Gael và Adelia muốn đi tới làng của tộc Gió Đông Nhẹ Nhàng nhưng mọi việc không như dự tính.
Bởi vì địa hình của vùng hoang dã giống như vùng biển rộng lớn vậy.
“Người ngoài dù có bản đồ thì cũng sẽ dễ đi lạc. Hãy chờ một thời gian đi. Tôi sẽ gửi người truyền tin tới tộc Gió Đông Nhẹ Nhàng nên là hãy đi với những người đấy…đúng vậy.”
Bão Tuyết Dữ Dội nói trong khi xoa bụng và nằm ưỡn người trên chiếc ghế da thoải mái.
Kế bên Bão Tuyết Dữ Dội là Bão Đỏ, trưởng tộc Bão Tố.
“Jude và Cordelia. Những người bạn và ân nhân. Hai người, anh và chị của họ, cũng là bạn. Chúng tôi sẽ giúp. Nhưng xin chờ.”
Gió Đỏ cố nói bằng tiếng lục địa dù không được rành mạch. Adelia nhăn mặt và quay lại nhìn Gael. Anh xoa dịu Adelia bằng một nụ cười vì họ không còn cách nào khác.
“Bão Đỏ, ngài có thể cho chúng tôi biết rằng khi nào người truyền tin sẽ đi không?”
“Tối mai.”
“Tôi rõ rồi. Vậy chúng tôi sẽ đợi đến tối mai.”
“Cảm ơn hai người vì đã thông cảm.”
Gael đáp lại lời của Bão Đỏ với một nụ cười rồi rời đi với Adelia vẫn đang có một biểu cảm hơi khó chịu trên mặt.
“Ngài Gael, liệu có ổn không vậy?”
“Tôi cũng lo lắm…nhưng dù sao thì đây vẫn là vùng đất của người man di. Ta biết quá ít về nơi này nên có họ giúp cũng đỡ đi đôi phần. Chúng ta cũng sẽ đến nơi sớm hơn nếu đi với họ.”
“Hể…nếu chiều nay được đi luôn thì tốt quá.”
“Họ đang giúp chúng ta một ân huệ rồi. Tốt hơn là cứ hợp tác với họ đi.”
Gael từ tốn nói và Adelia gật đầu.
Thật lạ. Nếu người nói những lời đấy là trợ lý Oron hay đồng đội trưởng Binh Đoàn Ma Thuật Catan thì hẳn cô sẽ phản đối ngay.
Nhưng khi người ấy là Gael thì cô lại cảm thấy muốn nghe theo.
“Tạm thời thì hãy về lều và nghỉ ngơi đi. Cô đã di chuyển rất nhiều đúng chứ? Tôi sẽ pha chút trà, loại tốt cho việc giải tỏa căng thẳng.”
“Được, thưa ngài Gael.”
Adelia vô thức đáp lại với một nụ cười nhưng sau đó liền cảm thấy ngượng ngùng và Gael lần đầu thấy nụ cười rạng rỡ của Adelia cũng cảm thấy như vậy.
‘Minh bị gì vậy trời?’
‘Đ-đẹp quá.’
Lúc đó.
Bão Tuyết Dữ Dội tặc lưỡi khi thấy Gael và Adelia đứng đực ra trước cửa vì ngượng.
“Họ quá giống nhau. Quá tương đồng.”
Bão Tuyết Dữ Dội lại tặc lưỡi khi nhớ về cặp đôi điên khùng kia.
Quả là anh chị em giống nhau như Bão Tuyết Dữ Dội nghĩ.
***
Ở nơi cánh đống tuyết trải dài tưởng như vô tận…
Cordelia đang nhìn Jude với ánh mắt giống với Bão Tuyết Dữ Dội hơn là Adelia.
“Đôi khi, tớ không biết là cậu thông minh hay ngu ngốc nữa.”
“Hộc hộc…”
Jude và Cordelia đang lê bước trên cánh đồng tuyết.
Thay vì đi đến một nơi nào đó thì giờ họ đang tìm chỗ nghỉ chân.
“Mệt quá, mệt vãi ra.”
Lý do cho lời chỉ trích của cô rất đơn giản.
Bởi vì Jude khi dùng Hắc Phong để bế Cordelia đi đã quá phấn khích.
Vì cậu chỉ tập trung chạy mà họ đã lệch khỏi tuyến đường ban đầu rất xa. Và giờ vấn đề là họ không biết họ đã đi lệch bao xa.
Dù cho cậu có la bàn và bản đồ thì ngay từ đầu bản đồ cũng không chính xác lắm nên họ không thể dễ dàng tìm được đường về.
May mắn thay, về đêm trên bầu trời có những chòm sao và Jude đã học cách đi tới Vực Diều Hâu bằng cách sử dụng các chòm sao từ tộc Gió Đông Nhẹ Nhàng.
‘Nếu cậu đi theo hướng của sao Rìu Lớn thì cậu sẽ tìm thấy nó.’
Đó là những gì Tuyết Mịn đã chỉ Jude.
“Jude này.”
“Xin cậu đừng trách tớ nữa.”
“Không phải. Chỉ là tớ có một câu hỏi.”
“Sao vậy?”
Khi Jude quay đầu lại để hỏi, Cordelia rất tự nhiên vươn hai tay ra.
Jude nheo mắt vì cậu biết tư thế ấy nghĩa là gì.
“Này, cậu nói cậu muốn hỏi gì đó mà.”
“Chân tớ mỏi quá.”
“Công chúa của tối, không phải gần đây người tự đi trên đôi chân của mình hơi ít sao?”
“Nhưng con có một Daddy sau khi thăng cấp đã trở nên mạnh hơn.”
“Công chúa của ta cũng phải tự lập đi chứ. Con còn định để Daddy bế đến khi nào đây?”
“Vậy Cordelia sẽ là Kangaroo.
“…Tớ còn không phải là cha của cậu mà cũng thấy khổ. Tự nhiên tớ nhớ cha vợ quá.”
“Dù sao thì, cõng tớ đi. Chúng ta đi lạc là lỗi của cậu, đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì nhanh lên đi.”
Jude cuối cùng cũng chịu đưa cặp cho Cordelia và Cordelia mang cặp rồi treo lên lưng Jdue.
“Vậy rốt cuộc là cậu muốn hỏi gì?”
Jude hỏi sau khi cậu chỉnh lại tư thế cho Cordelia. Cô nắm vai cậu và đáp.
“Chẳng phải cậu sẽ dễ cõng tớ hơn nếu tớ lắp thêm tay nắm trên này sao?”
“Này, cậu có thật là muốn hỏi gì không thế?”
“Có chứ. Đầu tiên là về Cửu Thiên Cửu Môn. Cậu nói là cậu đã thấy một tiên nữ sao?”
“Đúng vậy.”
Đó là người phụ nữ cậu đã thấy trong tâm trí.
Jude đã học được hai kỹ năng từ cô ta, Hắc Long Chưởng và Hắc Phong.
“Vậy là vì tiên nữ này sẽ xuất hiện và dạy cho cậu kỹ năng mới mỗi khi cậu mở một cửa sao?”
“Chắc vậy?”
“Tốt, tốt. Cậu cuối cùng đã có một cây kỹ năng đàng hoàng rồi. Được đấy.”
Không giống như Cordelia có thể học được các ma thuật mới sau mỗi lần lên cấp, con đường tăng tiến sức mạnh của Jude từ trước đến giờ vẫn không rõ ràng.
“Giờ tớ cảm thấy chắc chắn hơn rồi.”
Mỗi lần cậu thăng cấp Cửu Thiên Cửu Môn, cậu sẽ học được các võ thuật mới.
Các võ thuật cậu đã có cũng sẽ được tăng cường sức mạnh.
“Nhưng Jude này. Landius không kể chuyện ấy với cậu sao?”
“Sư phụ…có lẽ ngài ấy không gặp cô ta.”
“Tiên nữ ư?”
“Ừ.”
“Tại sao? Vì tiên nữ không thích mấy gã đô con sao?”
“Cậu đang đùa, phải không?”
“Ừ. Vậy là vì Cheonmujiche?”
“Có khi.”
Cửu Thiên Cửu Môn là tuyệt kỹ thần thánh chỉ những người sở hữu Cheonmujiche có thể hoàn toàn thành thạo.
Vì thế nên Landius không thể học được hết Cửu Thiên Cửu Môn dù đã thức tỉnh sức mạnh của người khổng lồ qua Hồi Quy Thủy Tổ.
‘Ngài ấy đã mở được đến cửa thứ bảy nhờ việc thức tỉnh sức mạnh của khổng lồ.’
Khi mở của thứ ba Jude đã nhận ra.
Dù Jude có Cheonmujiche nhưng cơ thể cậu cũng cần phải mạnh mẽ hơn để mở cửa mới.
Yêu cầu đó càng cao hơn với các cửa sau nên người không có Cheonmujiche cần phải sở hữu một cơ thể thậm chí còn mạnh mẽ hơn để có thể học Cửu Thiên Cửu Môn.
‘Nghĩ lại thì sư phụ đỉnh thật.’
Điều đó có nghĩa là Landius đã mở đến cửa thứ bảy chỉ bằng sức mạnh thuần túy.
Và điều đó chỉ có thể đạt được với một thể chất điên rồ.
‘Đó hẳn là lý do ngài ấy nói về việc mất cơ bắp.’
Nếu không có mớ cơ bắp đồ sồ ấy thì hẳn Landius đã không chịu nổi Cửu Thiên Cửu Môn.
“Hohoho, nhưng Jude của tớ có Cheonmujiche. Tốt, tốt. Được đấy.”
Cordelia cười vui vẻ và cô xoa đầu Jude.
“Nhưng Jude này.”
“Đây.”
“Thật tình cờ khi cậu học được Cửu Thiên Cửu Môn nhỉ? Bởi vì cậu đã gặp ngài Landius.”
“Đúng vậy.”
“Vây, lúc đầu cậu định mạnh lên bằng như thế nà?”
Trong cốt truyện gốc, Jude học võ thuật của nhà bá tước Bayer và trở thành một kiếm sĩ chính hiệu.
Tuy nhiên, Jude đã rời nhà sớm hơn so với cốt truyện gốc nên cậu chỉ mới học được một phần võ thuật của nhà bá tước Bayer.
“Ban đầu á?”
“Ừ, ban đầu ấy.”
“Tớ định sẽ học một phần võ thuật của nhà Bayer và sau đó là một phần võ thuật của Bão Đỏ ở vùng hoang dã.
Dù sao thì Jude cũng sở hữu thiên phú võ thuật trời ban.
Nếu cậu thật sự muốn thì việc bắt chước võ thuật của người khác cũng không khó gì.
Hơn nữa Lucas cũng rất thân với Jdue.
“Tớ định sẽ học từ Bão Đỏ như phần thưởng cho việc cứu Gió Đỏ.”
“Đúng là nham hiểm.”
“Bởi vì tớ định sẽ học Kiếm Thuật Của Vua trong tương lai.”
Trong Legend of Heroes 2, đây là thứ kiếm thuật cổ đại mà nhân vật chính Maximilian sẽ được thừa hưởng.
Nhưng giờ Jude đã đổi ý.
“Hẳn là trong bản mở rộng cuối cùng Jude sẽ học được Cửu Thiên Cửu Môn. Nhưng giờ tớ đã học được Cửu Thiên Cửu Môn sớm hơn nhiều nên tớ không cần phải đi tìm nó nữa. Hơn nữa còn có Landius và Kamael đúng chứ?”
“Năng lượng Âm và Dương.”
“Và một Âm Dương Thể có thể sử dụng cả hai.”
Hiện tại cậu có thể học được võ thuật từ nhiều người.
Nếu không vì các sự kiện lớn cần can thiệp như giải cứu Lena hay ngăn tộc Bò Tót thì hẳn Jude đã đi theo và được huấn luyện bởi Landius hay Kamael.
“Thêm vào đó, trong khi phát triển nền tảng là Cửu Thiên Cửu Môn… tớ cũng tính đến việc sẽ kiếm thêm một nghề phụ.”
“Cậu muốn chơi đa nghề sao?”
“Ừ, tớ muốn cải thiện kỹ năng làm giấy phép.”
Mặc dù Jude làm cuộn giấy phép và vẽ vòng tròn ma thuật rất tốt nhưng chỉ giới hạn tới ma thuật cơ bản.
Ta cần phải sở hữu khả năng ma thuật tương ứng để có thể thêm các phép cấp cao vào cuộn giấy phép.
“Hửm, tốt đấy. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều về việc mạnh lên ha. Chị gái đây rất vui khi thấy Jude lớn lên mạnh khỏe.”
Cordelia vỗ và xoa tóc Jude. Cậu chỉ im lặng để cho cô thích làm gì thì làm.
Bởi vì cậu cảm thấy thoải mái bất ngờ.
Hai người nói chuyện một hồi lâu như thế.
Khi Jude và Cordelia đến được đỉnh đồi, họ đồng loạt nhìn xuống một chỗ.
“Aaaaaa!”
Một người đàn ông trong bộ đồ trắng đang chạy bán sống bán chết trên cánh đồng tuyết.
Vì ở đây không có ai nên thay vì cầu cứu thì ông ta chỉ hét lên.
Và ngay phía sau người đàn ông.
Một con quái vật to lớn đang chạy trên tuyết. Mặt đất rung chuyển theo từng bước chạy của nó..
“Chà, đấy chẳng phải là Gấu Tuyết Khổng Lồ sao? Trông nó khác so với khi bị tha hóa quá.”
“Nó lớn hơn so với tưởng tượng nhỉ?”
Trông nó phải cao tầm sáu mét.
“Tớ đoán là chúng mình phải cứu ông ta thôi nhỉ?”
“Chúng ta không từ chối nhiệm vụ mà.”
Cordelia nhảy xuống khỏi lưng Jude còn Jude thì ưỡn người và thả lỏng các cơ bắp ở chân tay.
“Ông ta chạy nhanh đấy.”
“Cậu nói đúng.”
Dù các chi của người đàn ông ngắn nhưng ông ta vẫn đang cách xa con gấu vài mét.
Đó là lý do Jude và Cordelia không vội lao vào.
“Nhưng hình như ta từng thấy ông ta ở đâu rồi nhỉ?”
“Ông ta có tay chân ngắn nhưng rất nhanh nhẹn.”
“Người lùn.”
“Râu đen và đầu hói.”
“À, mũ ông ta bay mất rồi.”
Cái mũ của người đàn ông đang chạy bay đi mất và họ có thể cái đầu hói bóng loáng .
“Có khi là ông ta đấy.”
“Indiana Kaplan.”
“Một nhà thám hiểm và khảo cổ học của đế quốc Argon.”
“Một người đàn ông cực kỳ đen đủi. Kẻ gây rối. Kẻ thu hút vận xui.”
Ông ta là một người đàn ông đã khám phá hàng loạt tàn tích và đạt được những thành tựu lớn nhưng luôn gặp rắc rối đúng như biệt danh.
Bởi vì lý do này mà ông là một trong số các Npc mà người mới chơi Legend of Heroes 2 nên tránh gặp mặt.
Nhưng đối với người chơi kỳ cựu như Jude và Cordelia thì không.
Trái lại, ông ta còn là một người rất được chào đón.
“Vậy là ở thời điểm này ông ta đang ở đây.”
“Ư…vậy thì, chẳng phải ông ta sẽ vẫn còn sống dù chúng ta không cứu ông ta sao?”
“Tớ cũng không chắc nữa. Dù sao đi cứ cứu ông ta đi. Cứ cái đà này thì ông ta chết mất.”
Cordelia bỏ cặp xuống còn Jude thì giậm chân lên mặt đất. Cậu hét lên với Cordelia đang dùng phép để đuổi kịp cậu.
“Tớ sẽ cho cậu xem một thứ hay lắm!”
“Nhảm nhí!”
Tuy nhiên, Jude nhận thấy trong ánh mắt Cordelia ánh lên sự mong đợi. Hơn nữa, cậu vẫn còn vãi kỹ năng mới mà bản thân chưa khoe với Cordelia.
“Cậu lo Kaplan đi!”
“Được!”
Jude và Cordelia bắn đi như những mũi tên.
Hai người băng qua cánh đồng tuyết như những cơn lốc. Kaplan và Gấu Tuyết Khổng Lồ nãy giờ đang truy đuổi nhau quay sang nhìn hai người.
“Phù…”
Jude thở ra. Ngay lúc đó, cậu giậm chân lên mặt đất và dùng Hắc Phong. Những cơn gió đen nổi lên che khuất tầm nhìn của Gấu Tuyết Khổng Lồ.
“Kuoooo!”
Con Gấu Tuyết Khổng Lồ nãy giờ truy đuổi Kaplan bằng bốn chân nhảy lên và gầm. Tuy đã mở rộng tầm nhìn nhưng nó vẫn không thể thấy Jude.
Con Gấu Tuyết Khổng Lồ vội vã nhìn quanh.
Ngay lúc đó, Cordelia nắm lấy tay Kaplan và nhìn lên bầu trời với sự trầm trồ.
“Ồ?”
Ngọn gió đen bay vút lên trời.
Ở một nơi cách xa đó vài chục mét, Jude đáp xuống nền đất. Cậu vươn tay về phía con Gấu Tuyết Khổng Lồ.
Sau đó cậu giải phóng từ tay.
Tiếng hét của một con rồng làm không gian rung chuyển.
Gầm-!
Sức mạnh của rồng đen đã được giải phóng. Nó lao đến và nuốt đầu của Gấu Tuyết Khổng Lồ như một con rồng thực thụ.
Rầm!
Gấu Tuyết Khổng Lồ gục xuống gây nên tiếng động lớn. Tuy nhiên, sức mạnh của rồng đen vẫn chưa dừng lại. No không ngừng ghì chặt con quái vật khiến nền đất rung chuyển. Băng tuyết trong phạm vì vài chục mét bị thổi bay bởi làn sóng xung kích mạnh mẽ làm mặt đất lộ ra.
“Wow.”
Cordelia trầm trồ trước sức mạnh rung chuyển trời đất ấy còn Kaplan thì há hốc mồm kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng kỹ năng mới nên nó tiêu tốn hơn nửa lượng khí vì cậu đã sử dụng quá lố nhưng dù sao cậu vẫn hài lòng với kết quả.
“Cậu thấy sao?”
Nghe Jude hỏi, Cordelia đáp lại với một tràng vỗ tay.
Nhưng khoảnh khắc ấy không kéo dài lâu. Mặt đất đột ngột rung lắc dù Hắc Long Chưởng đã kết thúc.
“Jude?”
“Kaplan.”
Jude nói và Cordelia tròn mắt.
Kẻ gây rối Kaplan.
Người đàn ông xui xẻo đến mức khiến sét đánh kể cả khi trời quang mây.
“Đm.”
Ở cuối lời chửi thề của Cordelia.
Mặt đất sụp đố.
Bọn họ bắt đầu rơi xuống.
“Cordelia!”
“Tớ để Kaplan cho cậu lo đấy!”
Vì tuyết che phủ nên họ không nhận ra nhưng nơi họ đang đứng thực chất là khoảng trống giữa hai vách của vực.
Cordelia vội nắm lấy Kaplan và dùng phép để giảm thiểu tốc độ rơi của họ trong khi Jude dùng những mảnh vỡ làm điểm tựa để tạo ra một cơn lốc.
“Jude!”
“Đừng lo cho tớ!”
Những cơn lốc vàng kim xoay xung quanh Jude và cậu dùng chúng để giảm tốc độ rơi. Cậu cũng đá vào vách đá để ngăn mình rơi thẳng xuống.
Đương nhiên điều đó không hề dễ.
Nhị Thập Tứ Bão Bộ là một bộ pháp có thể dùng để chiến đấu nhưng nó không thể giúp người dùng bay lên trời được.
Jude tập trung.
Cậu đọc hướng gió giữa các vách đá đồng thời tạo ra những cơn lốc mới.
Trong khi cưỡi trên ngọn gió, cậu tính toán trong đầu quỹ đạo rơi của bản thân.
Cậu lại đá vào vách đá.
Cậu điều chỉnh quỹ đạo rơi và nhìn xung quanh. Jude tuy không thể nhìn thấy nhưng cậu có thể cảm nhận qua các giác quan.
Không gian càng ngày càng tối.
Rồi một âm thanh vang lên.
Âm thanh của thứ gì đó đã rơi xuống.
Đó không phải tiếng nước bắn.
Cũng không phải tiếng va đập.
Bịch.
Ở dưới có một cánh đồng tuyết.
Mặc dù nó có hơi sâu.
Nhưng từ âm thanh thì ta có thể cảm thấy rằng mặt tuyết không hoàn toàn mềm mại. Tuyết chất bên dưới đã hoàn toàn hóa băng.
“Jude!”
Cậu lại nghe thấy giọng của Cordelia.
Vì sử dụng phép nên Cordelia rơi xuống với vận tốc thấp hơn Jude nhiều nhưng Kaplan là một vấn đề khác.
Mặc dù sức mạnh thể chất của Cordelia đã tăng đáng kể sau khi đạt cấp 40 nhưng cánh tay giữ Kaplan, một người đàn ông nặng gấp ba lần bình thường, rất mỏi và đau đớn.
Nhưng cô lo lắng cho Jude hơn là cánh tay mình.
“Jude!”
Vì Cordelia đã đáp đất nên cô có thể xác định được vị trí của Jude khi nhìn lên.
Nhưng Jude thì không. Cậu đang chật vật cưỡi trên cơn gió nên khó lòng có thể kiểm tra xem bên dưới có gì.
“Cordelia!”
Jude lại la lến. Sau khi ghi nhớ vị trí mà giọng nói của Cordelia phát ra, cậu dùng gió để điều hướng đến nơi ấy.
Vút-!
Cơn gió mạnh mẽ phóng xuyên qua hai vách đá.
Jude cuối cùng cũng đã đáp đất.
“Jude! Cậu ổn không?”
Đó là Cordelia. Ngọn lửa ma thuật của cô soi sáng khuôn mặt trắng bệch của Kaplan đang nằm bẹp ra đất bên cạnh. Có vẻ như Kaplan đã bất tỉnh.
“Cậu thì sao?”
“Tớ ổn.”
Cordelia thở phào nhẹ nhõm và ngồi phịch xuống đất.
Jude lại gần Cordelia và nhìn quanh.
Bởi vì hai người đang ở rất sâu dưới vực nên xung quanh rất tối và lạnh lẽo.
Dù cho có Bảo Hộ Mùa Đông của các tiên nhưng hai người vẫn cảm thấy lạnh.
“Kaplan có sao không?”
“Tớ nghĩ là ông ta ngất rồi.”
Jude nhìn lên trời. Theo cậu ước tính thì độ cao của vách phải hơn cả trăm mét.
“Tớ chỉ làm nó nứt ra thôi mà.”
“Hẳn là Kaplan rồi.”
Rồng đen hẳn đã phá hủy mặt đất nhưng Jude và Cordelia cho rằng Kaplan là nguyên nhân của biến cố này.
Bởi vì trong Legend of Heroes 2, Kaplan thường có liên quan đến mấy việc xui xẻo thế này.
“Giờ ta làm gì đây?”
“Không thể đi lên nữa…đúng chứ.”
Nếu chỉ có mình Cordelia thì có thể với phép nhưng để kéo theo Jude và Kaplan là không thể.
“Ở đây không có ván gỗ.”
“Cho dù có đi nữa thì cũng không được đâu.”
“Hửm…cũng đúng.”
Kaplan quá nặng.
Cái ván đã mất thăng bằng khi chỉ có hai người ngồi.
“Leo lên…có Kaplan cũng không được.”
“Ừ, với lại đối với tớ cũng có chút cao.”
Dù Jude có Cheonmujiche thì việc leo lên một vách đá cao 100m mà không có dây hay đồ bảo hộ là việc mà Jude cũng sẽ không liều lĩnh thực hiện.
“Vậy không còn cách nào khác ngoài việc thoát khỏi vực thẳm này sao?”
“Ừ, chắc vậy. Mà…như thế này có khi lại tốt.”
“Là Kaplan sao?”
“Chính là vì Kaplan.”
Kaplan không chỉ đơn giản là xui xẻo.
Ông ta là người luôn gặp tai nạn nhưng sẽ luôn hưởng lợi từ các tại nạn này.
Giống như kiểu tình huống ‘Ta rơi xuống vách đá và tình cờ có được nó!’
Và lúc này, cả nhóm của họ dã rơi xuống vực.
“Kể cả trong vùng hoang dã thì một vực thẳm thế này cũng khá hiếm. Hướng đi cũng chính xác…nên khả năng cao là nó kết nối với Vực Diều Hầu.”
Hơn nũa, Vực Diều Hầu là nơi tọa lạc của tàn tích của vương quốc ma thuật của các elf cổ đại.
“Tại sao Kaplan của đế quốc Argon lại ở đây?”
“Liệu có phải là vì tàn tích của vương quốc ma thuật?”
Hai người đã đi đến kết luận đó.
Nói đến việc thám hiểm tàn tích thì Kaplan chắc chắn là nhất trong Legend of Heroes 2.
Dù cho cuộc đời thám hiểm của ông luôn gắn liền với việc bị đuổi theo hoặc dính bẫy nhưng ông ta là một nhà khảo cổ đích thực.
“Đỉnh thật đấy. Vận xui của ông ta là thật.”
Họ không thể tin được là mình đã rơi xuống một vực thẳm ẩn dưới lớp tuyết.
Cordelia chớp mắt và nhìn Kaplan. Jude cũng nhún vai.
“Chà…đây là một thế giới của ma thuật mà.”
Hiển nhiên là sẽ có những người kỳ lạ như thế tồn tại.
“Ê…có vẻ như chúng ta lại mất hành lý nữa rồi.”
Cordelia nói với vẻ mặt như phát khóc tới nơi.
Trong đống đồ đó có những vật phẩm họ đem theo từ làng Gió Đông Nhẹ Nhàng nhưng họ đã đánh mất chúng.
“Nhưng có hành lý của Kaplan thì chắc cũng ổn thôi.”
Jude trấn an cô và cậu nhìn quanh trước khi đánh thức Kaplan.
Bởi vì là Kaplan nên cậu phải nhìn quanh đề phòng.
“Wow, có thật kìa.”
“Cái gì?”
“Ý tớ là, có một nơi chúng ta có thể nghỉ chân.”
Họ thấy một hang động nhỏ với lối vào thấp. Nó trông đủ tốt để làm nơi nghỉ chân.
“Kỳ diệu làm sao.”
“Vậy thì, đi thôi.”
Jude và Cordelia mỗi người nắm chân và tay Kaplan để kéo ông theo tới hang động. Sau khi tới nơi, họ lại lần nữa trầm trồ.
“Wow, thật này.”
“Sao lại có thể nhỉ?”
Khi nhìn gần thì trông hang động không có vẻ được hình thành tự nhiên mà là nhân tạo.
Mặc dù đã bị thời gian mài mòn nhưng những đường nét được khắc trên hang động chắc chắn là ngôn ngữ của các elf cổ đại.
“Tớ nghĩ chúng ta đang ở rất gần Vực Diều Hâu rồi.”
Nếu không thì sẽ rất khó giải thích về việc có chữ khắc của người elf cổ đại xuất hiện.
Cordelia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kaplan đang bất tỉnh như thể ông ta là một kỳ quan còn Jude nhăn mặt khi cố giải nghĩa ngôn ngữ của elf cổ đại.
Lý do không phải là vì cậu không biết đọc chữ elf cổ đại mà là sự xói mòn nghiêm trọng đến mức khó nhận ra mặt chữ.
Vài giây trôi qua như thế.
Lần này, tới lượt Jude thốt lên kinh ngạc.
“Cái gì vậy…”
“Cái gì? Kho báu á?”
“Không, tớ bị bất ngờ. Còn gì bất ngờ hơn thế này nữa chứ?”
“Cái quái gì vậy?”
“Suối nước nóng.”
“Hể?”
“Suối nước nóng.”
Cordelia chớp mắt khi Jude lặp lại những gì cậu nói. Và rồi cô buông tay Kaplan và la lên.
“Suối nước nóng ư?!”
“Đúng vậy, suối nước nóng. Nhân tiện thì Kaplan rơi rồi kia.”
May thay, Kaplan không bị thương nhờ tuyết chất đống.
“Thật ư? Nó thật sự, thật sự là suối nước nóng sao? Nó ghi là suối nước nóng ư?”
“Ừ, có lẽ có thứ gì đó kiểu mạch nước ngầm dưới này.”
“Nó còn ở đó không? Nó còn hoạt động. Nó vẫn còn hoạt động, đúng chứ?!”
“Tớ không biết nữa. Nếu nó không hoạt động thì cũng sẽ có nơi để chứa nước.”
“Ta có thể đổ nước vào và đun lên.”
“Wooww, suối nước nóng. Bồn tắm. Cuối cùng tớ cũng được tắm!”
Cordelia đã không được tắm đàng hoàng kể từ khi đặt chân tới vùng hoang dã.
Dạo gần đây cô đổ mồ hôi rất nhiều nên thay vì một kho báu thì đối với cô một suối nước nóng tốt hơn nhiều.
“Ông ta thật may mắn, quá may mắn.”
Cordelia cười khúc khích và nhìn Kaplan với ánh mắt trìu mến. Nếu Jude để cô một mình thì hẳn cô sẽ hôn lên trán Kaplan luôn.
Jude vội nói.
“Dù sao thì, đi vào đi.”
“Được!”
Cordelia vui vẻ đáp. Cô vừa ngâm nga vừa bước vào hang động. Hai người lại bị bất ngờ bởi những gì có bên trong.
“Thật này.”
“Thật sự có nhà tắm này.”
Có vài chỗ đã bị ăn mòn và đổ nát sau một khoảng thời gian dài nhưng bên trong hang động rộng hơn ta tưởng chính là một nhà tắm.
Có những bồn tắm rộng làm bằng đá giữa các cột trụ.
Điều bất ngờ hơn nữa là nước nóng vẫn còn tuôn ra.
“Huhuhu. Hehehe.”
“Co-Cordelia?”
“Thích quá. Tớ vui quá.”
Cordelia nói với nước mắt chảy trên gò má. Cô đặt Kaplan xuống sàn rồi nhìn Jude.
“Tớ sẽ tắm trước.”
“Đ-được thôi.”
Bởi vì việc tắm rửa rất quan trọng.
Jude tìm đồ nhóm lửa xung quanh trong khi Cordelia ngồi trước chiếc bồn tắm bằng đá nằm sâu bên trong nhà tắm.
“Cảm ơn người. Con thật sự cảm ơn người.”
Sau khi Cordelia cầu nguyện xong, cô kiểm tra chất lượng và nhiệt độ của nước.
Cô không chắc nhưng có vẻ như nước khá trong và nhiệt độ cũng vừa ổn.
Không, cô tin rằng tất cả những thứ này là nhờ một người.
“Kaplan là nhất. Cảm ơn. Cảm ơn ông rất nhiều.”
Cordelia chắp tay cầu nguyện và sau đó, cô bắt đầu cởi quần áo.
Jude đang đứng gác bỗng giật mình khi nghe tiếng Cordelia cởi đồ nhưng cô giờ chỉ còn nghĩ tới việc đi tắm. Cô không hề nghe thấy tiếng Jude đang tụng kinh niệm phật bên ngoài.
“Xin cảm ơn.”
Cô tỏ lòng cảm kích và bước vào.
“Aaaaa…”
Chỉ vừa bước đầu ngón chân vào là cô đã cảm thấy một cảm giác thoải mái chạy dọc khắp người.
Cordelia từ từ bước vào và rồi nước đã bao phủ khắp người cô.
Độ sâu cũng hoàn hảo. Khi cô quỳ gối thì chỉ có cô và đầu của cô là ngóc lên khỏi mặt nước.
“Haaaaaa…”
Đã bao lâu rồi mình chưa được tắm nhỉ?
Không phải là cô không lau mình sạch sẽ bằng khăn tắm nhưng đã rất lâu rồi cô không được tắm một cách đàng hoàng.
Cùng với dòng nước nóng, sự hạnh phúc lan tỏa khắp khuôn mặt Cordelia và rất tự nhiên, cô bắt đầu hát một bài hát dễ thương.
“Vì sao nhỏ bé lấp lánh kia~ Tỏa sáng rực rỡ trên trời khuya~”
Cô không thể ngừng mỉm cười. Cả cơ thể cô cứ như tan chảy.
Và ngay lúc đó.
“Wow, nhìn cô ấy kìa. Cô ấy đẹp thật đấy.”
“Rất xinh đẹp.”
“Gì, gì, ai đến nhà tắm của chúng ta hả? Wow! Đẹp quá! Tôn trọng!”
Đó là một kịch bản quen thuộc mà cô đã từng gặp ở đâu đó.
Tắm.
Hát.
Cô gái xinh đẹp.
“Này, này, cô chơi với bọn tôi nhé?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Chơi với bọn tôi đi.”
“Nếu là cô ấy thì sẽ được tham dự vào dạ hội.”
Nghe tiếng nói chuyện đó, Cordelia mở mắt và thấy chúng.
Đó là những tiên nữ với tai thú trên đầu cũng như đuôi sau lưng giống như chó hay mèo.
Họ là các tiên hoang dã, một trong tám tiên tộc.