Edit: Qing Yun
Xe đạp kiểu cũ chạy một đường kêu leng keng, uốn lượn theo con đường sỏi đá, đưa hai người tới con đường xi măng duy nhất trong thôn--cũng là con đường đưa đến nhà số bốn.
Dãy nhà ở ngay trước mắt, Đinh Cửu Cửu đã nhìn thấy được.
Ngón tay đang nắm chặt áo trắng của chàng trai khẽ buông ra, cô nhẹ hỏi: "....Sắp tới sao?"
Một tiếng cười nhẹ vang lên trêи đỉnh đầu.
"Chở em như vậy, tôi còn có thể đi một ngày nữa."
Đinh Cửu Cửu: "...."
Đi dưới nắng nóng suốt một đường, lại trước sau bị người ôm trong ngực, má cô đã sớm hồng thấu.
...Tăng thêm chút nhiệt độ do câu nói này cũng không sao.
Đinh Cửu Cửu tự sa ngã mà nghĩ như vậy.
Nhưng cô vẫn không khỏi mở miệng: "Đến nhà số bốn thì cho tôi xuống đi, bị thầy Lư nhìn thấy thì không tốt."
"Nếu bị thầy nhìn thấy thì em cứ nói là do tôi nhất định phải kéo em lên."
"..."
"Sự thật chính là như thế mà."
Đinh Cửu Cửu còn chưa trả lời đã cảm nhận được xe rẽ sang bên trái.
Cô nhân cơ hội liếc nhìn cảnh ven đường, thầm biết chỉ còn cách nhà số bốn khoảng hai mươi mét nữa thôi.
Cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm.
Từ góc nhìn của cô, xương hàm góc cạnh của nam sinh hơi banh ra, cặp mắt đen nhánh đầy cảm xúc phức tạp đang nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Cánh tay vòng qua eo cô buông xuống, Đinh Cửu Cửu vội vàng nhảy xuống xe. Vừa xoa cẳng chân tê dại dường tò mò nhìn phía trước.
--
Một hàng xe hơi màu đen xếp dài ở trước nhà số bốn. Đoàn xe xếp thành hàng thẳng táp như là đã lấy thước dây làm giới hạn.
Thân xe đen bóng phản xạ lại ánh nắng mặt trời khiến người khó mà nhìn thẳng.
Mà ở chiếc xe gần nhất, một người đàn ông mặc âu phục, đeo kính râm, đang khom lưng đỡ một người đi ra từ cửa sau xe.
Người bước ra là một người phụ nữ từ trang dung đến quần áo đều tinh xảo không có chỗ chê, khoảng trêи dưới tuổi, mặt mày nghiêm nghị đoan trang. Lúc này bà đang nhìn về phía Đinh Cửu Cửu và Hàn Thời.
Giằng co vài giây như vậy, Từ Uyển Tình khẽ nhíu mày, hỏi người bên cạnh.
"Đó là Hàn Thời?"
"...."
Bảo vệ giữ cửa xe quay đầu nhìn thoáng qua rồi lập tức cúi đầu trả lời, "Phu nhân, là Hàn Thời thiếu gia."
Nói xong, bảo vệ cũng không nhịn được quay đầu nhìn xác nhận lại---
Từ lúc nhìn thấy thiếu gia đi xe đạp lại đây, trong ngực còn có một cô gái, anh ta đã nghi ngờ không biết có phải mắt mình bị hỏng rồi không.
Nếu gặp phải Hàn Thời và đám bạn vô công rồi nghề quậy phá ở quán bar thì anh ta hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái, nhưng mà đạp xe đạp cũ chở một cô gái đi ở vùng thôn dã thế này... Thấy rõ nam chính của cảnh tượng lãng mạn chính là Hàn Thời thiếu gia của bọn họ, bảo vệ chỉ cảm thấy kinh hãi.
Ngay cả nụ cười trêи gương mặt kia cũng làm anh ta cảm thấy xa lạ, chưa bao giờ anh ta nhìn thấy nụ cười như thế trêи mặt thiếu gia của bọn họ.
"Phu nhân có muốn đi qua gặp Hàn Thời thiếu gia không?"
Người cầm ô che hỏi.
"...Có."
Từ Uyển Tình vòng qua cửa xe đi về phía hai người.
Đinh Cửu Cửu đứng đó khó hiểu nhìn người đang đi đến, lại quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh, "Là người anh quen à..."
Lời còn chưa dứt, tay cô bỗng dưng bị nắm chặt.
Theo sau là sức kéo truyền đến---
Cô bị anh kéo ra phía sau, một tay bảo vệ.
Phản ứng gần như bản năng khiến Đinh Cửu Cửu ngẩn người, cả Từ Uyển Tình và bảo vệ cầm ô đang tiến đến cũng dừng bước chân.
Ngay lúc Từ Uyển Tình dừng chân, híp mắt ý vị không rõ nhìn cô gái mà Hàn Thời che sau lưng, một bóng người từ nhà số bốn chạy tới, đến gần họ mới dừng lại---
Đinh Cửu Cửu chưa bao giờ nhìn thấy Lư Bình Hạo kϊƈɦ động như vậy, thở hổn hển, mặt đỏ tai hồng, hiển nhiên là chạy một đường không ngừng nghỉ mà tới đây.
"Chị chính là người tài trợ đợt tình nguyện này đúng không? Tôi vừa mới nhận được tin tức--- xin lỗi đã tới chậm, chị xem nên sắp xếp việc tham quan nơi này vào chiều nay thế nào?"
Lư Bình Hạo nói xong mới phát hiện ánh mắt Từ Uyển Tình đang nhìn nơi khác.
Anh ta quay đầu lại nhìn theo hướng đó, thấy Đinh Cửu Cửu và Hàn Thời thì không khỏi giật mình rồi hoàn hồn ngay giây sau, "A, Đinh Cửu Cửu, thầy nghe Kiều Loan nói có người đi lấy cơm trưa, chính là các em đúng không? Tổ hai và ba đã vào rồi, các em đến nhà ăn luôn là được."
"... Vâng, thưa thầy."
Đinh Cửu Cửu hơi chần chờ, gật đầu muốn đi. Nhưng mới bước ra một bước đã bị người duỗi tay ngăn lại.
Đinh Cửu Cửu nhăn mi, thấp giọng nói: "Hàn Thời, anh làm gì vậy..."
Hàn Thời không nói tiếng nào mà chỉ trầm mặc nhìn người phụ nữ đối diện.
Lúc này Lư Bình Hạo mới cả thấy không khí quỷ dị, không khỏi kỳ quái nhìn Từ Uyển Tình.
Lúc này, bảo vệ đang cầm ô phía sau Từ Uyển Tình mới lễ phép mỉm cười, mở miệng nói:
"Thầy Lư, phu nhân là mẹ của Hàn Thời, mục đính lần này tới, một là tham quan, cái nữa là quan tâm con trai, tới thăm Hàn Thời thiếu gia."
Câu "Hàn Thời thiếu gia" rõ ràng khiến Lư Bình Hạo nghẹn lại, anh ta ngượng ngùng liếc nhìn hai người một cái, "Nếu như vậy, không bằng để Hàn Thời... Bạn học Hàn Thời cùng đến đây đi."
Không khí trầm mặc.
Đề nghị của Lư Bình Hạo không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào của hai bên, vẻ mặt anh ta không khỏi trở nên xấu hổ.
"...Không cần."
Lại giằng co vài giây, cuối cùng Từ Uyển Tình mở miệng trước. Vẻ mặt bà không có gì thay đổi, "Tôi đi tham quan chỗ ở của sinh viên trước, thầy Lư không ngại chứ?"
Giọng nói của bà bình tĩnh ôn hòa, không có chút cố tình làm cao nào, lại khiến người không khỏi cảm thấy xa cách khó lại gần.
Lư Bình Hạo sửng sốt vài giây mới vội gật đầu, "Đương nhiên là không thành vấn đề."
Vì thế mà ba người họ rời đi trước.
Thẳng đến khi bóng dáng Từ Uyển Tình khuất sau cánh cửa, Hàn Thời mới buông cánh tay đang ngăn trở trước người Đinh Cửu Cửu xuống.
Anh hơi rũ mắt, khuôn mặt tuấn tú hiếm thấy không có bất cứ cảm xúc gì, duy độc đôi mắt nông sâu không rõ.
Đinh Cửu Cửu nhẹ nhăn mi, lại không mở miệng dò hỏi.
--
Cô làm người đứng xem toàn bộ hành trình, nghe đến người bảo vệ cầm ô nói người phụ nữ trước mặt chính là mẹ Hàn Thời thì rất kinh ngạc.
Rốt cuộc từ đầu tới đuôi cô hoàn toàn không cảm thấy hai người có chút tình cảm như bao mẹ con bình thường khác.
...Nhưng thật ra lại lạnh băng khiến cô muốn run run.
"Quan tâm con trai?"
Từ bé đến lớn đều là phương pháp quan tâm đáng sợ này, dường như cô có chút hiểu vì sao mấy nhị thế tổ này lại khó thuần như thế.
Một đường đi về, Hàn Thời có phần trầm mặc. Hoặc là nói tinh thần không tập trung, giống như đang lo lắng cái gì.
Chỉ là đối phương chưa mở miệng, Đinh Cửu Cửu cũng bèn không hỏi.
Bọn họ mang cơm trưa cho mọi người. Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại bắt đầu dọn dẹp.
Một giờ sau, mọi thứ cơ bản hoàn thành, bốn tổ kiểm tra chéo xem có tổ nào còn quên gì không rồi mới tập hợp đi về nhà số bốn.
Một hàng xe hơi trước cửa kia vẫn như đội quân danh dự đứng thẳng hàng dưới nắng chói chang.
Ngoài bốn người Đinh Cửu Cửu đã thấy lúc trước ra thì những người khác đều kinh ngạc, sôi nổi thấp giọng nghị luận.
Vốn đang buồn bã ỉu xìu đi phía sau cùng, không biết kẻ nào mắt sắc của nhóm nhị thế tổ nhìn thấy biển số xe.
"---- Ôi đệch, kia không phải tọa giá của Từ tổng à?"
"Từ tổng? Từ tổng nào?"
"Còn có thể là cái nào! Vị phu nhân của Hàn gia kia chứ ai!"
"... Cậu mệt choáng váng rồi à? Vị kia sao có thể chạy đến thâm sơn cùng cốc--- ai da đậu má, thật đúng rồi!"
Mới đầu Tống Soái còn không để ý, thấy mấy người phía trước rối loạn lên, anh mới dựng lỗ tai nghe vài câu, vẻ mắt tức khắc thay đổi.
Cậu đi chậm lại hai bước, chờ Hàn Thời lại đây thì hỏi thầm: "Mẹ cậu đến!?"
Hàn Thời không buồn nâng mắt, chỉ "ừ" một tiếng.
Tống Soái bị ngữ khí gợn sóng cũng không hoảng sợ của anh làm cho ʍôиɠ lung như lọt vào sương mù, "Sao cậu lại không kinh ngạc chút nào?"
"..." Hàn Thời khẽ liếc mắt, cảm xúc lạnh lẽo cũng theo đó lướt nhanh như đoàn tàu cao tốc, "Lúc trưa về lấy cơm đã gặp rồi."
"Lúc trưa lấy..." Tống Soái ngừng lại, ngay đó đó như nghĩ tới gì mà biểu cảm trở nên vặn vẹo, "Cậu đừng nói với tôi là cậu đang đi cái xe đạp rách kia, còn vừa nói vừa cười với Đinh Cửu Cửu thì bị bọn họ gặp được nhá."
"Không phải."
"À à, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."
"Thiếu một cái xe, tôi chở cô ấy..." Ở ánh mắt dần trở nên hoảng sợ của Tống Soái, Hàn Thời lại không nhịn được nụ cười nơi khóe miệng, "Cô ấy ngồi phía trước, bị tôi ôm trong ngực."
Tống Soái: "......."
Tống Soái: "Mẹ nó, giờ là lúc nào rồi hả Tiểu Hàn tổng, anh còn cười được, còn tư xuân được à!?"
Hồi ức vui vẻ bị quấy nhiễu, ý cười trong mắt đào hoa chợt tắt, anh liếc nhìn người bên cạnh.
"Cậu nói xem đây là lúc nào?"
"Không phải..." Tống Soái tức đến vô lực, "Cậu thật sự bị cô nhóc kia bỏ bùa à? Cậu không sợ mẹ cậu về nói cho bố cậu--- hoặc là dứt khoát chạy đến chỗ ông già? Dù tính tình mẹ cậu có tốt, bố cậu không so đo với cậu, nhưng cái tính cách hung dữ kia của ông già nhà cậu, ông ấy không lột một tầng da của cậu mới là lạ!"
"Không đâu."
"Không đâu là cái gì? Ông già nhà cậu hung giữ đến mức đã tạo thành bóng ma tâm lý từ thời thơ ấu của tôi rồi, sao có thể không?"
"Bà ấy sẽ không nói cho bất cứ ai."
"...."
Vừa mới phản bác, Tống Soái lại sửng sốt, "Ai? Vì sao?"
Hàn Thời nhẹ cong môi, trong mắt lại lạnh lẽo, "Bởi vì tôi sẽ tìm bà ấy nói chuyện."
Nói xong, anh thẳng bước rời đi.
Mà Tống Soái lại đứng tại chỗ ngây người vài giây mới sờ sờ gáy, nghi hoặc nói thầm: "Nói chuyện là có thể giải quyết?... Quan hệ mẹ con của hai người tốt như vậy từ khi nào?"
Bên này vừa mới nói thầm xong, Tống Soái ngẩng đầu lên liền kinh ngạc, "----Tiểu Hàn tổng? Sao cậu lại quay về?"
Chàng trai cho tay vào túi quần đúng đó, "Buổi chiều không có sắp xếp gì sao?"
"Sắp xếp gì? Tôi sao?---- có chuyện gì cậu nói thẳng đi, có lịch trình gì tôi cũng có thể đẩy vì cậu!"
"Tôi đang nói Đinh Cửu Cửu."
Tống Soái: "......."
Tống Soái lau mặt, mặt không biểu cảm nói, "À, dựa theo những gì đã bàn trước, công việc hôm nay kết thúc ở đây."
"Vậy cậu dặn đầu bếp làm canh giải nhiệt rồi đưa cho cô ấy đi."
"----tôi cũng sắp bị cảm nắng rồi đấy Tiểu Hàn tổng, sao không thấy cậu chăm sóc tôi như vậy!?"
"......."
Người nào đó đã trực tiếp xoay người đi xa.
Nửa giờ sau.
Phòng ngủ nào đó của nhà số .
Kiểu Loan hưng phấn đẩy cửa chạy vào---
"Cửu Cửu, Cửu Cửu! Bạn nghe nói chưa--- một hàng siêu xe dưới lầu là của nhà Hàn Thời cả đấy! Hơn nữa mình còn nghe nói, hình như mẹ Hàn Thời muốn quyên cho bên này một trường học--- thầy Lư vui đến điên rồi! Một trường học đó, nói quyên liền quyên.... Ôi má, khó trách mấy nhị thế tổ kia đều gọi anh ta là Tiểu Hàn tổng, rốt cuộc địa vị của anh ta là như nào vậy!"
"...."
Sau một lúc lâu cũng không chờ được người trả lời, Kiều Loan tò mò vọt tới trước mặt Đinh Cửu Cửu, lại thấy cô ngồi ở mép giường nhìn di động phát ngốc.
"Này, hoàn hồn!" Kiều Loan duỗi tay quơ quơ trước mặt Đinh Cửu Cửu.
"...A?" Đinh Cửu Cửu ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới Kiều Loan đang ở trước mặt mình, "Kiều Loan, vừa nãy bạn nói gì với mình sao?"
Kiều Loan cạn lời, bất đắc dĩ nói: "Bạn đang nghĩ gì thế, xuất thần như vậy?" Ánh mắt cô liếc nhìn di động, sau đó ngạc nhiên nói: "A, ai gọi cho bạn mà tận hơn cuộc gọi nhỡ thế??"
Đinh Cửu Cửu thở ra một hơi, ném điện thoại lên đầu giường, "Sáng nay Lâm Yến Thanh gọi."
"Vậy bạn không gọi lại một cái?"
"....Có chút hiểu lầm." Không biết nghĩ tới cái gì, hai má cô đỏ lên, lại không tự nhiên chuyển dời ánh mắt, "Còn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào, cho nên dứt khoát không gọi lại."
Kiều Loan nghẹn lời, lần này là kính nể từ đáy lòng, "Mình coi như tin tưởng bạn hoàn toàn không có chút ý tứ gì với Lâm Yến Thanh."
Đinh Cửu Cửu như đi vào cõi tiên, "...Hả?"
Kiều Loan: "Người ta đã hiểu lầm, khẳng định trong lòng sẽ khó chịu---phàm là có chút tình cảm thì nhất định sẽ không khỏi đau lòng mà nhanh chóng gọi điện thoại giải thích."
"Có phải bạn suy nghĩ hơi nhiều rồi không." Đinh Cửu Cửu giở khóc dở cười.
"Thôi," Kiều Loan không thú vị xua xua tay, "Bạn là thiếu nữ chưa yêu đương bao giờ, biết cái gì là đau lòng hay không đau lòng."
Đinh Cửu Cửu nhanh chóng nói sang chuyện khác, "À, Viên Họa đi đâu vậy, sao trưa nay cũng không thấy bạn ấy?"
"Không biết nữa, nghe nói không thoải mái, hình như xuống lầu rồi." Nói xong, Kiều Loan giật mình nhớ ra lý do ban đầu mình chạy vào phòng, "Vừa nói xuống lầu mình mới nhớ ra, một hàng xe kia đều là của nhà Hàn Thời, bạn biết chưa?"
Đinh Cửu Cửu hơi chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu, "Ừ, biết... Lúc trưa về lấy cơm đã gặp rồi."
"Đệch, kia xem ra bọn họ nói đều là thật... Này, rốt cuộc Tiểu Hàn tổng ở trong nhà có địa vị gì thế, vì sao mẹ anh ta ra ngoài thôi cũng là khung cảnh đáng sợ như vậy."
Đinh Cửu Cửu: "Hình như mang theo đồ vật đều quyên tặng."
"Khó trách..." Kiều Loan đột nhiên đập tay một cái, "Thật hối hận quá, đáng ra mình nên tôn kính tổ phó Hàn hơn mới đúng, vốn dĩ cho rằng mấy nhị thế tổ đó chỉ là trong nhà có chút tiền, không ngờ là hoàn toàn là cách biệt giai cấp một trời một vực--- nếu không phải lần tình nguyện này có khi cả đời chúng ta cũng sẽ không quen những người đó rồi."
"....."
Ánh mắt cô hơi thay đổi, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Đúng vậy."
Kiều Loan chỉ tùy tiện nói, hoàn toàn không để ý tới cảm xúc thay đổi trêи mặt Đinh Cửu Cửu, cô bò lại gần làm mặt quỷ với Đinh Cửu Cửu---
"Thế nào, dứt khoát đi theo người ta đi? Anh ta có xuất thân như thế có luôn ở sau theo đuổi bạn, phải biết quý trọng đó--- đặc biệt là qua hôm nay, không biết có bao nhiêu bạn nữ xoa tay hầm hè muốn tiến vào phòng anh ta đâu! Bạn có ưu thế hơn bọn họ nhiều, chỉ cần bạn nói một câu, mình bảo đảm tổ phó Hàn sẽ gâu gâu hoặc ngao ngao chạy đến."
"Bạn coi người ta là chó hay là sói hả?"
"Kia còn không phải do bạn quyết định sao?" Kiều Loan nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói.
Chỉ tiếc không chờ Đinh Cửu Cửu hiểu được thâm ý bên trong, cửa phòng đã bị người gõ vang trước.
Kiều Loan ở gần hơn bèn đứng dậy đi mở cửa, vừa đi vừa ngạc nhiên nói: "Viên Họa quên mang chìa khóa sao?"
Cửa mở ra, bên ngoài lại là một gương mặt xa lạ.
Trong tay bưng một cái khay bằng đá màu trắng ngọc, bên trêи là chén trà trong vắt.
Kiều Loan ngẩn người: "...Anh là?"
"Đinh Cửu Cửu tiểu thư ở phòng này sao?" Người tới mặt mang mỉm cười hỏi.
"A, đúng..." Kiều Loan quay đầu lại kêu, "Cửu Cửu, tìm bạn này."
Đinh Cửu Cửu cũng kỳ quái đứng dậy, "Tôi là Đinh Cửu Cửu, xin hỏi anh là..."
"Chào cô, đây là canh giải nhiệt do Tiểu Hàn tổng kêu chúng tôi mang đến cho cô."
".........?"
"Cô dùng thong thả."
"..."
Thẳng đến ngẩn ngơ cầm cái khay trong tay, người nọ cũng đã đi rồi, Đinh Cửu Cửu mới lấy lại tinh thần.
Kiều Loan đứng bên cạnh cũng đã thoát ra khỏi khϊế͙p͙ sợ, ngay sau đó tấm tắc cảm khái---
"Qủa nhiên, người so với người càng chết người, hàng so với hàng càng muốn ném... Đều là người, đều là yêu đương---a, còn chưa yêu, chỉ mới được theo đuổi---sao lại có thể chênh lệch lớn đến như vậy??"
Đinh Cửu Cửu cười khổ quay về phòng, đặt khay lên bàn rồi nói, "Mình lại không bị cảm nắng, bạn muốn uống thì uống đi."
"Mình nào dám, chẳng may bị tổ phó Hàn biết---"
Lời còn chưa dứt, tiếng đập cửa lại vang lên.
Hai cô gái nhìn nhau.
Lần này Kiều Loan không động, "Bạn đi mở."
Cửa phòng lại mở.
Lần này là người khác, nhưng cái khay trong tay vẫn giống lần trước, trong khay là một cái đĩa sứ tinh xảo, bên trêи đặt bốn cái bánh ngọt---
"Đinh tiểu thư, đây là bánh phục linh do Tiều Hàn tổng dặn chúng tôi chuẩn bị, mời cô ăn thong thả."
"...."
"Cốc cốc cốc."
"Đinh tiểu thư, đây là...."
"Cốc cốc cốc."
"Đinh tiểu thư....."
...............
Không biết đã là lần thứ mấy cửa phòng vang lên, rốt cuộc Đinh Cửu Cửu không thể nhịn được nữa, cô dùng sức mở cửa ra---
"Đinh tiểu---"
"Nói cho Hàn Thời!" Cô ngắt lời đối phương, sau đó nhẹ hít vào một hơi, mày nhíu lại với nhau, mắt hạnh có vài phần tức giận, "Không, cần, đưa, đồ, đến, đây, nữa."
Gương mặt xa lạ bên ngoài lại gặp chuyện cũng không đổi sắc, nghe vậy cũng chỉ bình tĩnh mỉm cười:
"Xin lỗi Đinh tiểu thư, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh."
Đinh Cửu Cửu: "......"
Tiếp nhận khay, dưới ánh mắt đã tiến vào trạng thái xem diễn của Kiều Loan, Đinh Cửu Cửu xoay người đặt khay xuống, ngay sau đó lại quay người đi ra ngoài----
"Mình đi tìm anh ấy nói chuyện."
Hai chữ cuối, nghe thế nào cũng cảm thấy như nghiến răng nghiến lợi để nói.
Kiều Loan ngồi ở ghế, hai chân bắt chéo, nghe vậy thì tủm tỉm cười, phất tay hai cái, nhưng là phất khăn tay---
"Đi thong thả nha, nói cho vị khách quan kia, hoan nghênh anh ta tới thường xuyên."
"....."
Đinh Cửu Cửu mặt đỏ tai hồng, chạy trối chết.
Đinh Cửu Cửu chạy một hơi tới tầng bốn, đi thẳng đến phòng của Hàn Thời.
Hành lang trống trải, tầng bốn đều là sinh viên của tổ bốn, lúc này đều đi đến nhà ăn có điều hòa nghỉ ngơi.
Đinh Cửu Cửu mừng rỡ vì không bắt gặp một ai, cô bước nhanh đến phòng .
Lúc chỉ cách cửa phòng khoảng hai mét, bước chân cô không khỏi chậm lại--
Cửa phòng không khóa.
"Điều con muốn nói chính là cái này?"
Một giọng nữ bình tĩnh truyền ra.
Tuy rằng chỉ mới gặp mặt một lần, Đinh Cửu Cửu vẫn có thể nghe ra chủ nhân của giọng nói này---chính là mẹ của Hàn Thời đã gặp lúc giữa trưa.
"Phải."
Giọng nam trầm thấp truyền đến, mang theo hờ hững mà Đinh Cửu Cửu không quen biết.
"Vì sao mẹ phải giấu diếm thay con?" giọng nữ bình tĩnh nghe không ra cảm xúc khác thường gì, tự nhiên cũng không có nửa phần tình cảm.
Trong phòng, Hàn Thời cười nhạt một tiếng, ngước mắt lên, cảm xúc nơi đáy mắt thật nhạt, "Con cho rằng, đây là điều phu nhân cảm thấy vui mừng."
Từ Uyển Tình không dao động, "Có ý gì?"
"Con càng khiến ông nội thất vọng, phu nhân phải càng vừa lòng mới đúng, không phải sao."
Hàn Thời cười lạnh, "Chỉ có lang thang khó thuần sao có thể đủ? Ông nội vẫn luôn nghĩ rằng con sẽ nghe theo sắp xếp của ông, kết thân với nhà họ Tống, lại tiếp nhận mọi thứ của nhà họ Hàn---- này nên là điều mẹ hận nhất đúng không?"
Trong phòng trầm mặc thật lâu, Từ Uyển Tình mới nói: "Thì ra đây là lý do mấy năm nay con càng thêm trụy lạc khiến người chán ghét."
Hàn Thời cười nhạo, "Hà tất phải hư tình giả ý sắm vai trưởng bối, mẹ lại chưa bao giờ coi con là con trai. Con đắm mình trong trụy lạc cũng chỉ mong giữ mạng mà thôi, miễn cho giống người phụ nữ kia, chết không rõ ràng."
"--- Hàn Thời!"
Lần đầu tiên giọng nữ kia mang theo tức giận.
Hàn Thời vẫn cười không để ý: "Nếu phu nhân nghĩ thông suốt thì có thể trở về rồi."
Người phụ nữ trong phòng tức giận xoay người đi ra ngoài, lúc đi đến cửa lại quay lại hỏi:
"Cho dù mẹ giấu thay con, con có thể giấu bao lâu?... Đừng tưởng hai năm trước con làm ra chút thành tích thì có thể đủ để tự đắc, nếu ông nội con thật sự tức giận, con có thể chống đỡ được sao!"
Nói xong, giống như cũng không hứng thú với đáp án của Hàn Thời mà lập tức xoay người rời đi.
Đến khi bóng dáng của bà biến mất ở chỗ ngoặt của hành lang, Đinh Cửu Cửu trốn trong góc vài giây trước mới có thể thở ra, cẩn thận dịch ra ngoài.
Cô rối rắm nhấp miệng.
...Thế nào cũng không nghĩ tới chỉ là đến ngăn cản Hàn Thời đưa đồ ăn cho mình thôi mà lại nghe được một bí mật khó lường của gia tộc.
Lại còn nghe cái hiểu cái không như lọt vào sương mù.
Chỉ là dù nghĩ như thế nào, hiện tại cũng không phải lúc để nhắc đến canh giải nhiệt và bánh phục linh...
Đinh Cửu Cửu nghĩ thế liền rón rén quay người, chuẩn bị yên lặng không tiếng động đi xuống lầu.
Nhưng mà bước chân đầu tiên vừa đưa ra, cô liền cảm giác được có người kéo cổ áo của mình.
Trêи đầu vang lên tiếng người khẽ.
"Nghe lén xong rồi bỏ chạy sao, chú lùn nhỏ."
Đinh Cửu Cửu: "...."
Thật sự không phải cô nghe lén.
Cô tự giác chột dạ không giải thích, chỉ nhẹ giọng nói, "Rất xin lỗi... Không phải tôi cố ý."
"Chỉ một câu " rất xin lỗi " mà được sao?"
"............ Tôi đây còn phải khom lưng với anh sao." Cô nhỏ giọng nói thầm.
"Không cần."
"Tôi đây đi......"
"Cho tôi ôm một chút là đủ rồi."
"......"
Lời nói rơi xuống, không chờ Đinh Cửu Cửu phản ứng, nhiệt độ xa lạ lại quen thuộc bao phủ phía sau lưng.
Một đôi đôi tay thon dài từ phía sau ôm vòng lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ôm chặt cô vào trong lòng ngực.
Đinh Cửu Cửu sửng sốt một chút, ngay sau đó bắt đầu giãy giụa——
"Hàn Thời! Anh......"
"...... Ôm một chút." Giọng nói khàn khàn kia vang lên bên tai cô.
Có trong nháy mắt như vậy, Đinh Cửu Cửu cơ hồ cho rằng chủ nhân của giọng nói này muốn khóc.
—— nhưng sao có thể đây, người này rõ ràng vĩnh viễn luôn ngả ngớn như vậy......
"Chỉ một chút," anh hơi khom lưng ôm chặt cô gái trong lòng, như là nắm chặt cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình, trong giọng nói khàn khàn trong cất giấu mỏi mệt cùng mấy run rẩy khó dấu.
"...... Cầu xin em."
Bùm một tiếng.
Trong lòng đau như nổ tung.
Cô dùng sức mà cắn môi dưới.
Cô thầm nghĩ.
Đinh Cửu Cửu, mày muốn xảy ra chuyện lớn rồi.