“Anh làm gì vậy, đừng cởi quần áo của em chứ.”
“Theo kết quả điều tra của khoa học cho thấy, ngủ không mặc đồ sẽ tốt cho sức khỏe hơn, vì cơ thể khỏe mạnh của bà xã đại nhân, chúng ta hãy đừng mặc đồ mà ngủ đi.” Người nào đó da mặt dày hợp lý hóa giải thích hành động của mình.
Vì thế kháng nghị của người nào đó không có hiệu quả, quần áo đều bị cởi sạch.
“Mạc Dịch Hiên, tay anh sờ cái gì vậy?” Minh Nhan thẹn quá hóa giận gầm nhẹ.
“Theo kết quả điều tra của khoa học cho thấy, mát xa sẽ tốt cho việc sinh nở, vì cuộc sống ‘mỹ mãn’ sau này của chúng ta, anh đang cố gắng làm việc đây, đừng quấy rầy anh.” Nhìn người nào đó đang làm việc thật chăm chỉ, Minh Nhan lại thầm khóc.
“Nếu không phải anh đang làm việc trên người em, em cũng lười đi quấy rầy anh.”
“Anh cũng đâu muốn làm việc trên người em, nhưng mà ở đây mới có thể sinh, anh cũng không có cách khác a.” Tên sắc lang nào đó vô tội nói.
Minh Nhan: “......”
“Ân...... Ông xã, anh đừng sờ tiếp xuống dưới nữa. Em không muốn lại dùng cái đó.” Minh Nhan bắt lấy tay hắn, cầu xin tha thứ.
Mạc Dịch Hiên hôn cô một cái, dịu dàng thì thào bên tai cô. “Bà xã đại nhân, em yên tâm, anh sẽ không miễn cưỡng em. Không phải làm thật, chỉ chạm vào, chạm vào thôi a.”
Minh Nhan đành tin tưởng lời hắn nói, buông tay ra, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Dù sao cô không tin cũng không có cách khác, hiện tại cô là thịt bò nằm trên thớt. Chỉ có thể mặc người ta xâm lược thôi.
Sự vuốt ve của hắn gợi lên ngọn lửa giữa hai người, nhưng sau khi chỉ dùng ngón tay mà giúp Minh Nhan đạt tới cực hạn, đại ma vương nào đó xem như đã giữ lời hứa không làm thật, mà vọt vào phòng tắm dội nước lạnh.
Người nào đó vừa tắm nước lạnh, vừa lắc đầu cười khổ: Nếu không phải tại hắn có chuyện lừa cô, sợ cô trong lúc mang thai kích động, không cẩn thận xảy ra việc gì nguy hiểm, thì hắn thật rất muốn một đứa con, vừa giống cô, vừa giống hắn, hẳn là rất đáng yêu a. Xem ra hắn cần phải làm việc nhanh hơn mới được.
Sau khi hắn bình ổn dục vọng xong, lúc đi ra khỏi phòng tắm thì Minh Nhan đã ngủ say.
Hắn nhẹ nhàng tiêu sái đến bên giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Minh Nhan khi ngủ say, khóe miệng còn hơi cong lên, chắc là cô đang ngủ rất thoải mái rồi.
Hắn bất giác nở ra một nụ cười khẽ, hôn nhẹ lên môi cô, sau đó đứng dậy đi đến phòng sách gọi điện thoại.
Điện thoại vang thật lâu mới có người bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói tức giận của một người rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.
“Uy. Chuyện gì?”
“Là tôi.” Mạc Dịch Hiên nhíu mi phun ra hai chữ.
Người bên kia điện thoại ngừng lại một chút, giống như đang điều chỉnh lại tâm trạng.
“Hiên lão đại, ngài tìm tôi có chuyện gì à?” Giọng điệu lúc này khách khí hơn rất nhiều.
“Cậu ngày mai quay về Mĩ một chuyến, thu xếp chuyện bên đó, triệu tập cuộc họp bên tổng bộ. Trong bọn họ nếu ai muốn về thì hãy sắp xếp để họ về, nếu không thì hãy phân chia cho họ đến các chi nhánh. Còn nữa, xí nghiệp nhà họ Lộ và họ Nhâm, gần đây tôi cảm thấy không thuận mắt lắm, các cậu mua vài cái về chơi đi.”
“Ân, đã biết.” Người bên kia điện thoại cũng không hỏi lý do vì sao lại bảo hắn làm như vậy, liền sảng khoái đáp ứng ngay. Dù sao Hiên lão đại làm việc đều không cần lý do, lý do duy nhất là vì hắn thích.
Ngừng trong chốc lát, thấy không có giao phó gì thêm, hắn do dự hỏi. “Hiên đại ca,hơn nửa đêm ngài còn gọi điện thoại cho tôi chỉ vì việc này sao?”
“Cậu có ý kiến sao?” Người họ Mạc nào đó vô cùng thân ái, dễ gần hỏi ngược lại.
“Không, không, tôi làm sao dám có ý kiến chứ? Vậy nếu lão đại không có giao phó chuyện gì nữa, tôi đi ngủ a.” Hắn biết rõ lúc Hiên lão đại càng hòa ái thì càng nguy hiểm, làm sao còn dám có ý kiến chứ.
Mạc Dịch Hiên “Ân.” một tiếng liền ngắt điện thoại.
Mà Phương Thần Ngạo ở đầu dây bên kia sau khi gác điện thoại lại trầm tư suy nghĩ, mình lại làm gì chọc tới lão đại rồi sao, rõ ràng chỉ cần lão đại gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết rồi, cần gì phải bắt hắn bay về tận Mĩ để giải quyết a. Đây rõ ràng là có vấn đề gì rồi. Đáng tiếc hắn không có can đảm hỏi, thà bị bắt chạy đi chạy lại còn đỡ hơn là bị chỉnh nhiều.