Một lát sau không thấy ồn ào ở bên ngoài, Tử Di mới rụt rè bước ra từ nhà vệ sinh. Cô không thích đối mặt với Thiên Long, nói thẳng ra là đối với anh ta bây giờ chỉ còn cảm giác chán ghét.
Tối thứ bảy rảnh rỗi, cô truy cập vào fanpage của Tú Long trên facebook, fan của anh đang bàn tán vô cùng tấp nập.
''Y Thần ơi là Y Thần! Sao anh nỡ bỏ tụi em đi như thế? Ôi đau chết mất thôi.''
''Hình như cô gái sắp đính hôn với anh ấy là thanh mai trúc mã. Nhưng sao lại phải kết hôn gấp như vậy? Cô ta không thèm đếm xỉa đến sự nghiệp của Liễu Y Thần hay sao?
''Kết hôn với một cô gái như vậy? Liệu anh ấy có thực sự hạnh phúc? Fangirl như chúng ta biết làm thế nào đây?
Cô đóng facebook, nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính một lúc lâu. Lâu đến khi mắt mỏi không buồn mở ra nữa, mỏi đến nỗi nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Cô phải làm gì khi người mình yêu kết hôn với một cô gái khác?
Năm hết Tết đến, cô sắp xếp đồ đạc sửa soạn chuẩn bị về nhà. Hà Khanh từ lúc yêu Thiên Long trên mặt lúc nào cũng tươi cười phấn khởi. Năm nay cô ấy có hẳn một ''tài xế xịn'' lái xe đưa về quê ăn Tết. Nếu là người đàn ông khác, Hà Khanh có lẽ sẽ cho cô quá giang về quê cùng, nhưng đằng này lại là Thiên Long. Không cần rủ cô cũng tự từ chối.
Ngày cuối cùng ở phòng trọ, khi đang chuẩn bị xách đồ đạc ra khỏi cửa thì cô chợt quên chiếc áo lông vũ Tú Long tặng tám năm về trước trên nóc tủ quần áo. Nhà không có ghế cao, cô đành kéo chiếc thang thông dụng để trèo lên. Vừa lấy được cái áo, chiếc thang chợt lung lay. Hỏng rồi! Nó có vấn đề, cô bình tĩnh bước xuống nhưng một tiếng két két vang lên... Cô sắp hôn đất!
Thế nhưng... Cô lại ngã vào thứ gì mềm mềm, ấm ấm... Tử Di quay ngoắt đầu lại. Trời ơi, là Thiên Long. Thấy cô hoảng hốt đẩy mình ra, anh ta mới nở nụ cười mờ ám:
- Anh quay lại giúp Hà Khanh lấy đồ.
- Anh lấy gì thì lấy đi. Tôi ra ngoài trước. Lấy nhanh nhé, tôi còn khóa cửa. – Tử Di lúng túng, quay người đi thẳng.
Bỗng cô bị Thiên Long kéo tay lại, thì thầm nhanh vào tai:
- Em đừng né tránh tôi. Rồi có ngày em sẽ phải trở về bên cạnh tôi mà thôi.
- Đồ thần kinh! - Tử Di sợ hãi kêu lên rồi chạy ra ngoài.
Thiên Long nhìn theo bóng Tử Di mà nở nụ cười ranh mãnh. Cô gái nhỏ à, em không hề biết, thứ mà không phải của tôi, thì tôi lại càng muốn giành giật cho bằng được.
Chờ đợi chật vật mãi mới có chuyến xe khách để về quê, xe nào cũng chật cứng người, cũng may tìm được chiếc xe này người cũng không quá đông. Bà Tuyết Liên gọi điện đến, hỏi cô về chưa, đi xe khách nào, biển số xe là bao nhiêu rồi đột ngột cúp máy. Tử Di ngơ ngẩn không biết chuyện gì đang xảy ra?
Xe vừa đi vừa bắt khách, sẽ không có chuyện gì để nói nếu có một người đàn ông cao lớn lên xe với cái áo bông dày cộp và bộ râu quai nón rậm rạp. Ông ta đội mũ che kín mắt, chỉ hở ra chiếc mũi với hai bên má. Nhìn ông ta cô bất giác nghĩ đến Bê – li - cốp (Người trong bao – Sê khốp) rồi bật cười một mình. Người đàn ông đó hình như còn chưa tìm được chỗ ngồi, phải mắt quanh xe một lúc, sau đó chậm rãi tiến về phía cô.
Ông ta ngồi xuống bên cạnh Tử Di, đưa tay kéo sụp chiếc mũ xuống sâu hơn. Lần này thì hoàn toàn không nhìn thấy mũi ông ta nữa! Con người kì lạ này tới trái đất có mục đích gì? Mà thôi, đó là việc của người ta, còn việc của cô bây giờ là đánh một giấc đã!
Ôi, nắng hôm nay sao mà chói chang, cô nhắm mắt ngủ mà cứ bị nắng chói thẳng vào mắt nên rất khó chịu. Vừa ngủ miệng lại lầm bầm càu nhàu. Một lúc sau hình như nắng tắt, cô thoải mái thả người trên ghế ngủ quên trời quên đất.
Hai tiếng sau, mọi người xuống xe giải lao, lúc bấy giờ cô mới chịu tỉnh giấc, lật đật bò xuống xe tìm nhà vệ sinh. Lúc ''giải quyết'' nỗi buồn xong, khi đang rửa tay, một người phụ nữ cũng đang rửa tay gần đó đột nhiên lên tiếng:
- Bố của cháu yêu cháu thật đấy, suốt gần hai tiếng chỉ chăm chăm cầm tấm vải che nắng cho cháu thôi. Có được một ông bố như thế thật là hạnh phúc!
Cô giật mình nhìn xung quanh, không có thêm ai cả, là bà ấy đang nói chuyện với mình? Nhưng mà bố? Che nắng? Chắc chắn là hiểu lầm rồi. Thế nhưng cô vẫn vui vẻ cảm ơn.
Khi lên xe, người ''bố'' kia đã ngồi lù lù ở chỗ cũ, có thật là ông ta đã che nắng cho cô không nhỉ? Trên đời tồn tại một người dưng tốt thế sao? Cô cẩn thận kiểm tra lại hành lí tư trang, lỡ ông ta có ý đồ xấu thì năm nay cô mất Tết...
Nhưng tiền nong, điện thoại vẫn đầy đủ cả. Cô vắt óc suy nghĩ, ông ta là ai?
Chiếc xe này hình như không sợ bị cảnh sát sờ gáy, liên tục ''nhét'' khách. Một lúc sau, Tử Di và người đàn ông kia đứng lên nhường ghế cho người già và trẻ nhỏ. Cứ đến khúc cua, cả đoàn người theo quán tính nghiêng hết về một phía. Tử Di vốn bé nhỏ, tưởng bị người ta chèn ép, nào ngờ được người ''bố'' kia đứng sau che chắn, lại lấy thành ghế làm điểm tựa nên chỗ đứng vô cùng vững chắc.
Bỗng chiếc xe phanh gấp, cả người cô đổ ập vào người ở đằng sau, người đó cũng giang rộng tay ôm cô vào lòng. Mùi hương bạch đàn bất ngờ len lỏi vào khứu giác. Tâm trí Tử Di bất giác đông cứng. Cô biết người này là ai rồi!
Người đàn ông đó vẫn ôm khư khư cô trong lồng ngực, cô cũng không muốn động đậy. Mặc kệ thời gian trôi.
Mấy phút sau, lấy được dũng khí cô mới cất tiếng đủ nghe:
- Anh. – Cô ngoảnh mặt lên nhìn, chỉ thấy phía trên là bộ râu rậm rạp.
Anh giả ngơ:
- Trên này cao quá, không nghe thấy bên dưới nói gì...
Cô bất mãn:
- Cao hơn người ta bao nhiêu mà vênh váo thế hả?
- Một mét tám mươi bảy. Còn em? Nổi một mét sáu chưa?
- Người ta một mét sáu hai rồi!
- Khá lắm! Đứng còn chưa đến nách anh. Ha ha! - Người đó xoa đầu cô cười cười.
- Mà sao anh lại đi bằng phương tiện này để hồi hương hả nam ca sĩ Liễu Y Thần?
- Suỵt! Em nói nhỏ thôi không là chết anh đấy!
- Anh yên tâm đi, ở đây toàn các bô lão thôi. Chẳng biết anh là ai đâu. – Cô nhún vai. – Mà nhìn anh họ cũng không tin anh lại là Liễu Y Thần.
Anh cúi xuống nhìn cô:
- Thế tại sao em lại nhận ra anh?
Tú Long hỏi câu đó thật buồn cười, anh lúc nào chẳng có trong nỗi nhớ của cô, khuôn mặt, hình dáng của anh đều đã khắc sâu vào trong bộ nhớ rồi. Lúc anh xuất hiện cô cũng đã nhận ra anh, nhưng cô không tin vào mắt mình, đinh ninh người giống người nên miễn cưỡng bỏ qua mà thôi.
- Anh chưa trả lời câu hỏi của em. Sao lại đi bằng xe khách? Xe của anh đâu?
- Đi cắm rồi. Đang vỡ nợ. – Tú Long trả lời bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm.túc.
- Ngày mai em sẽ cho cánh nhà báo một tin vô cùng nóng hổi. Đảm bảo lên trang nhất luôn.