Hứa Thành và Mộ Tần lại bắt đầu những ngày tháng sống trong đề phòng.
Tần Chí Khiêm là một nhân vật không dễ động vào, anh và Hứa Thành cũng không hề gây hấn với ông ta.
Cớ sao đâu ra trên trời rơi xuống rồi chạy đến đây làm hàng xóm với anh và Mộ Tần là như thế nào chứ?
Buổi sáng, cả hai ra khỏi nhà đi làm như mọi ngày.
Nhìn thấy Tần Chí Khiêm cũng đi ra, cả hai cúi đầu chào ông, Hứa Thành và Mộ Tần biết rõ ông ta đến đây có mục đích.
Nhưng chắc chắn rằng Tần Chí Khiêm sẽ không làm hại đến cô, nhân vật tầm cỡ lớn như ông ta khi không lại ngó đến Hi Văn chắc hẳn có lí do, chứ không phải là đến đòi mạng.
Dương Hi Văn trông có vẻ chẳng quen biết Tần Chí Khiêm.
Chỉ có hai người đàn ông này hết sức đề phòng, chưa biết ý đồ của ông
ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Bước vào thang máy, Hứa Thành lên tiếng.” Anh nghĩ ông ta đến đây làm gì?”.
“ Làm sao tôi đoán được, Tần Chí Khiêm nổi tiếng là người thế nào anh còn chưa rõ à?” Mộ Tần đáp.
Anh đưa tay lên trán, không biết Dương Hi Văn đã làm gì mà để Tần Chí Khiêm để ý đến rồi muốn tiếp cận cô như thế này.
Tần Chí Khiêm là người đứng đầu Tần thị.
Tập đoàn của ông ta phát triển trong nước lẫn ngoài nước, thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn cả Mộ Tần với Hứa Thành.
Trong giới làm ăn, nhất là thương trường này ai đã làm đối thủ với Tần Chí Khiêm chỉ nhận được thua cuộc.
Người ta luôn nhìn sắc mặt và sống theo tâm trạng của ông ta, nếu như Tần Chí Khiêm muốn ai sụp đổ thì người đó cả đời cũng không thể bắt đầu lại hay ngóc đầu lên mà phấn đấu sống tiếp được.
Cả hai ra khỏi thang máy.
Đường ai nấy đi đến công ty làm việc, bây giờ phải để ý đến một nhân vật không nên chọc vào như vậy làm cả hai đau đầu hơn.
Nhưng mà nếu Tần Chí Khiêm làm tổn thương đến Hi Văn dù chỉ một chút, cả hai con người này bất chấp tất cả liều mạng để kéo cô ra khỏi ông ta.
Cho dù có tán gia bại sản cũng không sợ.
Dương Hi Văn ở nhà thấy rác đã đầy, cô cầm hai túi rác ra ngoài.
Hứa Thành đêm qua đã gọi thợ đến đổi ổ khóa, anh muốn cô dùng vân tay để mở cửa cho tiện, tránh mốt việc cô làm rơi chìa khóa rồi tự cúi xuống nhặt lên rất bất tiện nữa.
Cô vừa ra cửa thì Tần Chí Khiêm cũng mở cửa đi ra, thấy ông cô cúi đầu chào" Bác Tần, chào buổi sáng".
“Chào buổi sáng" Tần Chí Khiêm vui vẻ đáp lại.
Dương Hi Văn cầm hai túi rác xoay lưng đi, Tần Chí Khiêm liền thay đổi sắc mặt, bộ dạng tươi cười lúc nãy liền biến mất một cách bất bình thường.
Ông rời khỏi căn hộ của mình, tài xế đã đợi sẵn ở đó.
Tần Chí Khiêm vào xe ngồi, ông đưa tay chỉnh lại cà vạt của mình rồi bảo lái xe đưa mình đến công ty.
Tần Chí Khiêm lấy một tập tài liệu ra, đây chính là sơ yếu của Dương Hi Văn cũng như cuộc sống của cô thời gian qua ra sao.
Tần Chí Khiêm chăm chú đọc lại, từng câu từng chữ ông đều khắc sâu vào đầu.
Cuộc đời của Dương Hi Văn đến nay vẫn không hề có hạnh phúc, cô trải qua bao nhiêu sóng gió và khổ cực, giờ đây chỉ hạnh phúc được một chút ở cạnh Mộ Tần và Hứa Thành.
Tần Chí Khiêm đưa tay lên xoa xoa trán, ông cảm thấy chuyện này thật làm người khác đau đầu.
“ Ông chủ, ông ổn chứ?".
“ Tôi ổn, không sao đâu“ Tần Chí Khiêm đóng tài liệu lại rồi bỏ qua một bên.
Ông đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy một người đàn ông đang bế con gái mình trên tay, Tần Chí Khiêm chăm chú nhìn theo hai cha con họ, trong lòng nổi lên một cảm xúc khó tả, đầu mũi bắt đầu cay cay.
Tần Chí Khiêm đến công ty mới biết hôm nay lịch trình của mình phải đi khảo sát.
Ông lại lên xe đi đến trung tâm mua sắm, dường như cấp dưới nhận được tin ông đến kiểm tra liền nghiêm túc làm việc và nhanh chân chạy ra đón chào.
“ Trùng hợp nhỉ?" Tần Chí Khiêm lên tiếng.
“Không có trùng hợp đâu” Mộ Tần nhìn chiếc nhẫn trên tay.
Anh biết được lịch trình của Tần Chí Khiêm, chắc chắn ông sẽ đến đây nên mình cũng chạy tới nơi này đợi sẵn.
Ở nhà anh không thể tìm ông bác này nói chuyện riêng được nên phải hao tâm tổn sức tạo sự trùng hợp này ở đây.
Tần Chí Khiêm nhìn Mộ Tần.
Ông cũng đoán được mục đích thằng nhóc này chạy đến đây làm gì rồi.
“ Ông tiếp cận Hi Văn nhà tôi là có mục đích gì? Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, vì sao nhân vật tầm cỡ lớn như ông lại..."
Tần Chí Khiêm nhìn Mộ Tần, xong ông cúi đầu nhìn trang sức được trưng bày bên trong.
“ Cậu chưa mua nhẫn cho con bé nhỉ?" Tần Chí Khiêm bỗng đổi chủ đề.
“ Tôi đã mua rồi, nó ở trên cổ cô ấy” Mộ Tần nói, chiếc nhẫn ấy được đi chung với sợi dây chuyền của Hi Văn.
Tần Chí Khiêm ô lên, ông chỉ tay vào đôi bông tai bên trong rồi nói với nhân viên mình muốn xem nói.
Nhân viên lập tức đưa ra cho ông xem, ngắm nghía một hồi thì Tần Chí Khiêm nói:” Gói lại cho tôi ".
“ Ông đang làm lơ câu hỏi của tôi sao?” Mộ Tần lên tiếng, đứng bên cạnh nãy giờ anh cảm thấy không vui rồi đấy.
Tần Chí Khiêm nhìn anh, rồi đưa tay vỗ vai Mộ Tần.” Tôi sẽ không làm hại đến người phụ nữ của cậu, cậu yên tâm đi"
“ Tôi có lý do riêng không thể nói, nhưng hi vọng cậu và thằng nhóc Hứa Thành kia đừng phá kế hoạch của tôi" Tần Chí Khiêm nói, còn tốt bụng nhắc nhở cho anh nhớ luôn.
“ Ông..."
Nhân viên đưa ra đôi bông tai cho Tần Chí Khiêm, ông đưa thẻ để thanh toán, sau đó đưa sang cho Mộ Tần.
“ Cái này hợp với con bé đấy, đưa Hi Văn giúp tôi"
“Này...ông..."
" Trong lúc cậu nói chuyện phiếm với tôi thì nên về chăm sóc con bé đi, Hi Văn mang thai có nhiều việc con bé không thể làm và rất bất tiện ".
“ Thật không hiểu hai người đàn ông các cậu quá bất cần đời hay là ỷ y, để cho phụ nữ mang thai ở một mình cả ngày như vậy?”.
“Lỡ như có chuyện gì thì sao?”.
Mộ Tần ngồi trong xe, anh cúi đầu xuống vô lăn, cuối cùng hao tâm tổn sức chạy tới đây theo lịch trình của Tần Chí Khiêm vẫn không hỏi ông ta được cái gì.
Anh nhìn túi đồ ông ta đưa, trong lòng không vui chỉ muốn cầm lên rồi ném đi cho rồi mà thôi.
Nhưng mà nghĩ lại lời Tần Chí Khiêm nói có phần nên đáng tin, nếu ông ta muốn làm gì Dương Hi Văn thì chỉ ra lệnh thôi cô lập tức bị đưa đi ngay và tức khắc.
Vậy mà giờ đây ông ta hao tâm tổn sức chạy đến ở cạnh nhà anh.
Cái gì đây? Muốn vun đắp tình cảm à?
Đóng vai làm hàng xóm các kiểu chỉ để tiếp xúc với Hi Văn.
Trâu già gặm cỏ non?
Mộ Tần nghĩ đến đây đưa tay đánh vào mặt mình.
Mày có bị điên hay không mà nghĩ ra chuyện như thế chứ?
Mộ Tần vẫn không đoán ra được Tần Chí Khiêm muốn làm gì.
Anh cũng chỉ biết bất lực đưa tay lên trán, ngồi nghĩ mãi đoán già đoán non cũng không được gì.
Anh chịu thua, quay xe rồi về nhà với Hi Văn còn hơn.