Dương Hi Văn tay cầm túi to túi nhỏ đi dưới phố, do bụng đã lớn hơn nên đi đứng lại có chút khó khăn.
Bình thường cô đi chỉ mất mười phút bây giờ mất tận hai mươi phút mới về đến nhà, cô đứng ở cửa nhanh chóng tìm chìa khóa nhà, vừa lấy ra khỏi túi không cẩn thận làm rơi chìa khóa xuống.
Dương Hi Văn chặc lưỡi một cái, với cái bụng hiện giờ cô cúi người xuống cũng rất khó khăn.
Cô đưa tay ra sau lưng đỡ lưng mình, từ từ ngồi thấp xuống thì đằng xa có một người đàn ông tiến đến, cúi người xuống nhặt chìa khóa lên giúp cô rồi đỡ Dương Hi Văn.
“Của cô đây “Người đàn ông đó nói.
Trước mắt Hi Văn là một người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi, cô đưa mắt nhìn ra phía sau thì thấy hành lý của ai đó để đấy.
Hình như là người mới chuyển đến đây thì phải?
" Cảm...cảm ơn bác " Dương Hi Văn nhận lấy rồi nói.
" Không có gì, cháu đang mang thai nên cẩn thận một chút, sau này ra ngoài nên dẫn theo chồng của mình đi theo nhé “ Ông ấy tươi cười nói.
Dương Hi Văn gật đầu.
“ Bác mới chuyển đến đây sao?” Hi Văn tò mò hỏi.
" Đúng vậy, bác vừa mới đến đây hôm nay.
Hình như chúng ta là hàng xóm rồi nhỉ?” Bác trai hỏi tiếp.
“Vâng, chúng ta là hàng xóm” Dương Hi Văn bảo.
“ Nếu bác không ngại thì vào nhà cháu uống ly trà nhé, coi như cháu cảm ơn chuyện lúc nãy vậy".
Tần Chí Khiêm ngồi xuống sofa, ông đưa mắt quan sát căn nhà.
Trang trí đơn giản, trên bàn thấy có đặt vài tấm hình, ông cầm lên xem.
" Cháu gái, cháu sống chung với chồng và anh trai mình sao?”.
Thấy trong hình nhìn cô chụp hình chung với hai người đàn ông, ông tò mò hỏi.
“Dạ không ạ" Hi Văn đi ra, đặt li nước xuống rồi bảo.
“ Họ là người chăm sóc cháu ".
“Vậy cha đứa nhỏ này." Tần Chí Khiêm nhìn cô.
Dương Hi Văn chỉ tay vào Mộ Tần, cô bảo:" Đây chính là cha ruột của đứa nhỏ trong bụng cháu".
"Cậu ta chấp nhận cho cháu sống chung với một người đàn ông khác sao?”.
“ Hì, chuyện kể ra dài lắm bác hai người đàn ông này đều là người tốt, mặc dù trước kia tính khí hơi trẻ con mà giờ đã đỡ hơn rồi, họ trưởng thành sau bao sóng gió, cũng biết nhường nhịn nhau hơn ".
Dương Hi Văn tươi cười nói, kể đến hai người kia thì vẻ mặt toát lên sự hạnh phúc.
Tần Chí Khiêm nhìn cô:” Trông cháu rất vui nhỉ, sống cùng hai người đàn ông như thế không thấy khó xử sao?”.
“Có chứ, cháu cũng đắn đo lắm".
“Nhưng mà…".
Dương Hi Văn đặt tay lên bụng mình rồi xoa xoa” Nhưng họ cần cháu, cháu cũng cần họ ".
“ Cả đứa nhỏ này nữa ."
Làm quen với Tần Chí Khiêm xong thì ông ra về.
Nhìn Hi Văn đóng cửa lại, ông liền thay đổi vẻ mặt, quay người đi về nhà mình.
Mở cửa rồi bước vào.
Ông hít thật sâu xong mở đèn lên, nhìn mọi vật trong nhà, Tần Chí Khiêm đưa tay lên trán.
Ông không ngờ giờ đây cuộc sống của Dương Hi Văn lại phức tạp đến như thế.
Rõ ràng là bị cuống vào vòng xoáy tam giác tình yêu, tại sao con bé lại bình thản đến như vậy chứ?
Ở bên nhà, Hi Văn vui vẻ hơn mọi ngày.
Hiếm khi cô làm quen được với người khác, bây giờ có hàng xóm đến cô cũng có bạn tâm sự hơn.
Nhìn bác Tần cũng đã lớn tuổi, lúc nói chuyện với ông cô có cảm giác đang nói với ba của mình vậy.
Nghĩ đến ba, lòng cô trùng xuống.
Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cô không biết cha mẹ mình là ai.
Từ bé đã được cha của Vệ Khanh đưa về nhà nuôi dưỡng rồi đào tạo thành sát thủ, cô cũng nghĩ đến chuyện tìm ba mẹ ruột của mình nhưng không biết nên tìm từ đâu cũng chẳng biết bắt đầu làm sao nữa.
Một đứa bé lớn lên trong cô nhi viện cô được nuôi dạy và trưởng thành như hôm nay được gặp Mộ Tần và Hứa Thành là may mắn lắm rồi.
Ở nơi đó, những đứa trẻ luôn ra sức biểu hiện để được nhận nuôi vào một gia đình giàu có nào đó.
Miếng ăn chính là sự đấu tranh, nếu như chậm tay thì chỉ có đói bụng mà thôi.
Lúc nhỏ Dương Hi Văn luôn đưa mắt nhìn ra cửa, thấy người người đi qua, những bạn nhỏ trạc tuổi mình mỗi sáng được mẹ nắm tay đưa đến trường, buổi chiều được mẹ đón đi học về.
Hi Văn luôn ngưỡng mộ những điều đó, cô không biết cảm giác đoàn viên mỗi khi năm mới là gì, cũng không biết cảm giác được ở cạnh ba cạnh mẹ là như thế nào.
Nhưng với cuộc sống hiện tại cô đã rất hài lòng rồi.
Mộ Tần cho cô tất cả, Hứa Thành cho cô tình cảm.
Trước kia tay cô chỉ nhuốm máu đỏ, còn chôn mình trong hố đen lạnh lẽo, tự thu mình lại một góc sống như một kẻ đơn độc.
Từ nay cô đã có một tương lai màu hồng hơn, cô tìm được gia đình hay không cũng chẳng quan trọng nữa.
Có lẽ ông trời không cho phép cô làm điều đó, Dương Hi Văn cũng không muốn cố quá rồi thành quá cố đâu.
Hứa Thành về nhà như thường lệ.
Nhìn thấy trên bàn có một cái bánh ngọt anh liền thấy lạ.
Bình thường chỉ có anh và Mộ Tần mua bánh đem về nhà, ít khi cô tự đi mua như thế.
“ Hi Văn, em mua bánh sao?" Hứa Thành hỏi.
“ À không, chúng ta có hàng xóm mới.
Là một bác trai lớn tuổi, bác ấy mua bánh coi như làm quà gặp mặt ấy mà "
Hứa Thành ô lên, anh cũng có nghe phong phanh là kế bên có người chuyển đến.
Cứ ngỡ là ai, thì ra là một ông bác sao? Hình như đã sang làm quen với Hi Văn rồi.
Trông cô vui như thế mà.
“ Lúc sáng em không cẩn thận làm rơi chìa khóa, là bác ấy đã giúp em nhặt chìa khóa lên đó " Hi Văn kể lại.
"Có khóa vân tay tại sao em không dùng đến?" Hứa Thành nói.
Để tránh sự bất cẩn anh đã lắp thêm ổ khóa vân tay cho cô dùng, Hi Văn này ngớ ngẩn đến mức không chú ý đến sao?
"Có à?"Hi Văn nghiêng đầu.
Mộ Tần lúc này đẩy cửa đi vào, thấy Hứa Thành và Hi Văn nói chuyện thì hỏi:" Cả hai đang nói gì vậy?”.
“ Em đang kể cho anh ấy nghe về bác hàng xóm mới dọn đến hôm nay”.
Mộ Tần ô lên, đặt bịch đồ trên tay xuống.
Vì không thuận đường nên Hứa Thành bảo anh đến siêu thị mua ít đồ về làm bữa tối, vừa về đến thì...
Đã thấy Tần Chí Khiêm rồi.
“Nè nè, hôm nào em dẫn hai anh sang làm quen với bác ấy nhé? Em cảm thấy bác ấy là một người rất ấm áp, nói chuyện còn dịu
dàng nữa "Hi Văn hào hứng bảo.
“ Ừm, anh biết rồi “Mộ Tần đáp.
Hứa Thành thấy Mộ Tần có chút kì, anh cau mày, tên này...
Cả hai tiến đến bồn nước, Mộ Tần ghé sát lại nói nhỏ:” Hàng xóm của chúng ta chính là...!Tần Chí Khiêm".
Hứa Thành dừng tay lại, hai mắt tròn xoe nhìn Mộ Tần.
Cái...!cái gì chứ?
Tần Chí Khiêm? Khi không nhân vật cỡ lớn như ông ta chạy đến nơi đây sống làm gì chứ? “ Anh không đùa chứ?” Hứa Thành hỏi lại.
“ Tôi hơi đâu mà đùa với anh, vừa về đến tôi đã thấy ông ta đứng ở nhà bên cạnh, còn vui vẻ chào tôi nữa" Mộ Tần nói.
Mộ Tần xoay đầu nhìn Hi Văn đang ngồi ở sofa ôm gấu bông sau đó xoay đầu lại nhìn Hứa Thành.
“ Tần Chí Khiêm là con cáo già, ông ta làm gì cũng có mục đích"
“ Tôi nghĩ ông ta đến đây sống, còn đặc biệt ở cạnh nhà chúng ta là có mục đích ".
"Đừng nói."
“Có người lại nhắm đến Hi Văn sao?”.