Tôi vừa kịp đến trường ngay lúc tiếng chuông bắt đầu tiết học đầu tiên vang lên. Vậy nên không có gì ngac nhiên khi tất cả mọi người đều đã có mặt trong lớp, ai cũng nhìn khi tôi bước vào. Mắt tôi hướng về sơ đồ chỗ ngồi được dán trên bảng và đi đến hàng ghế đầu, cạnh cửa sổ.
“...Kịp giờ rồi...”
Mặc dù thời tiết bên ngoài không nóng lắm, nhưng vẫn rất khó để chạy nhanh. Một đứa nhóc tiểu học còn cười tôi khi chứng kiến cảnh tôi chạy thục mạng tới trường, nhưng dường như thằng nhóc đó cũng muộn chẳng khác gì tôi. Tôi đặt cặp mình lên bàn và ngồi xuống. Và khi tôi gục đầu lên khuỷu tay, một giọng nói bên cạnh vang lên.
“ Shirasugi-kun, nếu cậu gục mặt xuống như vậy trong ngày đầu tiên tới trường, chẳng phải mọi người sẽ nghĩ rằng cậu là một đứa lập dị và tránh xa cậu hay sao ?
“ Sasashino hả ? Có vẻ như chúng ta lại chung lớp rồi.”
Sasashino vui vẻ vẩy tay về phía tôi.
“ Đúng vậy~~”
Một người bạn cùng lớp đang nhìn và lắng nghe theo cuộc trò chuyện của bọn tôi. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm, Sasashino có một vẻ đẹp vạn người mê. Cô ta là con lai nửa Nhật, nửa Pháp, và mái tóc vàng kỳ lạ ấy luôn tỏa ra tia sáng rực rỡ, làm mọi người xung quanh luôn cảm thấy hạnh phúc mỗi khi nhìn vào. Ngoài vẻ ngoài tuyệt vời ấy, khuôn mặt tròn trịa và dễ thương là thứ làm cho cô ấy dễ bắt chuyện, thậm chí còn dịu đi bầu không khí xung quanh. Thêm nữa, cô ta có lẽ chỉ cao hơn 1m60.
Cho dù vậy, nhiều đứa trong lớp cảm thấy cô ấy rất khó gần, bởi sự thanh lịch và tao nhã của cô ta đã gần như nâng cô lên mức thần mức thánh. Nhưng tôi nghĩ tính cách của cổ cũng đóng 1 phần trong việc gây ra cớ sự này. Nhớ lại thì, bọn tôi đã chung lớp những 5 năm liên tiếp, kể từ hồi năm nhất cấp hai, nhưng chúng tôi lại hiếm khi nói chuyện với nhau. Không phải là cả hai không hợp nhau, chỉ là bọn tôi không hề quan tâm đến việc trò chuyện với đối phương.
Tôi ngẩng đầu mình khỏi mặt bàn, tự hỏi liệu cổ sẽ nói gì với mình.
“ Cậu muốn gì ?”
Có phải giáo viên chủ nhiệm kêu cô ấy đưa thứ gì đó cho tôi bởi tôi gần như đã đến muộn ?
Sasashino quay sang nhìn thẳng vào mặt tôi, làm bộ sửa váy và mở miệng, dường như cô ta đã quyết định được việc mình làm.
“ Shirasugi-kun, làm ơn hãy hẹn hò với tớ”
“ ...Nếu cậu nói như vậy, lũ con trai lớp này sẽ điền tên tớ vào danh sách kẻ thù của nhân loại và tớ sẽ bị xử tử đấy. Cậu muốn như thế thật à?
“ Cái quái ?!”
“ Cậu đang làm mọi thứ trở nên kỳ lạ hơn đấy ! Giống như việc tấm vé số trúng độc đắc tự dưng biến thành bất cứ thứ gì mà cậu có vậy !”
“ Ah, đối với cậu thì cuộc trò chuyện này chỉ như việc trúng số thôi hả ?”
“ Tớ đoán rằng tớ không thể từ chối nhỉ ?”
Sau cùng thì tôi cũng không ghét cô ấy.
“ Eh, ehh, được rồi...”
Nếu cô ta trông thật hạnh phúc khi nói điều đó, tôi sẽ chỉ hiểu lầm cổ mất thôi.
“ Vậy tại sao cậu lại đột ngột tỏ tình tớ công khai trong ngày đầu đến trường ?”
Thật sự thì tôi đã tưởng rằng đây là một trò chơi trừng phạt, nhưng xem ra Sasashino không phải kiểu người hứng thú với những loại trò chơi ngu ngốc đó. Thế nên tôi mới không hiểu, thế méo nào cô ta lại làm vậy?
Sasashino đột ngột đứng dậy và nhìn quanh lớp với một vẻ mặt nghiêm túc. Đám bạn học đang xì xào với nhau về lời tỏ tình không lường trước được của Sasashino. Cô ấy đảo mắt quanh lớp để xem đã thu hút được bao nhiêu sự chú ý của mọi người về phía mình và xích lại gần tôi. Mấy cô gái xung quanh hào hứng bà tám với nhau, nhưng vẻ nghiêm túc của Sasashino làm tôi không thể rời mắt khỏi cô ta.
“ Làn da trắng như tuyết ! Môi đỏ như son. Hể, và cô ấy không hề trang điểm ! Nghiêm túc đấy à?”
Cậu ấy không đẹp như kiểu Misora-neesan, nhưng chắc chắn không thể phủ nhận việc cậu ta là một cô gái xinh đẹp.
Sasashino thì thầm vào tai tôi:
“ Tớ đến từ tương lai để cứu cậu, Shirasugi”
“... và bây giờ, mức độ tin tưởng và cũng như độ nghi ngờ mà tớ dành cho cậu đang ở mức bằng nhau. Tớ nên tin vào điều gì ?
Tớ đến từ tương lai, cô ấy nói. Đối với tôi thì chuyện này cứ như một bộ phim khoa học viễn tưởng vậy. Không lý nào những điều mà cậu ấy nói với tôi lại là thật được, đúng không ? Sasashino-san, có phải cậu là một nhân vật chính lập dị và bí ẩn không ?
Cô ấy vẫn tiếp tục, thì thầm nhẹ nhàng vào tai tôi.
“ Tớ biết là cậu sẽ không tin chuyện này nhưng nghe tớ nói này. Cậu sẽ hẹn hò với tớ trong một tương lai không xa, và cậu sẽ bị tông bởi xe tải và chết. Vậy nên để cứu cậu, chúng ta sẽ phải bắt đầu hẹn hò ngay từ bây giờ mặc dù việc này hơi đột ngột.
“ Cậu biết rằng điều mình vừa nói vô lý thế nào không “
Vì bây giờ tôi biết rằng mình sẽ bị xe tải tông, Hiệu ứng cánh bướm chắc đã phải làm thay đổi tương lai. Bởi lý do đó, tôi không thể hiểu được tại sao mình lại cần phải đột ngột hẹn hò với cậu ấy đến vậy.“ Vậy hãy bắt đầu với tư cách bạn bè, được chứ ? Nếu cả hai thành người yêu và dành tất cả thời gian cùng nhau, tớ mới có thể trực tiếp giúp cậu được. Hợp lí chưa ?
“ Nhưng việc chúng ra trở thành bạn bè sẽ thay đổi điều gì ?”
“ À, không, tớ nghĩ đó là thời điểm thích hợp để hai ta bắt đầu hẹn hò”
“ Nah. Tớ vẫn còn nghi ngờ cậu. Tớ không hiểu tại sao cậu lại nói những điều này, dù cậu thậm chí có nghiêm túc với nó đi chăng nữa.”
Liệu đó có phải là lời tỏ tình chân thành ? Tôi vô cùng bối rối. Sau đó Sasashino ngồi xuống và chỉ tay vào túi của tôi.
“ Lấy điện thoại của cậu ra đi. Cô ấy sẽ sớm gọi đến thôi.”
Như những gì mà Sasashino nói, máy tôi rung lên báo có cuộc gọi đến. Tôi nhìn ra cửa lớp để chắc chắn rằng giáo viên chưa vào lớp rồi lấy điện thoại mình ra. Nó đến từ chị họ tôi, Misora-neesan.
“...Xin chào”
“Ah, Tomoe đấy à. Chị nhờ em điều này. Hãy đến làm thêm tại quán cà phê Miyano sau giờ học. Chị sẽ gửi địa chỉ sau. Nếu có gì thắc mắc thì cứ mạnh dạn hỏi trực tiếp Miyano. Đến đây thôi, tận hưởng cuộc sống học đường của mình vui vẻ nhé.”
“...Chị ta không cho tớ nói lời nào luôn.”
Nhịp độ lời nói của chị ta có vẻ như hoàn toàn ép buộc tôi. Nếu tôi mà từ chối, cổ sẽ phàn nàn với gia đình và họ hàng của tôi bởi nhà tôi thuộc một nhánh của gia tộc chị ấy mà. Tôi bị bắt làm điều này bằng mọi giá. Bên cạnh đó...
Tôi hướng mắt nhìn về Sasashino. Cậu ta làm như thể vừa thấy tiên đoán được một cuộc gọi sẽ đến trong tương lai, xoay xoay ngón trỏ của mình với vẻ mặt tự mãn.
“ Cậu vẫn còn nghi ngờ tớ, đúng chứ ?”
“ Sẽ ra sao nếu tớ vẫn còn ?”
Sasashino khúc khích cười và tiến lại gần tôi lần nữa.
“Hôm nay sẽ có một giáo viên khác phụ trách tiết chủ nhiệm, bởi vì vợ cuẩ thầy chủ nhiệm chúng ta sắp đẻ rồi. Một cơn giông trái mùa vào 10h hôm nay. Một thằng ngốc năm nhất sẽ ấn chuông báo cháy ở tầng một với mục đích đùa giỡn.”
Tất cả bọn chúng chỉ là những dự đoán đầy hi vọng. Nhưng nếu những lời Sarashino nói là thật, thực tại này sẽ diễn ra như tương lai mà cậu ấy đã trải qua, có lẽ chúng sẽ không chỉ đơn giản là những lời tiên đoán nữa, mà thôi, tôi không quan tâm đến việc nó chi tiết ra sao lắm đâu.
Sau cùng thì, từng lời dự đoán của cậu ta đều chính xác một cách hoàn hảo.