Một nhóm năm người đang băng qua khu rừng rậm rạp. Dẫn đường phía trước nhóm là 2 người lính được vũ trang đầy đủ và 3 nhà thám hiểm theo sau. Đội hình này là một trong 4 tổ đội tìm kiếm Sweeper đang lẩn trốn tại nơi này.
“Thực sự thì trung úy đang nghĩ cái quái gì vậy?”
Harold cau mày nhìn người lính kia rồi đáp lại: “Trung úy biết rõ điều ông ấy đang làm. Chúng ta cần khả năng của 3 người họ nhưng họ cũng cần chúng ta khi họ không thể đi tiên phong. Với lại đây cũng là công việc của ta.”
“Tôi biết. Chỉ là tôi khó mà có thể tin tưởng được bọn họ. Nhất là tên Đạo tặc. Hắn thậm chí còn chả nói tên mình cho chúng ta nữa mà!”
Harold nhún nhẹ vai rồi quay qua nhìn ba người đang theo sau.
“Này, anh bạn! Tên của anh là gì vậy?”
Một người đành ông cao gầy gò, mặc trên mình bộ giáp ra đen tuyền phủ kín từ đầu đến chân hướng ánh mắt của mình về phía Harold.
“Cứ gọi tôi là Buddy (Anh bạn) được rồi” Anh đáp lại một cách ngẫu nhiên. “Tôi không thể tiết lộ tên bản thân do chính sách của hội. Ngoài ra nó cũng có nguy cơ nghề nghiệp khi làm vậy. Tôi chắc các anh cũng hiểu phải không?”
Harold quay đầu lại với người đồng đội của mình rồi nhếch mép cười.
“Thấy chưa? Tên anh ấy là Buddy.”
“Hài hước đấy Harold.”
“Buddy” là thành viên của một hội được gọi là Bàn tay Hắc ám – một hội không cho phép thu nhận thành viên trừ khi họ đạt các yêu cầu tối thiểu là có công việc Đạo tặc cấp 5 và kỹ năng “Tàng hình” cấp 2. Ta có thể hiểu đơn giản rằng cái hội này là một hang ổ của lũ trộm, gián điệp và sát thủ. Nó khiến Mark tự hỏi rằng tại sao nó còn có hợp pháp hay không. Mà mặc cho người dân có bàn tán nghi ngờ như thế nào đi nữa thì cái hội này hoàn toàn hợp pháp. Những dịch vụ nó cung cấp luôn nằm ở mức những thứ có nhu cầu cao nhất. Vì một Đạo tặc có thể dễ dàng vô hiệu hóa lẫn đặt bẫy, phá khóa, đi trinh sát phía trước và loại bỏ những con quái vật khó nhằm hay nói chung là làm tất cả mọi việc cần thiết trong một ngục tối. Ngay cả trong nhiều tình huống chiến đấu, họ cũng có thể trở thành những đồng minh đáng tin cậy bằng cách khiến đối thủ phân tâm với những thứ như: bom khói, dao độc, dao ném, hay bất cứ công cụ và thủ thuật hèn hạ nào khác.
Buddy còn là một trong số tân binh đầy triển vọng. Anh ta là một Đạo tặc cấp 21 và Nhà giả kim cấp 6. Mặc dù việc chọn một công việc thủ công làm công việc phụ là một lựa chọn khá lạ nhưng với khả năng tự pha chế thuốc và độc dược, anh ta đã đạt được khá nhiều lợi ích. Thêm vào đó, Công việc Nhà giả kim và kỹ năng của nó giúp nâng cao các chỉ số mà một Đạo tặc có thể vận dụng tốt nhất như khéo léo (DEX), khả năng nhận thức (PER) và đôi khi là một chút sức bền (END). Dù nhược điểm chung của công việc thủ công luôn là tốn rất nhiều thời gian để luyện tập thì nó vẫn là một công việc phù hợp với công việc chính của Buddy.
Mà dẹp trạng thái của anh ta của một bên đã, ta hãy xem xét đến phần khác nào. Đầu tiên là về bộ đồ bằng da bó sát tay, chân, mông và đùi anh ta, chỉ cần nhìn qua thôi thì ta cũng biết bộ đồ này sẽ không thể thực sự chặn được một đòn tấn công nào cả nhưng anh ta là một đạo tặc, việc để bị đánh trúng là không có trong từ điển của anh. Vì thế bộ đồ này được thiết kế để khuếch đại chỉ số AGI, giúp anh ta có thể dễ dàng tránh và né các đòn tấn công tốt hơn là việc chặn và đổi hướng. Tiếp theo là đầu anh ta, thứ đang bị hoàn toàn bị che dấu bởi một cái mũ trùm và mặt nạ che kín tất cả chi tiết trừ đôi mắt sắc bén và đôi tai nhạy bén. Mặc dù việc để lộ tai không giúp gì nhiều trong việc cải thiện thính giác cả, anh ta làm vậy là để chứng minh bản thân không phải là một Elf. Buddy vốn không hề phân biệt đối xử hay gì cả mà chính anh còn là một fan chân chính của các nữ Elf nhưng phần lớn khách hàng của anh ta thì không phải những người như vậy. Việc để lộ đôi tai cho những khách hàng đó nhìn thấy sẽ khiến họ tin tưởng hơn vào đạo tặc đã thuê.
Nhưng điều khó chịu nhất mà làm phiền Mark nãy giờ chính là tính cách của tên đạo tặc này. Họ đang ở đây, giữa một khu rừng và săn một con quái vật nguy hiểm nhưng cái tên mờ ám đó đang làm cái méo gì thế?
“Tôi có thể là một tên trộm danh dự, nhưng tôi tin rằng chính đôi mắt sau thẳm đó đã đánh cắp mất trái tim tôi rồi!”
Anh ta đã dành nửa giờ vừa qua để tán tỉnh thành viên nữ duy nhất trong nhóm – nữ phù thủy (Witch) Xera.
“Ồ cảm ơn anh, điều đó thật ngọt ngào!” Cô ấy trả lời trong khi hơi đỏ mặt.
Và cô cũng không cần phải diễn với cái tên đó đâu, Mark hét ầm lên trong đầu mình. Lúc đầu anh ta còn cố nhắc nhở nhưng giờ thì anh từ bỏ. Anh ta thở dài lần nữa vì trong mắt anh, Xera cũng là một vấn đề khác.
Cái cách mà đôi mắt đỏ sâu thẳm đó liếc nhìn mọi thứ xung quanh trong khi cái miệng đang há hốc đã chứng mình rằng cô sở hữu một tính cách ngây thơ vô số tội. Khuôn mặt xinh đẹp đi kèm với mái tóc đèn dài tạo nên những điểm quyễn rũ không thể chỗi cãi được. Cô mặc một bộ y phục dài chạm đất màu xanh dương làm từ chất liệu vải nhẹ để lộ vai và lưng trần, trong khi tay áo rộng chạy dọc theo chiều dài cánh tay.
Và cuối cùng, điều nguy hiểm nhất trong tất cả. Ngực của cô ấy quá lớn, phải nói rằng nó lớn gần bằng đầu cô và rung rinh theo mỗi bước chân. Chúng ép mạnh vào lớp áo mỏng được xẻ sâu như thể chúng sẽ xé rách nó từ bên trong. Nếu một người mà còn soi kỹ thì họ có thể thấy được đường viền tinh tế đến từ núm vú của cô.
Nói tóm lại cô chẳng khác gì một “người con gái đứng đường”. Ngoại hình và hành vi của cô ấy chả giống gì với việc bản thân là một Warlock cấp 27 như tuyên bố cả. Mark thực sự là muốn làm rõ chuyện đó nhưng anh cũng biết rõ một điều. Mọi người ở đây đều đã nộp một kết quả thẩm định hạn chế để có thể chứng minh đủ điều kiện tham gia vào nhiệm vụ này. Việc đặt câu hỏi cho cấp trên của anh chả khác gì với việc tự mình nhận việc dọn vệ sinh một tuần là mấy.
Ít nhất thì thành viên cuối cùng trong nhóm kia là một người bình thường. Kross là một Linh mục (Priest) cấp 21 với dáng người chắc nịch, không có công việc phụ. Khoác trên mình chiếc áo chàng trắng với những đường thêu tinh tế ở quanh cổ tay, trước ngực và thắt lưng – trang phục đặc trưng của những người phục vụ cho các vị thần. Ngoài ra, ông ta sở hữu một bộ râu ria dày cộm nhưng trang nghiêm kéo dài xuống tận bụng. Cái đầu hói của ông ta thì dường như đang lấp lánh một cách bất thường dưới ánh mặt trời. Thân hình vạm vỡ của ông chứng minh rằng cái chùy thép được treo trên hông không phải chỉ để trưng.
Nhưng ông ta vẫn có một số điểm trừ. Kross là một người lùn. Và như bao người lùn khác, việc đồng hành cùng ông ta có hai vấn đề. Một là ông ta quá lùn, đôi chân mập mạp đó khiến ông gặp khá nhiều khó khăn trong việc theo kịp người khác và ông gần như phải chạy liên tục theo sau họ. Và vấn đề thứ hai là người lùn khó mà có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của rượu, Kross cũng chả khác gì cả. Ông thỉnh thoảng sẽ lôi ra một cái bầu rượu từ trong áo choàng và làm một ngụm. Nhưng điều đó vẫn khá ổn, người lùn sở hữu một thể chất khá tốt và phải cần nhiều hơn một bầu rượu mới khiến họ say. Nếu xem xét tổng thể mọi thứ, thì kẻ nguyện rượu này còn tốt hơn nhiều so với tên đạo tặc không đáng tin và phù thủy thẩn thơ kia.
Và ngay khi Mark bắt lầu lấy lại được sự tập trung về con đường phía trước thì một tiếng hét “Không!” xấu hổ vang lên từ Xera và theo sau đó là một tiếng tát và tiếng la đau đớn của Buddy.
“Tôi không thể làm chuyện đó với anh!” Xera tiếp tục trong khi che mặt bằng cả hai tay. Có vẻ như Buddy đã cố đẩy vận may của mình đi quá xa.
“Mấy người có thôi đi không! Đây là lãnh thổ của kẻ thù đó!” Mark hét lên. Anh ta không thể chịu đựng được nữa rồi.
Đây mà là loại cư xử bình thường của những nhà thám hiểm khi đi phiêu lưu ư? Vâng, đúng là vậy đó. Ít nhiều đây là cách mà họ cư xử. Nhưng một lính canh bình thường sống tại một một nơi yên bình như Monotal thì khó mà có thể biết đến được sự căng thẳng khi bạn tiếp cận đến cấp 30. Nếu họ mà không xả hơi thường như vậy thì họ sẽ nổi điên mất.
“Thế thì có vấn đề gì chứ?” Buddy nói trong khi xoa má. Sức mạnh được đặt sau cú tát đó thực sự mạnh hơn anh ta tưởng. “Để anh biết thì tôi vẫn luôn để mắt tới mọi việc xung quanh.”
“Như thể anh sẽ làm vậy à!?” Mark hét lên lần nữa.
“Haaah” Tên đạo tặc thở dài. Đây chính là lý do anh ta ghét làm việc với thường dân. “Được rồi, để tôi chứng minh vậy.” Anh lấy ra một cái dao ném nhỏ từ thắt lưng và phi nó vào một góc trên bên phải. Nó cắt xuyên qua không khí mà không tạo ra âm thanh nào trước khi đâm vào thứ gì đó trên cành cây. Sau đó, anh ta kéo lại cái dao đang găm vào một con sóc nâu nhỏ bằng một sợi dây thép gần như vô hình.
“Khả năng nhận thức của tôi thực sự khá tốt đó, thấy chưa? Tai tôi cũng có thể dễ dàng phát hiện ra bất cứ cái gì cố gắng lén lút theo chúng ta. Thậm chí chúng còn có thể đánh bại được cả kỹ năng “Lén Lút” cấp 4 đó!”
Mark chớp mắt vài lần trong khi cố gắng xử lý thông tin. Người đàn ông kia đã phi trúng một sinh vật nhỏ cách họ 20 mét mà gần như chả cần nhìn. “Cheh” anh tặc lưỡi. “Được rồi. Anh thắng. Chỉ cần... hạ nhỏ giọng xuống được không?”. Harold thực sự cũng không mong đợi điều này vì anh cũng khá bất ngờ. Còn Kross thì đang mải uống rượu nên ông đã bỏ lỡ hoàn toàn màn thể hiện nhỏ.
Nhưng Xera lại có một quan điểm khác khi xem nó. “Sinh vật nhỏ bé tội nghiệp!” Cô rên rỉ. “Sao anh nỡ làm vậy!? Này ông kia, tên lùn! Ông là một Linh mục phải không? Ông có thể chữa cho anh bạn nhỏ tội nghiệp này chứ?
Người lùn giật mình bỏ bầu rượu xuống. “Huh!? Cái gì? Ai cơ? Oh một con sóc! Đó là bữa trưa của chúng ta phải không? Làm tốt lắm nhóc!”
“Không có gì ông già” Đạo tặc trả lời với chút thích thú. “Nhưng bữa trưa sẽ phải để sau. Tôi ngửi thấy mùi máu!”
“Thì nó nằm trên tay cậu đó thôi chứ đâu!?”
“Không, không phải từ cái này” Đạo tặc nói trước khi quăng cái xác sóc xuống mặt đất. “Máu quái vật. Đến từ phía đông. Theo suy đoán của tôi thì nó cách chúng ta khoảng 500 mét”. Anh chỉ tay về phía một hàng cây bên trái và tiếp tục nói “Và nhìn này, có một số dấu vết kỳ lạ ở trên những cái cây kia. Giống như có thứ gì đó đã cố gắng cắn chúng vậy!”
Cả nhóm nhìn về phía hàng cây được đề cập. Một thứ gì đó đã phớt lờ đi độ cứng của cây và đã thực sự thành công trong việc khoét một mảng lớn từ cái thân cây dày. Và đánh giá từ dấu hiệu để lại không khó để nói rằng đó là do vết răng cắn.
“Chúng ta có nên bắn pháo hiệu?”
“Chưa được Kross, chúng ta cần phải xác định bằng mắt trước đã!” Mark đáp lại. Cả anh lẫn Harold bắt đầu rút vũ khí ra và chuẩn bị khiên. “Chuẩn bị sẵn vũ khí đi! Chúng ta sẽ qua đó kiểm tra!”
Buddy rút đôi dao găm khỏi vỏ được treo tại thắt lưng mình Sau đó anh lấy một cái lọ nhỏ từ cái túi bên hông và bôi chất lỏng xanh nhớt nhát lên hai lưỡi dao sắc. Biểu hiện lơ đãng bình thường của Xera nhanh chóng trở thành một sự tập trung bất thường. Biến cô ấy thành một con người gần như khác hoàn toàn. Cô vươn tay và lấy ra cái trượng gỗ nặng nề ra khỏi cái đai da và nắm chặt nó bằng cả hai tay.
Đôi mắt sắc sảo của đạo tặc nhìn lên cái trượng đó. Đầu trên của nó có hình dạng giống hệt với chữ “c” và có một viên pha lê màu tím trôi nổi ở vùng trung tâm. Trông nó khá lạ mắt và đắt. Tại sao anh không thể để ý tới nó sớm hơn? À thì vì tại nó nằm sau lưng Xera mà trong khi cặp ngực đầy khiêu gợi của cô ấy lại ở phía trước chứ sao!
Kross thì cầm một cái chùy trong tay phải và tay trái của ông đút vào áo trong áo choàng. Nhưng lần này thay vì rút ra một bầu rượu thì đó là một cuốn sách nhỏ màu đen – một cuốn Kinh Thái Dương. Ông quỳ xuống và đặt nó chạm vào trán mình rồi thì thầm điều gì đó trước khi kết thúc lời nguyện với “Phước lành Thái dương”. Khiến mọi người có mặt ở đây đều tỏa ra một ánh sáng vàng nhạt trong vài giây.
[ Bạn đang chịu tác động của “Phước lành Thái dương”. HP Tối Đa +90.
Hiệu ứng sẽ kéo dài trong 60 phút hoặc cho đến khi nó bị ghi đè bởi một Phước lành khác.]
“Fiuuuu!” Buddy huýt sáo “Không tệ đâu ông già”. Dựa trên những con số này, anh có thể đoán rằng Kross sở hữu kỹ năng “Cầu nguyện” cấp 6. “Thật khó có thể tin được rằng linh mục sùng đạo nhất mà tôi từng gặp lại là một tên nghiện rượu.”
Trò đùa nhẹ nhàng của anh không tạo được nhiều dấu ấn lắm. Trong khi người lùn này không có được lợi ích đến từ công việc phụ thì việc cống hiến hết mình cho vị thần của ông cũng đã tạo nên giá trị cho chính nó. Chẳng hạn như việc có thể tập trung vào việc nâng cao một kỹ năng quan trọng chẳng hạn. Ngoài ra còn chưa kể đến việc có được một Đặc quyền với hiệu ứng mạnh mẽ nếu ông đạt được cấp 25 công việc Linh mục mà không có công việc phụ.
“Không có kinh thánh nào nói rằng Linh mục không thể thưởng thức đồ uống cả, nhóc à!”
Buddy nhếch mép cười. Anh ta thực sự không phải là kẻ sùng đạo nhưng nếu anh phải thừa nhận thì vị thần yêu thích nhất của anh là Thái Dương Thần Solus. Những giáo sĩ của vị thần này luôn là những người vui tính nhất. Và chưa kể đến việc những nữ tu sĩ tôn thờ ông dường như luôn có bộ ngực vĩ đại.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất, nhóm 5 người lại tiếp tục băng qua khu rừng rậm rạp. Họ cẩn thận di chuyển giữa những cái cây và bụi dậm, theo dõi sát mọi thứ mà một con Mimic có thể ngụy trang thành. Ngay cả khi nó là một Shapeshifter, nó cũng không thể thu nhỏ bản thân hoặc thay đổi cơ thể hình chữ nhật của nó quá nhiều được và điều này áp dụng cho cả loài Hạ cấp lẫn Cao cấp. Tuy nhiên, nó vẫn có thể dễ dàng thay đổi bề mặt bản thân nên trên đường đi, họ đã đâm và tấn công bất cứ tảng đá nào đáng nghi, hai thân cây đổ và một cái gốc. Họ đi theo dấu của những thân cây bị gặm và cành cây bị gãy.
Buddy cảm thấy một cảm giác kỳ quặc và quyết định nói lên lo lắng của bản thân.
“Tôi nghĩ mục tiêu đang nhử chúng ta vào bẫy. Các dấu vết này quá rõ ràng.”
“Aye. Vậy là mục tiêu của chúng ta thông minh hơn bình thường à?”
“Nó vẫn là một con Mimic thôi!” Xera nói trong khi trèo qua một sườn dốc nhỏ. “Cho dù nó có thông minh gấp 10 lần đi chăng nữa thì nó vẫn là một tên đần độn mà thôi!”
Harold quyết định chen vào. “Cô nói đúng nhưng tôi đồng ý với Buddy. Lối đi này quá đáng ngờ!”
Cả nhóm quyết định tiến lên cẩn thận hơn, họ chú ý đến từng bước đi và dáng điệu của nhau. Sau khoảng 10 phút di chuyển chậm chạp như sên bò, họ cuối cùng cũng đến một khoảng trống. Và thay vì là một bãi cỏ tự nhiên thì có vẻ như thứ gì đó đã chặt hết cây trong vùng lân cận và biến chúng thành khoảng 20 túp lều nhỏ.
“Lũ Goblin” Đạo tặc thì thầm. Goblin là loài quái vật trông khá giống với một đứa trẻ tầm 10 đến 11 tuổi. Chúng sở hữu làn da màu xanh, dáng hình xương xẩu, cằm, mũi và tai chúng đặc biệt dài. Thông thường Goblin có cấp độ nằm từ khoảng 10 đến 15, nhưng với cơ thể yếu ớt của bản thân, thì sức mạnh thực sự của chúng cũng chỉ ngang với quái vật cấp 8, 9 mặc cho cấp độ thực sự. Nhưng Goblin cũng không bao giờ đánh kiểu một với một mà chúng thường tấn công với số lượng lớn và thường đi lang thang với nhóm hàng chục hay thậm chí hàng trăm. Chúng thường tạo ra những ngôi làng như thế này để tạo chỗ sinh sống và sinh sản như sâu bọ.
Nhưng ngôi làng này đã bị hủy diệt.
“Cái đéo gì thế này?” Mark bị sốc và cho ra một lời chửi thề theo phản xạ. Khung cảnh mở ra trước mắt anh quá quen thuộc. Máu phủ khắp mọi nơi, sơn đỏ các bức tường của các căn lều tồi tàn. Những mảnh thịt Goblin rải rác khắp mọi nơi cùng những đống tro xám vương vãi xung quanh. Nhưng còn một vấn đề áp đảo mọi thứ khác mà anh ngay lập tức nhận ra. Không có cái xác nào bị bỏ lại cả. Nơi này gần như giống hệt với cảnh tượng mà anh thấy trong ngục tối chiết tiệt đó. Có vẻ như chính con quái vật này đã không chỉ tái tạo lại mà còn đã vượt xa chiến tích của bản thân trong quá khứ.
Vì có vẻ như vị “thủ lĩnh danh dự” của họ còn đang nhìn chằm chằm vào hiện trường còn lại, Buddy quyết định chịu trách nhiệm. “Mọi người nghĩ nó có ở đây không? Có vẻ như có khá nhiều thùng và hủ tại đây này.”
“Đúng vậy!” Kross gật đầu “Những đống gỗ quanh bếp trại cũng khá đáng ngờ. Nó cũng có thể trong các túp lều.”
“Tôi có ý này. Tôi sẽ hun khói đuổi nó ra ngoài!” Xera gợi ý.
“Chả phải làm vậy sẽ khá tốn MP sao? Phép thuật Ruin khá là tốn kém đúng không!?”
“Đúng vậy nhưng tôi sẽ ổn thôi Harold. Cho anh biết điều này, tôi có hơn 1000MP đấy!”
Nhóm đàn ông chia sẻ với nhau vài ánh nhìn rồi gật đầu với Xera. Họ ngay lập tức di chuyển đến gần ngôi làng theo đội hình mà không mất cảnh giác. Và khi đến gần rìa làng, Xera ra hiệu cho họ dừng lại. Nữ phù thủy giữ trượng của mình hướng lên trời và nhắm mắt lại rồi bắt đầu niệm chú.
“Không có nơi nào để trốn! Không có nơi nào để chạy! Ngôi làng này sẽ cháy như ở trong lòng mặt trời!”
Cô hô vang một cách rõ ràng và có chủ đích, giọng cô vang vọng một cách không tự nhiên.
“Với niềm hoan hỉ vô tận, ta kêu gọi ngươi!”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng những người còn lại, họ có linh cảm không hề tốt về chuyện này.
“INFERNO!” Cố hét lên hết sức. Một cơn bão lớn của ngọn lửa nóng đỏ xuất hiện từ hư không và quét qua làng yêu tinh. Nó có đường kính ít nhất là 10 mét và cao 5 mét. Nó chỉ kéo dài vài dây nhưng nó đủ để đốt chụi ngôi làng.
Một nụ cười rộng xuất hiện trên khuôn mặt của Xera. Nó rộng đến nỗi dường như quai hàm cô sắp rơi ra.
“Kuhihihihihi” cô cười khúc kích rồi đến “Huhuhuhuhuhuhu. HAHAHAHAHA! AAAH HAH HAH HAH HAH HAH!!”
Cô dang tay ra và thực hiện một nụ cười 4 giai đoạn đầy điên rồ. Đôi mắt cô nhìn đăm đăm một cách điên cuồng khi hướng về ngọn lửa đang tàn phá những túp lều gỗ và đốt trụi mọi thứ.
Phần còn lại của nhóm chỉ nghĩ “Ahh, nó đây rồi!” trong đầu mình. Họ không biết tại sao hay làm thế nào nhưng trong đầu tất cả bọn họ đều đã ngầm đặt ra quy tắc là không bao giờ chọc điên nữ Caster này. Điều này có thể coi đặc biệt đúng với các kiểu công việc công kích như Phù thủy. Trong trường hợp của Xera, rõ ràng cô có một vài ám ảnh với ngọn lửa đang cháy phập phùng kia. Cái cách mà cô lẩm bẩm như vừa rồi cho thấy rõ việc bản thân cô đã hoàn toàn quên đi môi trường xung quanh như thế nào. Đây là một thói xấu vô cùng nghiêm trọng có thể khiến cô chết một ngày nào đó.
“Cúi xuống!” Buddy hét lên. Khiến mọi người trừ người phụ nữ đang cười nhanh chóng nằm xuống đất. Một khối vật chất hắc ám bay ngang qua họ, theo đúng cái hướng mà đầu của vị linh mục đã ở trước đó nửa giây. Nó tiếp tục bay thêm vài mét rồi biến vào hư vô như chưa từng tồn tại.
“Bảo hộ! (Aegis)” Kross hét lên. Một bong bóng trong suốt tỏa ánh vàng nhạt được tạo ra một cách vội vã bao quanh nhóm chặn đứng khối cầu bóng tối thứ hai. Tuy nó có thể đẩy lùi được phép thuật kia nhưng chính bản thân cái rào chắn này không thể chịu được thêm nữa và tan vỡ.
Buddy nhận ra đó là phép “Ảnh cầu”. Anh lùi lại vài bước và hét lên “Nó là một Warlock” với đồng đội của mình trong khi vung cánh tay phải anh ta đang kẹp 3 con dao găm giữa các ngón. Tên đạo tặc này ném chúng về một cái cây đặc biệt cách đó khoảng 20 mét, với đích đến là một đống lá phủ khá dày. Các giác quan được tăng cường của anh đã xác nhận đó chính là nguồn gốc của hai “Ảnh cầu” vừa rồi.
Và ngay lập tức để đáp lại mối nguy đang đến, đống lá tách mình ra tiết lộ những cái răng sắc như dao găm kèm theo cái lưỡi đỏ chót. Cái miệng đang mở to này nhanh chóng nuốt chửng lấy ba con dao dang bay về phía nó như thể đó là một bữa ăn vặt vậy!
“Kishaaaaaaa...!” Mimic rít lên. Vì nó đã bị phát hiện nên việc ngụy trang bằng lá cây của nó đã trở nên vô dụng. Nó nhảy xuống từ cành cây đang ngồi và đáp xuống đất bằng hình dạng bình thường của bản thân – một chiếc rương gỗ với sáu cái chân nhện và 3 cái xúc tu được trang bị kiếm sắt.
Khi xác nhận được mục tiêu, Mark nhanh chóng lấy ra pháo hiệu. Anh nhắm nó lên bầu trời và kéo sợi dây. Kéo theo sau là một tiếng nổ và ánh sáng chói lóa khi pháo hoa đỏ rực được bắn ra gào thét trên bầu trời xanh.
Chắc chắn rằng tín hiệu đã được gửi, anh cấp tốc chuyển lại sự chú ý của bản thân về phía con quái vật để ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh ta đã bị cái gì đó nhỏ và sắc lướt qua, để lại một vết xước nông trên má mình.
[ Bạn đã bị một vết xước nhỏ. HP -2.
Bạn đã bị đầu độc. HP -20.
Chuyển động của bạn đã trở nên nặng nề do chất độc.]
Buddy, người đã tách mình ra xa khỏi hai chiến binh phía trước, toát mồi hôi lạnh khi nhận ra thứ bị ném lướt qua Mark chính là con dao tẩm độc của anh ta. Chính xác hơn thì đó là một trong ba con dao mà anh đã ném vào Mimic ngay trước đó. Anh ta không biết làm thế nào mà con quái vật này có thể bắt được chúng bằng miệng mình và ném chúng trở lại với tốc độ ngang ngửa bản thân anh. Nhưng anh biết nếu Mimic mà ngắm kỹ hơn thì giờ Mark sẽ là một cái xác không hồn có cái cán dao cắm ngay hốc mắt rồi.
Buddy không phải là một kẻ mộ đạo nhưng anh vẫn thầm cầu nguyện với bất cứ vị thần nào đang lắng nghe.
“LÀM ƠN HÃY ĐỂ HỖ TRỢ ĐẾN ĐÂY KỊP LÚC!”