Nghĩa trang, giờ đêm. Sương rơi. Lạnh.
Trên tấm bia mộ vô tri vô giác gắn ảnh một người phụ nữ trung niên với nụ cười tươi rói. Nhìn bà trông rất giống ai đó. Phải, giống Tử Di. Cô đang ngồi tựa đầu vào bia mộ, mắt vô hồn nhìn ra khoảng không vô định. Rất may thời điểm hiện tại là mùa hè, nếu không chỉ sợ với tính cách cứng đầu này, cô sẽ lâm bệnh nặng.
- Mẹ, con đang ở đây, đang ở cạnh mẹ đây. Nằm dưới đó, mẹ có thấy lạnh không? Còn con, con thấy lạnh lắm, lạnh vô cùng. Tình người, làm trái tim con lạnh.
Trên khuôn mặt trắng bệch yếu ớt đó, máu đã khô tựa khi nào. Nhưng trong thâm tâm cô, nỗi đau lại không ngừng rỉ máu.
- Tại sao mẹ không chịu về thăm con? Con đã tìm mẹ khắp nơi, tìm mẹ ngay cả trong giấc mơ. Tìm mãi, tìm mãi cũng chẳng thấy mẹ. Mẹ không nhớ con sao?
Bỗng một luồng gió hạ mát thổi ngang qua tai, gió như thì thầm cùng lá cây, nghe đâu đó như có giọng người nói, nhẹ bẫng như không khí:
‘’ Mạnh mẽ lên con, mẹ vẫn luôn dõi theo con ’’
Tử Di giật mình mở mạnh mắt đứng phắt dậy, trên mặt thoáng hiện ra vẻ vui mừng nhưng chỉ được một lát rồi vụt mất. Cô nghĩ, do mình mệt quá nên sinh ra ảo giác thôi, rồi lại ngủ thiếp đi bên cạnh bia mộ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tú Long vừa về đến nhà đã lập tức thu dọn sách vở để đi học. Anh đoán giờ này chắc chắn Tử Di đang ở trường. Nỗi nhớ nhung và giận dỗi lập tức nhen lên trong lòng. Giận cô vì những ngày anh gọi điện về, cô không thèm bắt máy nói chuyện với anh, ba nuôi luôn nói cô chạy đi đâu đó chơi, chưa thấy về. Không thèm nhớ anh sao cô bé? Nhất định anh sẽ hỏi tội em.
Nhưng khi mới bước chân vào cổng trường, anh đã nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao chuyện gì đó, vốn không định quan tâm, nhưng mấy câu nói đó vô tình lại dội thẳng vào tai anh.
- Nghe nói bị thương nặng lắm, máu me be bét dưới sàn nhà luôn!
- Ừ, cả cái bóng đèn dội thẳng vào đầu cơ mà.
- Lúc đó trong lớp ngoài cô ấy ra còn có ai không? Chắc chắn không phải mình cô ấy chứ?
- Không để ý, lúc đám đông xông vào thì làm sao biết được cô ấy đã ở cùng ai trong lớp.
- Haizz. Không biết giờ ra sao rồi.
‘’ Ai thế nhỉ?’’ Lông mày anh khẽ cau lại, linh tính mách bảo anh rằng có chuyện chẳng lành. Nhưng xảy ra với ai, anh không đoán được.
Mấy đứa bạn thân của Tử Di khi gặp anh ở ngoài hành lang không ngừng nhìn anh, có đứa chạy đến định nói với anh cái gì nhưng ấp a ấp úng cuối cùng lại chạy biến.
Tử Di, em nhất định không được xảy ra chuyện gì!
Anh chạy vụt đi bằng tốc độ nhanh nhất có thể, đến cửa lớp cô còn chưa kịp cho mình thở lấy một hơi thì đã xông thẳng vào lớp. Mất hết vẻ điềm tĩnh, bình thản như mọi ngày.
Tử Di không có trong lớp.
- Tử Di đang ở đâu thế em? - Anh chặn một đứa bạn cùng lớp cô lại, hỏi với vẻ mặt lo lắng.
Cô bé đó ngẩng phắt đầu lên.
- Anh không biết chuyện gì sao? Tử Di bị bóng đèn rơi trúng đầu biến mất từ hôm qua rồi!
Đầu óc anh choáng váng, trái tim anh đau nhói. Nó như sắp vỡ ra từng mảng một. Em đã đau, đau như thế nào? Máu của em, rốt cuộc đã chảy nhiều như thế nào? Anh ngửa cổ nhìn lên vị trí cái bóng đèn rơi vào đầu cô, rồi nhìn vào nơi sàn lớp học có màu máu hơi đỏ còn chưa phai hết.
Biến mất? Cô bé của anh, xin lỗi em, vào lúc em đau đớn nhất, anh lại không thể ở bên em.
Anh cuống cuồng đạp xe nhanh đi tìm cô, mặc cho ba tiếng trống báo hiệu vào lớp đã vang lên.
Vườn hoa lưu ly đã tàn từ khi nào, nhưng trên mấy cánh hoa héo rũ còn có vài vệt máu khô. Anh biết, cô đã đến đây, thậm chí còn ngắm hoa, ngắt hoa như khi hoa còn tươi. Giọt nước mắt nóng hổi khẽ rơi xuống từ khóe mắt, hòa cùng vệt máu đọng lại dưới cánh hoa tàn tạ kia.
Cô chỉ là một đứa trẻ, tại sao lại bất hạnh như thế? Tại sao không chịu yếu mềm một chút, cứng rắn như vậy để làm gì?
Nỗi đau, xin đừng hành hạ trái tim em thêm nữa….
Hãy bỏ quên em một ngày, một ngày thôi…..
Anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy từ đống đất cát, phủi bụi trên người cô rồi đưa tay vén tóc cô ra sau mang tai. Hơi thở cô khó nhọc, hình như vẫn đang mê man trong cơn sốt,
miệng cô cứ lẩm bẩm câu gì đó. Đôi môi cô đã tím tái từ lâu, không kìm được lòng, anh cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên đó. Khi ấy Tử Di cảm nhận được tất cả.
Vết thương trên đầu cô rách khá to, phải khâu tới tận ba mũi. Bà Tuyết Liên khi nghe điện báo từ cậu con trai, lập tức hớt hải chạy đến, nước mắt đã chảy dài trên mặt bà tựa khi nào.
- Tử Di vẫn chưa tỉnh lại, mẹ đừng lay thế, em ấy đau đấy!
- Ừ ừ mẹ biết rồi! Làm sao lại ra nông nỗi này chứ! Chúng ta mới đi có một ngày thôi mà… - Bà lấy tay lau nước mắt, ngậm ngùi đau xót.
Căn phòng bệnh trắng toát nồng nặc mùi thuốc khử trùng, cả gương mặt của cô -trắng bệch lạnh lẽo.
Bàn tay gầy gò của Tử Di nằm trọn trong tay Tú Long, anh nhìn cô không chớp mắt, chỉ sợ lơ đễnh một chút cô sẽ bay đi mất. Vì bác sĩ đã nói, có tỉnh lại hay không đều là do ý trí của cô ấy, nếu cô ấy muốn ra đi chúng tôi cũng không ngăn cản được.
Đến chiều muộn, khi ánh tịch dương cuối ngày sắp tắt. Cô mới mệt mỏi tỉnh lại.
- Tú Long, anh về rồi đấy ư?
Hơi ấm trên người anh lập tức truyền sang cô.
- Ừ, anh về rồi, về rồi.
Để cô nằm trong lòng mình với tư thế thoải mái nhất, tay trái gạt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô.
Nụ cười yếu ớt nở rộ trên khuôn mặt xanh xao, Tú Long nhìn thấy rồi chợt ngẩn ngơ. Không ngờ cũng có lúc cô đẹp mong manh như vậy.
- Ai đã làm em ra nông nỗi này?
Cô nhắm mắt lại, đầu dựa vào lồng ngực anh. Mệt mỏi không muốn mở miệng.
- Tử Di. - Anh gọi khẽ.
Nhưng cô đã thiếp đi mất rồi.
Cả buổi chiều ngày hôm đó anh để cô ngủ trong lòng mình. Dù khi thức dậy, cả người đau ê ẩm.
- Anh đúng là ngốc, ngốc nhất trần đời!
Tay anh chạm nhẹ lên cái đầu quấn đầy bông băng của cô. cười cười:
- Hờ hờ, còn chưa biết ai ngốc ở đây!
Chỉ có duy nhất anh, duy nhất mình anh là được thấy sự dịu dàng và trẻ con của cô. Còn đối với tất cả mọi người cô đều lạnh lùng.
Như mọi khi, cô sà đến ôm lấy anh, dí dí mũi vào áo anh. Tìm lại cái hương thơm quen thuộc đã ngấm sâu vào khứu giác cô.
- Anh, lưu ly tàn rồi!
- Anh biết chứ!
- Bao giờ hoa nở tiếp? Liệu em có được nhìn thấy hoa nở lần thứ hai không?
- Được, lần thứ n cũng được!
- Ừ, anh hứa rồi nhé! Em mệt quá, em muốn ngủ!
- Ừ, lại được ôm bé rồi, bé mau ngủ đi, gối lên cánh tay anh này!
- Anh đúng là tên dê già biến thái! Mau tránh ra chỗ khác cho em ngủ! Nằm đây chiếm hết diện tích giường rồi! Đồ to xác!
- Này này, nhỏ mồm thôi! To xác mới bảo vệ được em chứ!
Đôi mắt long lanh nhìn anh không chớp mắt. Rồi chẳng nói chẳng rằng, ngoan ngoãn gối đầu lên tay anh, còn không quên vòng tay ra đằng sau lưng anh, ôm anh thật chặt.
Miệng thì thầm một câu nói, rất nhỏ:
- Nhớ bảo vệ em, bảo vệ em suốt đời nhé…