Qua một lớp kính tôi nhìn thấy Hạ Minh đang ngồi ở vị trí ghế giám đốc, hiện tại Hạ Minh mạnh mẽ một mình chỉ đạo công việc, toàn thân tỏa ra khí chất cương quyết và quyền lực của cấp trên.
Hiển nhiên, anh ấy đang tức giận, khuôn mặt u ám, đôi bàn tay to lớn với các khớp rõ nét cầm một chồng tài liệu ném thẳng vào giữa bàn hội nghị, Đôi môi mỏng đẹp đẽ kia dường như muốn nói gì đó.
Tôi cầm tay nắm cửa, hít một hơi thật sâu, khoảnh khắc mở cửa biểu cảm trên mặt tôi giống như một cô gái nhỏ đang nũng nịu: "Hạ Minh, anh họp xong chưa, người nhà đợi chán lắm rồi."
"..."
Sự im lặng chóc trong phòng họp.
Tôi có thể nhìn ra, khoảnh khắc tôi mở cửa sự lạnh lẽo trên người Hạ Minh lập tức tăng lên năm phần.
Cả phòng họp giống như một hồ nước lạnh, tôi chợt rùng mình.
Chà, hiệu quả không tồi.
Mau, mau tức giận, mau gọi bảo vệ, mau đuổi tôi đi!
Dưới ánh mắt mong đợi của tôi, Hạ Minh chậm rãi nở nụ cười, trong mắt hiện lên những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
Tôi?Xem ra vẫn cần mạnh hơn nữa.
Tôi đi lên phía trước, nhìn những quản lý cấp cao bên dưới, giả vờ nắm lấy cánh tay của Hạ Minh, lắc một cách nũng nịu: "Hạ Minh, anh có thể đi với em không?"
Như này chính là vô cớ gây sự rồi.
Hi hi.
Giây tiếp theo, giọng nói của Hạ Minh vang lên: "Tối nay tăng ca làm lại từ đầu bản báo cáo, tập đoàn Hạ Thị không nuôi những người nhàn rỗi."
Một lúc sau, chỉ còn lại tôi với Hạ Minh ở trong phòng họp rộng lớn.
Một nửa người của tôi vẫn còn đang dán vào Hạ Minh.
Đây...đây không phải là kết quả mà tôi muốn!
Hạ Minh anh làm sao vậy, người mà anh đi phải là tôi, cuộc họp này không phải rất quan trọng sao. Làm sao có thể nói là !
Tôi bối rối.
Tôi vẫn đang nắm lấy cánh tay của Hạ Minh, đang định rút lui thì có một lực đạo đã kéo tôi lại, nửa người tôi ngồi trên chân của Hạ Minh.
Đầu óc tôi quay cuồng và trống rỗng.
Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm cái gì vậy?
"An An, vẫn còn sao?"
Ha?
Tôi ngốc rồi.
Hạ Minh vùi mặt vào hõm cổ tôi, giọng nói khàn khàn, khi nói hơi thở phả vào tai tôi khiến tôi tê dại, tôi cố gắng đè nén cảm giác kỳ lạ này, hoảng loạn muốn đứng dậy, lúc này tôi rất cần thời gian để suy nghĩ.
"Đừng cử động! Đây là phòng họp, có người đi qua."
"..."
Vậy anh còn không mau buông tay ra, tôi lo sợ nhìn ra ngoài cửa kính, sợ rằng có người nhìn thấy.
Hu hu.
Tôi khóc trong lòng, không chú ý đến ý cười thoáng qua trong mắt Hạ Minh.
Bàn tay to lớn của Hạ Minh càng ngày càng không thành thật, anh ấy không ngừng tôi, chết tiệt, tôi hoảng sợ ôm lấy bàn tay to lớn đó: "Hạ Minh, lúc nãy tôi cố ý làm gián đoạn cuộc họp quan trọng của anh đó."
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, đúng vậy, tôi thú nhận rồi, không giả vờ nữa.
Hạ Minh cười, nụ cười ôn hòa: "Vẫn là An An hiểu anh, biết anh thiếu kiên nhẫn, nhìn mấy tên ngốc này, anh cảm thấy vô cùng khó chịu, em đến thật đúng lúc."
tiệt...
"Hạ Minh, em đến đây để nói với anh..."
Hơi ấm trên môi làm tan biến những lời tôi vẫn chưa nói hết.
Không biết Hạ Minh ấn vào cái gì, khi tôi nhìn lại một lần nữa thì đã không thấy bên ngoài.
"..."
Hu hu.
Hạ Minh thay đổi rồi.