Ngày nghỉ thứ hai của Izumi Masamune
Ngày 8 tháng 8, thứ hai, 23:30.
Tôi thu xếp để ngủ trong gian phòng cũ của mình. Sau quãng thời gian bận rộn, giờ cái phòng này cũng tạm coi như gọn gàng trở lại.
Elf là người đưa ra ý tưởng này, tôi cũng đồng ý theo luôn. Dù sao vừa có bạn gái đã ngủ cùng phòng thì kỳ chết.
Nhân tiện, kể từ ngày hôm nay Muramasa-senpai và cậu ta cũng sẽ về nhà ngủ.
“Bản thảo của tôi cũng sắp đến hạn rồi.”
“Chị sẽ ở nhà Elf trong mùa hè này, em có cần gì thì cứ gọi nhé.”
Trước khi đi họ còn dặn lại nữa. Cảm động quá.
Cả hai vẫn tỏ ra bình thường – nhưng tôi cũng biết chắc chắn không thể hoàn toàn bình thường được. Nhưng nếu đổi là tôi chắc cũng sẽ cố tỏ vẻ như vậy mà thôi.
-- Ngày mai lại có công việc rồi. Phải cố gắng lên mới được --
Tuy biết mình cần phải làm gì rồi nhưng thực sự đặt tay vào làm mới thẩy oải quá.
Vừa đây thôi còn tỏ tình…sau đó hẹn hò…
“Yahhh…”
Cứ nghĩ lại đến lúc đó lại thấy hoa mắt chóng mặt, cảm giác như sắp xỉu đến nơi.
Tôi muốn gào hét tên con bé, muốn nhắn cho nó hàng trăm hàng ngàn tin nhắn.
“Hẹn hò với gái…làm sao bây giờ…hay là hỏi ai đó xin lời khuyên nhỉ…”
Đột nhiên Kusanagi-senpai gửi cho tôi một tin nhắn.
“Izumi. Mai qua nhà anh chơi đi.”
“Hả? Có chuyện gì ạ?”
“Anh gọi là Shidou rồi.”
“Có chuyện gì vậy anh?”
“Làm gì mà chú mày hỏi lắm thế?”
“Đáng nghi quá đại ca ơi.”
“Anh từng giúp chú viết cái cross over của Pure Love và Sekaimo rồi, đến lượt chú báo ơn anh đấy.”
“Hả? Hai cái đó hoàn toàn chả liên quan gì đến nhau cơ mà? Anh chỉ tìm cách lấy lòng em thì có!”
“Thì hồi đó chú bật bù đầu bù cổ còn gì? Thôi mai đi chơi đi.
“Ư….”
Có bạn gái rồi còn phải đi chơi với con trai làm gì nhỉ?
Cơ mà…biết đâu cũng thảo luận gì được với đồng nghiệp cùng giới. Còn có cả Shidou-kun nữa cơ mà, lo gì.
Tôi nghĩ một chốc rồi đáp:
“Mai em phải đi chỗ ban biên tập, không ngồi lâu được đâu. Thế có ổn không?”
“Tốt. Thế mai một giờ chiều đến nhà anh.”
Anh ấy gửi địa chỉ cho tôi. Chòa, cũng sống ở khu khá cao cấp đấy chứ
Vì thế, ngày hôm sau, tôi đến khu Shinjuku. Nhà của Kusanagi-senpai ở đây mà.
Khu vực này rất hiện đại, toàn các tòa nhà do kiến trúc sư nổi danh thiết kế. May nhờ đã đến nhà của Makina-san rồi chứ không chắc tôi cũng chả dám vào.
Nhấn chuông. Chỉ một chốc là Kusanagi-senpai mở cửa tự động cho tôi vào nhà.
Tôi đến số nhà đã hẹn trước và thấy anh ấy đã chờ sẵn.
“Ê, chú mày.”
Giọng trầm, thấp. Quần áo đen từ đầu đến chân. Tóc nhuộm vàng hoe. Cái anh ăn mặc như thể nhân vật của FF XV này là Kusanagi Ryouki, cũng là đàn anh của tôi. Tác phẩm nổi tiếng của anh ấy là Pure Love.
Chắc vừa ngủ dậy, nhìn tóc tai anh ấy như cái tổ quạ ấy. Giọng cũng ngái ngủ nữa:
“Vào đi. Shidou còn chưa đến.”
Cửa ra vào có cả đống giày dép chờ sẵn. Anh ấy tặc lưỡi, sắp xếp lại cho gọn gàng để tôi còn có chỗ cất giày.
Tôi cất giày, theo anh ấy vào nhà. Ở hành làng có một cái tủ gì đó khá đáng nghi được phủ vải kín mít.
“Cái gì kia ạ?”
“Tủ figure của anh đấy. Gái mà nhìn thấy thì phiền lắm nên anh toàn phải giấu đi.”
“…………..”
Thế nếu người ta hỏi nó là cái gì thì anh đáp sao?
Tôi nghĩ vấn đề này thì chắc dân xem anime ai cũng gặp cả, rất khó xử khi có người khác giới cần dẫn vào phòng. Có bạn gái là otaku luôn là tốt nhất
“Đầy giày ra thế, trong phòng có ai rồi ạ?”
“Đại khái.”
Đại khái…đáng nghi.
Nhưng câu trả lời cũng đến rất nhanh.
Đang đi, Kusanagi-senpai đột nhiên hét “Hừ” một tiếng, sau đó đạp cửa như thể mấy thằng đòi nợ thuê.
Trong phòng có khá nhiều người, tôi không nhận ra ai cả. Toàn là con trai, tuổi tác là cỡ học sinh cấp ba hoặc mới vào đại học.
Người thì đọc truyện, kẻ thì chơi game, thậm chí có người còn đang ráp mô hình một mình nữa.
Cũng đủ loại học sinh, cao thấp có, non nớt có mà cơ bắp có – tóm lại là loại gì cũng có.
“À, Nii-san. Bạn anh đấy ạ?”
Cậu thanh niên đang lắp mô hình ngẩng đầu lên hỏi. Có cảm giác cậu này là bạn của em trai Kusanagi-senpai – chắc vậy.
Những người còn lại cũng mở miệng chào hỏi ”Chào anh ạ” hoặc “ Quấy rầy ~”. Xem ra bị Kusanagi-senpai la đã thành quen rồi, chả ai có phản ứng gì nữa.
Nhìn bộ dạng này, Kusanagi-senpai cáu đạp bay cái thùng rác gần đó.
“Cút ngay cái đám này! Đừng có tự ý tụ tập ở nhà anh!”
“Nhưng gần đây có sự kiện mà…”
“Đi xa lắm mới đến đó ~”
“Thế ~”
“Mặc kệ mấy đứa có lý do gì! Cút! Ra! Ngoài! Đang nghỉ hè rồi thật nhưng mấy đứa vẫn là học sinh. Về nhà đọc sách hay gì gì đó đi!”
“Nhưng anh cũng là NEET cơ mà, Nii-san.”
“Anh đã bảo anh không phải rồi cơ mà!”
“Thế vụ anh nói anh là tác giả light novel chắc cũng là xạo.”
“Anh dẫn Yamada Elf-sensei đến thì em tin.”
“Thôi đành vậy, về thôi.”
“Ừa ừm.”
Cả lũ con trai lần lượt kéo nhau ra về.
Mặt khac, tôi cũng hơi hơi hiểu tình hình rồi. Đại khái là --
“Đến nhà bạn chơi dịp nghỉ hè, sau đó bị ông anh đáng sợ đuổi đi.”
Tình huống này cũng không khó gặp trong dịp nghỉ hè, nhưng tôi thật không ngờ mình lại về phe ông anh đấy. Cảm giác…đau lòng quá.
“Bọn ranh con này…đến làm loạn hết cả lên rồi lại về luôn.”
Kusanagi-senpai làu bàu, bắt tay dọn dẹp. Tôi cũng phụ một tay.
Nhìn một vòng mới nhận ra phòng này cũng khá ổn. Hệ thống chiếu sáng trông cũng khá hiện đại là khác.
Nhưng mà…có tủ sách manga, tủ sách light novel. Rồi ghi-ta, bass, figure, gunpla…vứt lung tung khắp nơi. Cho dù chúng đều được tạm che lại nhưng chắc chắn chả bao giờ chủ nhà có thể dắt gái về phòng được.
“Cũng không tệ.”
“Ừ. Bắt đầu làm anime một cái là anh phải dọn về đây.”
Elf cũng từng nói thế thì phải.
Đúng rồi…sau khi tác phẩm được chuyển thể thành anime thì tôi cũng phải chạy ngược chạy xuôi suốt. Nào là đi nhà xuất bản, ban biên tập, công ty anime….sống ở xa thì khó khăn lắm đây.
“Thế, hôm nay tụ tập làm gì đây? Anh bảo là chơi thế lý do thật sự là gì?”
“Chờ Shidou đến anh nói cho. Cà phê không?”
“Vâng ạ.”
Không được bao lâu, Shidou cũng đến. Tôi giơ tay lên chào:
“Lâu rồi không gặp, Shidou-kun.”
“Đã lâu không gặp, Izumi-kun.”
Anh thanh niên sáng láng này tên là Kunimitsu Shidou. Anh ấy là lớp dưới của tôi, nhưng tuổi tác lại lớn hơn. Tác phẩm của anh ấy chủ yếu lấy đề tài về các món bánh kẹo ngọt.
“Xem ra làm anime cậu bận rộn quá nhỉ.”
“…Em cũng làm xong phần của mình rồi. Giờ trăm sự nhờ đội ngũ anime thôi.”
“…Thế à.”
“Ừm.”
Tôi đã có góp sức trong buổi họp hàng tuần rồi, nhưng giờ không giúp được gì nhiều lắm.
Tôi chỉ có thể tin tưởng đội ngũ làm anime, chuẩn bị hỗ trợ họ nếu có vướng mắc phát sinh mà thôi. Hiện tại chỉ có thể thỏa mãn với cảm giác mình đã làm tất cả những gì có thể rồi.
Chúng tôi ngồi lên ghế sofa và uống cà phê trong khi nói chuyện
“Thế gần đây anh thế nào, Shidou-kun?”
“Hơ? Izumi-kun? Em không biết à? Đến cuối hè này là anh có ra mắt một bộ mới rồi đấy”
“Thật à? Chúc mừng nhé.”
“Ahaha, cảm ơn.”
“Shidou, truyện mới của chú em có phải cũng là bộ chú viết hồi thị 「 Thiên hạ đệ nhất light novel 」 không?”
“Đúng đúng! Cuối cùng em cũng có thể xuất bản nó rồi.”
Anh ấy đã quyết định viết bộ đó từ khá lâu rồi mà. Trong khoảng thời gian này bản thảo chắc cũng bị sửa lên sửa xuống, lại còn thỉnh thoảng bị bí ý nữa thì khốn khổ lắm.
…Nhưng dù sao cuối cùng cũng thành công. Thể loại truyện này là mới, nên viết cũng không dễ. Vì vậy – anh ấy mới vui vẻ như thế được.
“Hai người cùng đọc thử đi! Nhìn trang bìa này! Nhìn đi!”
Anh ấy lấy điện thoại để cho chúng tôi xem trang bìa.
Tôi lẫn Kusanagi-senpai đều cẩn thận đánh giá tấm hình mình đang xem.
“Ồ ~ vẽ đẹp đấy! Tuyệt! Xem ra sẽ bán chạy cho xem.”
Kusanagi-senpai đánh giá. Anh ấy không phải loại thích vòng vo, cho nên đánh giá này chắc là thật
Tôi cũng gật đầu:
“Shidou-kun, truyện này còn giống lần trước như anh viết không?”
“Có thay đổi khá nhiều rồi. Bản thảo bị sửa khá nhiều, nhưng vẫn còn nhiều món ngọt ngon lành!”
“Thế à.”
Vẫn giữ nụ cười trên môi, tôi thận trọng hỏi:
“Sau khi nhìn trang bìa, đọc tiêu đề, em có câu này rất muốn hỏi…em có thể hỏi được chứ?”
“Xin mời.”
“Truyện này của anh – có phải là Loli light novel không ạ?”
“Đúng thế.”
Shidou-kun lập tức cho tôi một bài giải thích dài hẳn ba trang giấy:
“Sau khi cảm nhận cái ác liệt của cuộc sống…anh mới nhận ra rằng, khi một cô bé nhỏ nhắn xinh xinh an ủi anh 「 ngoan nào, ngoan nào 」 là một việc thật tuyệt vời! Vì thế anh mới cho nhân vật nữ chính của mình có đặc tính này! Nói cách khác, anh biến người ta từ nữ sinh đại học thành loli! Vì thế là câu truyện của anh hay lên thấy rõ! Anh không cần phải sửa đi sửa lại bản thảo nữa, viết cũng thuận tay hơn nhiều! Vì thế tác phẩm của anh mới trở thành tuyệt tác…!”
Vừa cười, anh ấy vừa tán dương mấy bé loli hết mình
“Ah, phải chăng đây chính là cảm giác khi khám phá ra một con người mới của chính mình!? Tóm lại, anh cảm thấy cuộc đời mình có thêm ý nghĩa!”
Lại say rồi đấy à…
“Tính sao đây, Kusanagi-senpai! Đàn em của anh em mình đang đi trên con đường không lối thoát này.”
“Đừng có nói như thể chú vô can thế! Tại chú giới thiệu người ta cho mấy bé cấp một đấy chứ!”
“Em?”
“Còn ai vào đây nữa?”
Kusanagi-senpai chỉ tay vô mặt tôi, cười gằn:
“Nhưng cái này cũng chả có gì quan trọng nhỉ? Dựa vào phong cách viết của Shidou thì nhân vật nữ chính loli quá hợp còn gì? Anh dám khẳng định tác phẩm sẽ rất tuyệt, chả cần đọc cũng biết.”
“Izumi, một tiểu thuyết gia mà đổi sang phong cách mới là sẽ thu được trưởng thành rất lớn đó.”
Pha này hết cứu rồi.
“Này này, sao chú lại làm cái mặt pha này hết cứu rồi mà chạy là thế nào? Sao lại có thể loại vừa nhìn trang bìa đã phán ngay về tác phẩm hả?”
“Trang bìa thì chả có gì, nhưng cái chính là những gì Shidou-kun nói cơ.”
Mình có nên nói anh ta là lolicon không nhỉ? Thế thì tởm quá!
“Nghe kỹ này, Izumi-kun. Chủ đề mới của anh lần này là tình mẹ đấy.”
“Thế mà lại còn là loli light novel?”
“Thế mới hay chứ! Chú cứ tưởng tượng thế này nhé: anh không biết mình có thể thân thiết được với nữ giới mà lớn tuổi hay không….”
Chủ đề này rất phiền toái, thôi cho tôi bỏ qua nhé.
Shidou-kun nói:
“Đột nhiên một cô bé nhỏ nhắn xinh xinh xuất hiện làm nũng…cảnh tượng ấy không tuyệt vời sao?”
“Cái này em hiểu.”
Sagiri chính là như thế mà.
Nhưng cảm giác của tôi với nó là “người đáng tin cậy” chứ không có chút “tình mẹ” nào hết.
Tôi giơ tay phải ra:
“Hiểu mà.”
Shidoi-kun nắm tay tôi. Chúng tôi bắt tay rất chặt.
“…Thật tuyệt vời phải không.”
“…Đúng thế.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng tôi đồng quan điểm về gái gú.
Kusanagi-senpai nhíu mày lên tiếng:
“Shidou…ờ….anh hiểu sự nhiệt tình của chú mày….nhưng cái tranh minh họa này….hình như của một họa sĩ chuyên vẽ loli khá nổi tiếng thì phải?”
“Đẹp lắm phải không ạ? Em mua đọc vô số manga của người ta rồi” (Giọng rất đắc ý)
“Ý anh không phải thế. Ý anh là kiểu này cũng giống như chú nhờ tác giả của D*agon Ball vẽ minh họa cho truyện đánh nhau ấy. Có ổn không? Người ta khéo xem xong lại bảo “để họa sĩ viết truyện cho nhanh” thì chết.”
“Bộ này hay lắm, anh không phải lo!”
Trước đây đã bao giờ anh ta tự tin thế này chưa nhỉ?
Kusanagi-senpai kéo vai tôi, thì thầm:
“Anh cũng chưa đọc đâu, nhưng xem ra kiểu này…bộ này sẽ bán chạy đấy.”
“Em cũng nghĩ thế.”
“Kiểu này là không thể chấp nhận được, nên trước khi Shidou tỉnh lại, bọn mình chọc cho rối tung lên đi. Hay là đem công bố vụ tên này là lolicon cho cả thiên hạ cùng biết?”
“Em cũng có chung biến tập viên, vụ này cứ để em lo.”
“Được, giao cho chú đấy.”
Ờ…vừa nãy là cách bọn tôi thể hiện sự quan tâm của mình với đàn em nhé, không có âm mưu gì đâu. Quá khứ đáng hổ thẹn này sau này bị báo giới biết thì tha hồ nhục, nhưng người ta bảo có vàng thật không sợ thửa lửa cơ mà.
Nhân tiện, lolicon xịn chỉ nhìn là biết ngay ai là lolicon rởm.
“Hai người đang nói cái gì thế?”
“Không có gì đâu mà. À này – Shidou đã đến rồi thì để anh nói thật lý do anh dụ hai chú đến đây nhé.”
“Em biết ngay mà!”
Cả tôi và Shidou-kun đồng thanh.
“Ừm…tiếp theo…hai đứa chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé.”
“Có cái gì mà bọn em phải chuẩn bị tâm lý cơ à?”
“Cứ coi như truyện ma kể mùa hè đi, cũng thú vị mà.”
“Chuyện ma à…”
“Ực…”
Cả hai đứa đều ngẩn ra kinh ngạc
Với cái giọng khàn khàn của mình, Kusanagi-senpai từ từ nói:
“Chuyện đó xảy ra chỉ vừa mới mấy hôm trước mà thôi…”
“Khoan đã, đây là chuyện có thật à?”
Anh ấy đáp “Đương nhiên là thật.”
“…Đừng có kể mấy cái truyện mà người nào nghe xong là cũng bị nguyền rủa đấy nhé.”
Có lẽ là do sợ ma hay thế nào chứ Shidou-kun tái mặt. Ai mà ngờ được đây lại là vị tác giả chỉ khoái loli cơ chứ.
“Để anh kể tiếp nào….hôm đó, tại một quán bar gần ga Shijuku, anh gặp một cô tự xưng là mới 24 tuổi. Tuy nhiên, máy quét mắt của anh khẳng định người ta thực tế đã 27 tuổi rồi. Ngực to, đồ lót đen nhé.”
“Anh có cần phải miêu tả chi tiết đến thế không?”
“Có, quan trọng là khác. Sau khi nhậu được vài chén, bọn anh nói chuyện một lúc…rồi anh hỏi số LINE của người ta.”
“Ừm ừm.”
“Sau đó bọn anh ra về, anh về nhà một mình.”
“Có nghĩa là anh nói chuyện cuối cùng chả được tích sự gì?”
“Không! Nghe cho hết đã nào! Năng lực của anh sấp xuất hiện rồi.”
Thật không đấy??
“Thế truyện đó thì chỗ nào là kinh dị?” Shidou-kun hỏi.
“Bình tĩnh coi nào! Anh sắp kể đến rồi, sẵn sàng chưa?”
Chúng tôi gật đầu.
Kusanagi-senpai ho một tiếng, nói tiếp:
“Sau khi anh về nhà…cũng chưa đến nửa đêm. Anh còn hơi say, nhưng anh nghĩ mình nên gọi cho người ta rồi hãy ngủ, thế nên anh dùng LINE gửi đi một tin nhắn.”
Đang tự hỏi còn định vòng vo tam quốc đến khi nào thì…
“Và cái cô 27 tuổi đó có tên là 「 Aya 」.”
“Hả?”
Đột nhiên tôi lạnh hết cả người.
“Khoan…khoan đã….chẳng lẽ anh gửi cái tin nhắn ấy đến em học sinh tiểu học Aya-chan?”
“Anh gửi tin nhắn nhầm địa chỉ???”
“…Ừ.”
“KINH KHỦNG QUÁ!!!!!!!!!!!!!!”
Lần đầu tiên tôi nghe một truyện kinh dị đến mức này!
“Thế…anh gửi cái tin nhắn kiểu gì?”
“Còn lưu đây này, chú ra mà xem.”
Tôi đọc qua. Nội dung của nó kết thúc bằng câu “cho anh xem hình áo lót của em đi”
“Anh tiêu rồi.”
“Chú cũng nghĩ thế hả?” Anh ta cười gượng “Sáng hôm sau anh mới biết. Còn tưởng chết chắc rồi chứ.”
Bên cạnh, Shidou-kun nói:
“Ảnh? Có ảnh gửi đến không?”
“Có thì anh đã tha hồ cười rồi.”
Ơn trời là Aya-chan còn biết đúng sai.
“Thế đã xử lý cái hiểu nhầm này chưa?”
“Chưa.”
“Hả?”
Kusanagi-senpai chìa tin nhắn hồi đáp của Aya-chan ra
“Thế mai em sẽ đến nhà anh nhé.”
“…………….”
“……………”
À…biết mà…cuối cùng người nghe cũng gặp nguyền rủa rồi này…truyện ma có khác.
Đột nhiên chuông cửa vang lên. Cả hai chúng tôi buộc phải chịu chung cảm giác kinh hoàng với Kusanagi-senpai khi đó.
Sau đó, ngay trước mặt chúng tôi, thủ phạm -
“Tức là anh gửi tin nhắn nhầm người? Em hiểu rồi ♪”
Kusanagi-senpai đang quỳ trên mặt đất, còn hai cô bé học sinh cấp một đứng trước mặt.
Có vẻ Aya-chan gọi bạn cùng lớp theo cùng. Dù sao thì cũng không thể có chuyện một cô bé học sinh cấp một lại chạy đến nhà một ông anh hơn 20 tuổi đầu.
“Tóm lại, em cũng biết trước là thế rồi ~ Hmm ~~!”
Cô nhóc đang cáu thay cho bạn là Megumi, đeo kính, trán cao. Dù đã vào nhà được một lúc những cô nhóc vẫn chuẩn bị bấm còi báo động khẩn cấp bất cứ lúc nào. Sợ quá đi mất.
“Thật vô cùng xin lỗi.”
Kusanagi-senpai chỉ có thể cúi đầu xin lỗi không ngừng. Trong khi đó, Aya-chan vẫn gầm gừ “hừ hừ” và cốc đầu anh ta.
Tình huống này thảm thật rồi, nhầm một bước là vỡ lở ra ngay. Nếu để cảnh sát cũng xuất hiện thì coi như chết chắc, vì thế xử lý kiểu này đã gọi là nhẹ nhàng lắm rồi.
“Vô cùng xin lỗi.”
Tuy nói thế chứ nhìn đàn anh mình dập đầu hoài cũng mất mặt quá.
Megumi quay qua tôi:
“Anh làm gì ở đây thế, Onii-san?”
“Kusanagi-senpai gọi anh đến – nói là có việc quan trọng.”
“Biết sẽ thế này mà còn gọi bọn anh – thật là quá đáng!”
Cả Shidou cũng cáu nữa. Dù sao thì suýt nữa cả lũ đã ăn tai bay vạ gió rồi mà.
Tôi cũng hiểu là Kusanagi-senpai hy vọng có thêm một bên thứ ba, nhưng hiểu thế chứ vẫn khó chịu lắm chứ.
“Nhân tiện, Megumi nè. Anh không nghĩ em cũng đến đấy.”
“À, không có gì. Em có cả đống bạn ở Shinjuku.”
Cô nhóc lấy điện thoại ra đưa lên tai:
“Nè các cậu, có đó không ~ Megumin nè ~ Ok, không sao rồi ~ mọi người giải tán được rồi ~ khỏi cần tụ tập ở cửa nữa đâu ~ ưm ~ sau này có dịp ngồi với nhau tiếp nhé.
Cô bé cúp máy, cười:
“Xong rồi ♪.”
“…Đã hiểu.”
Hóa ra có cả một đống bạn chờ sẵn bên ngoài chỉ chực xông vào….kinh khủng thật. Giờ light novel bộ nào cũng có một nhân vật kiểu này.
“Được rồi…tha cho anh…nhưng mà…”
Trong lúc chúng tôi nói chuyện thì Aya-chan cũng đã trút giận xong.
“Có một điều kiện!” Cô bé giơ ngón tay lên
Càng lúc càng hay rồi nha…
Kusanagi-senpai vẫn quỳ mọp trên mặt đất, nơm nớp ngẩng lên:
“Điều…kiện?”
“…………”
Aya-chan lấy từ trong túi xách tay hàng hiệu của mình ra một quyển light novel đặt xuống
“Anata ga Naku made Fumu no wo Yamenai!”
Tác giả: Eiji Mikage. Minh họa: Nyanya
Dengeki Bunko
“Cái này…! Em định nghiền nát lòng tự tôn của anh đấy à?”
Kusanagi-senpai run lẩy bẩy
“….Bị hành hạ đến mức nào nữa đây! Thú vị thật…”
Còn Shidou-kun nhìn như thể chỉ muốn thay vào chỗ đó.
Mặt khác, nhìn phản ứng này, Aya-chan đỏ mặt:
“Không phải thế! Anh, anh nghĩ đi đâu thế…Cái này…cái kia…!”
Cô bé lại lấy ra một quyển khác đặt xuống
“Ro-Kyu-Bu!”
Tác giả: Sagu Aoyama, Minh họa: Tinkle
Dengeki Bunko
“Nè, cô bé muốn trở thành tác giả light novel kia ơi, làm ơn dừng cái trò khoe khoang bằng ẩn dụ này có được không?”
“Ưm, em đang biểu thị tấm lòng bằng light novel mà…”
“Biểu thị kiểu này có ma nó hiểu!”
Ý của anh ấy là dùng cách biểu thị gì mà dể hiểu một chút.
“Hừm…xem ra tác giả tình cảm hài hước là không hiểu được rồi. Thế thì…”
Lần thứ ba Aya-chan tiếp tục rút một quyển sách ra khỏi túi đặt xuống.
Room No. 1301. Otonari-san wa Artistic
Tác giả : Arai Teru. Minh họa: Sacchi
Fujimi Shobo
“Đừng có đột nhiên lại ném bụp cái quả bom nặng ký ra sân thế này!”
“Tại anh bảo dùng ví dụ dể hiểu mà!”
“Anh chỉ thấy sợ thôi! Dể hiểu ở đâu mà anh thấy tối mù à! Thôi nói thẳng đi! Dùng miệng mà nói!”
“Ku, Kusanagi-sensei, xin hãy chịu trách nhiệm đi!”
“…………..”
Anh ấy hóa đá luôn, mặt tái mét.
Nhìn bộ dạng này, Shidou-kun từ tốn lên tiếng:
“Ra là thế…. Room No. 1301 à…”
“Anh hiểu à, Shidou-kun?”
“Anh giải thích đi!”
Cả tôi và Megumi cùng bật thốt lên. Anh ấy đáp:
“Đây là một bộ sách của Arai Teru-sensei viết, phát hành bởi Fujimi Mystery. Anh không thể tóm tắt ngắn gọn nội dung được, nhưng tóm lại là ở mấy quyển cuối của bộ này, cứ mỗi khi có nhân vật nữ xuất hiện là tên của nhân vật sẽ bị đánh thêm một cái dấu H màu hồng.”
“Rồi xong, đã hiểu. Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Wah, Aya-chan thật là bạo gan.”
“Không phải thế! Em, em chỉ muốn anh ấy chịu trách nhiệm vì gửi cho em cái tin nhắn đó thôi!”
Cô nhóc này vừa nói cái gì kỳ dị vậy trời?
“…………”
Ngay cả Megumi cũng bị sốc đến mức á khẩu không nói được. Shidou-kun còn lảm nhảm gì đấy, nhưng đã chả ai thèm nghe rồi.
“Em đã bảo không phải thế mà!” Aya-chan cuống lên, gần như hét vào mặt cả lũ.
Kusanagi-senpai quay mặt đi như muốn trốn tránh thực tại.
“Nhận trách nhiệm – đây đã là lần thứ hai anh nghe câu này rồi…mà vẫn thấy đáng sợ như lần đầu.”
“Thế lần đầu anh làm thế nào?”
“Thì van xin Arai Teru-sensei giúp chứ sao.”
Hình ảnh Arai Teru-sensei càng lúc càng trở nên không đứng đắn rồi.
Trong lúc Kusanagi-senpai còn chưa hoàn hồn, Aya-chan tiến thêm một bước:
“Cẩn thận nghe em nói đi! Rút cục anh có chịu trách nhiệm không? Có hay không?”
“Em…muốn anh làm thế nào?”
Giọng anh ta nghe mà não hết cả ruột. Aya-chan đưa ra quyển sách cuối cùng.
Công việc của Long Vương
Tác giả: Shirow Shiratori. Minh họa: Shirabi
GA Bunko.
“Xin anh nhận em làm học sinh.”
Ít nhất câu này còn nghe hiểu được. Kusanagi-senpai cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh không biết mình có thể giúp em được gì hay không.”
“Em biết.”
“Anh chỉ là một tác giả viết truyện tình cảm lãng mạn hài mà thôi.”
“Thế nên anh mới là hợp…” Aya-chan cúi đầu, thầm thì “Thực ra, em cũng đang định viết một bộ truyện như thế.”
“…Được rồi…không đến mức gọi là thầy em được, nhưng nếu em cần anh cho ý kiến thì anh cũng sẵn lòng. Đương nhiên là nếu anh có thời gian rảnh.”
“Đủ rồi! Cảm ơn anh rất nhiều!”
Aya-chan cười rạng rỡ, còn sư phụ của cô nhóc thì nằm ườn ra trên đất.
Sau vụ “bái sư” này ---
Shidou-kun ở lại, còn tôi đẫn Megumi và Aya-chan về ga Shinjuku.
Mãi đến lúc ra đến nơi mới giật mình nhớ ra một chuyện.
“Bỏ xừ rồi! Mải nói chuyện quên không hỏi Kusanagi-senpai.”
Nhưng nghĩ lại, với cái không khí đó chắc cũng chả hỏi được gì có ích. Megumi nhìn sang:
“Anh có chuyện gì cần hỏi bọn họ ạ?”
“Ừm.”
Cũng chỉ định tự như thôi, có điều cô nhóc nghe thấy được.
Tôi cũng đoán sắp bị hỏi gì rồi, nên lập tức trả lời luôn:
“Anh cần nói chuyện về khoản yêu đương.”
“Onii-chan nói chuyện tình yêu? Thật lãng mạn!”
Hai mắt Megumi tỏa sáng luôn. Ngay cả Aya-chan cũng có vẻ hứng thú. Xem ra thiếu nữ tuổi này đều thích chủ đề tình yêu.
“Thế kể cho bậc thầy tình yêu – là em – nghe vấn đề của anh đi.”
Nghe cứ như Elf ấy. Ai giỏi hơn nhỉ? Bậc thầy tình yêu hay tiểu thuyết gia thiên tài?
…..Megumi. Có lẽ thế.
Dù sao tôi cũng cần hỏi về người thật việc thật chứ có phải hỏi tình tiết trong truyện đâu.
“Anh có nên nói chuyện tình yêu với Megumi không?”
“Có chứ! Ahaha ~ em rất muốn nghe về tình yêu của anh đấy, Onii-san ♡”
“Em chỉ thấy hứng thú thì có.”
“Có, nhưng em chắc chắn sẽ cho anh một đề nghị nghiêm túc!”
“Hừm…”
Giờ tính sao? Có nên…hỏi không? Cô nhóc cũng biết về chuyện nhà mình rồi, bản thân lại tự nhân là bậc thầy tình yêu….có khi cũng được đấy chứ.
Ít ra so với thằng chăn gái hạng gà mờ như tôi thì còn tốt chán.
“À…Sensei! Megumi rất hay tư vấn tình yêu cho các bạn trong lớp…rất đáng tin …cho nên…”
Trong lúc còn do dự, Aya-chan cũng góp sức đề nghị. Tôi mỉm cười trả lời:
“Nếu vậy…nhờ em đấy.”
“Eheheh, cứ để em lo! Mình đi kiếm chỗ nào yên tĩnh ngồi nói chuyện đi.”
Megumi kéo tay tôi tìm đến một quán karaoke cách đó không xa.
“Được rồi, Onii-chan. Anh kể đi.”
“Hừm…”
Trước hết cô nhóc ấn tôi ngồi xuống, nhìn nhau một cái rồi ngồi xuống hai bên. Hừm, tuy chỉ là học sinh tiểu học nhưng có lẽ cũng có lắm thằng là ghen với vị trí này đấy.
“Không cho anh chạy đâu.”
Có cảm giác này đấy
Sau đó Megumi gọi một chút đồ uống rồi lập tức đi vào trọng tâm:
“Thế nào thế nào!? Anh định hỏi chuyện gì?”
“À, thực ra là…”
Nhìn cái mặt của hai đứa, tôi quyết định kể phần kết quả trước
“Anh có bạn gái rồi.”
“Wah!”
Aya-chan “oa” một tiếng giống như chính mình có người yêu vậy. Mặt khác, Megumi đặt tay lên gối tôi, rướn lại gần.
“Ara? Ara? Không phải người anh thích mà là bạn gái luôn à?”
“Ừ. Bọn anh đã hẹn hò với nhau rồi.”
“Wow ~ cái này em không ngờ đấy ~ thật thú vị!”
“Đừng có vừa sờ mó anh vừa nói mấy cái này!”
“À, không được! Không được bắt cá hai tay!”
Có điều Megumi không chịu thả tôi ra, còn dí mặt vào gần hơn:
Tôi lặp lại lần nữa – con gái cực kỳ hứng thú với cái chủ đề này là khác.
“Me, Megumi, cậu không được làm thế! Thế là đi sau lưng bạn gái của sensei rồi!”
“Không sao đâu Aya-chan!” Cô nhóc vừa nói vừa ôm lấy cổ tôi “Trong quy tắc của tớ thì chỉ hôn nhau mới tính là có vấn đề, còn lại ổn cả.”
Ổn cái đầu em ấy!
“Theo, theo tớ chỉ cần ngồi chung một phòng với người khác giới quá mười giây là không được rồi.”
Không được! Thế lại gắt quá!
Theo lý luận của em thì anh đã tính là bắt cá hai tay rồi.
Trẻ con bây giờ đầu óc thế nào vậy nhỉ? Sao mà toàn phát triển theo hướng cực đoan hóa là thế nào?
“Thế, bạn gái anh là ai? Tomo-chan? Chắc không phải rồi. Elf-chan? Hay Muramasa-chan? Chẳng lẽ là – Army-chan?”
“Anh sẽ kể, em thả anh ra cái đã!” Tôi van xin.
“Thì thả ~”
Megumi ngoan ngoãn thả tôi ra, sau đó cởi giày tất, co chân lên ghế, tay giơ lên hướng về phía tôi
“Nào, kể đi kể đi!”
“Ực…!”
Aya-chan cũng nuốt nước bọt nhìn tôi.
Đột nhiên cả phòng im lặng như tờ. Tôi nhìn sang Aya-chan, ngần ngừ rồi bật ra
“Bạn gái anh là ---“
…Đến nước này rồi cũng đành nói thôi
“Eromanga-sensei.”
“Ah – ah ------------------!!!” *2
Một tiếng hét chói tai vang lên. Suýt nữa là thủng luôn màng nhĩ rồi.
Trong lúc đang nhăn nhó vì đau đớn, cả hai cô nhóc hỏi liên tiếp không ngừng…
“Eromanga-sensei ….là…”
Aya-chan đỏ mặt, cô bé khó khăn lắm mới nói ra tên cộng sự của tôi được.
“Ý anh là chị ở sự kiện của Sekaimo, cái chị mà vừa xinh đẹp vừa –“
À…đúng rồi.
Đối với Aya-chan thì Eromanga-sensei chính là cô Kyouka mà.
“Vừa dâm đãng phải không ạ!”
“………..”
Tôi cười ngu ngơ, trọng bụng thì…
Phúc bảy mươi đời là cô Kyouka không có mặt ở đây.
Trong sự kiện đó, cô Kyouka (ngoài hai mươi) vào vai Eromanga-sensei. Sau đó dưới sự chỉ đạo của Sagiri, cô ấy mặc một bộ đồng phục thủy thủ gợi cảm, miệng hô tia sáng Eromanga. Vụ đó khá cực cho cô, nhưng đồng thời vì thế mà anime cũng dễ tiếp thị hơn hẳn.
Có điều cũng dễ hiểu nếu người khác coi cô ấy là loại phụ nữ lảng lơ. Tôi thì chả biết phải nói chuyện đó với cô thế nào, lại càng không biết nên xử lý ra sao.
Nhưng có một điều rất rõ ràng: với anh em bọn tôi thì cô Kyouka là một thành viên quan trọng trong gia đình.
“Onii-san…Eromanga-sensei…Ý anh là.. …”
Megumi thì biết sự thật chứ không chỉ như Aya-chan. Tôi chỉ đơn giản gật đầu một cái.
“Đúng thế.”
“Em hiểu rồi ~~”
Megumi ngẩm nghĩ một lúc, từ từ mỉm cười.
“Chúc mừng anh.”
“Cảm ơn.”
Lời chúc mừng chân thành này như một ngọn lửa bùng lên trong lòng tôi.
Cô nhóc lúng túng nói tiếp:
“Thực ra, sáng nay Sa... Eromanga-sensei có nhắn tin cho em nói là 「 có chuyện muốn nói 」.”
“Hả?”
Hóa ra từ nãy đến giờ cô nhóc này chả biết gì về mình và Sagiri à?
“Em còn chả biết vụ đó. Còn vướng khoản của Aya-chan nữa mà.”
“Ừ…”
“Em chỉ nói 「về nhà là tớ sẽ gọi cho cậu ngay 」…nhưng nghe anh nói là em biết sẽ hỏi cái gì rồi.”
“Ừm.”
Hóa ra …con bé cũng gặp vướng mắc rắc rối khi hẹn hò à?
“Không sao đâu” Megumi an ủi.
Aya-chan (vẫn chưa hiểu gì) nhìn cả hai bằng ánh mắt đầy kính trọng.
“Không ngờ một chị lớn tuổi còn phải hỏi cậu, Megumi-chan ngầu quá!”
“Hà hà, đương nhiên rồi ~”
Megumi cười gượng, quay lại phía tôi:
“Khụ khụ! Nói thêm đi! Anh vừa có bạn gái xinh thế còn gặp vấn đề gì nữa?”
“—Đây là lần đầu tiên anh có bạn gái.”
“Học cấp ba rồi mà mới lần đầu tiên!?” * 2
“Ừ! Có sao không hả?”
Cả hai đứa đồng thanh kia! Lại còn ánh mắt đầy thương hại nữa chứ! Con trai lên cấp ba mới có bạn gái thì có gì bất thường hả!
“Izumi-sensei đáng sợ quá ><“
“Ara ara, Onii-san, anh đang giận cái gì thế?”
“Anh không giận! Tóm lại, vấn đề là thế này. Đây là lần đầu tiên anh có bạn gái, anh không biết nên làm sao cả! Đang rối trí quá! Bọn anh có hẹn hò thật, nhưng ngoài cái đó ra anh chẳng biết gì hết vì thế anh mới hỏi ý kiến các em.”
Tôi bắn liền một tràng. Megumi trầm ngâm suy nghĩ một chốc.
“Chi tiết buổi hẹn hò thì em nghe từ người ta sau cũng được – thế tặng quà thì sao?”
“Nếu ý em là quà kỷ niệm cuộc hẹn thì bọn anh tặng nhau rồi.”
“Ý em là quà kiểu khác cơ. Bọn anh mới hẹn hò thôi phải không? Theo em như vậy mỗi lần gặp nhau là tặng một món quà nhỏ là được.”
“Thiệt hả?”
Có vụ đó à?
“Người yêu bình thường hay tặng quà nhau thế à?”
“Không hẳn. Đây là lời khuyên của em dựa trên những gì em biết về bọn anh.”
Nói đến yêu đương một phát là Megumi biến thành chuyên gia luôn.
“Izumi-sensei, trên đời không có cái gì gọi là 「 tình yêu bình thường 」 đâu.”
Giờ đến lượt Aya-chan cũng thuyết giáo tôi rồi. Đúng là lời của thiếu nữ giám chụp hình áo lót có khác, nghe đáng tin thật.
Nhưng…cả hai có cái lý của họ. Tôi có hỏi lời khuyên thông thường đâu. Tôi cần lời khuyên cho trường hợp của mình cơ.
“Cũng đúng. Thế…quà gì là hợp lý? Em có ý tưởng gì không?”
“Đương nhiên là quà gì mà người ta thích rồi. Onii-san chắc còn rõ hơn em ấy chứ.”
“Đương nhiên rồi.”
Nếu không biết thì sao xứng là bạn trai, là anh trai của nó được
“Món quà khiến bạn gái vui vẻ được à…”
Quà thì cũng tặng rồi, có khi lần này chọn cái gì khác khác đi nhỉ. Nên tặng gì ta…
“Nào, Onii-san, đứng lên đi!”
“Hả? Làm gì?”
Megumi kéo tay bắt tôi đứng dậy.
“Tập chứ làm gì! Em vào vai bạn gái anh, anh hãy coi em là cô bạn cực kỳ đáng yêu của anh mà tặng đi.”
“Hừm,…thử phát vậy.”
Tôi cũng thừa biết là không tập thì đến lúc làm thật lại lúng túng cho mà coi.
Megumi vui vẻ bổ sung một câu:
“Để cho thêm phần giống thật, có cái này em cần biết…Onii-san, bạn gái anh gọi anh là gì?”
“Muu-kun ♡”
“Ngọt ngào quá trời !!!!” Cô nhóc òa lên “Thật ạ?”
“Không, đùa thôi. Gọi thẳng tên của anh luôn.”
“Anh đừng có đùa em nữa! Em đang tưởng tượng cảnh người ta gọi anh là 「 Muu-kun ♡ 」”
Nó mà gọi thế thật chắc anh đau tim mà chết mất
“Gọi là Masamune thôi. Thực ra thì trong lòng người ta đã gọi anh thế từ lâu lắm rồi.”
“Em hoàn toàn hiểu mà! Tuyệt vời!”
“Ừm ừm!” Aya-chan vừa che mặt vừa hô.
Megumi ngẩng lên, nhìn tôi lần nữa.
“Được rồi! Gọi thẳng tên nhau là đẹp rồi! Em cũng sẽ làm thế! Bắt đầu luyện tập đi nào!”
“Được thôi” Tôi vỗ ngực tự tin tuyên bố
Megumi lùi lại một bước, bắt đầu “nhập vai Sagiri”
“………”
Đầu tiên, cô nhóc nhắm mắt lại. Sau đó khi mở mắt ra, khí chất hoàn toàn biến thành trầm ổn khác hăn.
Sau đó, Megumi đưa tay, làm động tác mở cửa. Thực sự rất giống như đang mở khóa căn phòng khóa kín vậy
Cuối cùng, “Sagiri” xuất hiện. Bằng giọng nhỏ nhẹ, cô nhóc hỏi:
“Masamune…? Sao? Anh tìm em…có chuyện gì không?”
Giống quá!
Bình thường Megumi đã đáng yêu rồi, đóng vai Sagiri càng đáng yêu hơn.
Tôi nuôt nước bọt, nói:
“Anh…có quà cho em đây.”
“Cho …em?”
“Ừm, cũng không phải dịp gì đặc biệt, anh chỉ muốn tặng nó cho em mà thôi.”
“Thế…à…”
Sagiri (Megumi) đỏ mạt thẹn thùng.
Nhập vai kiểu này cũng giỏi quá đi chứ!
Đột nhiên Megumi trở lại như bình thường:
“Dừng, Onii-san. Vừa nãy anh nói nặng nề quá. Phải thư giãn hơn một chút.”
“Hơ?”
“Vừa nãy nói kiểu như anh là có vẻ anh định tặng món gì bét nhất cũng phải cỡ ¥10.000 (khoảng 2.000.000 VND)
Hả? Giờ tặng quà giá trị cỡ nào lại có cả mẫu lời thoại nữa à?
“Aya-chan, cậu có thấy thế không?”
“À, ừm…vừa nãy…tớ nghĩ…” Aya-chan thẹn thùng nói “Có vẻ như anh định hôn người ta rồi nói 「 Anh chính là quà tặng 」.”
“Anh sẽ không nói kiểu đó đâu!”
Cho dù có là bạn gái, nói thế ăn tát là cái chắc.
“À ~ tóm lại, em thấy anh không nên nói kiểu này.”
“Theo em chờ lúc anh chuẩn bị hôn người ta hãy nói như thế.”
Cả hai đồng lòng ghê ta. Cảm thấy hơi bất an, chả biết có tin được đôi này không nữa.
Megumi quay lại, chỉ tay vô tôi lên tiếng:
“Tóm lại ~ vừa nãy là anh nghiêm túc quá! Tập lại nào!”
“Ừ ừm.”
“Được, lại lần nữa. Bắt đầu – diễn! Masamune…? Ừm? Anh…tìm em có chuyện gì không?”
“Ừm, anh có quà cho em đây.”
“ – Tốt, tốt lắm – thật không? Quà gì?”
“Vui lên đi! Sách báo khiêu dâm mà em yêu thích đây này!”
“Tuyệt vời! Cảm ơn anh, Masamune – khoan đã, hả? Gì cơ?”
“Hả cái gì? Người ta là Eromanga-sensei mà?”
“Em biết rồi, nhưng bạn trai tặng quà thế thì dở lắm. Anh tặng người ta sách báo khiêu dâm rồi thì còn nói chuyện ngọt ngào thế nào được nữa?”
“Bọn anh sẽ nói xem tư thế nào là gợi tình, sau đó có thể vẽ theo dạng này dạng kia.”
“Nghe còn tâm đầu ý hợp là khác! Nhưng mà không!”
Megumi bắt chéo tay thành hình chữ X
“Không?”
“Không ♡” Cô nhóc nhe răng cười.
Bên cạnh, Aya-chan lên tiếng:
“Đúng là biến thái…”
Hiểu nhầm này càng lúc càng tệ hại rồi…
“Nhưng chả còn quà cáp gì dễ hơn thế được đâu.”
“Ài….có khi mình đổi phương án khác đi.”
“Nghĩa là sao?”
“Quan hệ của bọn anh thân mật như thế, hiểu nhau rõ ràng như thế...chưa kể tài chính cũng không đến nỗi nào…”
Dừng một chút, Megumi nói tiếp:
“…Có khi anh tặng người ta cái gì có giá trị một chút đi.”
“Ừ hứ….”
Tôi gật đầu, ra hiệu cho cô nhóc nói tiếp.
“Em chỉ đoán thôi, nhưng mà vì quan hệ của bọn anh chuyển từ 「 người nhà 」 thành 「 người yêu 」, anh không biết mình có thay đổi kịp không chứ gì? Lo chuyện đó chứ gì?”
“Đúng thế! Hoàn toàn đúng.”
“Trong trường hợp đó, em nghĩ bọn anh nên làm những chuyện 「 như người yêu 」 để làm quen với mối quan hệ kiểu mới này đi đã. Em nghĩ một món quà nhỏ có thể có tác dụng, nhưng trong trường hợp của anh có khi sẽ phản tác dụng thôi.”
Chính xác! Megumi tính thế hoàn toàn đúng!
“Nếu thế, trước hết cần xác định mối quan hệ này!”
Cô nhóc lớn tiếng:
“Anh tặng cái gì vừa quý vừa đắt đi!”
“Quý giá!”
“Đúng! Quý giá! Trang sức, đá quý! Kiểu như thế!”
“Ừm, Izumi-sensei, nếu là em em sẽ chọn mua một đôi móc đeo chìa khóa!”
Aya-chan cũng nhiệt liệt cho ý kiến.
Vì Megumi gợi ý một món quà khá thực tế, đề nghị này cũng không có gì là không hợp.
“Aya-chan, nếu cậu thích móc đeo chìa khóa tớ sẽ mua cho cậu cả núi luôn!”
Vừa ôm bạn mình, Megumi vừa quay qua tôi:
“Thế, Onii-san, anh đã có dự tính sẽ tặng quà gì cho bạn gái đáng yêu của mình chưa?”
“…Có hai cơ.”
“Hai cơ à?”
Một là món quà tôi định tặng khi giấc mơ của chúng tôi thành sự thật. Giờ, quà hợp nhất cho Sagiri là…cái đó.
“**********”
Tôi thì thầm với Megumi, cô nhóc gật đầu thỏa mãn và đồng ý.
“Được lắm Onii-san, thử đi.”
“À, cho em nghe với! Em nghe với!”
“Fuufu ~ tớ sẽ kể cậu sau ~~” Megumi dỗ Aya-chan.
Nhờ học sinh tiểu học cho tư vấn tình yêu…chả biết có phải lựa chọn chính xác không nữa…
“Cảm ơn hai em”
“Không có gì nha ☆”
Chúng tôi quay lại ga lần nữa, lần này chúng tôi tách nhau ra. Tôi lên tàu đến ga Iidabashi để dự cuộc họp với ban biên tập về volume 6 của Sekaimo.
Trong phần đầu của buổi họp thì ---
“Ừm, phần này khá tốt ---“
Đọc bản thảo của tôi xong, Kagurazaka-san bổ sung:
“Nhưng đây là dịp tung ra một quyển đúng lúc anime lên sóng, sao em không cho thêm một bước phát triển lớn vào trong kịch bản?”
“Gì ạ?”
Em cũng nghĩ thế thật, nhưng chị có thể bảo em trước khi em đặt bút viết có được không ạ? Em không muốn phải viết lại từ đầu cả đống này đâu.
“Để có thể thành công rực rỡ, có năm điểm em cần chú ý.”
Kagurazaka-san giơ năm ngón tay lên bắt đầu đếm:
“Thứ nhất, thu được sự chú ý từ phía công chúng, đảm bảo chuẩn bị sẵn đầy đủ sản phẩm để bán ra/ Thứ hai, ngoại trừ anime, phải tiếp tục bán ra các sản phẩm ăn theo. Thứ ba, để giữ hình ảnh tác giả, chú ý nhớ tham gia các sự kiện liên quan. Thứ tư, tận dụng các sự kiện công cộng để quảng cáo. Thứ năm –“
Chị ta cụp ngón cuối cùng xuống:
“Canh chuẩn thời gian, nhằm lúc anime tung ra để cho một sự kiện lớn vào trong nguyên tác. Nhớ thêm khúc 「 còn tiếp 」vào ngay sau đoạn đáng nhớ nhất.”
“Làm thế thì không khí nóng lên thật nhưng độc giả không cáu mới là lạ đấy!”
“Nhưng đổi lại là anime sẽ bán chạy một thời gian, có đi có lại mà ~”
Vì chị ta thường cho ý kiến kiểu này, tôi cũng lập tức bổ sung ý của mình:
“Em không có ý định nói là không được, nhưng em không muốn một quyển lại kết thúc bằng cảnh cao trào dở dang – tuy nhiên, có thể thêm một chi tiết kịch tính kịp lúc thời điểm anime được tung ra.”
“Em có ý gì chưa?”
“Em sẽ cho hai nhân vật chính thành một đôi.”
“Tuy không có gì đặc biệt nhưng cũng là một lựa chọn không tồi. Cơ mà, Izumi-sensei, đây là lần đầu tiên em viết truyệt tình cảm, em có viết nổi những cảng như thế không?”
Ý chị ấy là “em có viết nổi cho hay không” đây mà.
Tôi đắc ý tuyên bố:
“Em có bạn gái rồi!”
“…Hả?”
“Vì thế em có rất nhiều tư liệu để viết những cảng như thế ---”
“…Hảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảả?”
Kagurazaka-san hét ầm lên khiến tôi gaiatj mình, suýt nữa ngã ngửa ra.
“Cái, cái gì thế ạ?”
Chị lại giận cái gì vậy trời? Hy vọng không phải chị ấy thích mình đấy chứ…
“Chờ đã …Izumi-sensei…bạn gái của em …là gì? Không phải là tác giả mà chị phụ trách đấy chứ? Chẳng lẽ là Muramasa-sensei?”
“Không…”
“Phù…”
Chị ta lau mồ hôi, tựa như vừa thoát được một mạng
…Cái quái gì đây?
“Nếu không phải Muramasa-sensei chả lẽ là Yamada-sensei?”
“Là Eromanga-sensei.” Tôi nói thẳng.
Kagurazaka-san cười tươi tắn, đáp lời:
“Chia tay đi.”
“Hảảảảảảảảảả???”
Chị nói cái quái gì đấy?
Với một nét mặt trông chán ghét đến cực điểm, Kagurazaka-san giải thích:
“Yêu đơn phương thì đúng là động lực để sáng tác thật, nhưng đến lúc tình yêu ra hoa kết trái thì nó trở thánh gánh nặng. Như Muramasa-sensei và Eromanga-sensei là loại tác giả sáng tác bằng cảm tính – theo kinh nghiệm của chị, những người như thế khi sa vào lưới tình là nhiệt huyết đi xuống, chất lượng tác phẩm cũng tuột dốc không phanh. Có người còn vì thế mà buông tay không sáng tác nữa. Dự án anime đang bắt đầu rồi, em còn chọn lúc này mà kiếm bạn gái? Đừng có tự tìm đường chết nữa có được không!?”
Thế nên chị mới bảo em chia tay đi?
“Em không chấp nhận lý do này được.”
“Biên tập viên của Dengeki Bunko sẽ lắng nghe chuyện tình của tác giả rồi sau đó lặng lẽ tìm cách gây ảnh hưởng để nó không có kết quả.”
Hả? Biên tập viên của Dengeki Bunko giờ mạt hạng vật à
“Kagurazaka-san, chị đã bao giờ làm những vụ đó chưa?”
“Chưa, đương nhiên là chưa rồi.”
Chối ngay, nhưng tôi vẫn nghi lắm.
“Thật ra trong số các tác giả của chị từng có một đôi đến được với nhau. Điều đó chứng tỏ chị là biên tập viên toàn năng còn gì?”
“…………..”
Chị có chắc lý do chính là vì chị không có đủ ảnh hưởng không đấy? Nhìn phản ứng vừa rồi của chị thì…”
“Tuy nhiên…”
Kagurazaka-san nói bằng giọng nửa đùa nửa thật/
“Ngược lại mà nói, thất tình lại khiến người ta sáng tác hăng hái hơn nhiều. Vì thế cổ vũ tác giả đi yêu một người mà bản thân biết chắc là sẽ không yêu nổi ngay trước khi giao cho họ một công việc quan trọng – theo chị là một vụ cá cược không tệ đâu.”
“Làm sao có chuyện đó được!”
Em không muốn tăng nhiệt tình làm việc bằng cách đó đâu.
“Vì thế, Izumi-sensei --- em chia tay với Eromanga-sensei đi.”
Kagurazaka-san lặp lại. Lần này không cười, có nghĩa là chị ấy nghiêm túc thật đấy.
“Từ chối.”
Đương nhiên câu trả lời của tôi là như vậy. Nhưng người ta có thèm nghe đâu cơ chứ.
“Sự thật thì nhìn em thương tâm như vậy chị cũng đau lòng lắm chứ -- nhưng chỉ còn tám tháng nữa là anime lên sóng rồi! Em còn đủ thời gian mà! Tác giả và họa sĩ, nếu cả hai đều đau lòng vì thất tình thì chị chắc chắn anime sẽ hay lắm!”
Nghe thì có vẻ ngầu nhưng nội dung toàn rác.
Tôi đáp thẳng.
“Chị nói gì thì nói em cũng không chia tay đâu.”
“Biết mà ~”
Chị ta trả lời, tựa như đã đoán được đáp án này.
“Tóm lại…ừm..ít nhất em cũng phải nhớ những gì chị vừa nói. Tốt nhất là cả hai chả có gì được với nhau, nhưng nếu có gì mà ảnh hưởng tiêu cực đến sản phẩm thì phải bảo chị ngay.”
Biết rồi khổ lắm nói mãi…
Cuộc họp của chúng tôi đến đó là kết thúc. Tôi về đến ga Gotanno rồi đi bộ ra hiệu sách nhà Takasago.
Bực thật – cáu quá đi mất….
Khó khăn lắm mới hẹn hò được với Sagiri, lại bị người ta tạt một gáo nước lạnh vào mặt. Tâm trạng đang vui bị hỏng hết.
Tuy những gì chị ấy nói, tôi cũng….không phải là không hiểu, nhưng làm gì có ai bị nói một câu thế là chia tay thật với bạn gái chứ.
Không thể chấp nhận được.
Nhiệt huyết đi xuống, chất lượng tác phẩm cũng tuột dốc không phanh. Có người còn vì thế mà buông tay không sáng tác nữa.
Nói thế đấy. Chị ta còn nói với tác giả thì tình yêu là chướng ngại.
“Chắc chắn sẽ không có tác động tiêu cực.” Tôi tự nhủ.
Yêu, rồi có người yêu – phải có tác động tích cực mới đúng. Tôi sẽ chứng minh cho người ta thấy.
Tiệm sách đã ở ngay trước mặt, tôi mở cửa bước vào trong.
“Chào mừng quý khách.”
Một thiếu nữ mặc tạp dề chào tôi bằng chất giọng tươi trẻ.
Takasago Tomoe. Một bạn gái cùng lớp, cũng là bạn tốt của tôi. Hiện giờ tôi là khách hàng duy nhất trong tiệm.
Cũng đúng thôi. Gần chín giờ tối rồi còn gì.
“Quý khách thân mến, xin được thứ lỗi, hôm nay chúng tôi đã đóng cửa rồi.”
Nhạc đóng cửa đang vang lên trong tiệm.
Đây là bài 「Farewell waltz 」 – còn được biết đến với cái tên 「Khúc nhạc đom đóm 」.
Theo ý tôi thì cái loại bài hát mà có vẻ cô đơn kiểu này cực không hợp với Tomoe.
“Xin lỗi, giờ có làm phiền cậu không?”
“Hửm? Không biết à. Cũng có khách nào đâu, mà tớ cũng kiểm tra xong sổ sách hôm nay rồi. Thế có vụ gì thế?”
Tomoe ra khỏi quầy đi đến trước mặt tôi.
“Lâu lắm rồi mới thấy cậu ủ rũ thế này.”
Vẫn như dạo tôi bị Muramasa-sensei đánh cho tơi bời hoa lá, cậu ấy hỏi thăm vết thương lòng.
“Hôm nay công việc điên không chịu được.”
“Ủa? Cậu gặp cái gì đáng ghét à? Thế tức là cậu đến cửa tiệm của tớ để gặp Tomoe-chan đáng yêu phải không?”
Tomoe nói bằng giọng tươi vui.
Cậu ấy là thế -- cứ gặp rồi là ai cũng thấy khá lên được.
“Ừm…có lẽ thế.”
Cũng chả quan trọng lắm. Tôi chỉ mong có thể nói chuyện với cậu ấy một lúc. Biết đâu trong lòng cũng hy vọng nói chuyện sẽ khá lên.
“Với cả, tiệm của cậu?”
Tiệm này của bố cậu thì phải?
Tomoe không đáp, chỉ cười thẹn thùng.
“Thế…à…ờ…ờm….vậy ra là thế…Hôm nay cậu đóng vai nhân vật chính mệt mỏi vì chiến trận đến tìm nhân vật nữ chính là bạn từ thủa nhỏ như tớ hả?”
Giờ cậu lại chơi cả vai bạn từ thủa nhỏ nữa cơ đấy.
“Không hẳn. Phải nói tớ vào vai một nhân viên công sở mệt mỏi đang than trời trách đất với một bà chủ quán bar.”
“Đừng có biến hình tượng nhân vật của tớ vào loại đó!”
Tomoe la oai oái, nhưng cũng nhanh ngừng lại.
“Thế có chuyện gì vậy?”
Cậu ấy khoang tay trước ngực hỏi. Vẻ mặt nghiêm túc như đang giận --- nhưng chỉ như thôi. Tomoe không giận đâu.
Tôi không biết như bọn tôi có tính là bạn từ thủa nhỏ không, nhưng chúng tôi hiểu nhau đến mức đọc được cả hành động cử chỉ rồi.
Bắt đầu từ đâu nhỉ…tôi nghĩ một lúc rồi nói:
“Tớ có bạn gái rồi!”
“!”
Tomoe tròn mắt ngạc nhiên
Vài giây sau, cậu ấy hỏi, mặt không đổi sắc:
“Cậu đang hẹn hò với Yamada Elf-sensei à?”
Ai cũng hỏi thế cả. Chả lẽ tôi với Elf giống một đôi lắm à?
Toàn do Elf cứ bịa chuyện về quan hệ hai đứa mà thôi.
“Không. Là Eromanga-sensei.”
“Ờ…wow.”
Tomoe đặt tay phải lên ngực, chớp chớp mắt. Nhịp thở cũng trở nên dồn dập, không có vẻ bình tĩnh nữa.
“Eromanga-sensei…là chị ở buổi ra mắt anime phải không?”
“…………”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Nói “đúng thế” ở đây thì không chút khó khăn.
Nhưng đồng nghĩa tôi cũng sẽ nói dối bạn mình. Tuy nhiên, muốn nói ra lại cần Sagiri cho phép, nên hơi thấy ngần ngừ. Tôi nghĩ một lúc, rồi nói --
“Tomoe. Cậu là người bạn đáng tin cậy của tớ. Tớ thấy cậu cũng là người kín miệng đáng tin cậy, là người nghĩ kỹ rồi mới làm, biết phân biệt đúng sai.”
Sự thật là một mình Tomoe đã giúp tôi giữ bí mật chuyện mình là tác giả mãi đến gần đây.
“Sao, tự nhiên cậu lại hỏi cái này?”
Tôi nói, giọng nghiêm túc:
“Xin hãy giữ bí mật những gì tớ sắp nói.”
“ – Rồi, rồi. Tớ hứa!”
Tomoe gật đầu. Tôi nói ra bí mật lớn của mình.
“Tomoe. Eromanga-sensei mà cậu thấy là người đóng thế vai thôi.”
“! Nghĩa là…!?”
“Eromanga-sensei thực sự là – cô em gái không có quan hệ huyết thống của tớ.”
“------------“
Tay của Tomoe nắm chặt lấy ngực.
“Tên con bé là Sagiri.”
“Nhưng cậu bảo là – là cậu chưa gặp mặt Eromanga-sensei bao giờ cơ mà?”
Đúng thế.
Có một thời gian dài tôi còn không biết cộng sự của mình lại ở ngay bên cạnh
Nhưng đã có cơ hội để thay đổi chuyện này rồi.
“Mùa xuân năm ngoái, sau sự kiện ký tên của Izumi Masamune, Eromanga-sensei có đăng trên blog là chữ ký của tớ xấu hoắc – tớ cáu lắm chứ.”
Đó là khởi đầu của mọi chuyện
“Sau đó, cậu có kể cho tớ nghe về vụ phát video trực tiếp của Eromanga-sensei. Sau đó, trong khi theo dõi thì tớ nhận ra bữa tối mình vừa nấu lại ở ngay trong khung hình…”
“--- Vậy ra em gái cậu chính là Eromanga-sensei ?”
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu. Tomoe hít sâu một hơi, cười gượng:
“…Thật…là trùng hợp.”
“Ừ. Họa sĩ tớ làm việc cùng lại chính là cô em gái tớ đang sống chung.”
Cho dù là light novel thì trùng hợp kiểu này cũng khó mà xảy ra.
“Nhưng…cũng không phải toàn bộ đều trùng hợp. Izumi Sagiri trở thành em gái của Izumi Masamune là ngẫu nhiên, nhưng có lý do để Eromanga-sensei trở thành họa sĩ cho Izumi Masamune.”
Eromanga-sensei có một giáo viên cũng là họa sĩ, cũng có quan hệ với các nhà xuất bản.
Quan trọng hơn, chúng tôi đã từng gặp nhau. Đã từng quen nhau cả năm trời qua mạng.
Tôi cho nó đọc bản truyện viết như hạch của mình. Con bé cho tôi xem bức tranh vẽ xấu như ma của nó.
Có lúc thảo luận ý tưởng với nhau. Có lúc cãi nhau. Có khi nói chuyện gia đình, khi khác lại cổ vũ khích lệ cho nhau.
Và cùng hẹn ước với nhau.
Quan hệ của chúng tôi là như thế -- người bạn quý giá nhất trên đời.
“Tớ là người thúc đẩy con bé trở thành Eromanga-sensei. Tớ bảo nó 「 nếu trở thành họa sĩ thì nhớ vẽ tranh cho truyện của tớ 」. Sau đó chúng tớ mỗi người một ngả không liên lạc với nhau nữa.”
“Và người ta ….sống cùng với cậu.”
“Em gái tớ đấy.”
Tôi kết thúc. Tomoe hơi mỉm cười.
“Lời hứa đã thành sự thật…cả hai mỗi người đều có thể lo phần việc của mình.”
“Cậu từng hứa với một cô bé đáng yêu cơ đấy.”
“Ừ.”
“Tỏ tình chưa?”
Cậu ấy ngắt lời. Nói chuyện Tomoe khiến tôi thấy dễ chịu hơn nhiều.
Tôi lắc đầu.
“Cầu hôn rồi.”
“Khụ khụ khụ!”
Tomoe ho kịnh liệt.
“Cậu, cậu nói cái gì cơ?”
“Tớ nói tớ cầu hôn rồi. Dù sao là yêu từ cái nhìn đầu tiên mà…biết con bé là cộng sự lại càng yêu hơn. Sau đó biết nó là người mình từng hứa, cảm thấy hạnh phúc…rồi thì còn có các lý do khác nữa…”
Uwah, nói về chuyện đó ngại ghê! Tôi kể một mạch ra hết luôn.
“Tớ bảo nó là: cưới anh đi.”
“Cậu là nhân vật chính của light novel hả???”
Giờ cả Tomoe cũng kêu mình kiểu này nữa trời??
“Đúng là người mà số mệnh định trước còn gì!? Làm sao có thể thế được? Chả lẽ cả thế giới này cũng chỉ tồn tại trong một quyển light novel hay sao?” Tomoe gầm lên
“Thế người ta trả lời thế nào?”
“Hả?”
“Trả lời thế nào?”
“Ờ…nó bảo không.”
“Tốt!”
Ra dáng thắng lợi nữa cơ chứ!? Tomoe ra dáng thắng lợi khi nghe tin tôi bị từ chối!?
“Nó bảo nó còn bé quá, không cưới được.”
“Hả? Quá bé?”
“Rồi nó bảo tớ nó muốn hẹn hò với tớ.”
“A A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!”
Gì vậy? Tự dưng la toáng lên.
Tomoe túm áo tôi lắc qua lắc lại, tôi vội kể về lý do mà mình khó chịu.
“Tớ vừa hẹn hò với con bé, nhưng biên tập viên của tớ bảo yêu chỉ làm hỏng việc thôi, nên kêu tớ chia tay đi.”
“Liên quan gì đến tớ!”
“Ờ -- à…”
“Cái này thì liên quan khỉ gì đến tớ ~~”
Đột nhiên Tomoe nói chuyện rất thô.
Cậu đang nghe tớ giãi bày tâm sự mà?
“Mấy cái ở trên ~ thì có liên quan ~ khỉ gì đến tớ cơ chứ ~~”
Đột nhiên, cậu ấy ôm đầu rên rỉ.
“Phát triển cốt truyện kiểu gì thế này! Tớ cảm thấy mình đang chơi một game đấu bài mà cực kỳ mất cân bằng, sau đó bị một thằng nào đó dùng thủ đoạn đánh thua ấy!”
Làm gì được chứ! Cậu ấy rõ ràng đang cáu.
“Mà nghiêm trọng nhất ở đoạn này: nếu thế giới này là light novel, rồi lỡ có ngày nó lên anime thì đoạn vừa rồi, lúc tớ vừa ôm đầu la hét sẽ bị otaku nhìn thấy! Đám đó sẽ phá lên cười mất!”
Muốn khóc quá ~ Tomoe ca thán.
Sau đó cậu ấy lườn tôi:
“Izumi Masamune!”
“Có!”
“Kinh tởm! Cậu muốn hạnh phúc không?”
Vừa nói, cậu ấy vừa đấm ngực tôi một cái.
“……..”
Từ từ..
Một luồng hơi ấm từ nắm tay của Tomoe truyền đến. Tất cả lo lắng của tôi bị nó đốt cháy hoàn toàn.
“Đương nhiên là có.”
Tôi bình tĩnh đáp lời người bạn của mình.
Lúc tôi về đến nhà thì đã là 21:30. Tôi mở cửa đi vào như thường lệ.
“Anh về rồi đây.”
“Chào anh.”
Tưởng ảo giác cơ chứ. Đứng trước mặt tôi là Sagiri mặc tạp dề. Con bé ra tận cửa đón như một cô vợ mới cưới.
Tôi nói, giọng run run.
“Sa…Sa..Sagiri?”
“Hôm nay không có ai…nên em xuống được.”
Con bé trả lời, đỏ mặt.
“Thế à…vậy, bộ này là?”
“..Tại anh bảo muốn làm chuyện vợ chồng mà.”
Thế nên nó mới chào tôi như một cô vợ. Có lẽ vậy.
Tâm ý của nó khiến tôi rất hạnh phúc, và công nhận là bộ tạp dề này hợp thật, nhưng nói thẳng là không biết phải phản ứng thế nào trong trường hợp này luôn.
“À…thế …lại lần nữa….anh về rồi đây.
“Ừm…chào anh về…chồng yêu.”
Chết luôn mất. Tôi khụy xuống.
..Thật…thật là…
“Wa, wa, wa…. Masamune, anh không sao chứ?”
“Có sao đấy, nhưng em không phải lo.”
Dù sắp chết đến nơi nhưng tôi vẫn cười gượng.
Sagiri kéo tôi dứng dậy.
“À…ừm…đừng làm em sợ…anh đã ăn tối chưa?”
“Rồi.”
“Còn nước nóng đấy. Anh tắm không.”
“Cảm ơn, cứ thế đi.”
Tôi cởi giày ra, cũng hơi bình phục lại
“……….”
Đưa mắt nhìn Sagiri, con bé lại cuống lên.
“S, sao thế?”
“Không có gì. Chỉ là bọn mình thực sự có cảm giác như một đôi vợ chồng mới cưới thôi.”
“Đồ, đồ ngốc!”
Nó quay mặt ra chỗ khác.
Tôi không nhịn được nở nụ cười. Đây chính là ước mơ của bản thân: một cuộc trò chuyện gia đình.
Đã lâu lắm rồi cảng này mới xuất hiện lại trong căn nhà này.
Gia đình.
Về nhà. Chào đón. Ngủ ngon. Chào buổi sáng.
Những lời chúc rất đỗi bình thường lại là báu vật của tôi.
Giờ, tôi đã có lại được chúng rồi.
Sẽ không để mất chúng nữa đâu.
Trong lòng trăm mối ngổn ngang, tôi nhìn Sagiri.
Con bé đáp, giọng rất dịu dàng --
“Masamune, em nghe Megumi nói…sách báo khiêu dâm của em đâu?”
“Không có món đó đâu.”
Xem ra…vẫn còn rối lắm.