Hôm nay là lễ khai giảng nên học sinh không cần phải học cả ngày, vậy nên tất cả mọi người đều ra về sớm. Tuy vậy nhưng tôi lại vô cùng mệt mỏi, nhờ ơn cô gái tóc vàng ngồi kế bên. Tôi ngồi xuống bàn để sắp xếp đồ của mình, chuẩn bị rời đi.
“ Giờ thì cậu tin tớ chưa? Đương nhiên là tin rồi, đúng chứ ? Mọi dự đoán của tớ đều chính xác nên không có lý do nào mà cậu lại không tin tớ cả.
Những tiên đoán của Sasashino thực sự đã diễn ra. Cô ta chắc chắn không thể nào có được thông tin của một cơn giông đột ngột hay sự việc còi báo cháy một cách dễ dàng. Dự báo thời tiết sáng nay cũng nói là sẽ không mưa nào vào hôm nay. Cơ mà cơn giông mà Sasashino tiên đoán nó nhẹ đến mức nực cười. Tuy nhiên, bởi vì cô ấy đã thực sự dự đoán được những chuyện vừa diễn ra, thâm tâm tôi bắt đầu tin cô ta đến từ tương lại.
“ Vậy tớ sẽ chết vì bị xe tải đâm thiệt sao...?”
“Tớ đã chứng minh được tớ không nói dối rồi mà, phải chứ ? Tớ nói cậu nghe nè, tớ đã trải qua mùa xuân này biết vô số lần rồi. Vậy nên hãy bỏ cuộc và hẹn hò với tớ đi. Hình như cậu cũng có gì muốn nói với tớ phải không ? Nào nào, nói đi, nói nhỏ cho tớ nghe này~~”
Con nhỏ này chắc phải đang hào hứng lắm.
“ Chỉ khi hai ta bắt đầu bằng tình bạn.”
“ Cậu bướng bỉnh quá zậy. Vậy là bạn hả, tớ hiểu rồi”
“...Cậu có tính đến việc tớ sẽ từ chối chưa ? Nếu cậu không chắc về điều này, chả phải chúng ta chưa bao giờ thực sự ở bên nhau trước đây hay sao ?[note37044]
“---Tớ chỉ không muốn mất cậu mà thôi.”
“Càng nói càng làm cậu trông khả nghi hơn đấy.”
Và khi tôi liếc Sasashino một phát, cô ấy liền quay mặt đi chỗ khác, khoanh tay và bĩu môi.
“Tại sao cậu cứ làm mọi việc trở nên miễn cưỡng như vậy ? Sao cậu không thử gạ gẫm tớ đi !”
“ Đó là thứ cậu không nên làm tùy tiện với người khác.”
Tất nhiên là suy nghĩ của tôi cũng như bao người. Sasashino là một cô gái dễ thương, nhưng chưa đến mức tôi muốn được hẹn hò với cô ấy. Thực tế thì chúng tôi chỉ đơn giản là người quen của nhau cho đến khi cậu ấy đột nhiên tỏ tình vào sáng nay, và bây giờ hai người đã trở thành bạn tốt. Ngay từ ban đầu thì tôi cũng không có đủ dũng khí để bỏ qua nhiều bước rồi nhảy một mạch làm người yêu đâu. Cậu ấy nói sẽ cố cứu tôi, nhưng nếu chỉ vậy thôi thì sao, lỡ như cậu ta không một chút tình ý nào với tôi cả. Tôi không thể không nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa, dù tôi không thể chỉ rõ ra đâu là trò đùa đấy.
“ Không ngờ bản thân mình lại bảo thủ đến vậy “
“ Geezz, khi tớ tỏ tình cậu trước đây thì cậu lại không ngần ngại đồng ý, thậm chí còn đòi dẫn tớ ra mắt gia đình và họ hàng nữa kia mà.”[note37044]
“ Tiến triển gì mà nhanh dữ vậy. Cơ mà hình như họ hàng mà cậu đề cập ban nãy cũng gồm chủ tiệm cà phê đúng không ?”
“ Ừ thì sao ?.”
“ Tớ phải làm thêm ở đấy bây giờ.”
Tôi hoàn toàn quên điều mình phải thực hiện vì một cô gái đến từ tương lai
Tất nhiên là mọi chuyện sẽ rất tệ khi phải nói “ Tạm biệt, gặp cậu vào ngay mai” ngay sau lời tỏ tình của cậu ấy, nhưng tôi không thể nào mà không đi được. Chắc tôi nên gửi cà phê hoặc vài miếng bánh tới nhà cậu ta để bù đắp, đây là cách tôi thường làm để giảng hòa.
“ Dẫn bạn gái tới chỗ làm ngay ngày đầu tiên cũng không hay lắm nhỉ ? Thôi thì không thể làm gì khác, hôm nay dừng lại ở đây vậy.”
“ Con quỷ nhỏ này, thử nói lại coi.”
“ Theo như tớ đã đọc trong một cuốn sách, thì nhiều người khi đang yêu thường ra vẻ như họ không có tình ý gì với đối phương, cứ giữ cho mọi chuyện càng trở nên thú vị. Vậy thì mai gặp lại nhé, đừng quên rằng mai tớ vẫn tiếp tục tấn công đấy ~~”
“ Thật là một tỏ tính ấn tượng ngay giữa lớp. Mong mai cậu sẽ nhẹ nhàng với tớ ạ. “
Cô ấy từ bỏ dễ hơn tôi nghĩ. Sasashino xách cặp và bước ra khỏi lớp. Nhóm bạn của cô ta cũng đi theo sau, có lẽ để hỏi về vụ tỏ tình. Tôi cũng nên phải chuồn lẹ ngay trước khi bị bắt lại.
“ Well, nếu cậu ta không về với mình thì có vẻ hôm nay chưa phải là ngày tử của mình rồi.”
Nhưng thật sự thì có cần thiết phải tỏ tình ngay giữa thanh thiên bạch nhật không... ?
Tôi cầm cặp đi thay giày rồi rời trường. Và khi tôi mở điện thoại mình lên để kiểm tra, Misora-neesan đã gửi vị trí của quán cà phê, thậm chí còn kèm luôn lịch trình của chuyến xe buýt mà tôi cần đón. Khi tôi ấn vào địa chỉ, có thể thấy một trường đại học nằm gần tiệm cà phê đó. Sinh viên thường tổ chức nhiều tiệc chào mừng vào khoảng thời gian này trong năm nên dường như quán rất cần thêm nhân công. Tiệm cà phê được biến thành quán bar kiểu Tây phương vào ban đêm và nếu có thể, họ cũng cần tôi giúp. Quán này được quản lý bởi người tên là Miyano-san. Tôi đã từng thấy bác ấy vài lần trước đây trong các cuộc họp mặt gia đình. Bác là một người ông trung niên đeo một cặp kính cận.
Tôi ngồi bấm điện thoại trong khi chờ xe buýt tới.
--- Em đang trên đường đến đó – Tomoe Shirasugi.
Tôi liên lạc với Miyano-san đồng thời cũng không quên nhắn tin cho Misora-neesan.
Gia tộc Matsuse, nhánh chính của chị họ tôi, là một thế lực quyền quý ở khu vực này. Mối quan hệ giữa các gia đình mỗi nhánh rất tốt nên chúng tôi thường giúp đỡ lẫn nhau về mọi mặt kể cả tài chính. Gia đình Shirasugi bọn tôi thường hoạt động trong lĩnh vực kinh doanh cảnh quan. Do vậy chúng tôi chịu trách nhiệm trong việc xây dựng và chăm sóc khu vườn ở nhà nhánh chính cũng như là các khu vườn trong các khu ryokan[note37046]được điều hành bởi họ, thậm chí cả những ngọn cây ven đường được trồng ở thành phố này cũng có bàn tay của gia đình tôi.
Tôi rất hay thường xuyên giúp đỡ những người trong gia tộc, nhờ vậy mà tôi học được nhiều kĩ năng khá là kì quặc.
Tôi bắt xe buýt và tới tiệm cà phê chỉ trong khoảng 10 phút, nơi cách ga xe lửa 2 trạm dừng. Quán cà phê này nằm ở một vị trí đắc địa, không quá gần cũng không quá xa nhà ga. Tôi vô trong và gặp Miyano-san.
“ Mong chú giúp đỡ. Cháu tới đây để phụ chú một tay theo yêu cầu của nhánh chính ạ.”
“ Xin cảm ơn rất nhiều... Tomoe đấy à ? Trông cháu trưởng thành rồi nhỉ, đủ lớn để đi làm thêm rồi.”
“ Cũng gần được một năm từ khi có người nói cháu trưởng thành đấy ạ.”
Tôi cười thầm và nhìn quanh quán một lượt. Giờ này vẫn chưa có đông khách cho lắm, nhưng ở đây lại ngào ngạt hương thơm của từng hạt cà phê, và những bản nhạc anime nhẹ nhàng được cover lại theo phong cách bossa nova[note37047]. Bởi vì tiệm sẽ biến thành một quầy bar kiểu phương Tây vào ban đêm nên có một giá rượu được đặt ở cuối quầy. Có ba cái bàn và bốn cái ghế ở chỗ quầy bar. Hầu hết các món trong menu đều là đồ ăn nhẹ, và hình như quán không phục vụ rượu vào ban ngày. Ngoài ra chỗ này còn phục vụ thêm nhiều món tráng miệng ngọt ngào mà điểm nhấn chính là món bánh chocolate đắng, có vẻ là do thị hiếu của khách hàng cũng như sở thích của chủ quán, Miyano-san.
“ Vậy cháu có thể giúp gì cho bác ạ-“
Ngay khi tôi vừa định hỏi bác nhiệm vụ của mình thì cửa tiệm đột nhiên mở ra.
“ Ở đây hiện đang có thiếu nhân viên không ạ ? Cháu muốn xin làm thêm ở đây !”
Trước khi tôi kịp định hình xong dòng suy nghĩ của mình thì một cô gái nhỏ nhắn trong bộ đồng phục cùng trường tình nguyện nhận việc một cách vui vẻ. Màu sắc trên cổ áo thay đổi theo từng năm, có thể thấy cô ta đang học năm nhất. Kouhai của tôi à ? Well... có vẻ như em ấy phù hợp với vị trí này hơn tôi nhỉ.
Miyano-san và tôi nhìn nhau. Trông bác ấy hơi bối rối, bởi vì có thể bác không lường trước được lại có ai đó thực sự muốn làm việc ở đây.
“Ah, để bác đi pha một ít cà phê. Trong lúc đó thì hai cháu có muốn ra cạnh cửa sổ ngồi không, cả hai trong hợp đôi lắm đấy...”
Bác ấy định dùng bọn tôi để câu kéo khách à.
“ Được rồi, dù gì cả hai cũng đã dành thời gian tới đây, đợi bác lấy bánh chocolate nhé.”
Miyano-san vô trong để chuẩn bị đồ ăn thức uống, tôi quay sang nhìn cô bé.
“ Bác ấy muốn chúng ta kiếm chỗ ngồi đấy.”
“ Vâng ạ !”
Tôi ngồi xuống bàn đối diện em ấy, ẻm gật đầu khẽ chào tôi. Hmm, em ta khá dễ thương. Cũng không có gì ngạc nhiên khi Miyano-san nói tôi và em ấy hợp nhau. Ẻm đáng yêu quá đi mất, việc được nói rằng mình hợp với ẻm có lẽ là một lời khen quá mức với tôi rồi. Mái tóc màu nâu sáng dài ngang vai tạo nên một ấn tượng dễ thương và tràn đầy lạc quan. Gương mặt dễ mến cùng cách nói chuyện vui vẻ, những điều kiện cần thiết đối với ngành dịch vụ. Nếu làm chung với em ấy thì tôi có thể bị bỏ xa mất thôi.
“ Em là Haru Jindou !”
“ Còn anh là Tomoe Shirasugi. Họ hàng của chủ tiệm này, anh định sẽ bắt đầu làm việc ở đây vào hôm nay.”
Em ấy đập tay lên bàn và dí mặt lại gần tôi.
“ Em biết anh là Shirasugi-senpai rồi.”
“ Huh ? Anh nổi tiếng thế sao ?”
Có lẽ là do vụ tỏ tình của Sasashino vào sáng hôm nay. Thậm chí bọn con trai lớp khác cũng trừng mắt nhìn tôi cả buổi. Tin đồn một người nổi tiếng trong trường như Akika Sasashino thật sự lan nhanh như đám cháy, thậm chí tới những người lần đầu đến trường như học sinh năm nhất cũng biết được thì thật ấn tượng.
Trong khi vẫn đang mải mê nghĩ về điều đó, Jindou ghé sát lại gần hơn và thì thầm.
“ Shirasugi-senpai, em đến từ tương lai để cứu anh !”
“...Ừ, vâng.”
Trào lưu mới của giới trẻ à.
Trước phản ứng đơ ra của tôi, Jindou gật đầu như thể nói rằng “ Đúng vậy, mmm ”
“ Shirasugi-senpai và em sẽ trở thành người yêu của nhau vì công việc làm thêm này, nhưng anh lại chết trước khi chúng ta chưa đủ tình tứ với nhau ! Vì vậy em về đây để cua lại anh và cứu anh !
“ Ừ thì...”
Tôi cảm giác như mình bị deja vu. Này thằng bản thân tương lai kia ơi, bộ mày là bắc phoi à ? Chả phải mày sẽ hẹn hò với Sasashino hay sao ? Mày đã trở thành một thằng cặn bã bắt cá hai tay đấy à ? Ahh, điên mất thôi. Tôi sẽ phải làm gì trong tương lai đây ? Và sau tất cả thì tôi cũng sẽ chết mà thôi. Phải chăng nó chính là sự trừng phạt cho việc bắt cá 2 tay
Trong khi tôi đang nghĩ quá lên, Jindou tiếp tục câu chuyện của em ấy.
“ Nếu senpai không tin những điều mà em vừa nói thì cũng dễ hiểu thôi.”
Well, thật ra thì việc tin Jindou khá dễ dàng hơn sau những gì Sasashino đã làm. Nhưng vấn đề không nằm ở chỗ tôi tin hay không tin hai người này, mà là tại sao lại có hai thiên thần từ tương lai đến cứu một thằng rác rưởi bắt cá hai tay như tôi. Tôi tin rằng cả hai đều có đủ bằng chứng để bóp chết tôi rồi. Nhưng thật sự thì tôi của hiện tại vẫn vô tội, tôi đã thề với lòng là sẽ sống như một người đàn ông ngay thẳng.
Vậy nên hãy để tôi sống đi, làm ơn.
“ Hãy để em chứng minh cho anh xem.”
“ Chứng minh ?”
“ Em sẽ dự đoán màu áo của mỗi vị khách bước vô quán cà phê này.”
“ Hôm nay có bao nhiêu khách vào ?”
“ Mười ba.”
Tại sao em ấy lại nhớ điều đó. Chả nhẽ em ta lặp đi lặp lại khoảnh khắc này nhiều lần rồi sao ?
“ Cà phê và bánh chocolate của hai người đây.”
Miyano-san đựng đồ ăn thức uống trên một cái khay rồi mang ra. Bác ấy đứng kế bên bàn bọn tôi và đặt thức ăn xuống. Bác nhìn vào hai đứa chúng tôi trong khi đang tận hưởng hương thơm của ly cà phê nóng hổi.
“Bác đã nghĩ đến việc đó trong khi pha cà phê. Được rồi, giờ bác sẽ thuê cả hai cháu. Nếu bác đột ngột rút lại lời nói của mình khi có người khác xin vào làm thì bác sẽ gây rắc rối cho gia tộc mất. Tomoe, cháu có phiền nếu làm việc cho bác không ?”
“ Cháu ổn. Dù gì cháu cũng sẽ phải làm.”
“ Có cháu ở đây sẽ làm mọi việc trở nên dễ dàng hơn đấy !”
“ Cháu năng động quá nhỉ ? Bác trông chờ vào cháu. Bác sẽ hướng dẫn công việc cho hai cháu sau khi ăn xong, vậy nên cứ thư giãn và giao lưu với các nhân viên khác nhé. Bác đi gọi nhà cung cấp nguyên liệu cái đã.
“ Dạ vâng, hiểu rồi.”
Tôi nhìn Miyano-san đi qua cánh cửa tới một nơi trông như sân sau. Nhà cung cấp nguyên liệu à.. Đừng có nói là bác ấy định nhập một vài loại cà phê Brazil đắt tiền nào đấy nhé...
“ Em nghe được rằng Miyano-san lấy nguyên liệu từ một người đàn ông tên là Gozo.”
Như đi guốc trong bụng tôi, ẻm nói cho tôi nghe về điều đó. Em ấy cười, có thể tôi sẽ hỏi việc này ở một thời điểm nào trong tương lai.
“ Em không đọc suy nghĩ anh đâu, đừng lo~”
“ Đừng nhìn vào tương lai chứ !”
“Senpai, hình như nó hơi ngược ngược so với những gì em nghĩ.”
“ Anh tin việc em đến từ tương lai.”
Lợi thế về thông tin của em ấy quá lớn nên tôi không bao giờ có thể chơi lại được. Thậm chí nếu tôi có thể phản lại, em ta chỉ cần quay ngược lại thời gian, chuẩn chứ ? Thế nên đừng bao giờ chiến đấu với một người đến từ tương lai. Không bao giờ được quên điều này.
“ Có vẻ như người đàn ông tên Gozo này khá giỏi trong lĩnh vực của mình đấy. Miyano-san vừa cúi đầu vừa nghe điện thoại kia kìa”
“ Ah, tư thế cúi đầu trước ai đó qua điện thoại. “ Telephone Hammer”. “[note37048]
“ Ehhhh? Không đúng đâuuuuu !”
Chỉ trong một thời gian ngắn, Haru Jindou từ tương lai đã nổi giận.
“
Mai em sẽ kể cho bạn mình nghe về vẻ mặt đần độn của anh
! Đừng ra vẻ tự hào khi nói điều gì đó ngu ngốc như vậy !
“ Xấu hổ thật đấy, nhưng anh sẽ không có ở đó đâu. Nhưng vẫn sẽ ổn thôi bởi hôm nay anh bắt gặp được một phản ứng vô cùng buồn cười rồi. Oh, thực ra nó được gọi là “ Gõ kiến loại Nhật ” bởi vì hình dạng nó nhìn giống một chú chim gõ kiến đấy.[note37049]
“Ehh, thật à ? Khoan đã, anh lại nói dối em nữa !”
Cô gái này thú vị phết. Cười vào phản ứng của Jindou, tôi nhâm nhi tách cà phê của mình kèm theo một chút bánh ngọt.
Và giờ, bắt đầu công việc thôi.