"Cô Tử Yên nấu ăn là ngon nhất"
Nhã Tịnh vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên tán thưởng Tử Yên, nét mặt ngời ngời hạnh phúc.
Lần nào được cô nấu ăn cho, cô bé cũng đều như vậy.
Tử Yên chỉ còn biết nở nụ cười quen thuộc ra với đứa trẻ đáng yêu này.
Nói xong Nhã Tịnh còn quay sang bắt tay với Tiểu Bảo "Chị nói như vậy có đúng không Bảo Bảo?"
Tiểu Bảo đang ăn giở thìa súp cua biển cũng vội bỏ xuống đập tay với Nhã Tịnh "Đương nhiên, mẹ Tử Yên là không có đối thủ"
Hai đứa trẻ vừa ăn vừa cười nhí nhố.
Nếu ai nhìn vào lại tưởng chúng là hai chị em ruột, còn người phụ nữ đang ngồi bới cơm cho chúng là mẹ.
Nhã Tịnh từ nhỏ đã mất mẹ.
Vừa sinh ra cô thì mẹ đã mất vì sinh khó.
Cô ấy vốn bị bệnh tim nhưng giấu chồng mang thai, quyết định liều mạng sinh con cho Giang Thanh mặc cho bác sĩ đã cảnh báo trước nguy hiểm.
Mãi đến khi sinh, cô vẫn lựa chọn dành lại sự sống cho con.
Giang Thanh đau lòng tuyệt vọng nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng sự mất mát quá lớn này để toàn tâm toàn ý nuôi con gái bé nhỏ của mình.
Anh chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đi bước nữa bởi còn rất yêu vợ và phần nữa là sợ Nhã Tịnh phải sống cảnh mẹ ghẻ con chồng.
Nhã Tịnh cũng không nghĩ mình lại có thể chấp nhận một người đàn bà khác bước vào cuộc đời của hai cha con đến khi cô bé gặp được Tử Yên.
Tình cảm giữa Tử Yên đối với Nhã Tịnh có một chút cảm thông và cũng là đồng cảm bởi họ đều là những đứa trẻ mồ côi mẹ, thiếu vắng tình thương từ nhỏ.
Sự tử tế và dịu dàng của cô khiến Nhã Tịnh tin tưởng và thật lòng muốn cô làm mẹ mình.
"Mọi người đang ăn gì vậy? Không để phần cho tôi sao?"
Tiếng Giang Thanh vang vang từ cửa.
Lúc vào đây nghe thấy tiếng cười nói rúc rích anh đã đoán biết là mẹ con Tử Yên đến chơi nên tâm trạng vô cùng hồ hởi.
"Ba! Sao ba nói hôm nay ba không về mà?"
"À, công việc xong sớm nên ba về sớm.
Sao? Không muốn ba về sao? Mọi người sợ tôi ăn hết phần thức ăn của mọi người sao?"
Giang Thanh giả vờ cau mày rồi rất nhanh nở nụ cười đùa giỡn.
"Đâu có.
Ba về thì thật tốt rồi"
Giang Thanh liếc nhìn Tử Yên khiến cô thoáng chút ngại ngùng liền đi vào bếp lấy thêm chén bát cho anh.
"Bác ơi! Bác ăn món súp này đi! Mẹ con nấu là ngon số luôn đó"
Tiểu Bảo hồn nhiên lấy muỗng múc một muỗng súp từ tô lớn sang tô Giang Thanh.
"Tiểu Bảo ngoan quá! Cảm ơn Tiểu Bảo nhé! Bác Giang nhất định sẽ ăn hết món do Tiểu Bảo đã phần cho bác"
Giang Thanh xoa đầu Tiểu Bảo, nó nhe hai chiếc răng cửa đã bị sún cười toe toét.
"Em cũng ăn đi!" Giang Thanh thấy Tử Yên ngồi nhìn bọn họ ăn mà không động đũa liền giục.
"Em ăn hồi này rồi"
"Thì ăn thêm chút nữa với anh cũng được mà"
Tử Yên có chút không tự nhiên lắm vì ánh mắt của Giang Thanh cứ nhìn về phía mình.
"Đưa đây, anh lấy cho" Giang Thanh lại rất tự nhiên như không lấy cái bát đang để trước mắt Tử yên, múc một bát súp đầy rồi đưa lại trước mặt cô "Của em mà! Em phải ăn hết đó"
Nói xong anh nhìn cô nở một nụ cười hạnh phúc, anh cứ coi cô như là một người thân trong gia đình của mình vậy.
Tử Yên không nói được lời nào mà cũng chưa kịp nói thì đã bị Giang Thanh biến thành hành động mất rồi.
Nhã Tịnh thấy ba mình càng tình tứ thân thiết với Tử Yên thì lại càng thích thú.
Cô bé chăm chú quan sát từng hành động, biểu hiện dù rất nhỏ của cả hai hai người.
Lòng cứ mong chờ vào một cái kết đẹp.
Một ngày thật gần, Tử Yên sẽ trở thành mẹ của mình.
Cô bé cũng đủ lớn để ý thức được bây giờ mình nên làm gì.
Cảm thấy giữa hai người cần một không gian riêng tư, Nhã Tình liền huýt sáo gọi Tiểu Bảo "Bảo Bảo ăn xong chưa nề! Chị em mình lên phòng chị chơi đi.
Hôm nay chị có trò này hay lắm!"
Nhã Tịnh lại bắt đầu giở bài dụ dỗ Tiểu Bảo.
Thằng bé ngây thơ không hề biết mình đang bị dụ, nghĩ đến được chơi cùng chị là đã vui như muốn nhảy tưng tưng rồi.
"Tiểu Bảo ăn xong rồi! Tiểu Bảo xin phép lên phòng chơi với chị Nhã Tịnh ạ"
Chỉ chờ có thế, Nhã Tịnh đã liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Bảo đi theo mình, trả lại không gian riêng cần có cho Tử Yên và Giang Thanh.
Tử Yên có chút ngượng ngùng mỗi lần đối diện riêng tư với Giang Thanh.
Trước đây thì không có cảm giác này.
Nhưng từ khi Giang Thanh ngỏ ý muốn cầu hôn cô thì cô lại cảm thấy có khoảng cách với anh.Mặc dù cô đã từ chối nhưng vẫn không thể tránh khỏi những lúc khó xử như thế này.
Nhưng Giang Thanh thì ngược lại.
Anh nói sẽ chờ đợi cô cho đến khi cô đổi ý.
Còn tỏ ra như chưa hề có chuyện gì.
Hành động và thái độ với cô hết sức tự nhiên, hết sức chân thành, thậm chí là có phần thân thiết hơn trước khiến Tử Yên càng thêm khó xử.
Hai đứa trẻ đi rồi, Gianh Thanh mới nhớ ra có việc cần nói với cô
"Suýt nữa thì anh quên mất.
Ngày mai có cuộc triển lãm về thời trang.
Em đi cùng anh nhé"
"Không để người khác đi được sao ạ?"
"Em bận gì sao?"
"À...!cũng không bận chuyện gì.
Chỉ là..."
Tử Yên ngập ngừng.
Giang Thanh nhìn là đoán ngay ra cô đang lăn tăn về chuyện gì liền nói "Em đừng lẫn lộn công việc với chuyện tình cảm.
Chuyện này là công việc.
Em làm bên mảng thiết kế, phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về thiết kế.
Lần này đi cũng là cơ hội để chúng ta gặp gỡ và học hỏi nhiều nhà thiết kế nổi tiếng.
Rất có lợi cho em"
Giang Thanh là một người đàn ông kiên định và rõ ràng trong công việc.
Điểm này chính là ưu điểm lớn nhất của anh.
Tử Yên cũng rất tôn trọng và nể phục anh vì tính cách đó.
Thấy Giang Thanh nói vậy, cô cũng khẽ gật đầu đồng ý.
Cũng chẳng còn cách nào, cô khổng thể từ chối được.
Đây là mệnh lệnh cũng là trách nhiệm của một nhà thiết kế như cô.
Tử Yên đứng ngắm nhìn ngơ ngẩn một bộ váy cưới được thiết kế thật đẹp mắt.
"Bộ này thật tinh xảo" Giang Thanh đứng ngay bên cạnh cô liền nói.
Anh không biết rằng bộ váy này chính là do cô tự tay thiết kế cho con gái bà chủ tịch thành phố.
Cô chỉ không hiểu là tại sao nó lại có mặt ở đây.
"Chào tổng giám đốc Giang"
Một giọng nói đàn ông quen thuộc vang lên đằng sau Tử Yên.
Theo phản xạ tự nhiên cô quay đầu lại.
"Tiểu Yên! Là cô sao?" Tử Sâm kinh ngạc thốt lên, suýt nữa đánh rơi ly rượu đang cầm trên tay.
Tử Yên thoáng bối rối nhưng cũng cố chấn tĩnh ngay bản thân mình.
"Hai người quen nhau sau?" Giang Thang cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
"À...!cũng không có gì.
Bọn em có tình cờ gặp nhau ở siêu thị.
Là chính anh ấy đã vô tình gặp được Tiểu Bảo khi nó đi lạc"
Tử Yên vội xen vào nói trước không để Tử Sâm kịp lên tiếng rồi khoác tay mình vào tay Giang Thanh, tỏ ra thân thiết.
Giang Thanh cũng có chút bất ngờ khi thấy Tử Yên hành động như vậy nhưng anh cũng để yên để xem cô tự xử lý như thế nào.
Tử Sâm nhìn thấy hành động thân thiết của Tử Yên với người đàn ông khác, cảm giác nhói đau ở tim.
Cứ muốn xông vào cầm lấy tay cô dắt ra khỏi người đàn ông kia nhưng không thể.
Anh chẳng là gì của cô cả.
Tử Sâm không biết mình đã bị mất một khoảng ký ức về Tử Yên nhưng vẫn cảm thấy mình và người phụ nữ này đã từng có mối quan hệ gì đó.
Anh đứng trân trân nhìn cô, máu huyết trong người như đông cứng lại.
"Chúng tôi có việc rồi! Xin phép anh" Tử Yên vội cúi chào anh rồi kéo Giang Thanh đi mất.
Tử Sâm đứng im không nhúc nhích, ánh mắt nhìn theo bóng hai người lẫn vào đám đông.
Trái tim anh như bị ai bóp nát.