Bên trong chỗ nghỉ ngơi được chuẩn bị bởi tộc Gió Đông Nhẹ Nhàng.
Mặt, cổ, tay và khắp cơ thể Jude dính đầy nước dãi. Cậu nhìn dưới sàn với ánh mắt như vừa được giải phóng.
Cordelia đang cuộn tròn trên chăn và say ngủ với khuôn mặt hạnh phúc.
“Hầy…Sắc bất dị không, không bất dị sắc. Sắc tức thị không, không tức thị sắc…”
Sau khi niệm những câu trong Bát Nhã Tâm Kinh, Jude đắp mền cho Jude và ngồi xuống ghế với trong sự mệt mỏi.
“Mệt quá.”
Cậu đang kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng sau đó cậu lại mỉm cười.
Bởi vì Cordelia đang cuộn tròn trong chăn với khuôn mặt hạnh phúc.
‘Liệu mai thức dậy cậu ấy có làm ầm lên không đây?’
Tác dụng phụ của trạng thái thú là khiến cô cư xử như mèo con nhưng ký ức của cô về những hành động đấy sẽ không biến mất.
Rất nhiều thí nghiệm đã chứng minh điều đó.
Jude nở một nụ cười ranh mãnh khi nghĩ về biểu cảm của Cordelia ngày mai.
Thật ra Jude đã hình thành sẵn một kế hoạch để trêu cô.
“Bình yên làm sao.”
Họ vừa có một trận chiến sinh tử với quỷ nhân cấp trung chỉ mới vài tiếng trước.
Jude mỉm cười lần nữa. Cậu rửa mặt với nước trong một chiếc chầu rồi lại ngồi xuống sàn quay lưng về phía Cordelia.
‘Tinh Hoa Trăng Xanh.’
Sau khi lặng lẽ nhìn viên ngọc xanh lam trong tay một lúc, Jude thẳng lưng và nhắm mắt.
Tuy thực tế không giống như trong game nhưng đây vẫn là một thế giới có nhiều điểm tương đồng.
Một ví dụ về việc đó là cấp độ.
Như những gì cậu đã nói với Cordelia, khi cấp độ tăng thì chỉ số tổng thể cũng tăng.
Cấp độ là nhất, đúng như vậy. Jude tuy yếu bẩm sinh nhưng sau khi đạt cấp 42, cậu đã mạnh hơn đa phần hiệp sĩ thông thường của nhà bá tước Bayer.
Cơ bắp của cậu đã mạnh mẽ hơn và sức mạnh của cậu gần như đã đạt đến cấp độ siêu phàm.
Jude đã trở nên khá mạnh, tuy vậy câu không đô con như Landius.
Thế nhưng cậu vẫn mạnh gần gấp hai một người đàn ông trưởng thành thông thường.
‘Mấy ngày nay mình cảm thấy Cordelia nhẹ như bông ấy.’
Cậu cảm thấy ổn với việc bế cô trên tay hay cõng cô trên lưng.
Dù đúng là mấy ngày vừa qua cậu có cõng cô hơi nhiều.
‘Chà…chắc là tình yêu làm mù con mắt.’
Jude hắng giọng và ngừng suy nghĩ lung tung.
Chẳng phải mục đích cậu ngồi quay lưng về phía Cordelia là để không bị xao nhãng sao?
‘Dù sao thì.’
Thăng cấp là cách đơn giản và chắc chắn nhất để trở nên mạnh hơn.
‘Nhưng chỉ nhiêu đó là không đủ.’
Cơ thể của một người trở nên mạnh hơn khi người ấy thăng cấp.
Không chỉ thể chất và sức mạnh cơ bắp gia tăng mà thể trạng cũng được cải thiện, sức bền và khả năng chịu đựng cũng được tăng cường.
Nhưng nơi đây không có cây kỹ năng.
‘Đấy là điều phiền phức nhất.’
Trong game, việc thăng cấp sẽ cho ta những kỹ năng mới. Tuy nhiên đây là thực tại và dù cậu có thăng bao nhiêu cấp thì cũng không nhận được kỹ năng mới.
‘Cordelia thì có chút khác.’
Cordelia có quyển sách phép của phù thủy.
Cô có thể mở càng nhiều trang sách phép ấy khi đạt tới cấp độ nhất định nên khi thăng cấp thì cô cũng sẽ học được các phép thuật mới, giống như trong game.
Nhưng điều đó không áp dụng với Jude.
‘Cuối cùng thì cách duy nhất để trở nên mạnh hơn là thăng cấp và thông qua Cửu Thiên Cửu Môn.’
Cậu phải mở được những cửa của Cửu Thiên Cửu Môn.
Landius đã nói rằng đó là cách anh ta đạt được những khả năng mới.
‘Nhị Thập Tứ Bão Bộ cũng sẽ tiến hóa.’
Khi cửa thứ nhất được mở, Tam Thập Lục Giới Bộ đã trở thành Nhị Thập Tứ Bão Bộ.
Khi cậu mở cửa thứ hai, hiệu ứng gió lốc được thêm vào từng bước của Nhị Thập Tứ Bão Bộ.
Nếu cứ như vậy thì khả năng cao là Nhị Thập Tứ Bão Bộ sẽ lại tiến hóa khi cửa thứ ba được mở.
‘Được rồi, mở cửa thứ ba thôi.’
Tinh Hoa Trăng Xanh chứa đựng sức mạnh của ánh trăng thuần khiết. Nếu cậu hấp thụ nó thì cậu sẽ có thể mở ra cổng thứ ba.
Jude nhắm mắt và tập trung.
Tiếng thở của Cordelia từ phía sau có chút làm cậu xao nhãng nhưng rồi cậu cũng bình tâm.
Với tâm trí thanh tịnh và trống rỗng, cậu tiến vào trạng thái nhận sức mạnh của ánh trăng từ Tinh Hoa Trăng Xanh.
Thứ năng lượng thuần khiết của ánh trăng đi vào cơ thể cậu.
Nó thuần khiết đến mức có thể làm hại đến những người bình thường.
Nhưng với Jude thì không.
Jude vốn đã sở hữu trong mình thứ năng lượng thuần khiết sinh ra từ sự giao thoa của năng lượng âm dương.
Khi hai nguồn năng lương âm gặp nhau, chúng không chút khó khăn dung hòa thành một.
Jude chậm rãi điều chỉnh nhịp thở.
Cậu đọc lời tụng của Cửu Thiên Cửu Môn, dung hòa năng lương âm trong và ngoài cơ thể thành một.
Jude quên mất thời gian.
Cậu không còn chút cảm nhận gì về dòng chảy của thời gian.
Thứ năng lượng thuần khiết của ánh trăng chảy khắp cơ thể cậu.
Cậu điều chỉnh nhịp thở.
Jude có thể cảm nhận thấy.
Kinh mạch cuối cùng bị Gueumjulmaek làm tắc nghẽn đã được khai thông.
Hệ thống kinh mạch trong người cậu đã hoàn toàn được khai thông.
Khí chảy khắp cơ thể cậu.
Một cánh cửa hiện ra trong tâm trí Jude.
Cửa thứ ba.
Cửa thứ ba của Cửu Thiên Cửu Môn.
Cậu mở nó ra ngay khi nó vừa xuất hiện.
Giống như hai lần trước.
Việc mở cửa thứ ba cũng giống với cửa thứ hai và thứ nhất.
Không.
Có thứ gì đó khác.
Jude có thể cảm thấy nó.
Xung quanh cậu tối đen.
Một ánh sáng trắng xuất hiện trong vùng tối này.
Nó bao phủ bầu trời và mặt đất.
Có một người đứng giữa thế giới trắng xóa đang không ngừng chiếm lấy bóng tối ấy.
Nam hay nữ.
Cậu vẫn chưa rõ.
Đó là một thực thể không xác định xuất hiện ở cửa thứ ba.
Người ấy thấy Jude.
Người ấy nở một nụ cười trên khuôn mặt.
Một người ngồi giữa thế giới trắng xóa.
Một bóng hình giống như được vẽ bởi những nét mực nguệch ngoạc.
Người ấy bắt đầu cử động.
Người ấy từ từ ra hiệu cho Jude như thể muốn cậu nhìn cẩn thận.
Chính lúc đó.
Một lời tụng mới hiện lên trong tâm trí Jude.
Một giọng nói trong trẻo vang vọng trong đầu cậu.
Mọi thứ trở nên rõ ràng hơn một chút.
Đó là một người.
Dáng hình của một người phụ nữ như được vẽ bằng những nét mực nguệch ngoạc đang dạy cho Jude.
Các chuyển động mới, một lời tụng mới và một kỹ năng mới.
Hắc Long Chưởng.
Người phụ nữ nói vậy. Rồi cô ta vươn tay ra. Ngay lúc đó, một con rồng đen khổng lồ bay ra từ lòng bàn tay cô ta và đâm thẳng vào thế giới trắng xóa.
Gào-!
Con rồng đen gầm lên. Nó tàn phá và hủy diệt thế giới trắng xóa ấy.
Người phụ nữ quay sang Jude.
Cô ta lại mỉm cười rạng rỡ và người phụ nữ xòe lòng bàn tay hướng vào Jude. Cô ta giả vờ thực hiện lại kỹ năng.
Thử đi.
Cậu làm được mà.
Hắc Long Chưởng của Cửu Thiên Cửu Môn.
Jude niệm lời tụng.
Đấu khí của cậu bao phủ khắp cơ thể. Cheonmujiche phản ứng. Cơ thể cậu như thể tự nó biết phải làm gì.
“Hắc Long Chưởng.”
Jude nói.
Và cậu vươn tay ra.
***
Sáng hôm sau.
Jude và Cordelia rời lưu vực sau khi được Gió Đông Nhẹ Nhàng tiễn đi. Đích đến của hai người là Vực Diều Hầu.
Tuy nhiên nét mặt của hai người có phần khác biệt.
Jude đang nở một nụ cười rạng rỡ còn Cordelia thì cứ nhìn cậu với vẻ mặt xấu hổ.
“Hưm-hưm~huýt-hưm~”
Cordelia giật mình khi thấy Jude bắt đầu ngâm nga.
Và cô lại nhìn nét mặt của Jude.
Sao trông cậu ta vui thế?
Sao cậu ta lại cười toét miệng ra như thế chứ?
Hừm…dù sao thì, mình có nên cư xử như không có gì xảy ra không?
‘Đúng vậy! Hãy giả vờ là mình không nhớ gì nào!’
Sau khi hạ quyết tâm, Cordelia hắng giọng và tỏ ra vẻ dửng dưng như thể hôm qua cô không hề làm gì đáng xấu hổ. Jude thấy thế thì nở một nụ cười ranh mãnh và cậu nói thầm.
“Liếm, liếm.”
Khuôn mặt Cordelia đỏ ửng lên.
Nhưng cô vẫn chưa bỏ cuộc.
“Cậu đang lảm nhảm cái gì vậy?”
“Liếm, liếm.”
“Đồ khốn! Tên khốn tồi tệ!”
Cordelia cuối cùng cũng chịu hết nổi và bắt đầu vỗ lên lưng Jude còn cậu thì chỉ mỉm cười hả hê.
“Ư! Này! Giờ tớ đánh cậu không thấy đau nữa à?”
“Không, vẫn đau chứ. Úi, đau quá. Úi, đau quá.”
“Tớ ghét cậu!”
Cổ Cordelia cũng ửng đỏ lên. Cô bắt đầu vỗ mạnh hơn.
“Ấy! Này! Này! Đau đấy! Đau thật đấy!”
“Không đau!”
“Không, không. Đau thật đấy chứ? Cấp độ của cậu cũng cao mà đúng không?”
Dù không bằng võ sư Jude nhưng thể chất của phù thủy Cordelia cũng tăng sau mỗi lần cô thăng cấp.
Thấy Jude thảm thiết kêu la, Cordelia hỏi sau khi ngừng tay.
“Đau thật chứ?”
“Thật.”
“Đáng đời!”
“Ấy! Ấy! Này! Này!”
“Nữa đi! Đau nữa đi!”
“Liếm, liếm.”
“Này! Có đau thật không đấy? Cậu không thấy đau đúng chứ?”
“Đau thật, cơ mà, liếm, liếm.”
“Chết đi!”
Vài phút sau khi màn vờn qua vờn lại đầy bạo lực của hai người bắt đầu.
Cordelia thở dốc vì mệt. Jude nói.
“Không sao, trông cậu dễ thương lắm.”
“Tên khốn nạn. Tớ sẽ không bao giờ dùng Thú Hóa nữa.”
Cordelia trừng mắt nhìn Jude và quyết định đổi chủ đề sau khi đánh Jude thêm một cái.
“Dù sao thì!”
“Dù sao thì.”
“Chúng ta đang đi đến Vực Diều Hầu đúng chứ?”
“Có vẻ như giữa Lena và vương quốc ma thuật của loài elf tọa lạc ở Vực Diều Hầu có mối liên hệ gì đó.”
“Tàn tích của một vương quốc ma thuật…hẳn phải có nhiều vật phẩm hiếm ở đấy chứ nhỉ?”
“Chậc, chậc…cậu tham lam quá đấy.”
“Chết đi.”
Cordelia lại trừng mắt nhìn Jude còn cậu chỉ cười và đáp.
“Chà, tớ cũng trông chờ đến được đó đây. Nếu là một vương quốc ma thuật thì hẳn sẽ có nhiều thứ hữu ích với cậu.”
“Ánh Trăng vẫn còn dùng tốt nên tớ mong là sẽ có nhiều thứ khác. Như giáp hay phụ kiện chẳng hạn?”
“Vì cậu đang dùng phép thuật của phù thủy nên nếu có vài món đồ giúp tăng tốc độ hồi mana thì tốt nhỉ?”
“Đúng, đúng, tớ phải gia tăng lượng mana của bản thân. Phép thuật của phù thủy thì mạnh thật đấy nhưng chúng tiêu tốn quá nhiều mana.”
Sau khi nói xong Cordelia bỗng dừng lại và nhìn Jude.
“Nghĩ lại thì cậu đã hấp thụ Tinh Hoa Trăng Xanh chưa?”
“Tớ hấp thụ nó rồi.”
“Thật á? Vậy cậu đã mở cửa thứ ba chưa? Cậu đã mạnh hơn chưa?”
Cordelia vừa nói vừa bước về phía Jude với cặp mắt phát sáng.
Jude vô thức lấy tay véo má Cordelia và nói.
“Tớ mở rồi.”
Thường thì Cordelia sẽ gọi cậu là đồ điên khùng và hỏi lý do cậu véo má cô. Nhưng lần này, cô chỉ tròn mắt và mỉm cười.
“Ôi! Cửa thứ ba! Cửa thứ ba đấy! Sao rồi! có gì thay đổi không? Cậu có học được kỹ năng mới hay gì không?”
“Tớ cho cậu xem nhé?”
“Ừ, cho tớ xem đi. Tớ muốn xem. Tớ muốn xem thử.”
Thấy cô nhảy cẫng lên với chiếc băng tai thỏ trên đầu. Jude mỉm cười rồi cậu dùng một tay ôm eo Cordelia.
“Tớ sẽ cho cậu xem.”
Cậu không chỉ học được Hắc Long Chưởng.
Nhị Thập Tứ Bão Bộ cũng đã có những thay đổi.
‘Cửu Thiên Cửu Môn.’
Chín thế giới và chín cánh cửa.
Nó là thứ võ thuật mà thực thể siêu phàm đã dùng để đánh bại các chúa tể địa ngục khi chúng xâm chiếm thế giới này.
“Nhị Thập Tứ Bão Bộ - Hắc Phong.”
Jude nói thầm rồi bế Cordelia bằng cả hai tay. Cordelia bám dính vào người Jude khi cậu bắt đầu làm gió nổi lên.
Hàng chục cơn lốc vàng kim hình thành.
Và giữa chúng nổi lên một ngọn gió đen tuyền.
“Kya?”
Jude cười khi nghe thấy tiếng hét chậm nhịp của Cordelia.
Cậu không do dự bước về phía trước và hóa thân thành cơn gió.
Vụt------!
Thay vì một tiếng nổ chói tai thì thứ vang lên chỉ là tiếng thứ gì đó xuyên qua không khí.
Ngọn gió đen tuyền được bao quanh bởi những cơn lốc vàng kim phóng đi. Và cứ thế hai người lướt qua cánh đồng tuyết trắng.
***
Trong khi Jude và Cordelia đang đi đến Vực Diều Hâu…
Gael và Adelia đang nói chuyện với Gió Đỏ.
“Ờ…ý cô là Cordelia đã mua cô sao?”
“Đúng vậy. Chị Cordelia đã mua tôi. Để cứu tôi khỏi nhà đấu giá.”
Mặc dù không nói được ngôn ngữ chính thức của lục địa một cách trôi chảy, Gió Đỏ vẫn thể hiện niềm ngưỡng mộ vô bờ bến với Cordelia.
Sau khi nghe câu chuyện ấy, Gael hỏi.
“Nhân tiện thì cô Gió Đỏ này, cô có tình cờ biết được Jude và Cordelia kiếm tiền ở đâu không?”
Mặc dù Gael chưa bao giờ tham gia vào mấy vụ mua bán nô lệ này nhưng anh vẫn hiểu cách thế giới hoạt động.
Vì Gió Đỏ đã thừa hưởng dòng máu của Elf Tuyết nên cô là một cô gái xinh đẹp. Điều đó có nghĩa là khả năng cao giá của cô cao hơn bình thường do tính chất của nhà đấu giá nô lệ Lankebuste.
Thế mà Jude và Cordelia lại có thể mua đứt cô ấy sao?
Nghe thấy câu hỏi của Gael, Adelia cũng tỏ ra thắc mắc.
“Nghĩ lại thì, ngài nói đúng. Hai đứa nó không thể chỉ dùng tiền túi được.”
Thêm vào đó, khi xem xét hành trình của Jude và Cordelia thì cả hai đã liên tục tiêu rất nhiều tiền.
Nên họ thắc mắc rằng hai người kiếm tiền mua một nô lệ đắt tiền như thế ở đâu ra.
“Ư…chị Cordelia có nói. Chị ấy đánh bạc.”
“Đánh bạc? À, ý cô là casino ấy hả?”
“Đúng. Nó được gọi là casino. Họ kiếm tiền ở đó và mua tôi. Anh Jude nói rằng họ đã đến casino để kiếm tiền mua tôi.”
Thấy Gió Đỏ mỉm cười, Gael và Adelia chỉ biết nhìn nhau. Một lúc sau, cơn giận hiện rõ trên mặt Adelia.
‘Cậu ta là tay đánh bạc á?!’
Chúng đến casino vì cậu ta muốn thế hay chúng đến casino để kiếm tiền mua nô lệ?
Chỉ có thể là một trong hai.
Hoặc là cậu ta quá thuần khiết và trong sáng, hoặc cậu ta nghiện đánh bạc!
“Ư…ahem…có vẻ như bằng cách nào đó hai đứa vẫn thắng.”
Adelia nheo mắt nhìn Gael khi thấy anh hắng giọng và nói.
Và Gió Đỏ lại lên tiếng.
“À. Chị Cordelia nói rằng chị ấy thắng rất nhiều. Chị còn khoe rằng chị rất giỏi đánh bạc nữa.”
“Khoan, cô Cordelia thắng sao?”
“Chị ấy rất giỏi đánh bạc. Chị ấy có nói rằng sẽ dẫn tôi đi.”
Ánh nhìn của Gael hướng về Adelia sau lời nói ngây thơ của Gió Đỏ và Adelia giật mình rồi nói sau khi hắng giọng.
“Ahem, ahem, có vẻ hẳn phải rất may mắn…chắc vậy. Chắc là vậy.”
“…Tôi hiểu.”
Dù sao thì, rất may là hai người đã kiếm được nhiều tiền và cứu Gió Đỏ thay vì tán gia bại sản.
“Cô Gió Đỏ này, cô có thể kể tiếp được không?”
“Được, tôi sẽ tiếp tục.”
Gió Đỏ tiếp tục kể về những thứ đã xảy ra sau khi họ vượt biên.
“Kiếm Ma Kamael…”
“Tôi không ngờ Jude lại là đệ tử của Landius.”
Hai cái tên quan trọng bất ngờ xuất hiện.
Kiếm Ma Kamael và Landius, Người Sắt.
Hai người hiển nhiên là các kiếm sĩ mạnh mẽ nhất lục địa.
“Ummm…tôi xin lỗi. Tôi không hiểu là họ đã nói gì với cái người tên Kamael.”
“Không, như thế là được rồi. Cảm ơn vì đã kể cho chúng tôi.”
Thấy Gael mỉm cười rạng rỡ, Gió Đỏ vô thức đỏ mặt và cười khúc khích khi rời phòng. Sau khi hắng giọng để giải tỏa thứ cảm giác khó chịu khó giải thích mà cô đang cảm thấy, Adelia nói.
“Có vẻ như mọi chuyện không đơn giản.”
“Ừ, tôi không nghĩ vấn đề chỉ đơn giản là dính dáng tới đám sùng quỷ. Có vẻ việc hai đứa vượt biên là vì một nhiệm vụ quan trọng chứ không phải bỏ trốn. Có lẽ…tôi không biết nữa, chúng ta cũng nên thay đổi mục đích của chuyến đi.”d
Họ cũng phải giúp hai đứa giải quyết vấn đề hiện tại thay vì bắt cặp đôi bỏ trốn về.
“Hầy…Cordelia…”
Adelia mím môi và thở dài.
Sẽ tốt hơn nếu hai đứa chỉ đơn giản là bỏ trốn.
Theo những gì cô được nghe thì Cordelia đang đối mặt với mối nguy còn lớn hơn.
“Đừng lo. Chúng ta cũng se gặp hai đứa sớm thôi.”
“Vâng, ngài nói đúng. Cảm ơn ngài Gael. Thật may khi có ngài Gael ở đây.”
“Tôi cũng cảm thấy may mắn khi có cô Adelia ở đây.”
Gael và Adelia nhìn nhau.
Nếu Bão Tuyết Dữ Dội có ở đó thì hẳn nó sẽ có biểu cảm khó chịu khi thấy hai người nhìn nhau như thế.
Adelia là người quay đi trước.
“Ahem, ahem. Dù sao thì, tôi nghĩ là ta không nên chậm trễ nữa. Hãy đi tới tộc Gió Đông Nhẹ Nhàng nào.”
“Được, tôi cũng nghĩ vậy.”
Gael mỉm cười và đứng dậy rồi anh chìa tay về phía Adelia.
“Đi thôi.”
“Vâng, thưa ngài Gael.”
Adelia nắm lấy tay Gael và đứng dậy. Cô tự hỏi rằng tại sao anh ta lại có vẻ tinh tế hơn thường lệ. Khi hai người bước ra khỏi phòng, cô đột nhiên dừng lại. Bởi vì có một thứ lướt qua tâm trí cô.
“Chà, nhân tiện thì, ngài Gael này.”
“Vâng, cô Adelia.”
“Thì…ngài Gael không có làm mấy thứ như đánh bạc, đúng chứ?”
“Vâng, tôi không. Còn…còn cô Adelia thì sao…cô cũng không đánh bạc đúng chứ?”
“Vâng, tôi cũng không.”
“Thế thì tốt quá.”
“Nếu vậy thì tốt quá.”
Hai người đã biết rõ rằng người kia là người lương thiện.
Tuy nhiên cả hai vẫn nhẹ nhõm khi biết rằng không bên nào đánh bạc và họ bước ra khỏi phòng với nụ cười mỉm trên môi.