Tử Yên ngồi trên xe lặng im không nói, mắt vô hồn nhìn vào hư không, mi mướt bị phủ một màn sương trắng.
Hình ảnh Tử Sâm ngây ngốc khi nhìn thấy cô, ánh mắt ánh phút thoáng chốc tuyệt vọng muốn khóc đau khổ của anh khiến Tử Yên vẫn day dứt.
Tử Sâm quá bất ngờ còn không kịp phản ứng gì đã bị Tử Yên dội cho một gáo nước lạnh.
Cảm giác này tự hiểu lắm.
Sư tuyệt tình của cô có phải là muốn tốt cho anh hay là chính cô đang hèn nhát chạy trốn? Tử Yên cũng không hiểu rõ rốt cuộc thì mình làm thế để làm gì? Anh đau khổ như vậy cô nào thấy yên ổn hơn, chỉ thấy bao nhiêu cảm giác tội lỗi và xót xa cứ hết đợt này đến đợt khác nối đuôi nhau tràn về trong trái tim luôn khát khao yêu thương nhưng lại luôn lo sợ của cô.
Giang Thanh tập trung lái xe.
Từ lúc Tử Yên chủ động kéo tay anh ra khỏi buổi triển lãm, mặt cô buồn hẳn và tuyệt đối không nói lời nào, chỉ gật đầu khi đồng ý với ý kiến của anh.
Lúc lên xe, tâm trạng cô còn tồi tệ hơn, nét mặt u tối, mắt giăng mây mù.
Dù không nhìn trực diện mà chỉ liếc qua thôi anh cũng có thể thấy rõ.
Khi thực sự quan tâm đến một người, bạn không cần nhìn thật kĩ, chỉ cần nghe tiếng thở của họ thôi bạn cũng có thể biết được họ đang nghĩ gì, có hạnh phúc hay là đang đau khổ.
Giang Thanh kiên nhẫn chờ Tử Yên bình tĩnh một chút nữa, anh cũng cứ lặng im như vậy.
Anh hiểu Tử Yên cần có một khoảng riêng ch bình để cho tâm hồn lắng xuống.
Anh không muốn quấy rầy cô.
Tử Yên hít xuống lấy một hơi dài, tiếng thở có vẻ đã nhẹ nhàng hơn rồi.
Lúc này, Giang Thanh mới hỏi "Giám đốc Hoa hồi này...em quen cậu ta sao?"
"Vâng!"
"Có vẻ như cũng không quen biết bình thường lắm.
Anh thấy em rất xúc động khi gặp cậu ấy.
Lúc nãy lại còn cố tình ôm lấy tay anh.
Có phải em muốn cậu ta hiểu lầm chúng ta đang có mối quan hệ gì đó đúng không?"
"Em xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này.
Lẽ ra em không nên làm thế" Tử Yến cúi đầu không dám nhìn Giang Thanh.
"Em không cần phải xin lỗi anh! Anh hoàn toàn không thấy phiền về chuyện này đâu.
Anh chỉ là thấy tâm tư em có vẻ bất ổn quá.
Anh hơi lo lắng"
"Em không sao mà"
"Em không cần giấu anh.
Trước mặt anh cũng không cần cố tỏ ra mình mạnh mẽ.
Anh không phải là cậu ấy, không cần em phải diễn kịch.
Cứ thoải mái thể hiện những cảm xúc của em, đừng mãi giấu ở trong lòng.
Nhưng nếu em không thể nói được thì cũng không nên ép bản thân mình.
Anh sẽ luôn lắng nghe em.
Chúng mình là bạn mà"
Giang Thanh vừa nói vừa lái xe mắt không nhìn Tử Yên.
Anh nói rất tự nhiên và thoải mái.Cứ như hai người là bạn thân thiết lâu năm vậy.
Giang Thanh có biệt tài phân biệt rõ ràng các mối quan hệ.
Với anh bây giờ, Tử Yên thật sự như một người bạn, người em gái cần được giúp đỡ, cần có một lời khuyên chỉ lối.
Nhưng ngược lại, trong lòng Uyên Linh thì lại vẫn e ngại vì mối quan hệ không rõ ràng của hai người.
Giang Thanh đã từng ngỏ lời muốn cầu hôn cô, anh nói sẽ chờ đợi cô.
Với anh cô khó mà tỏ ra chưa từng có chuyện gì được.
Có thể xem anh là tri kỉ, nhưng tình nhân thì thật khó khăn biết bao.
"Cảm ơn anh! Khi nào thật sự cần em sẽ nói"
"Ưm! Vậy được! Chỉ cần em không nặng lòng quá.Tiểu Bảo cần một bà mẹ luôn vui vẻ hạnh phúc bên cạnh nó.
Em luôn là một người phụ nữ tỏa ra năng lượng tích cực đến với mọi người.
Đừng đánh mất nó nhé"
Giang Thanh liếc sang nhìn Tử Yên như có ý nhắc nhở, cô là một người mẹ, một người mẹ vui vẻ và hạnh phúc.
Tin tức hót sáng nay được đồng loạt các báo điện tử đăng, Giám đốc tập đoàn Hoàng Gia đã bị đột quỵ mà qua đời bất thình lình tại nhà riêng.
Đáng chú ý là các báo lá cải lại đưa thêm một thông tin bí mật là vợ kế của ông ấy đã ngoại tình.
Có tin là là ông ấy chết chính là do bà ta và nhân tình đã sắp đặt nhưng các báo chính thống lại đưa ra kết luận của bên điều tra là ông ấy đã tử vong do đột quỵ.
"Tôi cá là do bà ta.
Chắc chắn bà ta đã mua chuộc bác sĩ nên mới có kết quả như vậy"
"Bà ta ngoại tình không chỉ một lần mà nhiều lần rồi"
"Có người còn chụp được hình bà ta với nhân tình trong khách sạn nữa"
"Người phụ nữ này thật đáng sợ"
"Nghe nói, tài sản của ông ta vào tay bà ta và đứa con gái chung.
Còn một cô con gái của vợ trước nữa không biết mất tích đi đâu"
"Cô ấy bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà, về nhà còn bị bố ruột từ mặt.
Em gái thì được gả vào nhà chồng thay chị.
Có lẽ nào là do mẹ con bà ta sắp đặt?"
"Em ơi, nghe cứ như trong phim ấy nhỉ? Thật là tàn nhẫn quá"
....
Những lời bàn tán xì xầm khắp công ty.
Tử Yên vừa đến phòng làm việc đã nghe thấy mấy nhân viên đang xúm lại nói chuyện với nhau rồi.
"Trưởng phòng, cô đọc tin tức sáng nay chưa?"
"Tôi chưa! Có chuyện gì sao?" Tử Yên cũng tò mò hỏi.
"Cô mau mở báo ra ra xem đi.
Trang nào cũng đưa tin.
Giám đốc Hoàng Gia bị chết rồi.
Nghe đồn là do vợ ông ta hãm hại" Một nhân viên nhanh nhảu kể.
"Cô đang nói cái gì vậy? coi chừng họa từ miệng mà ra đấy" Một cô khác lên tiếng.
"Ôi dào, ở công ty mình chứ đâu mà phải sợ"...
Mấy cô nhân viên lại xúm vào nhau bàn tán, tranh cãi về cái chết bất thình lình của giám đốc Hoàng Gia.
Không có ai để ý đến Tử Yên.
Cô đang đứng châng hẫng giữa phòng rồi vội vàng lấy điện thoại mở tin tức ra xem.
"Không!"
Tử Yên bỗng thốt lên, nước mắt ướt nhòe, tay run run đến nỗi đánh rơi cả điện thoại xuống sàn, người loạng choạng lùi về phía sau thiếu chút nữa thì ngã rồi.
"Trưởng phòng, cô sao thế?" Một cô nhân viên vội chạy lại chỗ Tử Yên đỡ lấy cô.
Tử Yên không thể nói được lời nào.
Nước mắt cứ thế chảy ra.
Người đàn ông đó chính là bố ruột của cô.
Ông Lý Gia Hiền.