đứa trẻ nằm ngất xỉu. Nhanh chóng, tôi bế đứa bé lên rồi kiểm tra tình trạng của nó.

…Cũng chẳng phải là tôi biết sơ cứu hay gì đâu. Nhưng tôi cũng có đủ kĩ năng y khoa để biết rằng đứa bé này bị vài vết xước nhỏ và trông không có gì nghiêm trọng.

“Nhóc ổn chứ?”

Tôi nói.

Những lúc thế này, ai hỏi đầu tiên sẽ là người được đánh giá cao hơn.

…Nói thế chứ đến cả tôi cũng không thể mặc kệ một đứa trẻ sắp chết ở trước mặt mình được.

Con bé mở mắt yếu đuối rồi nói.

“Bố…bị chúng đâm. Rồi chúng bắt mẹ đi…”

Nặng nề quá!

Này lũ phường trộm cướp, vậy là cũng hơi quá đáng rồi đấy. Các ngươi bị xử tử là cái chắc rồi.

“Làm ơn…cứu mẹ của em…”

Đứa bé với tay về phía tôi.

…Không, dù là tôi cũng không gạt nó đi được.

Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy và gật đầu.

“Được rồi, để đó cho anh. Đừng lo gì cả và nghỉ ngơi đi.”

“Alistar-san…Tất nhiên rồi desuwa! Chúng ta chắc chắn sẽ cứu được cô ấy desuwa!!”

Marla. nhảy ra từ bên cạnh tôi, nói một cách tự tin.

Nghe thấy vậy, đứa trẻ có thể yên lòng. Rồi con bé thều thào…

“Cảm…ơn…”

Con bé nói vậy rồi nhắm mắt.

Eh? Nó chết rồi à?

[Không sao, con bé vẫn sống. Nếu cô bé ấy mà có mệnh hệ gì thì ta đã chia sẻ sinh lược của ngươi với nó rồi.]

Khoan đã nào. Ông định làm cái việc lố bịch đó mà không bảo gì tôi hả?

Lão Nguyền Kiếm có thể bình tĩnh nói những điều chó chết thật đấy nhỉ? Mà tôi cũng biết điều đó rồi.

“Đi thôi, Alistar-san!”

“Yeah.”

Tôi đồng tình với Marla.

Tới lúc thảm sát đám cướp rồi.

…Nếu các ngươi làm chuyện tàn ác bừa bãi như vậy, các ngươi sẽ bị xử tử khi bị bắt.

…Chúng không nghĩ về hậu quả à? Đám cướp đó đúng là một lũ đần đấy nhỉ?

Tôi gửi lời chế nhạo tới những tên cướp mà tôi chưa gặp mặt.

________________________

Truyện Chữ Hay