Sau khi nghe xong cuộc điện thoại ấy, anh hốt hoảng bật dậy, khoác vội chiếc áo ở đầu giường, nói với cô:
- Em mở cửa giúp anh, anh có việc phảivề ngay bây giờ.
Cô nhanh nhẹn mở cửa, đứng yên bên bậc cửa nhìn anh xỏ giầy, anh vội vã về việc gì, cô cũng không có quyền thắc mắc.
- Em vào nhà ngủ tiếp đi, bây giờ vẫn còn sớm, về đến nhà, anh sẽ gọi cho em.
Cô gật gật đầu.
Thế nhưng khi anh vừa đi ra khỏi cổng phòng trọ, cô liền chạy theo, đứng nấp bên một bụi cây, dõi theo từng bước chân anh. Tú Long tiến đến gần chiếc xe, mắt nhìn xung quanh một lúc rồi cúi đầu bấm điện thoại, sau đó anh liền ngồi vào xe rồi phóng đi nhanh, chỉ để lại một lớp bụi ở phía sau. Cô đứng ngây người hồi lâu, đưa tay dụi dụi mắt như không tin vào những gì đã xảy ra.
Về đến nhà, cô nằm ngay lên giường, mò mẫm tìm chiếc điện thoại. Ồ, có tin nhắn từ một số lạ. Tử Di mở ra xem ''Về nhà đi em. Anh đi rồi sẽ trở lại''
Cô run rẩy,, dòng chữ trước mắt bỗng nhòe đi. Đây có phải là một lời hứa dành cho tình yêu giữa hai người?
Tâm trạng ủ ê, Tử Di kéo chăn trùm kín đầu, ngủ thiếp một mạch tới tận giờ đi học.
Bước vào lớp đã thấy đám con gái xôn xao quanh mấy chiếc smartphone cao cấp. Cô tiến tới gần, ngó vào thì thấy bọn họ đang xem một bài báo mạng với tiêu đề: Bắt gặp nam ca sĩ Liễu Y Thần ở bệnh viện X.
À, hóa ra sáng nay anh vội vã như thế là vì lí do này — người thân của anh gặp nạn.
Không hiểu sao tâm trạng của cô vẫn lâng lâng, dù thế nào cũng chẳng thể chú tâm cho được.
Một lát sau, máy cô bỗng có cuộc gọi đến: ''Mau tìm giúp tôi người có nhóm máu AB, Thiên Thiên xảy ra chuyện rồi!'' - Nói rồi tắt vội máy.
Cô giật mình, là Tú Long, nhưng anh đã nhắn nhầm số! Từ trước tới nay anh vẫn luôn là con người cẩn thận, hôm nay lại vì Thiên Thiên mà rối trí như thế. Cô ấy quả thật đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh. Đột nhiên cảm giác chua xót len lỏi trong tâm trí Tử Di
Hết giờ học, cô bắt xe tới bệnh viện Thiên Thiên đang nằm, mất ba tiếng mới tới nơi.
Trước cửa phòng cấp cứu có hai vệ sĩ cao lớn đang canh cửa. Cô đang phân vân không biết nên làm thế nào thì cửa phòng bật mở. Một bác sĩ bước ra. Cô vội vàng đến trước mặt bác sĩ:
- Bác sĩ cho tôi hỏi, người nằm trong đó đã được truyền đủ máu chưa?
Ông bác sĩ nhìn cô vài giây, nói:
- Đang trong cơn nguy kịch, cần máu khẩn cấp! Cô là người nhà của bệnh nhân?
Cô hăng hái:
- Tôi có nhóm máu AB, đến đây để hiến máu cho cô gái ấy.
Một giờ sau, Thiên Thiên từ phòng cấp cứu trở ra, được đưa vào phòng hồi sức. Tử Di ôm cánh tay bị đau thất thểu đi ra ngoài bệnh viện. Cô lại vội vàng bắt xe trở về thành phố, trước khi đi, cô dặn bác sĩ không được tiết lộ danh tính của mình. Cô không muốn Tú Long bận lòng vì cô.
Cả đời này, ngoài việc sống tốt ra, cô còn muốn bảo vệ anh, giúp đỡ anh, quan tâm anh... dù việc đó có thể sẽ khiến cô đau khổ, tuyệt vọng...
"Bởi vì giờ đây, anh mới chính là điều quan trọng nhất trong trái tim em!''
Ai nói cô ngu muội, cô cũng mặc kệ, ai nói cô quỵ lụy, cô cũng bỏ ngoài tai!
Tình yêu của cô dành cho anh đã tiếp cho cô sức mạnh chống đỡ những giông bão cuộc đời! Cô hy vọng mình đã yêu đúng người, gặp đúng người để tình cảm kiếp này không bị hoài phí.
Ngày hôm sau, báo đăng tải một tin vô cùng nóng: ''Đột ngột xuất hiện vị hôn thê của Liễu Y Thần''.
Ngày hôm sau nữa, tin này có thể chạm vào đã bỏng tay: ''Ca sĩ Liễu Y Thần thừa nhận vị hôn thê của mình.''
Và tin sau cùng:''Liễu Y Thần tuyên bố ngày đính hôn.''
Tất cả những tin bên trên, cô đều nghe từ đám fan cuồng của anh. Đám con gái hò hét, đau khổ vì thần tượng sắp lấy vợ. Còn điều gì có thể khiến trái tim cuồng loạn hơn thế chứ!
Tú Long có khả năng sẽ mất rất nhiều fan vì sự việc lần này. Nhưng hình như anh cũng không để tâm hoặc có người đã ép anh làm thế.
Nhưng Thiên Thiên là người anh đã chọn, cô không có quyền xem vào giữa. Nhưng sắp tới giữa họ chỉ là lễ đính hôn. Có khả năng cô vẫn còn cơ hội, còn cơ hội để làm người bạn đời của anh...
Một tháng dài dằng dặc, anh không hề liên lạc với cô. Anh đối với cô, hình như chỉ là tình cảm với anh trai, em gái. Bất giác, lệ tràn khóe mi.
Gần đến Tết, bà Tuyết Liên gọi điện lên cho Tử Di:
- Con gái, sắp về quê ăn Tết chưa? Mẹ rất nhớ con.
Cô mỉm cười:
- Con sắp về rồi mẹ ạ. Mẹ đợi con mấy ngày nữa nhé. À mẹ ơi... — Cô ngập ngừng.
-Gì vậy con?
-Năm nay nhà mình còn có ai ăn Tết cùng không mẹ?
- Haha, có chứ. Mẹ báo cho con một tin vui. Năm nay Tú Long sẽ về ăn Tết cùng mẹ con mình đó.
Một niềm vui khó tả dâng trào trong lòng, cô chỉ còn thiếu bước nhảy cẫng lên reo hò mà thôi.
Hà Khanh mới chấo nhận lời tỏ tình của Thiên Long. Tử Di vô cùng sửng sốt vì điều đó, Hà Khanh có lẽ không biết chuyện giữa Thiên Long và Tử Di nên mới cảm thấy bản thân mình vô cùng dở bẩn. Cô tự cho mình là người thứ ba.
Tử Di thở dài ngao ngán, anh chàng kia đang có âm mưu gì? Liệu anh ta yêu thương Hà Khanh thật sự hay chỉ muốn tiếp cận cô? Nhưng gần đây đối với cô anh ta lại khộng hề có động tĩnh gì, có lẽ cô đã suy nghĩ nhiều quá rồi.
Tối thứ bảy Tử Di đang ngồi trong phòng lướt wed, Hà Khanh chạy ra chạy vào thử quần áo để đi hẹn hò đến chóng mặt. Tử Di không nhịn được liền trêu đùa:
- Mày như kiểu sắp đi hẹn hò với sao ấy, trông rực rỡ và chói lòa quá!
Hà Khanh bất giác nhìn lên tấm poster của Liễu Y Thần trên tường:
- Nếu được như mày nói, tao sẽ tiêu hết số tiền mình đang có vào việc đi shopping mất, chưa biết chừng sẽ phát điên, phát rồ.
Bàn tay đang gõ bàn phím của Tử Di chợt ngừng lại. Hẹn hò cùng Liễu Y Thần? Đó là điều không tưởng!
Tử Di đổi chủ đề:
- Anh Thiên Long sắp đến đón mày chưa?
Hà Khanh ngẩng mặt nhìn đồng hồ:
- Chắc là sắp rồi! — Vừa nói mắt Hà Khanh ánh lên một tia dịu dàng.
Một lát sau có tiếng còi ô tô ầm ĩ ngoài cửa, Tử Di giật mình chạy vội vào nhà vệ sinh. Hà Khanh đang đứng trang điểm nên nói vọng ra ngoài:
- Chờ em một lát, em ra ngay bây giờ!