Một cô gái với đôi cánh trắng bằng lông vũ tuyệt đẹp bỗng xuất hiện.
[Ồ, ra là ở nơi tồi tàn này.] Lời đầu của cô có vẻ thô lỗ.
'C...cô là ai?'
Yu IlHan phải dùng chăn cuốn lấy mình do thói quen nude khi ngủ của cậu. Cô ta nhìn chằm chằm cậu một cách khó hiểu và thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt tuyệt mỹ đó.
[Hmm...ngươi cứ gọi ta như những gì ngươi đang thấy là được.]
'Một kẻ xâm nhập gia cư bất hợp pháp?'
[Này, ta là sứ giả của Chúa. Một Thiên thần đó.]
Cô nhìn chằm chằm Yu IlHan trong khi nhấn mạnh từng chữ để tiết lộ danh tính cao quý của mình
Kể từ khi thấy cô ta bỗng nhiên hiện ra trong phòng thì Yu IlHan đã chẳng coi cô ta là bình thường nữa rồi. Hẳn một Thiên thần thì đúng là hơi bất ngờ, nhưng vẫn chưa đủ khi so với những sự việc kỳ lạ mà cậu đã trải qua ngày hôm nay. Nhưng có vẻ như cậu đã coi nhẹ tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lời tiếp theo của cô Thiên thần đã chứng minh điều đó.
[Hèm...vì ta đang rất gấp nên ta sẽ không đi lòng vòng nữa mà sẽ vào thẳng vấn đề chính. Hôm nay loài người đã được Chúa đưa sang thế giới khác, và, cậu là người duy nhất bị bỏ rơi.]
'B...bỏ rơi?'
Vẻ mặt của cậu trở nên khó hiểu. Bị bỏ rơi đã gắn liền với cậu kể từ khi cậu sinh ra rồi. Cậu bị mọi người bỏ rơi trong chuyến thăm quan trường khi học tiểu học, bị bỏ rơi trong chuyến cắm trại khi học cấp hai, bị bỏ rơi trong chuyến di thực tế khi học cấp ba, thậm chí khi lên đến đại học, cậu vẫn bị bỏ rơi như thường lệ.
[Chúa nhận thấy kỷ "Đại Biến động " đang đến gần với Trái Đất nên ngài đã đưa tất cả loài người đến nhiều thế giới khác nhau ngoại trừ Trái Đất. Thật sự thì,...ta cũng cảm thấy hơi khó hiểu.]
Không thể nào, trong một cuộc di cư với quy mô "toàn bộ loài người " không thể nào mà Chúa lại mắc một sai lầm nhảm nhí đến vậy được. Cố gắng bình tĩnh với hàng đống suy nghĩ trong đầu, cậu hỏi cô Thiên thần.
'"Đại Biến động " là cái gì vậy?'
[Ngươi có thể hiểu là Trái Đất đã ở giai đoạn cuối của quá trình tiến hóa và "Đại Biến động " là một kỷ không thể thiếu để nó có thể tiến lên tầm cao mới.]
'Nếu nó mà xảy ra thì Trái Đất sẽ tiến hóa như nào?'
[Sẽ có mức năng lượng cao hơn thay thế mức năng lượng hiện tại, gọi là "mana ". Cùng với đó, loài người có thể xem một phần hồ sơ của mình gọi là "trạng thái " do đầu não lưu trữ hồ sơ sẽ liên kết với Trái Đất.]
'Xúc tích dễ hiểu nhờ'
[Ta biết ta giỏi mà, không cần khen ta đâu.]
Cô nàng Thiên thần vui sướng đến nổi bộ ngực vĩ đại cũng rung rinh theo. Yu IlHan biết mình gãi đúng chỗ ngứa liền hỏi tiếp.
'Sao Chúa phải đưa loài người sang nhiều thế giới khác nhau làm gì? Trong mấy cuốn tiểu thuyết, nó thường xảy ra đột ngột với chẳng lý do gì cả mà?'
[Vì Trái Đất sẽ tiếp nhận "mana " nên các loài vật sẽ tiến hóa theo để thích ứng với loại năng lượng mới đó. Và đương nhiên lũ đó chỉ thích thịt người thôi.]
Lũ "quái vật " đây chứ đâu, cậu đã mong chờ chúng ngay khi "mana " được nhắc đến rồi.
[Bởi vì lũ quái vật thích nghi với "mana " tốt hơn con người nên nếu không có sự can thiệp của Chúa thì con người tuyệt chủng là điều chắc chắn. Nên, Chúa đã đưa loài người đến các thế giới khác để thích nghi với "mana ".]
'Ý cô là loài người được đưa sang thế giới khác nơi đã có người thích nghi với mana rồi á?'
[Đúng vậy. Khi sang đó, họ có nhận được một số phần thưởng cộng thêm vào "trạng thái " nhờ việc huấn luyện. Còn với những người sinh ra đã không thể thích nghi với "mana " thì bọn ta chỉ có thể chuẩn bị tâm lý cho họ thôi.]
Quả thực là như vậy. Dù đã nghe đủ nhưng Yu IlHan vẫn có vài thắc mắc.
'Này, lũ "quái vật " đó liệu có chết bởi súng đạn và pháo không?'
[Không nhé, vũ khí hạt nhân còn không giết được chúng nữa là.]
'Chà, loài người thật may mắn.'
[Đương nhiên rồi, Chúa rất nhân từ mà.]
Một lần nữa, vẻ mặt cô nàng Thiên thần trông rất hả hê cùng với bộ ngực vĩ đại chỉ ra ngoài. Yu IlHan nắm lấy thời cơ, cậu hỏi cô trong khi trưng ra biểu cảm khuông mặt tuyệt vọng nhất mà cậu có thể làm.
'Vậy...tôi thì sao?'
[...] Cô nàng Thiên thần không biết nói gì...
'Tôi cũng là con người mà?'
Bị hỏi dồn dập, cô nàng quay đầu đi chỗ khác cùng với tông giọng nhỏ xíu như thể đang trốn tránh việc phải đối mặt với cậu vậy.
[Có vẻ như một vài lỗi đã bất ngờ xảy ra.]
'Vậy làm ơn hãy sửa lỗi đó đi.'
[Không thể, bởi vì tất cả số vé sang thế giới khác đã được bán ra. Nên...người đành chịu tạm đi.]
'Chẳng lẽ không có vé dự phòng à?'
[Không.]
'Chúa kiểu quái gì vậy?'
Quả boom cuối cùng cũng nổ. Cô nàng Thiên thần đành nói nhỏ nhằm động viên cậu.
[Này, nhìn về mặt tích cực đi, cậu bị bỏ rơi kèm theo là một quà tặng kèm lớn lắm đó nha.]
'Tôi không quan tâm, đưa tôi sang thế giới khác ngay đi'
[Nè, ngay khi loài người được đưa đi thì thời gian đã dừng lại rồi. Cho đến khi họ quay lại thì cậu sẽ không bị thời gian tác động hay nói cách khác, cậu sẽ không già đi. Những người ở thế giới khác cũng vậy.]
'Tôi không quan tâm, đưa tôi ngay đi.'
[Hơn nữa, Chúa rất thông cảm với cậu khi bị bỏ rơi một mình nên đã tặng cậu món quà "chỉ số trạng thái " khi "Đại Biến động " xảy ra đó. Tuyệt vời lắm đúng không?]
Cuối cùng có vẻ "chỉ số trạng thái " đã làm nguôi ngoai cơn giận của Yu IlHan, cậu ngẩng đầu đối mặt với cô và hỏi.
'Thế còn "mana " thì sao? Tôi đâu có được học cách dùng nó?'
[Hmmm...chỉ khi "Đại Biến động " xảy ra thì cậu mới có thể học được.]
'Arghhh...đưa tôi đi ngay đi.'
Dù cho cậu có lặp lại bao nhiêu lần thì cô vẫn kiên quyết lắc đầu. Có vẻ như dù là Thiên thần thì việc đó cũng quá sức với cô.
[Tin vui là Chúa đã thiết lập chu kỳ thích nghi cho loài người là 10 năm. Nên, hãy lấy làm mừng mà chờ đợi đi, ta sẽ nấu ăn cho.]
'Tôi vẫn cảm thấy đói khi mà tôi không già đi ư?'
[Đương nhiên, đó bởi tế bào của ngươi vẫn hoạt động nhưng chúng không già đi.]
'Nghe có vẻ mâu thuẫn nhờ.'
[Này, người hãy thử nghĩ mà xem. Nếu ngươi không được học cách sử dụng "mana " thì tại sao không giành thời gian mà rèn luyện thể chất đi. Theo chiều hướng lạc quan thì, dù người khác có được học cách sử dụng "mana " thì thể chất của họ vẫn quay về vạch xuất phát khi họ trở về còn của ngươi, nhờ lòng nhân từ của Chúa mà sẽ được giữ lại.]
Yu IlHan thở dài rồi lườm cô cái. Đây thực sự là lời động viên sao? Chính bọn cô là người gây ra đống lộn xộn này cho cậu mà giờ lại giở giọng giả nhân giả nghĩa, lảm nhảm về lòng nhân từ và sự vĩ đại sao? Vớ vẩn. Cậu sẽ điên luôn mất nếu mà cái thưởng kèm kia lại không xứng đáng đấy.
'Hmmm...'
10 năm, ít ra thì mình cũng chịu đựng được, chắc chắn luôn. Bị cái bản tính lạc quan bẩm sinh thuyết phục, cậu nhìn cô nàng Thiên thần rồi phun ra câu hỏi cuối cùng.
'Này, tại sao lại là tôi? Tôi đã làm gì sai chứ?'
[Chúa đã không nhìn thấy tên của cậu khi ghi danh sách. Chính ngài còn ngạc nhiên về khả năng ẩn giấu của cậu nữa là.]
'...'
Và rồi, cuộc sống một mình trên Trái Đất của cậu bắt đầu.