Mấy tháng sau Tú Long chuẩn bị thi lên lớp mười, anh dường như chẳng còn thời gian dành cho cô nữa. Căn phòng nơi cô ở thiếu vắng bóng anh, thiếu vắng mất đi một giọng nói trầm ấm quen thuộc.
Cô mới là một đứa trẻ học lớp bảy, đương nhiên cũng không biết đến hai từ ''cô đơn'' là gì.
Chỉ là buổi tối lại một mình ngồi trước cửa sổ ngắm bầu trời đêm, ngắm những ngôi sao xa xăm kia.
Cô lại nhớ mẹ, nhớ về những ngày mẹ còn ở bên.
- Đã hai năm, hai năm rồi đó mẹ. Mẹ có biết không? Con đã cao thêm mấy phân, nặng thêm một chút. - Giọng nói cô dần trở nên khàn khàn, ướt át.
- Con có thêm một người mẹ, bà ấy rất tốt với con, cả con trai của bà ấy nữa…Nhưng mẹ à, con cảm giác rằng, cái hạnh phúc này đối với con, sẽ chẳng tồn tại được bao lâu…
Nước mắt lăn dài xuống gò má, quá bất lực trước nỗi nhớ nhung dành cho người mẹ đã khuất, cô gục đầu xuống cửa sổ ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, ngó thấy một tờ giấy để trên bàn, cô tới gần và cầm lên đọc: ''Mẹ và Tú Long có việc phải về quê gấp, tiền ăn sáng mấy hôm tới mẹ để trên bàn. Con nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé!''
Thì ra tiếng mở cửa đêm qua chính là khi bà Tuyết Liên ra khỏi nhà. Anh đi khỏi nơi này, không nói với cô câu nào. Có lẽ là việc gấp. Cô tự an ủi bản thân.
Con đường đến trường dường như trải dài vô tận. Cô bước đi với tâm trạng chán nản. Hình như đã quen ngồi sau xe anh rồi.
Ông mặt trời đang ban phát những tia nắng đầu tiên, cô nheo mắt nhìn nắng rồi cười thơ thẩn. Nắng ban mai chạm nhẹ lên mái tóc dài đen nhánh, lên bờ vai mảnh khảnh cùng nụ cười rạng rỡ, trông đẹp đẽ vô cùng.
Hôm đó, một vụ việc ngoài dự định đã xảy ra. Lúc đó, thực sự cô đã không thể nhẫn nhịn được nữa, không thể ôn tồn giảng hòa như lời anh vẫn dặn nữa.
- Chị nói gì? Tôi làm sao? Loại con gái ve vãn đàn ông không biết xấu hổ ư?
Cô đứng trước mặt Bích Ngọc, quắc mắt nhìn chị ta. Cơn nóng giận bốc lên bừng bừng.
- Đúng rồi đó. Thì làm sao? - Chị ta vốn không phải loại vừa, khoanh tay dựa người vào tường, cười nhếch mép.
Lúc bây giờ, Tử Di mới thấm thía một câu nói: Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Ngọc Bích ban đầu nhìn hiền lành xinh đẹp như vậy, thì ra cũng có dã tâm, một mực muốn chiếm đoạt Tú Long, không chiếm được quay ra đả kích cô.
Cô mím môi, tay xiết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Hít một hơi dài, cô cất giọng nói, như gằn từng chữ:
- Tôi không muốn gây sự với chị cũng như với mọi người, làm ơn để cho tôi yên! Tôi muốn sống yên ổn. Chẳng lẽ không được sao?
- Mày căn bản là không để tâm tới tao hay không coi tao ra gì? - Giọng chị ta to hơn so với ban đầu, pha chút tức giận, nhưng có vẻ vẫn còn bình tĩnh lắm.
Tử Di không nói gì, đi lướt qua Ngọc Bích, răng vẫn nghiến ken két trong miệng.
Chợt cánh tay cô bị giữ lại. Một giọng nói đanh như thép vang lên bên tai:
- Đồ con gái lả lơi, đồ mô côi mẹ! Ha ha ha!
Từng ấy tiếng cười là từng ấy mũi kim đâm vào trái tim cô, rỉ máu, đau đớn. Lệ như đã tràn đầy trong khóe mắt, cô loạng choạng bước đi, lại như chẳng thèm để ý đến lời Ngọc Bích nói.
- Mẹ mày chắc hồi còn sống cũng hay ve vãn đàn ông, lả lơi như mày, đến lúc ra đi còn để lại mầm mống. Chắc cái gen đó mạnh dữ lắm mới di truyền được đến đời sau là mày, mày được hưởng thụ cái gen đó, thấy sung sướng không? À…
Ngọc Bích chưa kịp nói hết câu, chợt thấy da đầu đau nhói lên. Từ lúc nào, Tử Di đã ở đằng sau, dùng tay xoắn chặt mái tóc xoăn của Ngọc Bích, mu bàn tay cô nổi rõ gân xanh.
- Mày nói gì? Mẹ tao làm sao? Hả? - Cô lại xoắn chặt tóc Ngọc Bích, giật mạnh ra đằng sau.
Ngọc Bích vốn là một cô gái nhỏ bé yếu ớt, hơn Tử Di có ba tuổi, chiều cao với cân nặng cũng chỉ nhỉnh hơn chút xíu. Nhưng một đại tiểu thư lá ngọc cành vàng làm sao lại khỏe bằng một cô bé chịu sương chịu gió suốt ngày chứ.
Thân thể Ngọc Bích run rẩy sợ sệt, cô cảm nhận được. Tử Di vốn có tính thương người, sẽ không để bụng Ngọc Bích nếu cô làm sai chuyện gì đó, nhưng lần này, không thể tha thứ. Mà là căm ghét mãi mãi. Người này đã xúc phạm mẹ cô.
- Mẹ tôi đã ra đi, đã an nghỉ nơi suối vàng rồi. Sao cô còn động đến bà? Tôi là đứa con bất hiếu, để người ta chửi mẹ mình mà không làm gì được. Cô chửi tôi hay làm gì tôi cũng được, nhưng đừng có động đến mẹ tôi! Hãy để linh hồn bà được thảnh thơi! Tại sao, tại sao lại lôi mẹ tôi vào chuyện này chứ? - Tử Di tay vẫn cầm tóc Ngọc Bích, nhìn nghiêng mặt cô nói.
Ngọc Bích đứng yên không nhúc nhích, miệng lắp bắp câu gì đó không thành lời, có lẽ vì quá sợ sệt. Không ngờ Tử Di lại có lúc đáng sợ thế này.
- Là vì không quyến rũ được Tú Long? Cô nói tôi là đứa con gái lả lơi? Chuyên đi quyến rũ đàn ông? Phải, nếu tôi là hạng con gái đó! Thì có lẽ lever của cô không cao bằng lever của tôi rồi! Hãy về tu luyện thêm đi nhé!
Cô thả tay, tóc Ngọc Bích rối xù hết lên, trông như cái tổ quạ. Tử Di định ra khỏi cửa lớp bỗng có tiếng vật gì vừa rơi vỡ xuống đất, một tiếng to! Tiếng va chạm đó đã thu hút sự chú ý của mấy người ở bên ngoài lớp, họ mở cửa chạy vào.
Mùi máu tươi dần loang ra trong không khí. Máu tươi thấm vào tóc, chảy qua lông mày, rơi tong tong xuống nền nhà. Đôi mắt đó không chút cảm xúc.
- Máu, máu… Tử Di! Cậu sao thế này? Mau đưa cậu ấy xuống phòng y tế!
Cô nhìn vũng máu dưới sàn nhà rồi nhìn Ngọc Bích, thấy cô ta cười ngạo mạn, ý bảo rằng: Đó chính là sự trừng phạt của tôi dành cho cô!
Ngọc Bích đã đáp thứ gì đó vào cái bóng đèn lớp học ngay trên đỉnh đầu cô, bóng đèn rơi trúng đầu cô, tuyệt nhiên là tai nạn hi hữu xảy ra trong trường học. Chẳng phải Ngọc Bích gây ra! Được, Ngọc Bích, cô thông minh lắm!
Lớp học của cô dường như là tâm điểm chú ý của cả trường, bạn bè lo lắng vây quanh cô, muốn đưa cô đi bệnh viện, cô không chịu, có vài đứa chạy đi báo giáo viên rồi thút tha thút thít. Cô xoa đầu mấy đứa, mắng tụi nó trẻ con:
- Tao không sao! Mày không thấy tao vẫn sống sờ sờ đây à?
Máu vẫn không ngừng chảy xuống sàn nhà, tạo thành một vũng máu tươi, kì thật rất kinh dị. Tử Di sợ máu, nhưng không bộc phát. Đầu cô bắt đầu choáng.
- Tao… tao đi vệ sinh một chút!
Mấy đứa bạn nghịch ngợm của cô sau khi xin được bông băng về thì không thấy cô bạn cứng đầu, đáng ghét của họ đâu nữa.
Tử Di đem chút sức lực còn lại trèo qua tường trường, chạy ra bên ngoài. Máu chảy ướt đẫm vai áo. Cô rất sợ đến bệnh viện, sợ ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, sợ nhớ lại những kí ức về người cha yêu quý...
Ngay sau đó, cả trường náo loạn đi tìm cô, vụ việc cô học sinh lớp bảy bị bóng đèn rơi vỡ đầu trở thành đề tài hot trong trường. Ai cũng đinh ninh là do bóng đèn lắp không chặt mới gây ra tai nạn đáng tiếc như thế. Thầy cô giáo ngay chiều hôm đó lập tức đến nhà cô thăm sức khỏe nhưng lại chỉ có cha nuôi cô ở nhà. Và đương nhiên, cha nuôi cô cũng không biết gì. Chỉ vui sướng nhận lấy tiền thuốc bồi bổ cho Tử Di, không thèm quan tâm chuyện gì đã xảy ra với cô. Giá trị của đồng tiền vốn đã làm lóa mắt ông.
Bà Tuyết Liên hôm đó có gọi điện về, để cho bà khỏi lo lắng. Ông đã nói dối rằng Tử Di vẫn khỏe, hơn nữa còn đang rất vui vẻ.
Còn tung tích hiện giờ của Tử Di? Không ai trông thấy cô kể từ lúc cô gặp nạn. Như thể cô đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Vì em vốn là cánh hoa lưu ly, cánh hoa đơn độc, cánh hoa lẻ chiếc, cánh hoa mỏng manh, dễ tan biến….