____________phút__sau___________- Này cậu, tôi nấu xong rồi. Xuống ăn đi này !__My.
phút... phút... phút...
- Này...Lâm Hải Anh...xuống đây mau...đồ ăn nguội hết bây giờ...
Lạ quá ta, sao My kêu nãy giờ mà không thấy cái tên đó xuống nửa. Thấy vậy nên My đành phải lếch cái xác này lên tầng để dựng cổ tên đó dậy rồi.
Vừa mở cửa phòng ra là My đã thấy Hải Anh nằm đóng trên chiếc giường của My rồi. Lạ quá, sao tự dưng My cảm thấy ở Hải Anh có nét đáng yêu gì đó khi cậu ta ngủ, và...”THÌNH THỊCH...THÌNH THỊCH...“. My cảm thấy lạ lắm, không hiểu sao tim My đập nhanh quá nhỉ ? “ Không thể nào...My à, mày hãy tỉnh táo lại đi ! mày không thể nào thích hắn được....nhất định là không..!” My tự nhủ thầm với mình.
Hải Anh ngủ say quá nên My cũng không dám gọi, chắc là hôm nay do Hải Anh mải lo theo dõi My nên bây giờ mới mệt như vậy, My đành phải xuống dưới nhà mà cất thức ăn vào trong tủ lạnh thôi...Nhưng trước khi đi, My không quên là đắp lên người Hải Anh một chiếc chăn ấm. Chà chà, cũng biết quan tâm đến người khác lắm đó chứ...Do là Hải Anh đã ngủ say rồi và nằm ở phòng My nửa nên My đành phải ăn cơm mình và tối nay, My sẽ ngủ ở dưới tầng .
======================================================================================================
Sáng hôm sau...
Chỉ mới có : thôi mà My đang phải lục đục trong bếp rồi, như mọi tuần vào ngày Chủ Nhật thì My thường “nướng” đến tận - giờ thì My mới chịu dậy, nhưng do là đêm qua đã hứa là buối sáng sẽ nấu thức ăn cho Hải Anh nên My đành phải hi sinh thôi.
- Chà chà...sớm quá ha...!__Hải Anh từ trên lầu tiến xuống nói.
- Chứ sao giờ, dù gì thì tôi cũng đâu phải là người hay thất hứa, đã hứa rồi thì phải làm chứ.__My.
- Cô cũng biết điều đấy... Ráng mà làm cho chăm vào nhá cưng...đến cuối tháng thì anh sẽ thưởng cho cưng nha....!__Hải Anh nói với giọng ngọt như mía lùi.
- Cậu kiếm đâu ra cái kiểu xưng hô đấy với tôi thế ?Tôi nổi da vịt hết rồi đây này...__My.
- Khoái muốn chết mà còn bày đặt giả điên với tôi à...__Hải Anh.
- Khoái cái đầu cậu ấy.__My.
- Ơ...thì ra đó giờ cô mê đầu tôi à, vậy mà tôi không biết nhở?Mà sao không mê khuôn mặt mà lại đi mê cái đầu? Cô có sở thích lạ ha__Hải Anh.
- Thôi thôi tôi thua...không cãi với cậu nửa, đồ ăn chín rồi đây này.__My.
- Thế thì đem ra đây mau.
Do là đêm qua đã nấu thức ăn rồi nên bây giờ My chỉ cần hấp lại là xong ngay, không thì bây giờ Hải Anh chưa có thức ăn mà lót bụng đâu vì do là My khá là chậm chạp trong việc nấu ăn nhưng lạ là khi mà đã làm xong cả rồi thì thức ăn lại rất ư là ngon nha.
- À mà này, chuyện giữa chúng ta có nên nói cho Thiên Bảo với Nhi nghe không ?__My.
- Cái đó thì tùy cô thôi, hai người họ là bạn thân của chúng ta mà nên nếu nói ra chắc cũng không sao đâu. Nếu như nói thì lỡ khi nào mà chuyện giữa chúng ta bị lộ hay gặp chuyện gì thì có hai cái miệng của tụi nó nói giúp nên cũng đỡ được phần nào. Nhoàm...nhoàm...__Hải Anh vừa nhai thức ăn trong miệng vừa nói.
- Cậu nói cũng có lí. Nhưng mà, cậu không thể nào nuốt thức ăn xong rồi nói chuyện với tôi à? Cậu bất lịch sự quá đấy !__My.
- Mặc kệ tôi...cô ngưng cái giọng dạy đời tôi đi nhá !__Hải Anh.
-Xía...tôi nói không đúng à__My.
Hải Anh không quan tâm, vẫn cứ tiếp tục ăn cho hết phần ăn của mình. My cũng không muốn nói gì thêm vì vốn dĩ bản tính của hắn là cứng đầu rồi mà. Trình độ cỡ My chắc không thể nào mà lên đầu Hải Anh mà ngồi được nên đành phải nhịn thôi.
- HÚ HÀ...__Bảo và Nhi từ đâu bay vào đồng thanh nói.
- Ơ hay...sao chúng mày vào đây được?__Hải Anh ngạc nhiên hỏi.
- Mày đã quên là đã đưa cho tao chiếc chìa khóa dự phòng của mày cho tao à?__Bảo.
- À tao quên mất...__Hải Anh.
- Hừ...chưa già mà đã đãng trí rồi à?__Bảo.
- Mà hôm nay người qua đây chi vậy?__My chen vào hỏi.
- À hôm nay tụi tao qua đây để nói chuyện.__Nhi.
- Chuyện gì?___My và Hải Anh đồng thanh.
- Tuần sau, nhóm mình sẽ tổ chức đi chơi ở biển gần biệt thự của cha Thiên Bảo. Đêm qua, tao với Bảo đã bàn trước với nhau rồi.__Nhi.
- Nhưng tuần sau là khi nào? Với lại chỉ được nghỉ có mỗi ngày chủ nhật mà, sao đi được?__My.
- Mày lật lịch mà coi đi, tuần sau là lễ rồi đấy, mày không nhớ là trường mình sẽ cho nghỉ ngày vào những dịp lễ à?__Nhi.
- Ờ ha tao quên mất__My.
- Chúng ta chỉ đi ngày đêm thôi là vừa rồi. OK không?__Bảo chen vào hỏi.
- À...vậy cũng được __My.
- Còn mày OK không Hải Anh?__Bảo.
- Tao sao cũng được. Cũng lâu rồi tao không đến đó.__Hải Anh.
- Rồi vậy là quyết định hết rồi nha. Tuần sau chúng ta sẽ xuất phát, sáng hôm đó tôi và Bảo sẽ qua rủ người nha__Nhi nói.
- OK__My và Hải Anh đồng thanh.
- Chà chà, nãy giờ tao thấy tụi mày nói chuyện mà cứ đồng thanh với nhau hoài ha, người người đồng tâm ý hợp dữ ha. Nghi lắm nha...__Bảo.
- Uk cậu nhắc tui mới để ý đấy. Nãy giờ người cứ đồng thanh mãi thôi. Khai mau, hai người đã có chuyện gì với nhau rồi hử?__Nhi.
My tự dưng đứng dậy và lôi Nhi lên trước nhà để giải thích chuyện cho Nhi nghe. Tính My từ trước đến giờ vẫn vậy, hở có chuyện riêng gì là chỉ muốn nói với Nhi ở nơi nào đó vắng người hoặc là không có người nào dù là chuyện riêng đó Hải Anh cũng đã biết rồi...My sợ là ở dưới bếp mà giải thích chuyện thì sẽ không tiện lắm vì ở đó có Bảo, mắc công đang nói mà tự dưng có người khác chen vào nói này hỏi nọ thì phiền phức lắm, đành phải đẻ Hải Anh lo phần của Bảo thôi. Bảo tuy là người rất đẹp trai, ga lăng, chỉnh chu như thế nhưng thật ra thì Bảo rất ư là Bà Tám đó nha, chỉ có bạn thân mới hiểu được con người thật của Bảo thôi và My thì đủ để biết điều đó, dù là quen biết nhau chưa được lâu nhưng chỉ cần nhìn sơ qua cách nói chuyện của Bảo thì đủ để biết rồi. Không ai có thể qua mắt được chị My nhà ta đâu đấy nhá !