“Ờm, ờm…”
Ageha vừa nói cái gì thế?
Con bé thích mình á?
“-Sao lại, một lời nói dối chứ gì?”
Tôi bất giác đứng bật dậy khi nhận ra được ý nghĩa của từ đó.
Ageha thì ngược lại, thả mình xuống sô pha rồi khẽ gật đầu với khuôn mặt cúi gằm mười phần xấu hổ.
Dẫu cho phải đối diện với phản hồi đầy tinh túy ấy, tôi đã không hỏi “Là THÍCH? Hay là YÊU thế?”
Như vậy thì khiếm nhã lắm.
Tuy nhiên, tôi chẳng thể suy nghĩ thông suốt được gì sau lời tỏ tình đường đột này.
Từ trước tới nay chưa có người con gái nào tỏ tình với tôi hết ráo.
Tôi đứng dậy rồi đông cứng tại chỗ.
“Em đã yêu Haru-kun kể từ khi còn học lớp Bốn đó… mà không, có khi lâu hơn thế nữa.”
“Lớp Bốn? Em năm Ba Sơ trung rồi còn gì? Vậy là sáu năm trước ấy hả?”
Khó tin quá đi mất.
Hay đúng hơn, con bé trước đây cũng chưa từng cho thấy chút gì giống vậy cả. Tôi đã chẳng thể nhận ra đấy.
Tôi thì sửng sốt, còn con bé thì ngước mặt lên nhìn và phồng má đầy vẻ bất mãn.
“Haru-kun, anh có cảm tình với chị em được hơn sáu năm rồi đó.”
“Sao em biết?”
Đúng như Ageha nói, tôi đã nhận ra tình yêu dành cho Karen của mình từ hơn sáu năm trước.
Vậy ý em là em đã nhìn thấu anh kể từ lúc đó à…!
Đáp lại câu hỏi của tôi, Ageha thoáng nở nụ cười.
“Chuyện là, em đã luôn quan sát Haru-kun chuyện trò với chị. Em chẳng thể cho anh biết về cảm xúc bấy lâu nay của mình cũng vì thế đấy. Em đã luôn kìm nén nó.”
“…………”
“Nhưng rồi, em biết được chị đã có bạn trai, và nghĩ rằng cơ hội của mình đã tới…”
Chẳng biết có phải do con bé đang nghĩ cho trái tim đã vỡ vụn của tôi hay không mà tông giọng vừa chớm bùng lên của nó dần trở nên khàn đặc.
Nói xong câu ấy, con bé nhìn thẳng vào tôi thêm lần nữa.
“Nè, Haru-kun, hẹn hò với em đi…giống như người thay thế cho chị em ấy.”
“――—”
Giọng nói của Ageha run lên đôi chút.
Dường như con bé đã biết rằng tôi yêu Karen và vẫn còn tình cảm với cô ấy ngay cả khi đã trải qua cơn thất tình não nề ấy.
Tôi thực sự hạnh phúc khi thấy con bé nghĩ cho tôi nhiều đến vậy.
…Thay thế cho Karen à.
Hai chị em họ đương nhiên có khuôn mặt tương đồng nhau ở nhiều điểm.
Trái ngược với một Karen tính tình điềm đạm là một Ageha có phần năng động, nhưng nếu thực sự suy ngẫm về chuyện này thì con bé quả là một người thế chỗ rất ổn.
Nhưng điều đó cũng chẳng tốt lành gì cả.
“Anh mừng vì em nghĩ được làm được… Anh mừng lắm, nhưng nhiêu đó chưa đủ đâu. Ageha là Ageha. Anh không thể và không nên coi em như là người thay thế cho Karen.”
Tôi lên tiếng, như thể cố gắng để bóp chết ý niệm ấy của con bé..
Tôi tự hỏi nó đã cảm thấy như nào khi nói với tôi rằng bản thân có thể thay cho vị trí của Karen.
Thật khó để thốt ra câu ấy, nhưng tôi hiểu mình chẳng thể trốn tránh được.
Nghe được lời hồi đáp của tôi, đôi mắt con bé chớp chớp, đôi ba dòng lệ lăn dài từ nơi khóe mi, rồi nó cúi đầu xuống như để che giấu chúng.
“Em biết…”
Đôi vai, và cả giọng nói của con bé đều đang run lên bần bật.
Và rồi, Ageha ngước lên, nở nụ cười tươi như thường lệ, nức nở nói.
“Em biết là anh sẽ nói thế mà, Haru-kun. Đấy là lí do em yêu anh rất nhiều luôn đó…”
Tôi chẳng biết phải đáp lại ra sao trước câu nói thẳng mặt ấy của con bé.
Ageha đang mỉm cười sảng khoái. Nhưng trái tim của nó thì mới vừa vỡ vụn. Chính bởi ngôn từ của tôi, chứ không phải ai khác.
Tôi hiểu cảm giác mang trong mình trái tim đã tan vỡ là như nào.
Nếu mình cũng cảm thấy như vậy, chi bằng cứ chấp nhận lời ngỏ ý của nó nhỉ.
Chỉ trong một thoáng, suy nghĩ ấy đã lướt qua tâm trí tôi, nhưng tôi nào có thể thay thế ai đó bằng người con gái đã dành cho tôi những xúc cảm như thế được.
Sau khi đã lau khô nước mắt bằng ống tay của chiếc váy liền thân, con bé vỗ vỗ hai má kèm câu “Được rồi.” đầy khí thế.
Sau đó, nó nhìn tôi với ánh mắt tràn trề quyết tâm và chỉ thẳng ngón trỏ.
“Cứ chờ mà xem! Chắc chắn em sẽ khiến anh phải yêu em đó!”
“———”
Tôi đã vô thức bị thu hút bởi nụ cười trên gương mặt con bé khi nói với tôi câu ấy.
Nó thả mình xuống sô pha rồi thêm lần nữa nhìn xuống, như thể chẳng ngượng ngùng với câu từ mới vừa thốt ra vậy.
“Với lại, nếu thi cử suôn sẻ, năm sau em sẽ được học chung trường với Haru-kun đó.”
Nhắc mới nhớ, hình như nguyện vọng một của Ageha chính là Cao trung Yodogishi tôi đang theo học.
Khi xưa nghe được chuyện ấy, tôi đã tưởng con bé muốn vào cùng trường với Karen, chị gái mình cơ.
“…Em, em muốn thi vào đấy cũng vì anh đó hả?”
Nghe được câu hỏi của tôi, Ageha khịt mũi cùng một nụ cười đầy tự hào. Và đôi phần ngượng nghịu.
“Giờ anh mới nhận ra đó hả? Thật luôn á, Haru-kun quá là vô tâm mà… Em rất mong được gặp anh vào năm sau đó, Senpai!”
Tôi chỉ biết bật cười khô khốc khi nghe con bé nói thế cùng với gương mặt đang mỉm cười đầy xấu hổ.
Mùa đông năm nay, khi người bạn thuở nhỏ của tôi, mối tình đầu của tôi có bạn trai và khiến trái tim tôi tan thành từng mảnh, tôi lại được đứa em gái của cô bạn thời thơ ấu ấy tỏ tình.