Trằn trọc trên giường vì đã ngủ đủ nhưng bởi cái bụng đói, cậu mò xuống bếp. Đúng như lời hứa, cô Thiên thần đã chuẩn bị cho cậu một bữa ăn ngon lành trên bàn ăn.
Cậu chẳng bất ngờ lắm khi không thấy cô bởi cô đang rất gấp mà.
'Ngon tuyệt.'
Vì chỉ còn một mình nên cậu rất dễ bị xúc động, dù chỉ là những điều rất đỗi bình thường như một bữa ăn. Hơn nữa, đây không phải bữa ăn mà một hai câu mà có thể miêu tả được giá trị của nó. Cậu thấy thật khó chịu nhưng vẫn phải thừa nhận rằng nó chắc chắn ngon hơn bữa ăn mẹ cậu nấu vì dinh dưỡng cũng như hương vị đều được cân bằng. Nên, nó là một bữa ăn hoàn hảo.
'Cô ta mà kiếm được nhiều tiền nữa thì đúng hình mẫu người vợ lý tưởng luôn.'
Cơ mà ai sẽ cưới Thiên thần nhỉ? Chỉ có thể là một Thiên thần khác thôi, đúng không? - Trong khi nghĩ linh tinh, như một thói quen, cậu định đi rửa bát đĩa. Nhưng chúng tự biến mất ngay khi cậu vừa có ý định đó. Có vẻ như đây là một dịch vụ kèm theo.
Yu IlHan tắm rửa và thay quần áo trong trạng thái lâng lâng khi mà cứ nghĩ về cô nàng Thiên thần kia. Và khi định xỏ tất, cậu chợt nhận ra mình không có gì có thể làm ở trường học cả.
'Rồi. Vậy thì...'
Làm gì bây giờ?
Câu trả lời đã sớm sáng tỏ. Chẳng phải cô Thiên thần bảo cậu rèn luyện thể chất sao? Mặc dù các tế bào sẽ không già đi nhưng chúng vẫn hoạt động, vậy nên nếu chăm chỉ luyện tập thì cậu sẽ có 6 múi sớm thôi.
Thật ra thì cậu không thích vận động. Cậu không thích thể thao, thậm chí còn chẳng có tí ký ức tốt đẹp gì về chúng.
Trong cuộc thi chạy tiếp sức hồi cấp hai, thay vì đến chỗ đồng đội, cái gậy đã tuột khỏi tay cậu và bay đến bộ tóc giả của ông giám khảo. Chà, nó quả là một ký ức "đẹp".
Dù sao đi nữa, cậu sẽ không dùng nó như một cái cớ để lảng tránh việc luyện tập như một đứa trẻ thường làm.
Quái vật sẽ xuất hiện sau 10 năm nữa, trong khi đó mình lại không được dạy cách sử dụng mana. Hmm...mình cần phải làm bất cứ thứ gì có thể để cải thiện sức khỏe thôi
'Đến phòng Gym nào.'
Sau khi đã quyết định, Yu IlHan thở dài rồi đứng dậy. Vì đã quyết định sẽ tập luyện nên giờ cậu sẽ nghiên cứu về các phương pháp tập luyện hiệu quả.
Cậu giành nửa ngày trời để nghiên cứu cách rèn luyện tập cơ bắp, sau đó chén sạch bay bữa trưa(cậu nghĩ thế) trên bàn ăn và đến phòng gym. Phòng gym đương nhiên không bao giờ đóng cửa và có vô số máy tập.
Yu IlHan, không có gì ngoài bộ da bọc xương hít một hơi thật dài để lấy động lực và bước đến gần xe đạp phòng gym, thứ chỉ dùng để đốt cháy mỡ thừa.
Đó chính là sự khởi đầu của cậu.
Yu IlHan đi đến phòng gym đều đặn trong suốt 3 năm mà không hề phàn nàn bất kỳ câu nào.
[Này, ngươi có phải người tối cổ không đấy? Làm thế nào mà ngươi có thể làm thứ việc nhàm chán đó trong suốt 3 năm cơ chứ? 3 năm đó.]
Đó thực sự là giới hạn của cô khi quan sát cậu đạp xe trong suốt 3 năm.
'Nhưng tôi cần phải làm thế.'
[Thì...?]
'Thì đó là lý do đó. Mà nếu so sánh với việc học 3 năm ở trường cấp ba thì nó cũng không khác là bao.'
Cô nhìn Yu IlHan như nhìn một con quái vật.
Như cô Thiên thần đã nói, Yu IlHan không già đi, nhưng mà cơ thể của cậu, sau 3 năm tập luyện,nghỉ ngơi và ăn uống đủ chất đã giống hệt mấy ông vận động viên thể hình trên TV. Chà, nó cũng dễ hiểu thôi khi mà cả ngày của cậu chỉ có ăn, ngủ và tập luyện.
[Đồ biến thái. Kể cả khi ngươi có thể trốn khỏi đôi mắt của Chúa.]
'Đừng có làm như thể đấy là lỗi của tôi.'
Cậu tiếp tục đi đến phòng tập gym trong 2 năm tiếp theo. Nếu tính theo chu kỳ 10 năm mà cô Thiên thần đã nói thì cậu chỉ còn 5 năm, và lúc này, cậu đã quá mệt mỏi với việc phải đến phòng gym mỗi ngày.
'Nè, tôi cũng cần phải học võ và cách sử dụng một vài loại vũ khí đúng không?'
[Ngươi định học kiểu gì?]
Cho đến bây giờ, tần số suất hiện của cô Thiên thần đã khá là cao. Có lẽ cô đã quen với Yu IlHan nhưng vẫn chả lịch hơn so với ngày đầu là bao. Nếu không có đôi cánh lông vũ trắng to bự sau lưng thì cô có lẽ sẽ thích hợp để làm một người chị cả, mà dù sao thì cậu cũng chả bận tâm lắm về thái độ của cô.
'Tôi cũng không biết tại sao, nhưng mà internet và điện vẫn hoạt động nên tôi nghĩ sẽ là khả thi khi học trên mạng.'
[À thì thời gian đã dừng lại.]
'Cô định dùng cái cớ đấy suốt 10 năm à?'
[Yup.]
Cậu ngừng nhìn chằm chằm vào cô rồi thở dài.
'Chọn cho tôi 1 cái đi, theo cô thì tôi nên học cái gì bây giờ?'
[Hmm...Vale Tudo và Thương thuật. Dù sao thì ngươi cũng sẽ không làm nên trò trống gì đâu cho nên là... cứ tập mấy cái cơ bản cho đến chết đi ha.]
'Tôi bảo 1 thôi cơ mà.'
[Chẳng phải ngươi còn 5 năm sao, cứ tập phần cơ bản của cả hai đi.]
Vậy thì sao? Chẳng phải Vale Tudo là môn võ thuật có hệ thống ngay từ đầu sao? Yu IlHan đang định phàn nàn bèn thay đổi ngay ý định khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của cô.
Có vẻ như cô đang rất nghiêm túc. Có lẽ môn võ thuật cô chọn thật sự sẽ giúp ích cho cậu sau khi Trái Đất trải qua kỷ "Đại Biến động ".
Có vẻ không còn cách nào khác nữa rồi. Nếu đó là lời khuyên của cô Thiên thần, cậu nên tuân theo thôi. Cậu tự nhủ trong lòng và đứng dậy.
Các chuyển động rất nhẹ nhàng và mượt mà làm cậu cảm thấy khoảng thời gian mình bỏ ra để luyện tập không phải là vô ích.
Vào những ngày đầu, cậu thấy rất buồn và cô đơn, nhưng sau khi đã sống được một thời gian, cậu dần dần đã quen với nó. Chẳng phải khả năng thích nghi của con người rất tuyệt vời sao!?
Vấn đề ăn và ngủ đã được giải quyết, và giờ cậu có rất nhiều thứ cần phải làm mỗi ngày. Hơn nữa, thỉnh thoảng cô Thiên thần nói chuyện với cậu giúp cậu bớt cô đơn phần nào nhưng cũng làm cậu nhớ đến mẹ và thấy rất buồn. Cậu tự động viên mình.
'Cố lên, chỉ 5 năm nữa thôi. Chỉ cần chịu đựng 5 năm nữa mình sẽ được gặp lại mọi người.'
Cùng với suy nghĩ tích cực đó, cậu ngồi vào bàn máy tính. Cậu nghĩ rằng việc học Vale Tudo và Thương pháp sẽ rất khó nếu chỉ có internet, nhưng cậu có tận 5 năm cơ mà. Có lẽ sẽ khả thi nếu chỉ học phần cơ bản.
2 năm sau là 2 năm của chuỗi những thử nghiệm và phạm lỗi không ngừng xảy ra. Cậu cũng giành thời gian rèn luyện cơ bắp nhưng với Yu IlHan - Người chưa từng đánh nhau bao giờ thì Vale Tudo cũng giống như người bạn gái vậy, chỉ có trên màn hình máy tính.
Ngược lại, Thương pháp của cậu tiến triển rất nhanh. Lúc đầu, Yu IlHan, người không biết cái "M "của võ thuật, đã dùng gậy gỗ thay cho chiếc thương và lặp lại liên tục các động tác như đâm, vung và chặn. Nhưng chỉ sau 1, 2 năm, cậu dần dà cảm nhận được sức nặng của cây gậy. Cậu ngộ ra một điều.
'Suy cho cùng, võ thuật cũng không khác học tập là bao.'
Kể cả những điều không thể cũng sẽ trở nên có thể sau khi lặp lại nhiều lần. Niềm tin đó đã đưa cậu đến một tầm cao mới. Việc đó cũng giống như học tập, rèn luyên thể chất và giờ là thương pháp.
Liệu Vale Tudo có được như thế không nhỉ? Yu IlHan, chưa từng gặt hái được chút gì trong võ thuật, bắt đầu nghiên cứu các quyển sách cũng như video nhiệt tình hơn để rồi say mê lúc nào không hay.
Sau khoảng thời gian nghiên cứu quý báu đó, cậu có được một vài tiến bộ nhất định. Đầu tiên, Vale Tudo về cơ bản là một kỹ thuật chiến đấu để tiêu diệt kẻ thù mà không có bất kỳ quy tắc nào. Trong khi miệt mài nghiên cứu, Yu IlHan một cách chậm rãi, dần dần, đã nắm bắt được các điểm mấu chốt.
Thương pháp cũng vậy - Cậu bắt đầu quan sát các chuyển động của cơ thể thay vì chỉ lặp lại các động tác như một con rối vô hồn.
Các chuyển động trước khi tấn công, sau khi tấn công, gia tăng sức mạnh. Bước đi của cậu chắc chắn hơn, quá trình xuất và thu thương mượt mà hơn cùng với đó là khả năng quan sát cũng được cải thiện nhờ học Vale Tudo.
Cơ bắp của cậu trước đây chỉ phát triển theo một hướng nhưng sau khi khổ luyện Thương pháp và Vale Tudo, đã phát triển thiên theo xu hướng chiến đấu. Sau 8 năm kể từ khi bị bỏ rơi, cô Thiên thần đã choáng khi thấy cậu.
[Này, cậu không dùng quá liều thuốc kích thích đấy chứ?]
'Cô coi sự cố gắng của tôi là gì chứ?'
[Cậu đúng là một tên thú vị. Hay là, tất cả con người ai cũng như vậy?]
'Để yên tôi một mình đi.'
Vấn đề của Yu IlHan bây giờ là không có đối thủ để tiến hành thực chiến. Cậu cần những buổi thực chiến để có thể tìm ra những tồn tại trong kỹ thuật của mình, còn về mấy bao cát và túi đậu thì...thôi xin, cậu đã ngán lắm rồi.
Vào năm thứ 9 bị bỏ rơi cũng như năm thứ 4 tập võ, cậu nghĩ vậy. Võ thuật là tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến khi cậu tập cả ngày và ngày càng tự tin hơn vào kỹ thuật của mình. Đánh nhau với người khác - Nếu là cậu của 9 năm trước thì mới nhắc đến thôi cậu đã hoảng sợ vô cớ và chạy ngay luôn rồi, hoặc là báo cảnh sát.
[Này, có một đối thủ vẫn đang quan sát ngươi luyện tập hàng ngày đấy.]
Cô Thiên thần chỉ vào mình và nói. Yu IlHan hỏi ngược lại với thái độ ngờ vực.
'Cô muốn tôi chiến đấu với cô sao? Chị Thiên thần?'
[Trông ta liễu yếu đào tơ thế này thôi nhưng dù sao ta cũng là sứ giả của Chúa và là một tồn tại ở mức cao hơn nên ta mạnh hơn cậu nghĩ nhiều đấy.]
'Cô biết Vale Tudo là gì, đúng chứ?'
Vale Tudo theo nghĩa đen có nghĩa là không từ thủ đoạn. Nó là thứ kỹ thuật chiến đấu có thể làm cho người ta phân vân giữa làm đối thủ mất khả năng chiến đấu và tiêu diệt đối thủ. Dù chỉ tập luyện được 4 năm nhưng cậu cũng hiểu được tầm ảnh hưởng của nó nghiêm trọng đến mức nào nếu áp dụng lên con người.
[Fuu, ngươi quên mất ai là người đề nghị ngươi rồi sao? Đừng có lo lắng vô nghĩa nữa và tới đi.]
'Thật sự ổn chứ? Cô sẽ không nói những thứ ngược lại khi lâm trận đúng không?'
[Đương nhiên, ta là ai cơ chứ.]
Cô Thiên thần vỗ ngực tự tin và trấn an cậu. Sau một hồi đắn đo, cậu đã ra quyết định.
Yu IlHan đứng thẳng trước mặt cô Thiên thần với đôi mắt tập trung mở to.
'Hãy nhận lấy nắm đấm chất chứa nỗi phẫn uất của tôi trong 9 năm qua, Đi chết đi.'
[Fuuu~]
...
Và cậu đo sàn ngay sau đó. Có vẻ như cô là một ngôi sao sinh ra chỉ dành ra Vale Tudo.
'Khôngggggg...'
Sau khi đứng dậy cùng với một quyết tâm sắt đá, cậu lao vào cô lần nữa , nhưng đáng tiếc là không có kỳ tích xảy ra. Cậu ăn hành ngập mồm, có lẽ cô Thiên thần thật sự muốn cậu sống sót sau khi kỷ "Đại Biến động " xảy ra sau khi đã quan sát cậu luyện tập nghiêm túc trong 9 năm.
Nhưng theo Yu IlHan, cô ta thích thú khi thấy mình ăn hành trong bất lực. Bởi dù cậu có muốn chạy thì cũng không thể nào chạy thoát khỏi một Thiên thần được.
Thực chiến với Thiên thần làm cậu tiến bộ rất nhanh. Dù không muốn nhưng cậu phải thừa nhận sự khác biệt to lớn đó. Mình muốn dừng cơn đau này lại và đấm vào mặt cô ta một cái - Đó chính là mục tiêu để cậu có thể di chuyển cơ thể của mình.
Cô Thiên thần thích thú với tình trạng thảm hại của Yu IlHan, kèm với đó là kỹ thuật Vale Tudo và Thương pháp của cậu tăng rất nhanh.
Cho đến lời hữa 10 năm sau.
Yu IlHan tắm rưa, cạo râu và nhìn vào gương. Cơ thể cậu đã phát triển đến mức cậu có thể tay không thịt ba con sói một cách dễ dàng nhưng có một nét bất cân đối đó là khuôn mặt học sinh thân hình phụ huynh.
'Sẽ tốt hơn nếu mình cao thêm chút nữa.'
[Ngươi không lớn lên sau "Đại Biến động " chắc? Dù cho khuôn mặt hơi thất vọng chút nhưng cộng với cơ thể rắn chắc cùng với một chút chiều cao thì...hmm...chắc cũng qua được điểm 5 đó.]
'Mặt tôi làm sao?'
Cậu nhìn lên khuôn mặt. Đôi mắt của cậu không quá to, lông mày của cậu không quá rõ, làn da và đôi môi cũng không quá đỏ cùng với đó là chiếc mũi không cao. Đúng là mình có khuôn mặt vô hồn thật.
Nhưng thì sao chứ, đấy là bộ mặt của cậu, khuôn mặt độc nhất vô nhị.
[Chà, cậu đã tích lũy được khá nhiều kiến thức trong việc chiến đấu rồi nên cậu sẽ dễ dàng thịt mấy con lính quèn thôi. Cùng với đó, việc lên level và kiểm soát mana cũng chỉ là vấn đề thời gian sau kỷ "Đại Biến động " thôi.]
Giọng nói của cô kèm theo một chút thất vọng khi chuẩn bị chia tay cậu, nhưng Yu IlHan lại hỏi.
'Từ từ đã, tôi giết chúng kiểu quái gì khi tôi không dùng được mana? Chẳng phải cô bảo chỉ có sử dụng mana mới giết được chúng sao?'
[Đấy là với mấy con quái cấp cao được tái tạo từ 100% mana thôi, còn lũ loắt choắt thì súng ống, dao hay thậm chí gạch cũng thịt được.]
'Hảảả, cô lừa tôi, đồ Thiên thầnnn đáng ghét...'
[Ta đâu có lừa, tại ngươi không chịu hỏi thôi, ehehe.] Cô khoanh hai tay trước ngực làm cho bộ ngực vĩ đại bị ép cho phồng lên.
Hừ, đúng là đồ hư hỏng, chả hiểu sao lúc nào cũng phô bộ ngực khủng bố ra làm gì không biết. Yu IlHan nghĩ vậy dù tâm trí cậu đang rất loạn.
Cơn giận của cậu đang sôi sùng sục nhưng sau khi suy nghĩ thấu đáo thì cậu bình tĩnh lại. Suy cho cùng thì cô ta cũng có ý tốt và đã cố gắng giúp cậu tăng khả năng sống sót sau khi kỷ "Đại Biến động " xảy ra. Khi nghĩ theo kiểu đó, cậu trầm hẳn xuống.
'Một cuộc sống đại học bình thường là điều không thể, đúng không?'
[Đương nhiên, phần lớn xã hội sẽ bị tê liệt và một giai đoạn mới sẽ mở ra, khi mà khả năng chiến đấu quan trọng hơn học tập.]
'Phewww~'
[Ngươi biết không, ngay khi biết tin có một người bị bỏ lại á, ta cảm giác như tận thế sắp tới rồi vậy. Nhưng mà, sau khi chứng kiến sự nỗ lực của ngươi, ta thấy sự lo lắng của ta có hơi chút dư thừa. Ngươi đã làm rất tốt cho đến lúc này rồi, và ta tin chắc rằng trong tương lai ngươi sẽ còn làm tốt hơn rất nhiều.]
Cuối cùng cũng đến đã đến lúc chia tay sau 10 năm. Đương nhiên Yu IlHan không biết, cô Thiên thần đã nói cho cậu.
Yu IlHan đi đến quảng trường bên trong khuôn viên trường đại học. Cảnh vật không hề thay đổi chút nào.
'Cảm ơn cô vì mọi thứ từ trước đến giờ, chị Thiên thần.'
[Wow!]
Đây là lần đầu tiên Yu IlHan nói cảm ơn và cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nhận được lời cảm ơn từ cậu nên hơi bối rối một chút. Nhưng rồi, cô mỉm cười, vẫy cánh và bay về phía cậu.
[Cảm ơn, nhờ có ngươi mà 10 năm qua ta đã rất vui.]
'Liệu tôi còn cơ hội gặp cô nữa không?'
[Chà, cái đấy thì tùy vào ngươi thôi.]
Nói đến đây, cô Thiên thần ngập ngừng một chút, rồi nói.
[Tên ta là Rita, nhớ kĩ đó.]
Yu IlHan liên tục lẩm nhẩm tên cô như thể cậu không bao giờ muốn quên vậy. Còn cô nàng Thiên thần, Rita nhìn cậu một cách hài lòng và vỗ cánh bay đi.
[Ta phải đi rồi. Chỉ một lúc nữa thôi, thời gian sẽ trở về bình thường và mọi người sẽ quay lại.]
'Cẩn thận nhé, Rita.'
Nhìn cô dần dần bay lên bầu trời, Yu IlHan đã phải hết sức cố gắng để có thể ngăn mình bật khóc. Cậu đã luôn luôn mong chờ khoảnh khắc này, khi trong cậu đang ngổn ngang sự thất vọng và cả niềm phấn khích vì được quay trở lại cuộc sống của mình, cậu nhắm mắt lại và chờ.
Nhưng không có gì xảy ra.
'...'
Cậu mở mắt ra và thấy khuôn mặt hoang mang của Rita đối diện với mình.
'...Sao cô vẫn ở đây vậy?'
Yu IlHan hỏi một cách khó hiểu. Rita bay chậm xuống bên cậu và cười rất đáng yêu.
[Ta nghĩ lại xảy ra lỗi gì rồi.]
'Không thể nào, đùa kiểu đó không hay đâu.'
[Có lẽ bởi vì thời gian bị dừng lại hoặc một vài lý do khác, có vẻ như trục thời gian đã bị lệch một chút. Nhưng không sao, chắc cũng sẽ nhanh thôi nên nếu cậu chịu đựng thêm 10 hay 20 năm nữa thì...]
'Aaargh...'
Chết tiệt, lại một lần nữa. Yu IlHan vừa hét như một con thú hoang vừa tàn sát đống cỏ trong sân trong khi lăn tròn một cách điên cuồng. Bởi cậu biết nếu lao vào Rita thì số phận của cậu cũng sẽ giống như những cọng cỏ trên đang dính trên người.
Bằng cách đó, cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi cỏ đã dính khắp người. Rồi cậu lẩm bẩm khi nhìn bầu trời xanh một cách phẫn hận.
'Hừ, được thôi, dù 10 năm hay 20 năm cũng chả là vấn đề gì to tát với tôi cả.'
Con người đúng là sinh vật sinh ra chỉ để thích nghi. Thái độ thích cực đó, điểm mạnh duy nhất của cậu nhưng giờ lại là tất cả những gì cậu có để có thể tự thuyết phục mình.
Tuy nhiên, kể cả sau 10 năm hay thậm chí 20 năm, loài người vẫn chưa quay lại.
Và sau khi được 50 năm, Yu IlHan đã hoàn toàn ngừng đếm thời gian.