Bị mất đi vũ khí bởi chính sự ngu ngốc của bản thân, Mimic giờ đang ở trong một tình huống tệ hơn bao giờ hết. Nó đã gần như không thể cản được hai thanh giáo kia với ba lưỡi kiếm thì nói gì đến việc cản bằng 2 chứ. Mimic lưỡng lự lùi lại vài bước, không biết nên làm gì. Nó có nên chạy trốn để sống và chiến đấu lại vào một ngày khác? Mà đó có thực sự là một lựa chọn không? Ngay cả khi nó chạy đi, nó có thể tìm được thức ăn không? Ngoài ra những kẻ kia có thể để cho nó dễ dàng thoát không chứ? Tại sao một hòn đá trông hơi giống cái đầu chuột lại nằm trên mặt đất chứ? Hãy nghĩ đi, tại sao lại không có bất cứ con quái vật nào xung quanh đây cơ chứ? Và tại sao nó lại đột nhiên nảy ra lắm câu hỏi thế cơ chứ? Mà lại còn chả có cái nào trong số chúng giúp nó thoát chết cả nữa cơ chứ.
Dù vẫn còn một khoảng cách giữa nó và những tên lính nhưng họ vẫn còn phải ảnh giác khi tiếp cận nó. Họ rõ ràng đang chờ đợi người bạn phía sau quay trở lại cuộc chiến và họ biết khoảnh khắc đó sẽ đến sớm thôi. Mimic cần chống trả lại nhưng nó cũng cần phải có vũ khí mới. Và may mắn thay, có hai cái xác được vũ trang ngay dưới chân nó. Những người chết luôn hào phóng với đồ đạc của họ mà. Nó vươn xúc tu tự do xuống và quấn quanh một ngọn giáo. Mà trên thực tế nó thấy có những hai cái, Mimic tự hỏi nó có nên thực hiện một “Chuyển động sát thủ” khác không? Nỗ lực đầu tiên có thể là một nỗi thất bại! Nhưng những ngọn giáo này thì có khác quái gì mũi tên quá khổ đâu. Và với nó, kẻ đã học được bằng chính cơ thể mình khi phục đích thất bại một Kiểm Lâm vào tháng trước, mũi tên bay tốt hơn kiếm.
Và vì vậy sau khoảng một giây khi đạt được trang bị mới, Mimic ném nó về phía trước với tất cả sức mạnh. Và ngọn giáo, không giống như thanh kiếm, thực sự là một vũ khí tốt để ném. Nó cắt xuyên qua không khí với cái tốc độ mà mắt người khó có thể nhìn rõ được nhất là khi trong cái môi trường mờ mờ ảo ảo này. Nhưng giống như lần thử đầu tiên, nó đã bỏ lỡ hai tên lính gác dằng trước và bay qua ngay giữa họ mà không để lại ngay cả một vết xước.
“CHẾT TIỆT!” Con quái vật rít lên.
Nhưng tại lúc này, thay vì âm thanh của kim loại đập vào đá, thứ mà nó nghe thấy là một tiếng thét đau đớn.
“Aaargh! Ah hahaaaaaaaaaaaaaaah! AAAAH!” Đây là tiếng hét của tên lính canh thứ ba hiện vẫn đang ngồi ở phía sau. Hai đồng chí của anh ta vô tình quay đầu lại. Chỉ để thấy người đàn ông kia đang vật lộn với một ngọn giáo bằng cách nào đó đâm xuyên qua một cái chân của anh ta. Nó đâm thẳng qua háng anh, ngay dưới mép áo giáp thép. Anh ta gục xuống và lăn lộn trên mặt đất trong khi la hét vật vã đến nỗi hai người còn lại cũng thấy nhói ở chỗ đó.
(Một hành động đặc biệt đã được thực hiện. LCK +1)
Bỏ qua sự gia tăng chỉ số ngẫu nhiên của nó, Mimic nhanh chóng lao vào hai tên lính khi sự chú ý của họ thay đổi và bàn tay họ dừng lại – nó biết nếu có cơ hội để lật ngược tình thế thì chính là lúc này! Nó lao vào giữa những ngọn giáo vẫn hưỡng mũi về phía bản thân và đâm cả hai thanh kiếm về phía trước. Những tên lính canh chết lặng quay đầu lại không đúng lúc chỉ để bị đâm vào mặt.
(Bạn đã giáng một đòn tấn công chí mạng! HP Mục tiêu -78.
Bạn đã giáng một đòn tấn công tàn khốc. Mục tiêu choáng váng trong 5 giây.
Bạn đã giáng một đòn tấn công chí mạng! HP Mục tiêu -79.
Bạn đã giáng một đòn tấn công tàn khốc. Mục tiêu choáng váng trong 5 giây.
Độ thông thạo tăng lên. “Làm chủ kiếm thuật” giờ là cấp 5. STR +2. DEX +2.)
Chiếu tướng. Mimic có lẽ sẽ có thể hét lên vậy, nếu nó thật sự biết vạch ra một kết hoạch thực sự. Mặc cho sự kỳ diệu mà hai người kia còn sống sau khi bị đâm thủng mặt, Mimic rút lưỡi kiếm ra rồi chém liên tiếp vào họ để đạt được cái gọi là “Double Kill”. Sau đó, nó tiến lại gần người lính cuối cùng vẫn còn đang vật lộn trên mặt đất để kết thúc cái chuỗi đau khổ đó.
“SKEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEeeeeeeeeee...!”
Một tiếng rít chiến thắng vang vọng trong ngục tối. Mimic đã trải qua sự hồi hộp của việc chiến thắng một cuộc chiến thực sự khó khăn lần đầu tiên trong đời nó. Mặc dù đôi khi nó không phục kích con mồi thành công và phải vật lộn nhưng những điều đó chỉ nằm ở mức phiền toái mà thôi. Nếu lúc này không phải là lúc thể hiện niềm vui chiến thắng bằng một điệu nhảy thì còn lúc nào hợp hơn nữa chứ!
Cho dù nó chiến thắng không phải bằng kỹ năng hay chiến lược. Hãy để cho Mimic tận hưởng sự ngốc nghếch của nó! Dù sao thì chính hành vi thất thường và không thể đoán trước được của nó đã khiến kẻ thù không chỉ bất ngờ một lần. Nó nhận ra những cơ hội này và nó biết nắm bắt chúng. Có thể nó không giỏi trong việc suy nghĩ về sự đời, nhưng tâm trí Mimic luôn là một cái bấy thép nắm bắt được mọi khoảnh khắc yếu đuối của con mồi.
Bịp bợm? Hèn nhét? Danh dự? Nó làm quái gì mà biết về mấy thứ đó chứ! Mà thành thực thì nó biết được mấy thứ trên đồi này cơ chứ?! Mà cho dù Mimic biết về những điều tầm thường như vậy thì nó cũng sẽ phớt lờ chúng thôi, vì nó không thể lấp đầy bụng bằng những thứ đó. Và lấp đầy cái bụng rỗng là điều mà nó chính xác cần làm ngay bây giờ chứ không phải bất cứ điều rắc rối nào khác, nó tiến đến 5 cái xác mà nó vừa mấy hạ gục.
Bắt đầu bằng người cuối cùng – người mà nó may mắn cho một phát xuyên qua háng. Mimic rút cây giáo ra và bắt đầu từ đôi chân trước. Nó cắn đứt chúng, sau đó nó phun ra những mảnh giáp kim loại rắc rối trong khi nuốt nước bọt. Nó lặp đi lặp lại quá trình với cả cánh tay và đầu, Mimic loại bỏ đi bộ giáp không ăn được. Nhưng đối với phần thân thì lại khá khó khăn khi nó vẫn còn được bọc trong lớp giáp thép. Ruốt cuộc, răng của nó vẫn không thể xuyên qua được sắt thép nên chỉ còn cách để yên đó và di chuyển đến những cái xác khác, tập trung vào chân tay và đầu theo cách tương tự.
(Cơn đói của bạn đã được thỏa mãn. Phục hồi tự động HP và MP sẽ trở lại bình thường.)
Khi nó nuốt được một nửa của năm bộ xác chết, cuối cùng Mimic không còn đói nữa. Nó cảm thấy sự nhẹ nhõm. Nó đã từng không chắc sẽ cần ăn bao nhiêu trước khi cơn đói thực sự biến mất.
Tuy nhiên bỏ phía những món ngon mọng nước phía sau thật là lãng phí! Mặc dù Mimic không phải loại kém chọn nhưng nó vẫn có sở thích riêng. Và nó thấy phần ruột là phần ngon nhất của cơ thể cơ người. Đầu thì xếp thứ hai. Dù với nó, não có vị khá nhạt nhéo nhưng những cảm giác giòn tan của hộp sọ khi Mimic nhai nát nó thì lại khá là thú vị. Trái tim đứng thứ ba trong danh sách của nó vì sự mọng nước. Thịt mông và đùi cũng mọng nước và ngon nhưng những thứ đó thay đổi thùy vào từng người khác nhau. Một số thì khá chắc và săn trong khi một số khác thì mềm hơn nhiều.
Và vấn đề hiện giờ là hai trong số ba món yêu thích của Mimic lại nằm trong phần thân. Nó thực sự muốn có được chúng, muốn ăn chúng nhưng nó không vội vàng nữa. Trước tiên nó di nhặt lại thanh kiếm đã bị ném trước đó và tiến lại gần một trong những cái thân. Mimic đâm kiếm từ nhiều góc độ và nhận thấy rằng nó có thể cắt một số dây da ở sườn giáp, ngay dưới vị trí canh tay đã từng ở. Khi nó làm điều đó, các tấm giáp trước và sau dường như được tách ra. Mimic nhấc lớp thép đó lên và để lộ ra phần thịt mọng nước cùng xương giòn mà nó ao ước. Việc này cũng không khác gì việc mở miệng một con ngêu hấp là bao.
*Nhai Nhai Nhai*
Chỉ có điều là việc này ghê rợn nhiều hơn. Trong tiếng gầm gừ khủng khiếp với tiếng nhai rào rạo, có một tiếng kính vỡ khó nghe và một chất lỏng huyền bí tuôn ra chạm vào cái lưỡi nhạy cảm của con quái vậy.
(Bạn đã sử dụng một Thuốc chữa trị. HP +40.)
Nó có vị như anh đào nhưng con quái vật đâu có biết thứ đó là gì. Chất lỏng tan biến ngay lập tức và những vết thương của Mimic khép lại. Mỉa mai thay kẻ đua cho nó lọ thuốc chính là kẻ đã gây ra vết thương đó.
*BAPP SLURP BURP (Tiếng húp xì xụp)*
Nhưng đây là ai cơ chứ?! Đây là một con Mimic chỉ biết cắm mặt vào ăn chứ làm gì quan tâm đến xung quanh chứ!
Mà khoan chả phải nó thực sự đã no rồi sao? Cơn đói của nó đã được giải quyết lúc này nhưng rồi sẽ có lúc nó lại đói. Hay chính xác hơn là nó chắc chắn sẽ bị đói lần nữa phải không? Mimic chắc chắn rằng việc giữa lại những “thân nghêu” trong kho của nó cho sau này thay vì ăn nó bây giờ sẽ là một ý tưởng tốt. Dù nó không chắc sẽ giữ được bao lâu nhưng vẫn đáng để thử. Và vâng, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Mimic, nó thực sự lập một kế hoạch và lưu trữ lại hai phần thịt cho sau này.
Chà, nó sẽ lưu trữ được 4 phần nhưng Mimic đã quyết định thêm hai phần nữa. Nhưng thậm chí đây cũng đã là một phép màu rồi, Mimic thậm chí còn đã đưa ra được những kết luận để phân phối thức ăn cơ mà. Dù cho nó chưa được hoàn hảo lắm nhưng khả năng suy nghĩ của nó cũng đã được cải thiện một chút rồi.
Và sau khi kết thúc bữa ăn ở trong đường hầm đẫm máu này, Mimic tiến đến nơi mà họ hàng của nó vừa bị giết trước đó. Cái xác đã tan biến trở lại với dòng chảy mana – cội nguồn mà nó sinh ra. Mimic ngồi xuống một chỗ ngay gần đó và bước vào tạng thái bất động. Nó vẫn còn bị thương nặng, vì vậy nó vẫn cần nghỉ ngơi cho đến khi quá trình tự động phục hồi HP của nó hồi máu đến một mức nhất định.
Trong hơn mười phút tiếp theo, rương gỗ giả bị đập nát, vỡ vụn ở lớp vỏ dần trở lại trạng thái nguyên sơ vốn có. Khi HP và MP hoàn toàn đầy, Mimic đứng dậy và tiếp tục hành trình. Một phần trong nó biết rằng rời khỏi nơi này là điều tốt nhất nên làm, vì vậy không phải trì hoãn nữa. Và nhờ mối liên hệ với mana của ngục tối, Mimic đã biết được lối ra ở đâu.
Sau khi đi bộ thêm vài phút nữa, đường hầm kín và ngột ngạt ngày càng mở rộng. Mimic thực sự còn có thể cảm nhận được những cơn giớ đến từ bên ngoài. Cảm thấy như được tiếp thêm sinh lực, nó tiến lên, những đôi chân nhện mảnh khảnh ngày càng nhanh theo từng bước đi. Các bước tường ngày càng rộng và trần nhà ngày cào cao. Cuối cùng nó không thể “nhìn thấy” cái gì ngoại trừ cái sàn bao quanh nó. Tất cả các bề mặt khác chỉ đơn giản nằm ngoài phạm vi 10 mét nhận thức ma thuật của Mimic.
Đây là lần đầu của nó! Dù nó là một cảm giác kỳ lạ về nơi nó “thấy” nhưng cũng không đáng kể lắm. Mimic vẫn tiếp tục tiến lên, miễn là nó có mối liên hệ với mana trong không khí thì nó biết chính nơi nào-
(Bạn đã rời khỏi Khu Liên Hợp Ngục Tối Litigar. Kết nói của bạn với ngục tối đã bị cắt đứt.)
Mimic đứng hình. Một cảm giác sai lầm xuất hiện. Một cảm giác rất rất sai! Nó đột nhiên nhận ra là nó đã hoàn toàn bị lạc. Nó không biết bản thân đang ở đâu và cũng chả biết nó đang đi theo hướng nào cả. Nó lang thang khắp nơi một cách vô vọng, tự hỏi liệu bản thân đã đi đúng đường chưa. Và sau vài phút nó đã tìm được đường về nhà.
(Bạn đã vào Khu Liên Hợp Ngục Tối Litigar.)
Tuy nhiên, ngay cả khi Mimic đã quay lại, sợi chỉ vô hình biến nó thành đồng minh của ngục tối đã bị cắt vĩnh viễn. Giờ đây nó đã không còn thuộc về nơi này nữa. Dù lúc đầu, nó đã cảm thấy thôi thúc muốn quay trở lại nhưng điều đó nhanh chóng thay đổi. Đối với quái vật cuả ngục tối, chúng không có khá niệm trung lập. Chỉ có đồng minh hoặc kẻ thù mà thôi. Và bây giờ chắc chắn Mimic đã là một kẻ thù của nơi này. Giờ đây nó không còn cảm giác sai trái khi nghĩ đến việc ăn những con dơi và chuột khổng lồ nữa, thậm chí nó có thể dễ dàng giết họ hàng của nó mà không hối hận.
Con quái vật đã hiểu được ý nghĩa của việc này. Phải nói rằng Mimic đã hiểu được việc này quá nhanh đến nỗi chính nó thực sự ngạc nhiên. Có thể nó vốn dĩ là một thiên tài? Một cái gì trong nó đã thay đổi. Mimic đã có thể hình thành một suy nghĩ mạch lạc lần đầu tiên trong đời. Màn sương mù che lấp tâm trí của nó đã bị xua đi.
Cho dù mana có thể nuôi và dạy dỗ Mimic thì chính bản thân nó cũng đã cướp đi lý trí tự do của những con quái vật này. Có lẽ cũng chính nó đã khiến Mimic rời đi? Mimic đã bị xua đuổi bởi chính thứ đã ban cho nó sự sống. Giờ nó hiểu lý do tại nó phải đối mặt với một đội lính có vũ trang đầy đủ thay vì phải chạy trốn hết tốc lực khi tỷ lệ chiến thắng của bản thân nó quá thấp. Chúng là những kẻ xâm lược mà ngục tối muốn giết.
“Cũng chả sao cả!” Mimic nghĩ. Dù nó đã từng hành động ngu ngốc, nó cũng chả thể giả quyết được sai lầm trong quá khứ nhưng giờ nó đã tự do. Nó cũng sợ cái não nho của bản thân mình nhưng giờ nó đã tự do. Và với sự tự do mới này, Mimic quyết tâm sẽ tự tìm ra cách sống mới cho chính nó. Có thể một ngày nào đó nó sẽ quay trở về nhà và cho thấy rằng ai mới là chủ!
Nhưng trước tiên, nó cần phải rời khỏi đây đã. Và phạm vi nhận thức của nó chính là vấn đề. Mimic hiện giờ chả khác gì một thủy thủ bị lạc trên biển mà không có hải trình hay la bàn. Nếu cả thế giới đều giống như vừa rồi thì nó cần một cách để xác định phương hướng mới. Nhưng may thay, nó đã có một ý tưởng nên lầm gì rồi! Mimic hiểu rõ rằng con mồi của nó vốn không có nhận thức ma thuật, nếu không thì phục kích chúng là điều không thể nào. Và sau vô số trận chiến nó trải qua, nó đã nhận ra tầm quan trộng của một cặp cơ quan cụ thể. Vì vậy việc nó chỉ cần làm là bắt chước, điều mà nó giỏi nhất.
Mimic cần phải bắt chước. Đó chính là chân lý của sự sống!
Nó nhanh chóng phát triển một con mắt bên ngoài khung gỗ giả của bản thân. Nó đã ăn gần trăm cái nhãn cầu rồi, hầu hết trong số chúng thường được móc ra bởi đầu lưỡi Mimic. Vậy nên việc tái tạo một cái gì đó mà nó quen thuộc không phải vấn đề lớn. Tương tự như những cái chân nhện vậy. Mặc dù nó vẫn phải biến đổi và điều chỉnh lại cấu trúc mắt nhưng sau khoảng nửa giờ cố gắng, nó đã thành công.
Giờ Mimic đã có thể thấy! Cuối cùng nó cũng đã có khả năng nhìn thực sự. Nhưng vì về cơ bản thì đó vẫn là mắt người nên nó không thể nhìn rõ trong bóng tối được. Tuy nhiên, con mắt này vẫn rất hữu ích khi nó phát hiện ra ánh đèn chiếu từ đằng xa. Đó là một nhóm thám hiểm 4 thành viên, tất cả họ đều đeo đèn lồng phát sang trên eo. Họ cách Mimic khoảng 40 mét. Khi xem xét mọi thứ, có vẻ như họ sẽ tiến sâu vào ngục tối và sẽ đi thẳng qua nó.
Nhưng con quái vật này không còn cảm thấy vội vàng hay hồi hộp khi phát hiện ra những con mồi mới này. Nó không còn bị bắt buộc phải săn lùng và giết người chỉ vì ngục tối nữa. Mimic chỉ cảm thấy lạnh lùng thờ ơ như thấy mấy con gia xúc đi lạc mà thôi. Nhưng con gia xúc thơm ngon, mọng máu, giòn tan với cái ruột thơm ngon và...
Được rồi, sau tất cả thì nó vẫn sẽ vẫn tấn công và ăn họ. Nhưng đó không phải một sự lựa chọn ép buộc kỳ lạ! Mà là do chính Mimic chọn cuộc giết chóc tàn nhẫn đó bằng chính ý trí của bản thân nó. Dù gì thì nó vẫn cần phải lấp đầy bụng nó mà, vậy tại sao nó lại phải từ chối thực phẩm miễn phí được dâng tận miệng chứ? Trên thực tế thì sao phải đợi nữa chứ? Những người đó ăn mặc chả khác gì 40 nạn nhân đầu tiên của Mimic. Nếu nó có thể hạ cả 5 lính canh vũ trang đầy đủ thì những kẻ yếu đuối này sao sánh bằng được nó chứ!
Mimic mọc ra những cái chân nhện, trang bị những lưỡi kiếm cho xúc tu và lao vào con mồi như hóa thân của Cái chết. Nó làm điều này không phải vì động lực kiếm ăn hay bản năng, cũng không phải do sự kiểm soát tâm trí của ngục tối. Nó giết vì nó muốn, không có cảnh báo hay cần một lý do ngụy biện!
Cũng giống như điều bao quái vật khác sẽ làm!
*Thông tin chung:
- Tên: [Chưa có]
- Chủng tộc: Mimic [Hạ cấp]
- Giới tính: Không có
- Tuổi: 2 tháng
- Hội: Không có
- HP: 264/264 [+0.4/giây]
- MP: 170/170 [+0.3/giây]
* Chỉ số:
STR: 44 - DEX: 48 - AGI: 36 - END: 44 - INT: 35 - WIS: 39 – LCK: 4
* Nghề nghiệp
Mimic Lv 15/Tiến độ: 2%
* Danh sách kỹ năng:
+ Ám Sát Lv 4/Tiến độ: 29%
+ Tàng Hình Lv 3/Tiến độ: 11%
+ Lưu Trữ Lv 2/Tiến độ: 50%
+ Thay đổi hình dạng Lv 3/Tiến độ: 65%
+ Hấp thụ xác chết LV1/Tiến độ: 0%
+ Làm chủ kiếm thuật Lv 5/Tiến độ: 2%
]