Mạc Dịch Hiên gác điện thoại, đứng nhìn những ngọn đèn đã bật sáng ngoài cửa sổ, có lẽ đã đến lúc hắn phải ngả bài.
Nhưng nếu Minh Nhan biết được sự thật thì cô có tha thứ cho hắn không? Cô đã yêu hắn hay chưa, hắn có thể tin tưởng cô không?
Đối với Minh Nhan, rất nhiều thứ Mạc Dịch Hiên không thể xác định được, khiến hắn dù có gan to thế nào cũng không dám buông lỏng dù chỉ một chút, cô chính là tử huyệt của hắn.
Đứng trước cửa sổ hồi lâu, mãi đến khi cảm nhận được sự lạnh lẽo của gió đêm hắn mới đi về phòng ngủ, nhẹ nhàng cởi quần áo nằm ở bên cạnh Minh Nhan, dịu dàng ôm cô
Nhìn chằm chằm cô đang ngủ, trong vô thức mà mân mê cái miệng nhỏ nhắn, hắn lấy ngón vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô. Thì thào nói: Minh Nhan, anh đã bỏ cả nửa đời mình để đầu tư cho phần tình cảm này, em trăm ngàn lần đừng làm anh thất vọng, nếu mất đi em, thì anh cũng không còn gì nữa.
Sau đó hắn chuyển người hôn lên đôi môi mềm mại không ngừng dụ hoặc kia, nhẹ nhàng tách hàm răng của cô, tận tình khiêu khích cái lưỡi đinh hương bên trong.
............
Mãi đến khi Minh Nhan vì đang ngủ say không chịu nổi bị quấy rầy mà bất mãn từ chối, hắn mới buông cô ra, hôn thêm vài cái, cảm thấy mỹ mãn ôm chầm vợ yêu, nhắm mắt lại đi vào giấc mộng ngọt ngào.
............
Giữa trưa ngày hôm sau, vừa đến giờ nghỉ trưa, thì tiếng ‘Vùng lên’ lập tức vang lên.
Minh Nhan cười xin lỗi với hai người đang vùi đầu vào công việc, sau đó chạy đến cầu thang để nghe điện thoại.
Vừa bắt máy thì đầu dây điện thoại bên kia lập tức truyền đến một giọng nói ủy khuất. “Bà xã đại nhân, anh rất nhớ em nga. Em vào ăn cơm trưa với anh được không?”
Minh Nhan trả lời không chút nghĩ ngợi nào. “Không được.”
“Nga, vậy anh đành đi ra ngoài tìm em, cùng nhau ăn cơm trưa vậy.” Người nào đó hoàn toàn không bị ảnh hưởng, liền đưa ra phương án thứ hai.
“Uy, anh không phải đã đồng ý với em trong giờ làm việc phải công tư rõ ràng, nếu không phải chuyện liên quan đến công việc thì không được chủ động tìm em sao?” Lúc sáng ở trên xe Minh Nhan đã bàn bạc với hắn như vậy, cô đã cưỡng bức dụ dỗ mãi mới có được hứa hẹn này.
“Đúng vậy, không phải chưa đến giờ nghỉ trưa thì anh cũng không tìm em đó thôi, có phải anh biểu hiện rất tốt không, hiện tại đã là giờ nghỉ trưa, có thể làm việc tư rồi. Bà xã đại nhân, em xem anh biểu hiện tốt như vậy, có phải nên cho anh chút phần thưởng hay không a, nếu không anh có thể sẽ không có biện pháp nào để kiên trì nga.” Người nào đó cười hì hì uy hiếp.
Minh Nhan vừa nghe thấy đã hận nghiến răng, chả trách lúc sáng cô đưa ra điều kiện giờ làm việc phải công tư rõ ràng, hắn liền đồng ý thực sảng khoái, thì ra đã có tính toán a, xem ra cô thật sự quá xem thường hắn, không ngờ hắn lại xấu xa như vậy.
“Khi nào bọn họ rời khỏi em sẽ vào tìm anh, bất quá giữa trưa anh muốn ăn cái gì để em còn mua?” Nếu đấu không lại hắn thì cô đành phải vui vẻ mà nhận mệnh vậy, cũng phải công nhận biểu hiện sáng nay của hắn quả thật không tồi, chỉ thể hiện bộ dáng giải quyết việc công, hẳn là cô nên thưởng cho hắn một chút .
“Không cần, anh đã gọi thức ăn bên ngoài, còn bọn họ thì để anh gọi điện thoại bảo họ lập tức rời khỏi a, bà xã đại nhân em đi vào đi.” Nói xong liền gấp như là không thể chờ mà gác điện thoại.
Minh Nhan lăng lăng nhìn điện thoại, người này không phải là quá kiêu ngạo rồi sao.
Lúc Minh Nhan chậm chạp trở lại văn phòng, quả nhiên ở bên ngoài một người cũng không có, không biết đại ma vương đã nói gì trong điện thoại mà làm người ta đi nhanh như vậy.
Kỳ thật đại ma vương chỉ nói một câu rất ngắn gọn, trực tiếp gọi cho thư ký La bảo hắn ta:Nhanh chóng đưa Tân Vãn ra ngoài ăn cơm, đừng cản trở buổi ăn cơm trưa của hắn với bà xã hắn, tốt nhất là đợi đến giờ làm buổi chiều hãy trở lại. Thư ký La liền hiểu ý mà đưa Tân Vãn hoả tốc rời khỏi.
Nếu để Minh Nhan biết hắn nói như vậy, phỏng chừng sẽ bóp chết hắn mất.