Em Thả Thính Anh Đi

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Qing Yun

Cầu thang.

Cả nhóm nhị thế tổ lảo đảo lắc lư trêи cầu thang.

"Hộc... hộc hộc...Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, bắt đầu từ tầng hai trở lên mà không có thang máy... tôi chưa từng đi bao giờ."

"Có bốn tầng mà không có thang máy, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy...."

"Trời nóng như vậy mà không có điều hòa... khi về tôi có thể gầy một vòng..."

"Cậu phúc hậu thế này, cũng nên gầy rồi."

"Cút cút cút!"

"Một đám các cậu chính là quá thiếu vận động."

"...Cậu không thiếu?"

"Đương nhiên, ngày nào tôi chẳng vận động."

"Hắc, ngày nào cũng vận động, cậu vận động trêи giường đúng không?"

"Phi, cậu cho tôi là----"

"Đậu xanh!"

"----Suỵt!"

Người đi tuốt đằng trước đột nhiên dừng lại hô một tiếng, một người khác giật mình xong bèn quay người ý bảo bọn họ im lặng.

Nhưng mà mấy nhị thế tổ xưa nay xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn nhỏ, vừa thấy hai người đi đầu có phản ứng như vậy thì càng như ăn phải thuốc kϊƈɦ thích, người héo rũ đi cuối cùng cũng không khỏi phấn khích chạy lên---

"Chuyện gì đấy??"

"Đúng đấy, là có người hôn môi hay đang xxx?"

"Phi, tư tưởng màu vàng phế liệu của cậu có thể sửa được rồi đấy!"

"Cậu thì tốt, cậu tốt thế sao mặt còn hưng phấn chạy trước làm gì!"

"...."

Mấy người tôi một câu, cậu một câu dỗi nhau, sôi nổi thăm dò nhìn về phía hành lang phía trước.

Chỉ một thoáng nhìn qua, sau đó cả lũ đều ngốc tại chỗ.

Toàn bộ hành lang dài chỉ có một phòng mở cửa, trước cửa phòng có hai người đang đứng, nam sinh thân hình thon dài cúi người về phía trước ôm chặt cô gái trong ngực, vùi đầu sau cổ cô gái.

Cô gái có dáng người thật nhỏ xinh, gần như bị nam sinh ôm cả vào ngực; khuôn mặt tinh xảo lộ ra vài phần khó xử.

Nhưng chờ vài giây sau, cô vẫn dừng lại hành động kháng cực, để mặc nam sinh ôm vào ngực như vậy.

Chỉ tiếc nhóm nhị thế tổ quá ồn ào, làm kinh động đến hai người.

Cô gái vừa thấy họ đến, sắc mặt khẽ biến rồi duỗi tay đẩy cánh tay của chàng trai đang đặt bên hông mình.

Chàng trai bị đẩy ra đứng thẳng người, cau may lạnh nhạt nhìn lại đây.

Người đứng đằng trước quay đầu, đau khổ kêu ca---

"Mẹ nó, tôi đã suỵt suỵt với mấy người rồi, các cậu không sợ chết chạy tới xem náo nhiệt cái gì--- được, các cậu giỏi, ai muốn chết thì lên nhận đi."

".....Tôi cứ nghĩ mình nhìn nhầm, kia thật đúng là Tiểu Hàn tổng??"

"Có phải chúng ta quấy rầy chuyện tốt của Tiểu Hàn tổng không..."

"Cậu đây là giác ngộ trước khi chết à?"

"----Ôi đệ, vừa rồi thằng cháu nào dám đẩy ông lên phía trước!"

"Thiếu bịa chuyện, rõ ràng chính cậu nhảy lên, nhảy còn vội hơn con khỉ!"

"........."

Hàn Thời dời ánh mắt đến khuôn mặt cô gái trong lòng.

"Tôi đưa em xuống."

Đinh Cửu Cửu muốn từ chối nhưng lại nghĩ đến những nam sinh đang đứng ở cầu thang kia, do dự vài giây rồi cuối cùng vẫn đồng ý.

Cô nhấc chân đi trước, Hàn Thời cũng bước chân đi theo.

Cách những nhị thế tổ còn xa, ánh mắt Hàn Thời đã quét bọn họ một vòng.

Nhóm nhị thế tổ còn đang thì thầm nói nhỏ cũng vội thu hồi ánh mắt, làm bộ ngắm cảnh mà lần lượt quay người nhìn ra xa.

Vì thế từng người tiếp một người như lật quân bài--- chờ Đinh Cửu Cửu đi đến cuối, cả lũ mạo hiểm đứng đó, mồ hôi đầy đầu, chỉnh chỉnh tề tề đưa lưng lại ngắm nhìn phong cảnh hai bên.

Cô buồn cười, vừa cười vừa đi qua.

Chờ khi đôi chân dài kia cũng bước qua, cả bọn được dịp thở ra một hơi.

Chỉ tiếc vừa thở một nửa, bọn họ liền nghe thấy giọng nói lười biếng mang theo ý cười truyền đến.

"Một bút này, chờ khi về lại nói."

Nhóm nhị thế tổ: "......"

Cuối cùng vẫn không tránh khỏi một kiếp.

Xuống đến tầng hai, Hàn Thời dừng chân.

"Uống canh giải nhiệt chưa?"

"......"

Bị nhắc nhở như vậy, Đinh Cửu Cửu mới nhớ ra mục đích mà mình lên gặp anh, không khỏi bất đắc dĩ nhíu mày, "Tôi tìm anh là muốn nói đừng cho bọn họ mang đồ lên nữa... Trong phòng sắp không còn chỗ để rồi."

Hàn Thời gật gật đầu.

Đinh Cửu Cửu vốn nghĩ anh đồng ý rồi, nào ngờ giây tiếp theo lại nghe thấy anh nói: "Ừ, vậy để chọn họ mang cho em một cái bàn mới?"

".... Hàn Thời." Cô ngước mắt nhìn, có chút bực, lại thấy đôi mắt đào hoa kia có vài phần ý cười, hiển nhiên là đang đùa cô.

"Biết rồi." Hàn Thời cười, hơi khom lưng giơ tay gạt sợi tóc ngắn bay loạn trước mặt cô sang bên tai, "Nếu lãnh đạo không thích, vậy thì không đưa."

Động tác thân mật quá tự nhiên, làm Đinh Cửu Cửu hơi nghiêng người theo bản năng, gương mặt cũng hơi phiếm hồng.

Cô hơi tức giận, ngẩng đầu nói: "Hàn Thời, anh không cần như vậy, chúng ta..."

"Vừa nãy có nghe thấy không."

Anh đột nhiên ngắt lời cô.

Đinh Cửu Cửu ngẩn ra.

Nhớ tới những lời nói vài phút trước mình vừa nghe được, cô không khỏi nghẹn lại những lời định nói, sau đó rối rắm nhíu chặt chân mày.

"Nghe được... một ít."

Cô nói với giọng không đủ tự tin.

"..."

Chàng trai trước mặt cô nghe vậy thì khẽ nhướng mày, sau đó đứng thẳng dựa vào tường.

"Vậy có đoán được gì không?"

Đinh Cửu Cửu trầm mặc.

"Xem ra đã đoán được không ít." Hàn Thời cười nhẹ, sờ sờ thái dương, "Phải làm sao bây giờ? Loại chuyện này cũng không thể để người ngoài biết. Một khi truyền ra, cổ phần của Hàn gia sẽ bị ảnh hưởng, căn cơ cũng bị dao động. Vì ngăn cản chuyện này xảy ra, nói không chừng ông nội sẽ... giết người diệt khẩu."

Đinh Cửu Cửu ngốc tại chỗ.

Theo lẽ thường thì cô đương nhiên sẽ không tin, nhưng lại nhớ tới Hàn Thời đã nói "vì giữ mệnh" "chết không rõ ràng như người phụ nữ kia"...

"....."

Cô nghiêm mặt, chậm rì rì dịch một bước nhỏ về phía sau.

Vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, Hàn Thời thấy vậy thì không khỏi nở nụ cười.

"Lúc tỏ tình với em, sao không thấy em tin nhanh như vậy?"

Đinh Cửu Cửu: "........."

Vừa nghe thế, cô liền biết mình lại bị người này trêu ghẹo.

"Tôi cho em một lời khuyên." Hàn Thời nghiêng người qua, một tay chống lên bức tường phía sau cô, anh cong môi, thấp giọng nói bên tai cô, "Loại chuyện này không thể truyền ra ngoài, nhưng mà... Gia truyền thì vẫn có thể."

Đinh Cửu Cửu: "......."

Cô bực mình ngẩng mặt nhìn anh, anh đã đứng thẳng lại rồi, rũ mắt nhìn cô, toàn bộ con ngươi đen nhánh đều là cô---

"Lãnh đạo, đề nghị này thế nào, suy xét một chút?"

Cô an tĩnh vài giây rồi chậm rãi liếc anh một cái, "Anh vẫn nên giết người diệt khẩu thì hơn."

Hàn Thời ngẩn ra, ngay sau đó bật cười: "Nhưng tôi luyến tiếc."

"......" Đinh Cửu Cửu phức tạp nhìn anh, "Tôi phải đi về."

"Ừ."

"....Anh còn không đi sao?"

"Tôi chờ em vào phòng mới đi."

"........"

Cứ việc xây dựng tâm lý thật lâu, gương mặt cô vẫn đỏ lên. Cô nâng chân, có hơi chần chờ nhưng vẫn bước đi. Đi được hai bước, nỗi lòng gợn sóng mới thoáng bình phục.

Nhưng mà đúng lúc này, giọng nói chây lười phía sau lại đuổi theo---

"Tôi không giống với những gì em từng nghe thấy hoặc nhìn thấy."

"...."

"Cho nên, thích tôi một chút được không, lãnh đạo nhỏ."

"........."

Cô đi chậm lại, sau đó là dừng hẳn.

Đứng tại chỗ thật lâu, cô quay đầu nhìn lại.

--

Hành lang phía sau hoàn toàn trống trải, nào có bóng dáng người nọ.

Còn nói phải đợi cô vào phòng.

....Kẻ lừa đảo.

Cô bĩu môi.

Nhưng không biết vì sao, khi quay đầu đón ánh nắng mặt trời, khóe miệng lại không kìm được mà cong lên.

....

Tống Soái đi lên lầu với tâm trạng nặng nề.

Dựa theo kinh nghiệm tích lũy được, mỗi lần Hàn Thời và người của Hàn gia--- đặc biệt là vị đương gia chủ mẫu này tiếp xúc, vài ngày tiếp theo nhất định là áp suất xung quanh sẽ thấp cực kỳ.

Bọn họ chơi cùng Hàn Thời lâu rồi, đều biết những ngày này nhất định phải tránh mặt Hàn Thời... Nhưng lúc này, thâm sơn cùng cốc chỉ lớn như vậy, anh và Hàn Thời lại cùng một phòng, muốn tránh cũng không tránh được...

Vậy phải làm sao bây giờ.

Tống Soái đau đầu lẩm bẩm một câu, chân dẫm lên bậc thang đầu tiên để lên tầng ba.

Tầm mắt xuất hiện một đôi chân dài quen thuộc.

Tống Soái sửng sốt, nhìn lên theo đôi chân dài kia---

Người đang đứng ở cầu thang giữa tầng hai và tầng ba, thật đúng là Hàn Thời.

Hơn nữa......

Người nọ còn đang cười.

Tống Soái sợ tới mức rụt chân lại.

--

Đây là gặp quỷ giữa ban ngày ban mặt?

Có lẽ ánh mắt hoảng hốt của Tống Soái quá mạnh, Hàn Thời đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình cũng cảm nhận được, anh hơi nhíu mày nhìn qua.

Ý cười trong mắt đào hoa còn chưa tan đi.

"......" Tống Soái nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi, "Tiểu Hàn tổng... Cậu đứng ở đây làm gì?"

Hàn Thời đứng thẳng lên, ý cười hơi nhạt, "Đưa cô ấy về phòng."

"Đưa...." Tống Soái suýt cắn phải lưỡi. Suy nghĩ cẩn thận "cô ấy" là ai, anh chỉ có thể xoa ấn đường, tiếp tục nói: "Đưa xong rồi sao không về đi, còn đứng ngốc ở chỗ này..."

"Hả?"

Hàn Thời liếc mắt lại đây.

"........."

Cầu sinh ɖu͙ƈ khiến Tống Soái nuốt câu "cười ngây ngô" xuống bụng, anh thở dài---

"Tiểu Hàn tổng, người xưa nói "kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn", nhưng tôi phát hiện ra, kể từ khi gặp Đinh Cửu Cửu, tốc độ câu thay đổi trở nên nhanh đến chóng mặt, chỉ trong một ngày thôi tôi đã không theo kịp rồi."

Hàn Thời lười để ý đến anh ta, chỉ xoay người đi lên tầng.

Trước khi xuất phát, ba tổ đã được sắp xếp lịch đứng lớp, đảm bảo sáu phòng học, mỗi tiết đều có ít nhất một "giáo viên" dạy học, cũng có thể đảm bảo các sinh viên có đủ thời gian nghỉ ngơi sau mỗi tiết học. Mà tổ bốn bị nhét vào giữa đường, bởi vì thiếu kinh nghiệm nên bị Lư Bình Hạo cho đi làm trợ giảng.

Kết thúc dọn dẹp cũng là lúc bắt đầu những ngày đi dạy học.

Sáng sớm, là nhóm đầu tiên đi dạy học, Đinh Cửu Cửu rón rén tắt chuông báo thức, mặc quần áo xuống lầu rửa mặt.

Đến nhà ăn, Đinh Cửu Cửu lôi kéo các bạn học xác nhận lại chương trình học lần cuối.

Sau khi xác định cơ bản mọi thứ, Đinh Cửu Cửu mang theo mọi người ở tổ một đi đến khu phòng học.

Buổi sáng, nhiệt độ chưa quá cao, dù là ánh mặt trời hay gió nhẹ cũng đều hợp lòng người, tâm trạng của nhóm "giáo viên nhỏ" cũng theo đó mà tốt hơn không ít, một đường ríu rít đi đến phòng học.

Chỉ là sau khi tới rồi, mấy người Đinh Cửu Cửu mới phát hiện có mấy bạn nhỏ đã đến. Ngồi xúm lại với nhau, nhìn như đã đợi ở ngoài phòng học từ lâu rồi.

Bọn trẻ mặc quần áo cũ, khuôn mặt bị phơi nắng hồng cả lên, bất an xoa tay vào quần áo, nhưng ánh mắt lại đen nhánh sạch sẽ, thẹn thùng nhìn bọn họ.

Đinh Cửu Cửu cảm thấy lòng mềm nhũn, đến khi một bạn học lôi kéo tay cô thì mới hoàn hồn.

"...Làm sao vậy?"

"Tổ tưởng Đinh, thầy Lư tới, đang ở bên kia, hình như thầy gọi bạn đấy."

Đinh Cửu Cửu nghe vậy bèn ngẩng đầu, nhìn theo hướng bạn học chỉ, quả nhiên thấy Lư Bình Hạo đứng cách đó không xa đang vẫy tay với cô.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thầy, còn có Chu Thâm mang vẻ mặt đầy điều muốn nói bên cạnh.

Lòng Đinh Cửu Cửu nhảy lên.

Ngắn ngủn hơn mười mét, cô vừa chạy vừa nghĩ đến chương trình học hôm nay, nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra vấn đề gì.

Lúc này cô mới yên tâm, nhưng vẫn không dám buông lỏng, đến trước mặt hai người thì dừng chân, "Thầy Lư, anh Chu, có chuyện gì ạ?"

Lư Bình Hạo nhíu nhíu mày, nhìn về phía Chu Thâm, "Em nói với Đinh Cửu Cửu, thầy lại đi gọi điện thoại thúc giục xem có thể bổ sung không"

"Ai." Chu Thâm cười khổ, chờ Lư Bình Hạo cầm lấy di động đi chỗ khác tìm tín hiệu, anh mới quay đầu nhìn về phía Đinh Cửu Cửu, "Xin lỗi em, bên này quả thật xảy ra chút chuyện, tiết đầu tiên của các em là tiết mỹ thuật đúng không?"

Đinh Cửu Cửu giật mình, nhưng vẫn gật đầu xác nhận.

——

Bởi vì là đợt tình nguyện ngắn hạn của mùa hè, câu lạc bộ sắp xếp chủ yếu là những tiết học có thể kết hợp cả học lẫn vui chơi. Mà nhiệm vụ tổ Đinh Cửu Cửu nhận được chính là dạy học mỹ thuật.

Gật đầu xong, Đinh Cửu Cửu vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

"Là như thế này. Chúng ta vốn đã thương lượng với hiệu trưởng của trường tiểu học về dụng cụ học mỹ thuật rồi, nhưng đột nhiên bên đó lại thả bồ câu, không gửi gì cho chúng ta hết, mà ở đây lại là vùng núi, bây giờ nhờ người gửi đến cũng không kịp."

"......"

Đinh Cửu Cửu nghe được một nửa liền nhăn lại mi, cúi đầu nhìn thoáng qua di động.

Sắp đến giờ đi học, học sinh cũng đến nhiều hơn, quả thật bây giờ mới mang đến thì không kịp nữa.

Chu Thâm nói tiếp: "Tiết hai là tiết âm nhạc của tổ Kiều Loan đúng không? Anh thấy nếu không thể dạy tiết mỹ thuật ngay được thì đẩy tiết âm nhạc lên đi, các tiết sau cũng đẩy lên một tiết"

Đinh Cửu Cửu chần chờ vài giây rồi nói thẳng: "Qúa vội, sợ là tổ Kiều Loan cũng chưa chuẩn bị tốt. Không đến mười lăm phút nữa là vào học rồi, để bọn họ dạy thì sợ là không kịp...... Hơn nữa dù bọn họ có thể dạy, mỗi ngày có quá nhiều tiết âm nhạc cũng không tốt."

Chu Thâm bất đắc dĩ xoa mày, sau đó cười khổ nói: "Vậy chỉ có thể dựa vào năng lực chữa cháy của các em thôi, tiết đầu tiên không có dụng cụ mỹ thuật, căng da đầu mà giảng bài?"

Đinh Cửu Cửu gật đầu, "Em tin tưởng các bạn trong tổ, hơn nữa là tiết đầu tiên, dụng cụ mỹ thuật không phải không thể thay thế... Nhưng những tiết sau vẫn mong anh mau chóng giục bọn họ gửi đồ đến?"

"Có thể, các em vất vả."

"........"

Đinh Cửu Cửu lễ phép cúi chào Chu Thâm một cái rồi xoay người chạy nhanh về.

--

Cô chạy nhanh đi thông báo cho các tổ viên để mọi người tìm ra cách ứng phó.

Bị ánh mắt đầy chờ mong của bọn nhỏ nhìn như vậy, cô tuyệt không nghĩ để chúng phải thay thế bằng mất mát thất vọng.

...

Cách tiết học đầu tiên chỉ còn ba phút, mới kết thúc họp khẩn cấp, Đinh Cửu Cửu đi đến phòng học mà mình dạy, khép hai mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi.

Phân đến làm trợ giáo cho cô là một trong số ít bạn nữ của tổ bốn. Ngày đó tiếp xúc không lâu, tuy rằng dáng vẻ không dễ nói chuyện nhưng nếu có thể an ổn hợp tác thì...

Đinh Cửu Cửu bình ổn nỗi lòng, mở mắt ra, đẩy cửa phòng trước mặt.

Âm thanh nghị luận của bọn nhỏ lọt ào tai.

Cùng lọt vào tầm mắt, là bóng

....Nếu đây là một cô gái, chiều cao kia mà không vào đội bóng rổ thì thật đáng tiếc.

Nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc cao hơn mình đến hai mươi cm, suýt nữa công phá khuôn mặt cô làm ra vẻ nghiêm túc của cô, cô nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ.

Người bên kia như phát hiện điều gì mà ngước mắt nhìn sang.

Đinh Cửu Cửu chuyển tầm mắt, mỉm cười hiền lành đi vào phòng học, dừng lại trước ánh mắt tò mò của học sinh.

"Mọi người buổi sáng tốt lành, cô là cô giáo dạy mỹ thuật cho các em."

"Chúng em chào cô----"

Bọn nhỏ dùng tiếng phổ thông sứt sẹo đáp lại cô.

Từng đôi mắt tò mò sôi nổi dừng trêи người cô.

"Đây là tiết mỹ thuật đầu tiên của chúng ta, có vấn đề gì không hiểu thì các em có thể giơ tay hỏi--- giống như vậy," cô nói xong bèn giơ tay trái của mình lên làm mẫu, đồng thời ôn nhu cười hỏi: "Các em hiểu không?"

Kết thúc câu nói "chúng em chào cô" mà rõ ràng đã luyện tập qua, bọn nhỏ bắt đầu dùng đủ kiểu giọng nói để trả lời lại, nhưng cả bọn khẳng định nghe hiểu khiến cô kiên định hơn.

"Như vậy, chúng ta bắt đầu học đi."

Đinh Cửu Cửu lấy ra một xấp giấy bút từ trong cặp, chia ra thành hai phần, quay người nói: "Thầy trợ giáo, phiền anh phát cái này cho tổ bên kia---"

Đụng phải cặp mắt đầy ý cười kia, Đinh Cửu Cửu mới thoát ra khỏi sự khẩn trương nãy giờ, vì quá khẩn trương khiến cô quên mất anh đang đứng bên cạnh. Cô xấu hổ đưa giấy bút cho anh.

"...Phát cái này cho tổ bên kia."

"Được, cô giáo Đinh."

Tiếng nói khàn khàn đầy ý cười, anh nhận đồ trong tay cô rồi quay người đi xuống.

Đinh Cửu Cửu cầm phần còn lại, đi đến tổ khác rồi bắt đầu phát cho học sinh.

Cô kiên nhẫn cười nói: "Trong lớp chúng ta có bạn nào từng vẽ chưa?"

"Em từng vẻ, em vẽ hoa."

"----em, em cũng vậy."

Qua mới đầu còn lạ lẫm, dần dần bọn trẻ trở nên quen cuộc với cô giáo ôn nhu dễ gần này hơn.

Đinh Cửu Cửu kiên nhẫn nói chuyện với bọn trẻ, phát giấy bút cho từng đứa một.

Cuối cùng cô đứng ở góc bục giảng, cong mắt nói: "Xem ra lớp chúng ta có rất nhiều bạn giỏi nha, nhưng mà chưa từng vẽ cũng không sao, tiết này chúng ta sẽ thi một cuộc thi nho nhỏ, chưa từng vẽ cũng không có vấn đề gì."

Vừa nghe "cuộc thi", bọn học sinh đều có chút khẩn trương, lại mang theo tò mò nhìn về phía Đinh Cửu Cửu.

Phát xong giấy bút cho bọn trẻ, Hàn Thời liền đứng ở cuối lớp, nghe thấy cô nói vậy thì hơi nhướng mày, rất có hứng thú mà nhìn về phía cô gái đứng đối diện mình ở trêи bục giảng.

Như là ảo thuật, cô lấy ra hai đồ vật từ trong túi.

Một cái là máy nghe nghe nhạc, một cái là loa, Hàn Thời đã từng nhìn thấy cái máy nghe nhạc này.

Đinh Cửu Cửu cười: "Tiếp theo, cô sẽ cho các em nghe mấy bản nhạc nhẹ."

Cô vừa kết nối loa với máy nghe nhạc vừa giải thích cho mọi người---

"Nội dung thi rất đơn giản, cô hy vọng các em có thể nghe nhạc và vẽ ra những gì mình nghĩ tới khi nghe. Bạn nào vẽ được nhiều nhất thì sẽ có phần thưởng."

Sau khi nói xong, cô hỏi lại lần nữa để xác nhận, "Các em có hiểu không?"

"Có hiểu ạ-----!"

Bọn nhỏ vừa nghe có phần thưởng thì mắt đều sáng lên, sôi nổi mồm năm miệng mười phấn khích đáp.

"Suỵt..." Đinh Cửu Cửu dựng thẳng đầu ngón tay, nhẹ để bên môi, sau đó cong mắt cười, "Cô muốn mở nhạc, các em yên lặng nghe mới có thể cảm nhận được."

Sau lời này, phòng học rất nhanh đã ăn tĩnh.

Đinh Cửu Cửu vừa lòng mở máy nghe nhạc ra, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên chậm rãi truyền vào tai từng người trong phòng.

....

"...Như vậy, tiết sau chúng ta sẽ tiếp tục học phần còn dở của hôm nay."

Cô thu dọn giáo án, mỉm cười nhìn lũ trẻ bên dưới.

"Tiết học hôm nay kết thúc ở đây. Các em không cần vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, chờ cô thu xong "bài thi" của các em, tiết sau sẽ mang phần thưởng đến, có được không?"

"Được ạ-----!!"

Đinh Cửu Cửu nhìn về phía sau đám nhỏ.

--

"Thầy trợ giáo" của cô ngồi yên một chỗ từ khi bắt đầu mở nhạc, đến bây giờ vẫn chưa đứng dậy.

Đinh Cửu Cửu đau đầu, nhưng vẫn luôn mỉm cười---

"Thầy, Hàn, Thời."

"Đây."

Chàng trai phía sau cũng không ngẩng đầu, chỉ lười biếng lên tiếng.

Đinh Cửu Cửu thở dài, "Tan học."

"Ừ."

Lúc này anh mới đồng loạt cử động, đi thu giấy vẽ của bọn nhỏ lên nộp cho Đinh Cửu Cửu.

Thừa dịp Hàn Thời dẫn bọn nhỏ "tan học" đi đến phòng khác, mà giáo viên dạy tiết sau còn chưa đến, Đinh Cửu Cửu đứng trêи bục giảng lật xem từng bức họa mà bọn nhỏ vẽ.

Những bức họa thể hiện sức tưởng tượng đáng yêu lại thần kỳ, đầy đầy bức họa xấu đến kỳ lạ khiến cô không khỏi buồn cười.

Thẳng đến khi lật xem bức họa cuối cùng, tươi cười trêи mặt Đinh Cửu Cửu bỗng dưng ngẩn ngơ.

--

Trêи giấy trắng tinh không có bất cứ hình vẽ lung tung rối loạn nào, chỉ vẽ một cô gái tóc ngắn đứng giữa đám trẻ, trêи đầu cô còn có hai số .

Mà góc phải bên dưới tờ giấy có thêm hàng chữ rồng bay phượng múa---

"Thật xin lỗi, thật sự chỉ có thể nghĩ đến em."

Truyện Chữ Hay