Hạ Minh bước lớn, đi thẳng đến phòng thay đồ, không có chút phản ứng nào với lời nói vừa nãy của tôi.
Ngược lại mẹ chồng tôi bị kích động đến mức h/ồn bay phách lạc, bà ấy nói: "Trần An An, cô ức hiếp con trai tôi thành như này rồi còn muốn đi, nằm mơ, cô phải chịu trách nhiệm với con trai tôi!"
"..."
Một màn này của mẹ chồng tôi khiến tôi sốc óc, đến khi tôi phản ứng lại mẹ chồng tôi đã giận dữ rời đi, đến Hạ Minh cũng chỉ gõ vào trán tôi một cái, nói một câu "ngoan" sau đó đi làm.
Tôi?
Chỉ trong một đêm mọi chuyện hoàn toàn trở nên mất khống chế.
Mẹ chồng tôi không chỉ thu hồi tấm thẻ ngân hàng đã đưa cho tôi, còn nói lời khó nghe, cuộc sống tốt đẹp của tôi ở nhà họ Hạ cũng không còn nữa.
Tôi cố gắng giải thích, muốn nói với bà ấy tối qua con trai bà ấy mới là người chủ động trước, nhưng bà ấy không hề nghe.
"Mẹ, Hạ Minh hôm nay không phải đi gặp cô gái xuất sắc mà mẹ lựa chọn sao?"
Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, cố gắng đánh thức lý trí của mẹ chồng tôi.
Kết quả, tôi chỉ thấy mẹ chồng khịt mũi, "hừ" một tiếng.
...
Tôi chán nản, gọi điện thoại cho cô bạn thân hẹn cô ấy ra ngoài.
Nửa giờ sau
Sau khi tôi phàn nàn xong, vừa ngẩng đầu, hai mắt của bạn thân tôi phát sáng, biểu cảm đầy phấn khích nhìn tôi: "Người chị em, mau nói, cảm giác đó như thế nào?"
Tôi?
Chị em tốt, mau tỉnh lại cho tôi, sai trọng điểm rồi?!Không thấy tôi nói chuyện, bạn thân tôi thu liễm lại, tao nhã uống một ngụm cà phê: "Trần An An, cậu có biết ngày nay có bao nhiêu người đàn ông bất lực trong chuyện đó không?"
"..."
Tôi thực sự không biết vấn đề này.
Số lượng đàn ông mà tôi tiếp xúc có hạn, cho đến nay chỉ có một người đàn ông duy nhất là Hạ Minh.
Bạn thân tôi lại hỏi: "Vậy cậu có biết ngày nay có bao nhiêu người đàn ông bất lực trong chuyện đó không?"
Tôi lắc đầu, biểu cảm giống như muốn tìm hiểu.
Giây tiếp theo, những lời nói phát ra từ đôi môi đỏ mọng của người bạn thân của tôi khiến tôi sốc.
"Trần An An, cậu như này, bình thường bọn tớ chỉ dùng hai từ để miêu tả cậu "đồ ngốc", dù sao thì không có một người bình thường nào lại muốn ly hôn với người đàn ông xuất chúng như vậy, vừa được vừa có t/iền, trừ khi n/ão có vấn đề."
"Trần An An, nếu không thì tớ dẫn cậu đến bệnh viện lấy số, chúng ta kiểm tra não được không?"
"..."
Tiếp theo bạn thân tôi dành nửa tiếng nữa để giải thích cho tôi, tóm lại, cuộc hôn nhân này không thể ly hôn.
Tôi im lặng, cảm giác như có một cây bông đâm vào tim khiến tôi ng/hẹt thở.
Phải.
Tôi chính là đồ ngốc.
Cuộc hôn nhân này, tôi nhất định phải ly hôn.
...
______________
Chương 6
Hạ Minh cực kỳ không thích việc tôi đến công ty tìm anh ấy.
Tôi nhớ lần trước khi tôi đến tập đoàn Hạ Thị, Hạ Minh chỉ là tổng quản lý, không hoàn toàn tiếp quản Hạ Thị, khi đó cha chồng tôi vẫn còn khỏe mạnh, có một văn kiện rất quan trọng để quên ở nhà, vì vậy bảo tôi mang tới.
Đó là lần đầu tiên tôi đến tập đoàn Hạ Thị, sau khi đưa văn kiện cho cha chồng tôi, tôi định rời khỏi đó.
Kết quả bị cha chồng tôi gọi lại, sau đó đưa cho tôi một văn kiện, bảo tôi mang qua cho Hạ Minh.
Tôi?
Được thôi.
Văn phòng của Hạ Minh ở tầng dưới, lúc tôi gõ cửa chuẩn bị đi vào thư ký nói với tôi Hạ Minh đã đi họp.
Tôi vốn muốn đưa tập văn kiện cho thư ký nên đi vào, đúng lúc đó, một giọng nói kích động vang lên:
"Trần An An, cậu từ khi nào đến Hạ Thị làm việc vậy?"
Tôi hướng theo giọng nói nhìn qua, là một người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt có vẻ quen thuộc đó nhất thời khiến tôi không nhớ ra tên của anh ta là gì.
"Cậu không nhớ tôi sao, tôi là Trần Phàm, chúng ta từng học cùng một tiết học tự chọn, cậu còn hỏi mượn bút của tôi."
"..."
A, người anh em trí nhớ thật tốt.
Sau đó Trần Phàm và tôi nói chuyện một lúc, suốt cuộc trò chuyện, tôi chỉ biết cười phụ họa bởi vì hiện tại tôi không nhớ bản thân rốt cuộc khi nào hỏi mượn bút người đàn ông có vẻ hòa nhã này.
Khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Trần Phàm đề nghị add tôi vào mục bạn bè, tôi "Ồ" một tiếng, lấy điện thoại ra chuẩn bị cho anh ta quét mã thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Không biết từ lúc nào Hạ Minh đã đứng sau lưng tôi, điều đó khiến tôi ớn lạnh.
"Ai cho em đến công ty?"
"..."
Giọng nói lạnh lùng để lộ sự không hài lòng.
Tôi đưa tập văn kiện cho anh ấy, Hạ Minh nhướn mày, khuôn mặt vẫn lạnh lùng: "Quay về nói với mẹ, buổi tối anh tăng ca, tối nay không về nhà ăn cơm."
Tôi?
Hạ Minh sao vậy, trước đây buổi tối anh ấy về ăn cơm hay không đều không hề báo trước.
Tôi không nghĩ nhiều, "Ò" một tiếng, khi rời đi thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Trần Phàm nhìn tôi và Hạ Minh, sau đó nhanh chóng cất chiếc điện thoại đi, thu lại ý nghĩ muốn add tôi vào mục bạn bè, chào hỏi Hạ Minh rồi rời đi.
Sau chuyện này tôi cũng chưa từng đến Hạ Thị một lần nào nữa.
Khoảnh khắc này, khi đứng trên tòa nhà cao chót vót này một lần nữa, đôi môi tôi nở một nụ cười kiêu hãnh.
Hạ Minh không thích tôi tới, tôi lại khăng khăng muốn tới, nếu công việc của anh ấy không thuận lợi hay tâm trạng không tốt thì càng tốt, đến lúc đó anh ấy sẽ tức giận, cảm thấy tôi chướng mắt đuổi tôi đi, tôi chắc chắn sẽ không khách khí, lập tức rời đi trước mặt anh ấy.
Chị lễ tân vẫn còn nhớ tôi, nhiệt tình đưa tôi đến thang máy dành riêng cho Hạ Minh.
Tôi thuận lợi đi đến văn phòng của Hạ Minh, Hạ Minh không có ở đó, trợ lý nói rằng Hạ Minh đang có một cuộc họp rất quan trọng trong phòng họp, dường như không thuận lợi lắm, cuộc họp đã diễn ra trong rất nhiều tiếng đồng hồ.
Mắt tôi sáng lên.
Ồ.
Đây không phải là cơ hội tốt sao?
Tôi phớt lờ lời khuyên của trợ lý, đi thẳng vào phòng họp.