Ero Manga Sensei: Imouto to Akazu no Ma

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ khi tôi bắt đầu hẹn hò với Sagiri, nhà Izumi cũng có xảy ra vài thay đổi.

Trước hết là Elf với Muramasa-senpai đều quay về nhà, không sống cùng bọn tôi nữa. Bất ngờ là – họ còn không đến chơi nữa cơ.

Gần đây toàn sống chung, nên nói thật cũng thấy hơi buồn.

Ngoài ra, về vụ cả hai đều không can thiệp chúng tôi, Sagiri cho ý kiến là:

“…Đáng nghi.”

Nó có vẻ rất cảnh giác, nhưng tôi nghĩ pha này chỉ là lo vớ vẩn thôi.

Lý do của Elf là hạn chót bản thảo cậu ta cũng gần đến rồi, senpai cũng bảo là bận việc. Cả hai đã giúp tôi rất nhiều trong lúc nguy nan, nên thật sự là nợ họ nhiều lắm

Tôi thật lòng nghĩ vậy đấy.

Ngoài ra, một thay đổi khác là Kyouka-san

Tôi định nói cho cô ấy biết ngay về vụ của mình và Sagiri, nhưng mà --

“Xin lỗi, Masamune. Mấy ngày tới chắc cô không về được –“

Cố ấy có nói với tôi như vậy, lý do là “bận công việc”. Mà cụ thể công việc của cô là gì nhỉ? Chả nhớ nữa.

Tóm lại là trước mắt cũng chả có thể nói cho cô được.

Nói cách khác, giờ trong nhà chỉ còn anh em bọn tôi và Makina-san thôi.

Một ngày nọ, kim đồng hồ vừa điểm 14 giờ…

“Masamune-san Masamune-san Masamune-san Masamune-san!!”

Makina-san vừa réo tên tôi vừa lao vào phòng.

Cho phép tôi giới thiệu lại.

Aoi Makina – tác giả kịch bản của anime Sekaimo.

Từ lúc được Elf bồi bổ toàn món ngon, giờ cơ thể chị ta cũng ngon mắt hơn, có điều tính cách vẫn tệ như trước

“Masamune-san! Có chuyện khủng khiếp rồi!”

Mỗi lần nhìn bộ ngực vĩ đại kia tôi lại có cảm giác muốn lấy tay bóp bóp một chút.

“Makina-san? Sao thế? Từ sáng đến giờ chả thấy đâu….”

Tôi đưa cho chị ta một cái khăn tay:

“Em đoán là chị đứng lên bàn cân và nhận ra sự thật khủng khiếp rồi hả?”

“Đúng thế, chị lên cân rồi --- không đúng! Đừng có nói chuyện cân nặng của con gái!!!”

“Nói thật, em rất mong sức khỏe của chị không vì sống ở nhà em mà đi xuống, chị chịu khó giảm cân được không?”

“Gì mà thẳng tuột thế….Cả hai đứa thật là ác với chị!”

Makina-san khóc hu hu, xem ra bị ảnh hưởng cũng không nhẹ.

Sự thật là tuy chị ấy có thể được gọi là “nở nang” nhưng không lại bị béo.

Tôi quay lại chủ đề lúc nãy:

“Thế lý do của chị là làm sao?”

“Anime mùa xuân! Anime mùa xuân đó!”

Giờ này còn là mùa hè mà mùa xuân cái gì?

“Mùa xuân? Là lúc Sekaimo lên sóng nhỉ?”

“Đúng! Chị phải dùng Sekaimo để đè bẹp một cái anime khác.”

Có nói thật.

“Đừng có lấy tác phẩm của bọn em để đấu đá lẫn nhau.”

“Từ chối! Mục tiêu của chị là làm cho cô ta khóc hu hu.”

Chị mấy tuổi rồi đấy?

…Mà thôi, không quan trọng.

Chúng tôi cũng chỉ đùa với nhau thôi mà. Mục đích của Makina-san thì tôi biết lâu rồi, từ hồi đến nhà chị ấy cơ.

“Chị làm gì thì làm miễn đừng anh hưởng đến mục tiêu chung là được.”

“Không cần chú em phải nhắc cái đó!”

Makina-san giơ nắm đấm lên, khí thế mười phần.

Tôi. Sagiri. Đạo diễn. Makina-san. Các thành viên khác nữa. Mỗi người đều góp sức chế tạo anime.

Có điều mỗi người lại có một động lực riêng của mình.

Có người muốn thấy em gái mỉm cười. Người khác lại muốn thắng được đối thủ cạnh tranh

Và có lẽ -- có người chỉ muốn có tác phẩm để mình nổi bật hơn mà thôi.

Mỗi người có ước mơ, hoài bão riêng. Nhưng tất cả đều ra sức vì mục tiêu chung

Vì thế, cho dù mỗi người một khác, chúng tôi đã thành đồng nghiệp của nhau.

Mục tiêu khác nhau cũng không sao. Không vấn đề gì.

Chỉ cần tất cả chung sức chung lòng làm anime thôi là được rồi.

Tôi thật lòng nghĩ như thế.

“Còn nữa cơ!”

Makina-san nói tiếp:

“Hôm nay chị vừa đi gặp cô ta, vừa để thông báo vừa để đi theo dõi xem làm ăn thế nào.”

“Thế?”

Cả tôi, Elf lẫn Muramasa-senpai đều làm trò này rồi mà.

Makina-san đáp:

“Kinh dị lắm!”

Có trời mới hiểu được một câu cộc lốc thế này. Nhưng biểu hiện này thì…

“Ý chị là nó 「 rất tốt 」 hả?”

“Ừ! Còn hơn chị tưởng nữa! Bọn chị vừa ăn vừa nói, người ta còn khoe khoang nữa chứ! Nào là thành viên tài năng, nào là tác phẩm nổi tiếng, ừm, cái gì mà lửa cháy gì đó, tác phẩm của Elf ấy?”

“The Flame of Dark Elf?”

“Ừ, nó đấy! Cô ta làm anime cho bộ này!”

“Xem ra có vẻ sẽ là bộ hay đấy.”

Chắc cũng sẽ thành công thôi. Tác phẩm gốc hay như thế cơ mà, giờ lại có đội ngũ chế tác tài năng nữa. Tha hồ mà biến trí tưởng tượng của người đọc thành hiện thực nhé.

“Em thấy thích rồi đấy. Chắc đi mua đọc thử phát.”

“Đấy là kẻ địch!”

Makina-san tung một cú chặt đúng kiểu Edomondo Honda vào mặt tôi.

“Đau! Chị làm cái gì thế!?”

“Đừng có ca ngợi kẻ địch!”

“Kẻ địch của chị chứ có phải của em đâu.”

Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng các tác giả khác không phải đối thủ của tôi. Tuy bọn tôi có cạnh tranh nhau thật, nhưng mục tiêu của mỗi người mỗi khác mà. Tôi không rảnh đến mức đi đấu khẩu với tác giả đồng nghiệp đâu.

Ngược lại, nếu có người như Elf hay Muramasa-senpai ngăn cản thì tôi sẽ toàn lực đối chọi với họ.

Tóm lại, tôi hy vọng ngay cả “tác phẩm của đối thủ cũng thành công”. Cứ có truyện hay để đọc là tốt rồi.

Tôi thực sự nghĩ rằng nếu mình ghét một câu truyện nào đó, bản thân sẽ không thể tận hưởng nó được. Về điểm này hoàn toàn trái ngược với Makina-san.

“Khó chĩu vồn…..trông cô ta dương dương tự đắc mà phát ghét ~~!! Chị phải tìm cách xử lý cô ta mới! Xem có cách nào chơi xỏ được không….!”

Cộng sự đáng tin cậy lại hóa ra là loại người như thế đấy. Thật đáng buồn.

Makina-san tỏa ra hắc khí, lườm tôi:

“Kịch bản lại do chính tác giả gốc viết nữa chứ, hay ơi là hay! Thành viên toàn là dân chuyên nghiệp, chị ghen chết đi được!”

Nếu nói đến mức này thì chắc bên kia cũng giỏi thật rồi. Đội ngũ tài năng, tác giả cũng ra tay. Xem ra sẽ là kình địch đấy.

“Cô ta nói kịch bản đã xong hết rồi! Mà bọn nó là anime mùa xuân cơ mà!”

“Viết thế tính là nhanh à?”

Tôi chả biết thế là nhanh hay chậm nữa.

“Cực ~~ kỳ ~~ nhanh! Bình thường phải đến mùa đông chị mới viết được đến chừng đó.”

“Và tốc độ đó thì coi là…?”

“Bình thường! Tốc độ ấy là bình thường! Đừng có nhìn chị với ánh mắt 「 tại chị viết chậm như rùa bò 」 thế!”

Coi như là mùa đông thì nó là tháng mười một hay tháng hai? Có hẳn ba tháng khác biệt đấy nhé.

Tôi cũng đoán chị ta sẽ đáp thế nào rồi, nhưng mà…không phải lo.

Bời vì…

“Vì thế, Masamune, xin lỗi nhé, nhưng chị sẽ cắm chốt ở công ty đây! Chị phải đánh bại cô ta với tư cách một tác giả kịch bản.”

Giờ thì đã nhiệt tình làm việc rồi đấy.

Chị ta cũng không làm một mình được – cố đến mấy cũng không được. Nhưng không sao, cũng chả ai bắt chị ta làm một mình hết.

“Nhà này cũng sướng thật. Có cơm ngon mỗi ngày, phòng ốc sạch sẽ, lại có người hầu kẻ hạ.”

Đúng kiểu hikikomori đấy

Sau đó, chị ta nghiêm giọng:

“Hơn nữa, ở đây chị còn có bao nhiêu là động lực làm việc nữa. Bao nhiều là cảm hứng sáng tạo cứ ào ào đến. Giờ chỉ cần cẩn thận viết ra là được.”

“Makina-san…”

“Ờm, đừng có nói kiểu 「 gặp lại sau 」 nhé. Nghe thế buồn lắm.”

Chị ta quay đi, chuẩn bị bước ra khỏi phòng. Tôi gọi với theo:

“Em vừa cầu hôn Sagiri rồi.”

“HẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ?????”

Nhìn Makina-san nhảy dựng lên là đủ biết quả bom này nặng ký cỡ nào. Tiếc thật, suýt nữa làm được cú ra đi trông ngầu.

“Hà, giật mình không chị?”

“Suýt chết luôn! Thế là thế nào? Cầu hôn với Eromanga-sensei là thế nào? Hai đứa định kết hôn? Chả giống những gì chị biết gì cả à! Kể cho kỹ càng xem nào!”

Makina-san lao đến tóm cổ áo tôi hỏi dồn dập.

“Sao chị kêu là chị đã có đủ tư liệu rồi?”

“Đừng có ác khẩu như thế! Anh em kết hôn là chủ đề cực nóng luôn! Chị khoái vụ này vô cùng đấy!”

Hoàn toàn quên luôn việc bản thân vừa định ra đi chứ.

“Em, em sẽ nói, bỏ em ra đã.”

Nửa tiếng sau, sau khi tôi đã kể cho chị ta nghe toàn bộ đầu đuôi câu truyện.

Trước khi đi, Makina-san cười cười, nói:

“Không ngờ quà chia tay lại có món này…! Giờ không chỉ là chiến thắng của chị rồi…chị phải thắng vì cả hai đứa nữa.”

Cả hai đều chung mục đích, nhưng mỗi người lại có nhiệm vụ khác nhau.

“Chị đi trước nhé! Nếu tiến triển hay có gì thú vị mới mới thì nhớ báo cho chị đấy.”

Bây giờ là tháng tám. Còn tám tháng nữa là đến ngày anime Sekaimo được lên phim.

Bên trong căn phòng khóa kín, tôi nói với Sagiri về chuyện cả cô Kyouka và Makina-san sẽ tạm thời không đến nữa.

“ – Tức là hôm nay trở đi sẽ chỉ có anh em mình.”

“Vậy là…một mình.”

Sagiri đội mũ trùm kín đầu thì thầm. Cho dù mặt đối mặt, tôi nhận ra mắt nó đảo liên hồi, khó mà đoán được đang nghĩ gì.

Từ thái độ này, tôi đoán nó hơi – cô đơn, buồn bã?

Vì thế, bản thân quyết định giúp nó bớt cô đơn trước.

“Dạo này ở nhà cũng vui ghê ta. Mọi người quây quần ăn uống nói chuyện. Tự nhiên vắng hẳn thế này cũng thấy buồn.”

“…Ừm.”

Nó khẽ gật đầu. Tôi tiếp tục bằng giọng tươi tắn hết cỡ:

“Mà cũng không sao, lại giống như trước thôi mà. Bọn mình toàn sống cùng nhau.”

“Ừm…nhưng mà…”

Nó lắc đầu.

“Nhưng cái gì?”

“….Không có…như trước nữa….vì…bây giờ….hẹn hò…”

“À…”

Thảo nào mà nó trông cứ kỳ kỳ.

Trông hoàn toàn khác ấy chứ! Nhìn bờ môi của nó mà thấy như muốn mời chào…

“Lần đầu tiên…sống cùng nhau…kể từ lúc trở thành người yêu.”

“----------“

Tôi cảm thấy mình như bị sét đánh, khí huyết dâng trào.

Vừa cố ép mấy cái suy nghĩ không ổn xuống, tôi vừa cố trả lời:

“Ừm. Ừ đúng.”

“…Phải làm sao…”

“Làm sao?”

Em hỏi làm sao? Em hỏi anh? Ý em là muốn anh làm gì? Làm gì là làm gì?

“Thế…ý em là gì?”

“Bây giờ trong nhà chỉ có anh em mình, cũng nên thử một số thứ….”

“…..”

Cái này hơi có mùi rồi, tôi yên lặng không nói.

“…Em muốn thử cái đó.”

“Cái đó là cái gì?”

“…Luyện tập!”

Con bé nắm tay thành đấm, tràn đầy quyết tâm

“…Luyện tập…ực…”

Ở nhà một mình thế này thì luyện với tập cái gì? Tôi nuốt nước bọt chờ nó nói tiếp:

Con bé nói là:

“Có hai người ở nhà, em muốn…tập…ra khỏi phòng.”

“Hơ..”

“Tập để ra ngoài sống một cuộc sống bình thường…”

Đầu óc tôi lập tức thanh tỉnh trở lại.

“Hóa ra ý em là thế à…”

“Ừm. Chỉ còn tám tháng nữa là đến lúc anime lên sóng…nên em phải tập….sau đó, đến lúc giấc mơ của chúng mình thành hiện thực, mình sẽ….ra ngoài…”

“Hà…”

Thật sự là…món quà tuyệt nhất trên đời.

Hẹn hò trực tuyến cũng vui, nhưng chỉ nghĩ đến chuyện cùng Sagiri đi tắm suối nước nóng, đi bãi biển, đi công viên là sướng rồi.

Mang Sagiri ra khỏi phòng cùng xem anime là giấc mơ, nhưng vừa rồi là những gì sẽ xảy ra sau đó.

Trong khi tôi còn đang tìm cách thực hiện ước mơ, Sagiri đã còn đi xa hơn thế.

“Vậy để anh nghĩ xem những chỗ nào anh muốn dẫn em đi chơi.”

“Ừm! Trước hết phải hoàn thành anime đã.”

“Đúng thế.”

Chúng tôi muốn cùng nhau làm một anime thật hay. Chúng tôi muốn cùng xem với nhau. Muốn cùng ngồi cười đùa không lo nghĩ. Muốn quên hết mọi nỗi buồn.

Giấc mơ của chúng tôi bắt đầu như thế.

Chúng tôi sẽ dốc hết sức mình làm anime.

Chúng tôi sẽ cùng nhau luyện tập.

Tất cả đều có quan hệ với nhau

“Thế…làm sao đây?”

Sagiri hỏi lại lần nữa. Tôi đáp:

“Xem nào… 「 ra ngoài 」 ngay chắc hơi khó, hay thử 「 sinh hoạt bình thường 」 trước nhé.”

“Ừm.”

Hai mắt nó tỏa sáng. Thấy thế, tôi cũng giơ lên một ngón tay:

“Trước hết, lại đây.”

Tôi dẫn con bé ra phòng khách. Chỉ nhìn cảnh nó từ từ đi xuống cầu thang mà nước mắt đã muốn trào ra.

“…Anh, anh nhìn cái gì đấy?”

Nó bĩu môi ngượng ngùng. Tôi đáp:

“…Chỉ là, anh cảm động quá. Nhìn em ra khỏi phòng thế này…”

“Hơ? Em có phải động vật quý hiếm gì đâu? Em cũng xuống được rồi mà.”

“Nhưng đó là trường hợp đặc biệt. Khi mình sống cùng nhau, chỉ dịp đặc biệt em mới xuống mà thôi.”

Đã bao giờ nó đi lại trong nhà nhiều thế này đâu.

“…Em ra được khỏi phòng là tốt rồi” Tôi thở dài.

Mở cửa phòng khách, Sagiri bước vào.

“…Anh hạnh phúc đến thế cơ à?”

Tiếng mở cửa khiến tôi suýt nữa không nghe thấy những lời này của nó.

Chúng tôi đứng đối diện nhau trong phòng khách

“Bắt đầu tập luyện 「 sinh hoạt bình thường 」 nào.”

“Ừm! Thế em nên làm gì đây?”

“Cho anh xem cái 「 sinh hoạt bình thường 」 của em cái đã. Em cứ coi như anh không có ở đây là được.”

“Okay.”

“Ừm. Cứ tự nhiên nhé.”

“…Chỉ thế là đủ?” Nó chớp chớp mắt.

Tôi gật đầu.

“Ừm. Nhân tiện, anh cũng không cần biết em hành xử thế nào lúc anh không có mặt ở đây đâu.”

“……..Đồ biến thái.”

“Hả?”

Anh nói cái gì sai à?

“Thế lúc anh đi vắng em làm trò bậy bạ gì trong nhà?”

“Ý em không phải thế!” Nó đỏ mặt cãi

“Thế ý em là gì?”

Hỏi đến đây, đột nhiên nó ngoan ngoãn cúi đầu thì thầm:

“…Anh ra ngoài…em ở nhà tắm.”

“À…ra thế. Tắm rửa chứ gì.”

“Anh lại đang nghĩ đến chuyện gì kỳ cục nữa rồi!”

“Không không, không mà!”

Đừng có làm khó anh mà! Đương nhiên anh sẽ nghĩ mấy cái kỳ quái chứ!

Tôi ho nhẹ một tiếng, thay đổi chủ đề:

“Anh không cần em phải tắm cho anh xem. Nhưng tắm xong thì em làm gì?”

“Ừn…”

Nó suy nghĩ một lúc. Nghĩ mãi không được gì, nó ngồi hẳn xuống ghế trầm tư.

Một lúc lâu sau, Sagiri ngẩng lên:

“Ờ…lau dọn?”

“Ừm… thỉnh thoảng em cũng lau dọn giúp anh thì phải.”

Lắm hôm về nhà thấy lau dọn qua cũng ngạc nhiên lắm chứ. Có một dạo tôi còn lo lo không hiểu sao đồ đạc trong nhà cứ tự chuyển từ chỗ này sang chỗ khác.

“Sống cùng với Elf-chan rồi…em mới thấy….lau dọn như kiểu chả có tác dụng gì. Chả giúp được gì cho Masamune cả.”

Cũng…không sai. Sagiri có dọn hay không thì tôi vẫn cứ phải dọn dẹp hàng tuần, khối lượng việc nhà cũng vẫn thế mà thôi

“Anh vui lắm chứ. Cảm giác như là – à, Sagiri làm việc nhà thật là tốt quá –“

“…Em nghĩ đó là quan hệ giữa người lớn với trẻ con…không phải quan hệ ngang nhau.”

Nó nhìn thẳng vào mắt tôi:

“…Từ hôm nay chia việc nhà cùng làm đì.”

Giống như lúc có Elf ấy. Một mối quan hệ ngang bằng.

Tôi gật đầu.

“Được rồi. Nhờ em đấy.”

“Anh dạy em cách lau dọn cẩn thận đi.”

“Thoải mái thôi. Nhưng hôm nay anh đã dọn xong hết rồi, mai đi. Trước mắt, mình cùng nhau lau dọn đi.”

“Và nếu…có thể…dạy em nấu nướng.”

“Nấu ăn? Em muốn vào bếp à?”

“Em muốn….nấu cho bạn trai em ăn.”

Nó vừa liếc nhìn tôi vừa nói.

“…Được không?”

“Có gì mà không được! Anh sẽ dạy em tất cả những gì anh biết.”

“Tuyệt!”

Nó nắm tay ăn mừng thắng lợi nho nhỏ này.

“Thực ra…em muốn tự mình tập…rồi khiến anh bất ngờ.”

Nhưng ngoài tôi ra thì nó không thể gặp ai ở ngoài được. Elf hay Muramasa-senpai đều không thể.

“Thế là được rồi. Em hỏi là tốt. Nấu nướng cùng nhau vui mà.”

“Thật…à?”

“Ừm.”

Vì thế, tối đó chúng tôi quyết định ăn xong sẽ tập nấu nướng.

“Luyện tập sinh hoạt bình thường” – từng bước một bắt đầu.

“Thế lau dọn xong… làm gì?”

Nghe tôi hỏi, Sagiri đắc ý đáp lại:

“Tập thể dục.”

“Tập thể dục?”

Cái này…hơi bị bất ngờ thật.

“Tập thể dục…ý em là…vận động?”

“Đương nhiên rồi. Sao anh ngạc nhiên thế?”

“Vì em là Sagiri mà. Anh không thể tưởng tượng nổi em mà tập thể dục sẽ thế nào.”

“…Bất lịch sự.” Nó bĩu môi “Anh chả hiểu hikikomori gì cả.”

Nó lườn, nói tiếp:

“Tập thể dục là rất cần thiết để em có thể tiếp tục sống như một hikikomori.”

“Hơ?”

“Em toàn ru rú trong nhà, nếu không tập thể dục thì cơ thể sẽ càng lúc càng yếu.”

“Ai mà biết. anh có phải hikikomori đâu?”

“Đấy là thường thức! Anh phải nhớ kỹ đấy!”

Anh nhớ cái đó làm gì?

“Không chỉ hikikomori, họa sĩ cũng thế. Ai làm việc ở nhà mà không tập thể dục thì sớm muộn cũng mắc đủ bệnh.”

“Ví dụ?”

“Thì tiểu đường, đau nhức…”

“Tức là bệnh của dân công sở hả?”

Em mấy tuổi rồi đấy?

“Nhưng mà…mấy cái đó có quá sớm với em không?”

Anh thì không muốn phải lo mấy cái ấy đâu.

Con bé nhìn tôi đầy ẩn ý.

“Với cả, anh mà không vận động thì sẽ *thì thâm thì thầm*.”

Nghe không rõ lắm, nhưng cũng đoán được nó định nói gì. Chắc….đây mới là lý do thực sự khiến nó muốn tập thể dục.

Tôi cẩn thận nói:

“Anh hiểu rồi. Không tập là biến thành thế.”

“Đúng. Anh biến thành Makina đấy.”

Hơi bất lịch sự nhưng ý nó là sẽ “béo ú”. Với cả gần đây Makina-san cũng chả tốt lành gì nên tôi cũng kệ.

“Giờ nhắc mới nhớ, mùa thu năm ngoái em cũng tròn ra nhiều đấy.”

“Ặc!”

Nhìn mặt là đủ biết nó cũng nhớ, nhưng Sagiri lập tức giả ngu ngay:

“Em, em không biết anh đang nói cái gì.”

“Quên rồi à? Em ăn khoai của Elf nhiều quá nên tròn vo luôn.”

“Wah wah wah!”

Nó la toáng lên muốn đổi chủ đề. Rất tiếc chiêu này lại không có tác dụng với tôi

Thấy không có hiệu quả, con bé dỗi:

“Thì sao! Vì thế nên em mới muốn tập thể dục.”

“Có gì đâu, tốt mà. Nào, giờ tập thôi.”

Tôi đứng lên chuẩn bị.

“Hơ? Ngay bây giờ?”

“Thì anh bảo em thử sinh hoạt bình thường mà? Với cả anh cũng thấy cần mình phải vận động một chút.”

“Ừm ~ anh đúng là thiếu vận động.”

“Hừ…”

Giờ mà lo ốm đau thì còn quá sớm, nhưng thể dục cũng chỉ có lợi mà thôi. Cơ thể khỏe mạnh thì mới làm việc được chứ.

Sagiri ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý với tôi. Bằng một giọng tự kiêu giống hệt Elf, nó nói:

“Được rồi! Izumi Masamune! Chào mừng đến với trại huấn luyện tân binh!”

“Rõ, thưa chỉ huy! Đội trưởng Eromanga-sensei!”

“Em không quen ai có cái tên như thế cả!”

Thế là ---

Trại huấn luyện của Eromanga-sensei bắt đầu.

“BGM – bắt đầu.”

Nhạc nổi lên. Sagiri đứng trước mặt tôi trong phòng khách, lúc này đã thay một cái áo thun.

“Chào mừng đến với trại huấn luyện! Hôm nay chúng ta sẽ luyện tập vài bài thể dục cường độ cao!”

“Vâng! Chỉ huy!”

Xem ra sẽ là một bài vận động kết hợp đây.

Mặc dù thừa biết là nó đang nhại một cái phim nào đó, nhưng chỉ huy Eromanga cũng đáng yêu. Bộ dạng này mà làm thành đĩa mà bán thì có phải trả ¥50.000 (khoảng 10 triệu) chắc tôi cũng mua quá.

“Sẵn sàng chưa?”

“Rõ! Chỉ huy!”

Tôi dậm chân lặp lại.

“Đáng lẽ phải tập bài dùng dây tập luyện, nhưng hikikomori không chịu nổi bài này nên bỏ qua.”

“Rõ! Chỉ huy!”

…Em vừa bảo là sẽ tập cường độ cao cơ mà?

Bài tập tiếp tục:

“Giơ hai tay lên cao quá vai! Chạm tay lại với nhau!”

“Rõ! Chỉ huy!”

“Ừ…bài này khó quá! Nhưng không được bỏ cuộc!”

Chả khó tý nào đâu. Đây mà là phim thì cái này còn chưa tính là khởi động nữa cơ.

“Được rồi…tiếp tục…hà….!”

“Chỉ huy không sao chứ?”

“À…à…phù…!”

Sao mà mệt nhanh vậy trời!?

Chỉ huy Eromanga đột nhiên chậm lại, sau đó dừng hẳn. Con bé thở hồng hộc, giơ tay:

“Nghỉ mười phút…!”

“Mới tập được có một phút chứ mấy!?”

Quá tệ.

“Hà…không được…quả nhiên thể dục cường độ cao còn quá sớm…”

Sagiri nằm bẹp ra sàn. Hóa ra đối với nó thì một phút vừa rồi đã tính là thể dục cường độ cao rồi

“Mệt…chết mất ~~ chết mất thôi….lấy hộ em chai nước tăng lực…”

Theo anh thì một chai nước tăng lực còn có nhiều năng lượng bằng mấy lần bài “vận động” của em đấy

“Nè.”

Tôi đưa chai nước và khăn lau cho nó.

“Hay cứ tập như bình thường thôi nhé?”

“Ừm, cứ thế đi.”

Thế là chúng tôi bỏ cuộc không tập thể dục cường độ cao nữa, quay về “sinh hoạt hàng ngày”.

Bất ngờ thay, Sagiri gập bụng được những một lần. Cái này đúng là tiến bộ rõ rệt.

Sau đó, hai đứa tắm rửa rồi quay về phòng.

Vì đang tập “sinh hoạt bình thường” nên tập thể dục xong là làm việc.

Đúng. Làm việc.

Hôm nay, tôi mang máy tính vào trong căn phòng khóa kín. Nhân tiện, công việc còn tồn là làm kịch bản anime, sửa đổi volume 6, giám sát làm game…

Có bạn có thể hỏi: cái này làm rồi cơ mà. Xin lỗi, làm một lần thì còn lâu mới xong.

Viết bản thảo => Sửa đổi => Sửa đổi => Viết lại hoàn toàn. Trình tự này xảy ra nhiều lắm.

Có bạn gái cũng không phải là lý do để lười. Mà có bạn gái mặc đồ ngủ bên cạnh cũng không phải.

“Em đang làm gì thế, Sagiri?”

“Đang giám sát việc thiết kế nhân vật anime.”

“Ok ~”

Trong khi tôi là tác giả gốc thì Eromanga-sensei chịu trách nhiệm thiết kế nhân vật.

Quy trình từ trước đến nay là thế này: Izumi Masamune viết xong, giao thiết kế sơ bộ cho Eromanga-sensei vẽ.

Sau đó họa sĩ, tác giả và biên tập viên sẽ cùng ngồi lại chọn lấy một cách thiết kế, rồi tôi lại sửa lại thiết kế nhân vật theo bản vẽ mới.

Vừa nãy là cách một nhân vật được cho ra đời. Giờ việc của Eromanga-sensei là theo dõi, giám sát thiết kế nhân vật trong anime.

Tôi quay lại nhìn Sagiri:

“Đạo diễn Amamiya vừa gửi anh một email, hỏi xem nhân vật này mặc đồ lót gì bên dưới áo ngủ. Anh vừa trả lời rồi.”

Hy vọng nội dung này không có gì không hợp lý.

“Hóa ra phải làm cả cái đó nữa hả?”

“Đương nhiên. Không sẽ có vài góc mà không vẽ được đâu.”

“Ố? Thế em trả lời thế nào.”

“Không mặc gì cả!” Con bé tự hào trả lời:

“Trả lời kiểu đó nghĩa là không có góc nào không vẽ được à?”

“Không. Nhân vật này không mặc quần lót.”

Eromanga-sensei chắc sẽ không nói dối. Với tư cách họa sĩ, nó luôn giữ vững quan điểm: không quần lót.

“Bên làm figure nhân vật cũng hỏi nhiều lần, nhưng không mặc là không mặc. Em tuyệt đối không cho phép thêm đồ lót vào!”

“Phiền toái nhỉ. Nhưng mà anh hiểu cảm giác của em.”

Ai chả có điểm mấu chốt của người ta.

“Đúng không!”

“Anh hiểu…nhưng người ta thì sao?”

“À, có email trả lời này.”

Con bé mở hòm thư điện tử ra, trong đó có một thư mới. Đính kèm là hình nhân vật nữ chính mặc quần áo ngủ.

“Đã hiểu, Eromanga-sensei. Thế này phải không?”

“Đúng thế! Đúng là cảm giác này! Nó phải thế này mới hợp lý!” Eromanga-sensei vỗ tay đôm đốp “Đạo diễn Amamiya có khác, hiểu ngay được chân lý của đồ lót!”

“…Anh đã đọc bản thảo đoạn này rồi, nhưng nói thật anh chả hiểu chân lý đồ lót là cái mô tê gì hết.”

Cho dù không có quần lót thì vẫn còn quần đùi cơ mà?

“Hừm… người ngoài nghề đúng là không hiểu được…”

Sagiri xoa đầu, nghĩ một lúc nói:

“Để em cho anh ví dụ này. May mà em cũng đang mặc áo ngủ….”

Con bé xuống ghế, bò ra trên mặt đất bằng cả hai chân hai tay. Sau đó nó ngoáy ngoáy cái mông vào mặt tôi, nghiêm giọng:

“Anh hiểu thế này là được: Nếu nhân vật của em không mặc đồ lót, chắc chắn nhìn từ bên ngoài sẽ khác…và nhìn qua lớp áo ngủ này anh có thể thấy các đường cong của cơ thế phải không?”

Tôi nhìn cẩn thận ví dụ của Eromanga-sensei:

“Ừm, anh đã hiểu là mặc quần lót thì sẽ có vấn đề rồi.”

Ra cái này gọi là chân lý đồ lót hả.

“Đúng thế. Để nhân vật của em càng thêm ngây thơ trong sáng, em mới phải đảm bảo người ta không mặc ---“

Đang nằm sấp, Sagiri nhìn qua tôi và nhận ra hình ảnh phản chiếu của nó trong gương. Con bé lập tức đỏ mặt:

“Anh dụ em bày cái tư thế gì thế hả?”

“Em tự làm chứ anh có cần nói gì đâu?”

Nó không thèm nghe, luống cuống đứng dậy chui vào trong chăn.

“Quên hết những gì anh vừa nhìn thấy đi! Toàn bộ!”

“Chịu thôi”

“Thế anh cũng phải bày tư thế nào đó đi! Em không chịu nhục một mình đâu!”

“Đừng có ăn nói lung tung!”

Thế là --

Chúng tôi tiếp tục làm việc.

Thời gian lặng lẽ trôi qua. Cả hai đều làm việc trong yên lặng.

Cho dù bạn gái đáng yêu đang ở ngay bên cạnh, tôi vẫn tập trung làm việc. Trong phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím lách cách.

Mấy hôm trước, Kagurazaka-san bảo tôi thêm một chi tiết kịch tính vào bản thảo của mình để kỷ niệm anime lên sóng.

Tôi hiện đang thêm chính là cái đó – phải viết lại khoảng 40% - nhưng viết thử rồi cũng thấy không tốn thời gian lắm.

Hai tay tự biết sửa sao cho hay nhất – nói vậy thôi chứ chỉ đơn giản là thói quen làm việc. Tôi tập trung đến mức chỉ đến khi điện thoại báo đã 5 giờ chiều thì mới ngừng lại.

“Muộn quá rồi. Phải đi mua cái gì nấu cơm thôi.”

Elf với Muramasa-senpai không ở cùng nữa rồi, tôi phải tự lo cơm nước thôi.

Đúng rồi, còn hứa với Sagiri nữa --

Nếu có thể…dạy em nấu nướng.

“Sagiri, em muốn nấu ăn với anh không?”

Tôi nhỏm dậy nhìn quanh

“Anh đang định đi mua thực phẩm….”

Em có thích món gì không? Tôi đã chực nói ra, nhưng dừng lại được.

“…….”

Nó đang…ngủ gật trên giường. Chắc là làm việc rồi ngủ quên.

“Zzzzzzz…”

Nghe tiếng thở rất đều và thoải mái.

“Con bé thiệt là…quên không đắp chăn nữa.”

Tôi mỉm cười. Cảm giác này thật tuyệt vời, những gì bản thân theo đuổi trong quá khứ đang ở ngay trước mặt.

…Muốn đi cùng em vĩnh viễn. Được vậy thì hạnh phúc biết bao.

Tỉnh lại, môi con bé đã kề ngay trước mặt.

“…Ực.”

Gọi Sagiri dậy rồi đi mua đồ ăn.

Đáng lẽ phải làm thế, nhưng toàn thân không nhúc nhích được.

“………”

Tôi từ từ áp mặt của mình lại gần nó hơn.

“……..”

Tôi có thể gần như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong tai. Nó là bạn gái tôi. Chúng tôi đang hẹn hò. Làm thế chả có gì là sai cả -- ác ma đang thì thâm như vậy.

Chỉ còn một chút xíu nữa là môi chạm môi.

“Wah!”

Tôi giật mình lùi lại.

“Nguy hiểm quá…! Suýt nữa thì…!”

Hồi trước, Sagiri là “em gái” nên trong tim còn có một giới hạn. Nhưng giờ nó là “bạn gái” nên dục vọng trong lòng càng lúc càng khó khống chế.

Nhưng mà…

“Phải tự giữ mình mới được. 「 Bây giờ 」 không phải lúc.”

Tôi ôm đầu ảo não. Có người nào nhìn thấy thì đúng là tai vạ.

May mà ở đây chỉ có hai anh em ---

“Tôi thấy rồi đó.”

“Oái!!!!!!”

Một giọng nữ vang lên sau lưng dọa tôi nhảy dựng.

Quay lại – là Elf. Cậu ta chắc lại trèo ban công sang – khoan đã, không phải.

“Cậu, từ khi nào mà….”

“Từ lúc anh mở miệng ra đó, đến lúc suýt nữa thì hôn.”

Elf cười cười tai quái, tay cầm điện thoại.

“Đáng tiếc thật. Có được bức ảnh đẹp rồi.”

“Hả?”

“Đùa thôi, tôi cũng định ngăn anh lại. Có điều anh nhanh tay quá nên cũng sợ là không kịp.”

“Xin…xin lỗi vì đã cư xử thế này.”

Tôi xuống giường, tiến đến trước mặt Elf. Cậu ta liếc mắt, nói:

“Ừ. Thích nhau đi nữa thì cũng không được làm thế. Anh mà hôn thật là tôi khinh đấy.”

“…Tôi không có gì để nói.”

Có vẻ cậu ta vẫn cáu lắm. Giọng điệu lạnh đến kinh người.

Trầm mặc một lúc, sau đó tôi thở ra một hơi. Không khí có hơi giãn ra tý chút.

“Dù sao thì tôi cũng tin anh…cho dù hơi chần chừ…nhưng anh cũng không đến nỗi làm thế với cô gái mình thích.”

Không biết phải nói lại thế nào, tóm lại thấy ngượng quá. Cảm giác như bị bạn gái tìm thấy đống sách báo khiêu dâm ấy – không, còn tệ hơn ấy chứ.

“Elf…thế, sao hôm nay cậu lại qua đây? Lâu rồi không gặp, nhất là khi cậu trèo ban công vào thế này?”

“Tại sao lại sang đây? Hm ~~” Elf cười “Tôi trả lời một nửa thôi nhé?”

“Hỏi thẳng thế thì có tác dụng gì?”

Nói có thì lại thành đồng ý để bị lừa à?

“Ý tôi là tôi sẽ không nói dối, nhưng cũng không nói toàn bộ sự thật.”

“Thôi thế cũng được.”

Elf gật đầu:

“Lý do tôi sang là…cái này ….tôi sang để phá rối anh.”

“Đơn giản dễ hiểu. Tốt.”

“Ara, không giận à?”

“Cậu là thế mà, tôi biết chắc cậu sẽ quay lại. Chờ mãi không thấy, tôi còn thấy buồn là khác. Tưởng cậu mặc kệ tôi rồi.”

Đương nhiên về vụ này Sagiri nói là “Đáng nghi lắm”, nhưng mà..

“Đương nhiên tôi sẽ sang rồi. Nhìn…người mình thích ôm gái ngay bên cạnh….khó chịu lắm.”

Elf có vẻ uể oải, cậu ta không hoạt bát như mọi ngày, chỉ cúi đầu vô lực nói:

“Đau lòng lắm.”

“………….”

Tôi – người đã từ chối cậu ta để đi hẹn hò với Sagiri – không nói được câu nào.

Tôi không có cái quyền ấy. Tôi chỉ có thể lắng nghe mà thôi.

“Tôi có lý do khiến mình mãi hôm nay mới qua đây được….bất quá cái này không muốn nói…đơn giản là….

Cậu ta lườm tôi:

“Tôi và Muramasa cãi nhau. Vì anh cả đấy.”

“………….”

“Anh không muốn nghe chứ gì? Chả muốn biết lý do phải không?”

“Muốn chứ…nếu tôi có thể làm được gì…thì đương nhiên sẽ giúp rồi.”

“Anh chả làm được gì đâu, quên đi.”

“….Thế à.”

“Nói sao nhỉ…Muramasa…cách nghĩ của cô ta về chuyện tình yêu hoàn toàn khác tôi nên không thể đồng ý được cái gì. Tôi định là lừa lừa cô ta một phát, ai dè lần này lại không có hiệu quả. Senjyu Muramasa-sensei cũng phiền quá đi.”

Chả biết bọn họ nói với nhau cái gì mà giờ thành thế này. Nhìn là biết Elf đang khó chịu lắm rồi.

“Cô ta cũng có cách xử lý của riêng mình, nhưng lại chọn án binh bất động. Tôi chịu không nổi nên quyết định ra tay một mình – thế nên tôi đến đây.”

Elf đưa tay thành hình súng bắn tôi, cười ác:

“Masamune, anh còn nợ tôi một vố nhỉ?”

Trí mạng. Trốn cũng không nổi.

Tôi nói:

“Không phải một đâu. Mấy tháng nay cậu và Muramasa-senpai giúp tôi nhiều lắm.”

“Ừ ừ.”

Elf gật gù. Tôi nói tiếp:

“Không chỉ từ lúc truyện của tôi được lên thành anime, từ trước đó cậu đã có ảnh hưởng tích cực đến tôi rồi. Nhờ cậu mà tôi mới được như bây giờ.”

“…Hả? Khoan đã, có đến mức đó cơ à?”

“Có.”

Chúng tôi đánh cược Eromanga-sensei, phân ra thắng bại

Cậu ấy cho tôi thấy một phương pháp làm việc mới, một thế giới quan hoàn toàn mới

Sau khi cha mẹ qua đời, Sagiri thành hikikomori, lúc đó là lúc khó khăn nhất trong đời tôi. Chính các câu truyện của cậu ta đã cứu tôi khi đó.

Sau đó…

Elf thích tôi. Chưa từng ngần ngại tỏ tình.

“Cảm ơn thế nào cũng không đủ…nhưng mà…cảm ơn cậu rất nhiều.”

“Ừm….nghe anh cảm ơn đến phát chán rồi ấy chứ.”

Toàn bảo người ta cảm ơn đi, thế mà đến lúc này lại ngượng ngùng.

Elf là thiếu nữ như thế đó.

“Ôi trời ơi, anh làm tôi thấy khó chịu quá. Sao anh không nói cái gì ngu ngu nhỉ? Như mấy thằng nhân vật chính trong light novel ấy?”

“Tôi đã nói rồi mà, tôi không phải nhân vật light novel!”

Nói đi nói lại đến n lần rồi ấy nhỉ? Có điều bản thân cũng không ghét lắm.

“Thế tiếp theo là gì đây? Cậu định bảo tôi trả ơn cậu kiểu gì?”

“Tôi có kế hoạch rồi.”

Trông cậu ta khó chịu ra mặt, chắc không thích tôi nắm quyền chủ động đối thoại đây mà.

“Anh chỉ cần nghe một yêu cầu duy nhất của tôi thôi, sau đó coi như chúng ta không ai nợ ai cái gì nữa.”

“Được rồi.”

“Biết ngay mà, làm gì có chuyện anh đồng ý mà không cần nghe…ơ mà?”

Có vẻ phản ứng của tôi ngoài dự đoán của Elf, cậu ta nhảy dựng lên luôn.

“…Ngạc nhiên gì vậy? Nếu vì cậu thì bảo tôi làm gì mà chả được?”

“Làm gì…chả được…?”

Bản thân nói ra mà sao nghe giọng cậu ấy cứ sợ sợ kiểu gì. Tôi gật đầu:

“Ừ. Cậu yêu cầu gì cũng được. Tôi nợ cậu nhiều quá rồi.”

“Anh…đừng có nói kiểu đó….không sợ tôi yêu cầu quái dị à?”

“Liệu cậu sẽ đưa ra yêu cầu quái dị sao?”

“Làm gì có chuyện đó! Anh đã tin tưởng tôi đến mức đó thì làm sao tôi lại làm thế được!”

“Thế à? Vậy là tốt rồi~!”

“Kuhhhh!!! Hôm nay anh khó chơi nhỉ…” Elf nghiến răng lườm tôi “Tóm lại cứ chuẩn bị tinh thần đi. Tôi sẽ yêu cầu hối đáp lớn đấy!”

Đúng lúc này điện thoại của cậu ta rung lên.

Elf yên lặng nhìn màn hình – chắc có email – sau đó nói tiếp:

“Chờ bản thảo của tôi viết xong đã, lúc đó tôi sẽ gọi lại!”

Xem ra cũng còn một thời gian nữa rồi mới đến cái “hồi đáp lớn” này đây.

Sau đó --

Mặt trời đã lặn, trời tối. Tôi đang ngồi trong phòng khách, vừa ăn xong bữa tối.

Bên cạnh, Sagiri đang cười vui vẻ.

“…Trông anh vui nhỉ.”

“Nhận ra?”

“Ừ. Sao thế?”

Em biết thừa còn gì

“Vì 「 nấu cơm với Sagiri 」là một trong những thứ anh muốn làm mà không được.”

“…..”

“Thế nên anh rất vui.”

“…Thế thì…anh nên bảo em sớm hơn…”

Tôi gật đầu.

“Lần sau….ăn cùng với…cô Kyouka đi.”

“Ừm.”

“Tối nay Kyouka-san…không về?”

“Cô vừa nhắn tin cho anh nói là đang về.”

“Thế thì…”

Cứ nhắc đến vụ đó là thấy cái mặt mình nóng lên.

“Nói cho cô đi thôi. Cùng nói với cô về hai đứa.”

“…Vâng.”

Sagiri đỏ mặt, vặn vẹo toàn thân

“…Biết bọn mình hẹn hò…cô sẽ phản ứng thế nào?”

“Sẽ mừng cho bọn mình thôi.”

Có khi…cô ấy còn chúc mừng nữa chứ.

“Với anh em mình thì cô ấy như một người mẹ nữa còn gì.”

Người mẹ thứ hai của Sagiri, người mẹ thứ ba của tôi.

“Ừm…”

Sau đó là một khoảng lặng.

Cả hai chúng tôi cũng không phải người ăn hay nói tốt, nên cuộc đối thoại dừng lại.

Cũng không sao. Đúng hơn là…cả hai thấy rất an lòng.

Nhưng với một đôi thì không ổn. Kể cả thế, tôi cũng không muốn mất đi khoảng khắc này.

“…Un.”

Sagiri há miệng ra định nói gì đó. Tôi ra hiệu cho nó tiếp tục:

“Trước khi cô về…em muốn thử một chút đã.”

Không cần hỏi – tôi cũng biết nó định nói cái gì rồi.

“Ý em là…ra ngoài?”

Cả hai chúng tôi đứng trước của nhà.

“….Ực.”

Đứng đó, Sagiri hít sâu một hơi.

Nhà chúng tôi có một cánh cửa ra vào rất bình thường. Nhưng với nó thì đây là một bức tường rất lớn.

Nó đã làm hikikomori được hai năm rồi. Trong thời gian này, nó không hề ra khỏi nhà, thậm chí còn không chạm vào cái cửa này được.

“…Em không sao chứ?”

Nói thật, tôi còn hốt hơn nó. Tôi nghĩ nếu khó quá nó cứ bỏ qua thì hơn.

“Ưm.”

Con bé cố cười gượng, mặt hơi tái.

“Em đã…tập rất nhiều…nên, Masamune…anh cứ nhìn nhé….”

“Ừ.”

Tôi lấy giày cho nó – mỗi năm tôi đều mua một đôi mới.

Nhìn đôi giày thôi mà nó đã đổ mồ hôi, mặt tái nhợt.

“Kuh…”

Toàn thân nó run lên, thậm chí còn không nhấc chân lên được. Nó nhìn đôi giày như thể nhìn một thứ gì đó rất đáng sợ vậy.

-- Bố mẹ ra ngoài đây.

-- Đi mua quà rồi về ngay mà.

Chả lẽ nó nhớ lại chuyện đó sao?

Tôi che mắt nó lại, dịu dàng nói:

“Thôi thế đủ rồi.”

“Sagiri, em đã cố gắng lắm rồi.”

“…Ha…ha….ha.”

Con bé ngồi phịch xuống sàn, mãi một lúc mới bình tĩnh lại/

Có vẻ nó ổn rồi. Ít nhất bây giờ là thế.

“…Chưa được..” Nó thì thầm “Lúc tập một mình, em còn chạm được vào cửa nữa cơ…”

Có lẽ vì hôm nay nó còn định ra hẳn bên ngoài…thế nên nó mới sợ như thế.

Tôi đặt cái khăn mặt lên đầu nó:

“Thế là đủ rồi.”

“…Không.”

“Không sao đâu.”

Lúc trước nó còn chả ra được khỏi phòng, giờ đã xuống thang được rồi còn gì. Thế là tiến bộ rồi.

Sagiri chỉ là chưa sẵn sàng thôi. Nhưng nó đang cố mà, với tôi thế là đủ lắm rồi.

“Thôi về phòng thôi ---“

Vừa nói đến đây --

Đột nhiên tay nắm cửa xoay một vòng.

“!”

Ngay lúc cả hai chúng tôi giật mình quay lại, cô Kyouka bước vào nhà.

Izumi Kyouka – em gái của bố tôi, cũng là người giám hộ hiện thời.

Chắc cô cũng không ngờ có người lại đợi ở cửa.

“Cô về rồi ---“

Vừa nói đến đây thì cô ngừng lại.

“…Ah? Ma, Masamune? Và…?”

Cô chớp chớp mắt, hết nhìn tôi lại nhìn Sagiri.

“Sagiri?”

Phản ứng này cũng dễ hiểu thôi. Có mấy khi thấy đứa hikikomori lại ra được tận cửa phòng đâu cơ chứ.

“Chào cô ạ, Kyouka-san.”

Tóm lại cứ chào hỏi cái đã.

Sagiri cũng rù rù chui ra sau lưng tôi trốn:

“…Chào…chào cô ạ.”

“À ừ…cô về rồi đây…”

Kyouka-san trợn mắt há hốc mồm luôn. Chả mấy khi nhìn thấy cô ấy thất thố thế này đấy.

Cô nhìn tôi, hỏi:

“Masamune, thế này là…?”

“Gần đây Sagiri có thể xuống nhà rồi ạ. Bọn cháu đang thử xem có ra khỏi nhà được không.”

“Sagiri…muốn ra ngoài.”

“Giờ chưa được, nhưng em nó đang tập ạ.”

Con bé gật đầu rối rít.

Không hẳn là nó sợ cô Kyouka, nhưng gặp người lạ bên ngoài phòng thế này nó vẫn nhát lắm.

Mặt khác, cô Kyouka rất cảm động.

“…Tuyệt quá…”

“Vâng ạ.”

Tôi đáp thay con bé.

“À…ừm…em còn chưa được mà…”

Em nó thì ngượng, nhưng thế này cũng đáng để tự hào rồi.

Vẫn chưa hoàn hồn, cô Kyouka nói:

“Đúng rồi đúng rồi! Nhà mình phải ăn mừng mới được! Để cô kia mua bánh!”

“Ấy khoan đã cô ơi!”

Tôi vội nắm tay cô ngăn lại.

Coi như không hiểu nhầm nữa thì cũng thôi đi, nhưng cái bộ dạng này – lẽ nào cô ấy ? – quý chúng tôi?

“Thôi đi ạ, cô đã làm cả ngày mệt rồi.”

“Nhưng Sagiri đã cố mà…! Cô phải…làm gì đó chứ!”

Nhìn cô của mình bối rối đáng yêu mà tôi không nhịn được cười

“Thế để cháu đi mua cho ạ.”

Lập tức cô mở ví đưa ngay cho tôi ¥10.000 (khoảng 2.1m VND)

“Masamune, cháu đi mua cái bánh to nhất cho cô!”

“Cô định mua bánh cưới ạ?”

Xung quanh đây chả chỗ nào có cái gì như thế đâu ạ.

“Cháu không cần nhiều thế này đâu ạ….thôi cháu cứ mua cái gì đơn giản thôi nhé?”

“Đừng quên một cái thiệp chocolate ghi chữ 「 chúc mừng Sagiri 」 đấy!”

“Vâng ạ.”

Tôi cười. Đúng lúc đó, Sagiri kéo kéo tay áo:

“Ừm?”

“…Bảo cô…”

“À ừ ---“

Có cái còn quan trọng hơn là mua sắm cơ, thế là tôi làm cái mặt thành thật, nói:

“Kyouka-san…có chuyện này rất quan trọng bọn cháu muốn nói với cô.”

“Với cô?”

“Vâng ạ.”

“…Có chuyện gì thế?” Trông cô hơi hoảng.

Chắc vì cái “đó” đây mà….

Tia sáng – Eromanga!!!”

Chắc cô vẫn còn nhớ vụ ấy. Vì yêu cầu của chúng tôi mà cô bị một phen ngượng chín người.

“À không, bọn cháu không hỏi cái gì kỳ quái đâu ạ.”

“Không không! Cháu cần gì cứ nói! Vì hai cháu thì cô làm Eromanga-sensei lúc nào cũng được!”

Cô thật là đáng tin! Giờ mới nhận ra cô yêu quý bọn tôi đến chừng nào!

“Cảm ơn cô ạ. Nhưng lần này bọn cháu không cần gì, chỉ có chuyện này muốn nói với cô thôi ạ.”

“Nói với cô?”

“Vâng ạ…À….ờ…bọn cháu đang hẹn hò ạ.”

Tôi nói thật. Cô ấy --

“Hả?”

Đơ ra luôn.

“Ờ…cô nghe nhầm thì phải….cháu vừa nói là hẹn hò???”

“Cô nghe đúng đấy ạ. Cháu đang hẹn hò với Sagiri.”

“-------“

Cô tròn mắt. Phản ứng này hoàn toàn ngoài dự đoán nên tôi cũng hơi ngại.

Tóm lại chắc là cô ngạc nhiên thôi nhỉ.

Trên mặt còn nguyên mấy chữ “chả-hiểu-gì-cả”, cô hỏi:

“Giải thích cho cô nào. Từ đầu ấy, càng kỹ càng tốt.”

“Vâng vâng.”

Cô ấy không ghét, không giận bọn tôi gì cả. Tôi biết tính cô cũng hiền, nhưng mà sát khí của cô thì kinh quá, vừa giải thích vừa run như cầy sấy.

Tôi và Sagiri yêu nhau như thế nào.

Tôi yêu con bé từ cái nhìn đầu tiên ra sao.

Tôi tỏ tình bằng tiểu thuyết, sau đó nó từ chối – rồi vì sao mà toàn bộ lại là hiểu nhầm.

Sagiri cũng thích tôi.

Chúng tôi biết nhau, quen nhau từ trước khi gặp nhau.

Rằng chúng tôi được số mệnh dẫn đắt đưa đường.

Và ---

“Cháu tỏ tình với nó. Cháu bảo em ấy – cưới anh đi.”

“………”

Sắc mặt cô Kyouka không đổi, chỉ yên lặng nghe tôi nói.

“…Rồi sao?”

Sagiri đáp:

“Cháu bảo…cháu chưa thể kết hôn được. Rồi cháu nói anh ấy ….hẹn hò với em đi…sau đó…trong tương lai, xin hãy cho cháu trở thành cô dâu của anh.”

“Vì thế -- bọn cháu đang hẹn hò ạ.”

Tôi kết thúc. Cô Kyouka nhắm mắt lại trầm ngâm không nói gì. Một lúc sau, cô mở mắt ra, nói:

“Nghĩa là…hai cháu đang hẹn hò đúng kiểu tình yêu nam nữ…sau này thì dự định kết hôn, đúng không?”

“Vâng ạ.”

“Nói với cô…vì muốn cô đồng ý?”

“Vì chỉ có cô là cháu có thể xin 「 xin cô giao con gái của cô cho cháu 」 được mà thôi ạ.”

Sagiri đã sớm cắt đứt quan hệ với bố đẻ của mình rồi

Giờ “cha mẹ” của nó chỉ còn cô Kyouka thôi.

Đồng dạng, cô ấy cũng là người thân duy nhất của tôi bây giờ.

Vì thế “xin sự đồng ý của cô” rất quan trọng với hai đứa.

Cô hiểu. Cô chúc phúc cho hai cháu.

Tôi tưởng cô sẽ nói thế. Nhưng sự thật thì…

“…………KHÔNG.”

“?”

Cô vừa nói cái gì cơ.

Cô Kyouka nhắc lại, giọng run run, mặt tái nhợt

“Cô không thể chấp nhận cả hai. Cả chuyện hai đứa hẹn hò và dự định kết hôn sau này.”

“………….”

Cả hai anh em trợn mắt há mồm. Chúng tôi không nghĩ cô sẽ phản đối.

-- Nghe Sagiri nói và đọc truyện của cháu, cô có cảm giác để hai đứa sống với nhau một mình sẽ rất nguy hiểm.

Đúng là cô có cảnh giác về quan hệ của chúng tôi…nhưng không ngờ là lại đến mức này.

Áp lực của nữ hoàng băng giá đè lên cả hai anh em.

-- Giờ không phải lúc để sợ nữa rồi.

“Cháu có thể hỏi…lý do không ạ?”

Tôi cố ngừng run lên tiếng.

Tại sao cô lại phản đối?

Không biết thì làm sao làm gì được.

“……….”

Ánh mắt cô càng sắc hơn trước. Một lúc sau, cô nói:

“……Lý do ---“

“Cô không thể nói.”

“…Dạ?”

Giờ đến lượt tôi ngạc nhiên.

“Không thể nói….nghĩa là sao ạ?”

“Đúng nghĩa mà hiểu. Cô không đồng ý cháu hẹn hò, cũng sẽ không nói tại sao.”

“Cháu không thể chấp nhận được ---“

“Cô biết.”

Cô Kyouka nói mà như đang tự tay bóp chết trái tim của mình:

“Hai đứa vẫn còn là trẻ con. Cứ nghe lời người lớn đi.”

“Cái…”

“ – Trước đây, chắc cô sẽ nói thế.”

“Hơ?”

Đột nhiên áp lực giảm hẳn. Thậm chí tôi thấy cô có vẻ còn mệt mỏi kiểu gì ấy.

Cô thở dài:

“Hai đứa…xin lỗi, cô không thể chúc phúc cho hai đứa được.”

“…Tại sao ạ?”

Sagiri hỏi, giọng như thể đang hỏi một đứa trẻ con.

Nhưng cô Kyouka chỉ mệt mỏi lắc đầu.

“…Cô không muốn nói.”

“……….”*2

Cả hai anh em chúng tôi nhìn cô. Rõ ràng có lý do gì không ổn nên mới thế này.

Chúng tôi cảm thấy mình đã chạm vào cái gì đó mà cô muốn giấu.

“Cô Kyouka…ý cô là sao? Cô không muốn nói nghĩa là thế nào?”

“Masamune…cô rất quý hai cháu…Có thể nhìn thấy các cháu sống một cách bình thường, nói chuyện bình thường…「 hiện giờ 」 cô rất hạnh phúc.”

“Bọn cháu cũng thế, nên…”

“Vì thế nên cô không muốn nói.”

Cô ngắt lời

“Lời cô có thể nói chỉ có vậy mà thôi.”

“…………”

Chả lẽ ý cô là nếu tôi hỏi nữa, tôi sẽ phả vỡ 「 hiện giờ 」 hay sao?

“…Masamune.”

Sagiri nhìn vào mắt tôi.

“…Anh biết.”

Cả tôi và Sagiri chắc cùng chung ý nghĩ rồi.

“Bọn cháu cũng quý cô lắm, cô Kyouka. Sống với cô…rất hạnh phúc.”

“…Masamune.”

“Vì thế cháu muốn cô cũng hạnh phúc nữa cơ. Chúng cháu không chỉ cần hẹn hò hay kết hôn. Bọn cháu muốn hạnh phúc.”

Tôi quyết tiến thên một bước. Cho dù vì thế mà phải trả giả cũng đáng.

“Cô Kyouka, xin hãy kể cho cháu nghe cô đang giấu cái gì đi.”

“………”

Cô không đáp, chỉ nhìn chúng tôi bằng cặp mắt đau thương.

Izumi Masamune, Izumi Sagiri, Izumi Kyouka.

Gia đình ba người.

“Quan hệ của chúng tôi” sắp chấm dứt.

Cô ngẩng mặt lên, chậm rãi nói:

“Masamune…cháu từng hỏi cô – tại sao cô đồng ý nhận nuôi hai cháu.”

“…Vâng ạ.”

“Lý do cô nhận nuôi hai cháu cũng chính là lý do cô không thể chúc phúc được hôm nay.”

“ – Nghĩa là??”

Bất ngờ này khiến chúng tôi tròn mắt.

Như đã buông tay, cô thổ lộ:

Nhìn thẳng mắt tôi, nói từng lời:

“Vì chính cô giết chết cha mẹ các cháu.”

Truyện Chữ Hay