Em Gái Cô Bạn Thuở Nhỏ Dạo Gần Đây Cứ Bám Dính Lấy Tôi

chương 2: lời tỏ tình đêm giáng sinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một tuần đã trôi qua kể từ ngày Karen bộc bạch với tôi.

Đối với khắp chốn nhân gian thì bữa nay chính là Đêm Giáng Sinh, ha.

Tôi đang nằm dài trên chiếc giường trong phòng mình, chìm vào nỗi trầm cảm.

Tôi yêu Karen.

Tôi đã thử rất nhiều lần để chấp nhận hiện thực rằng tôi thích cô ấy, và tôi hoàn toàn ổn khi cô ấy có thể sống cùng một nụ cười luôn hiện hữu, nhưng dường như trái tim tôi mong manh hơn những gì tôi nghĩ.

Cuối cùng thì, tôi đã ở lì trong phòng suốt hầu hết thời gian bên ngoài trường lớp.

“Mình thực sự rất thích Karen, nhỉ…?”

Trong tư thế sõng soài ra giường, tôi vắt tay lên trán rồi vừa hướng ánh nhìn lên chiếc trần trống rỗng vừa tự lẩm bẩm.

Tôi cười phá lên trước những lời tự thoại đầy khôi hài ấy.

Đã nhận ra rồi thì tôi không làm gì khác được.

Tôi liếc nhìn phần bề mặt của chiếc bàn học đặt tại nơi góc phòng mình, trên đó là những món quà Giáng Sinh được gói ghém cẩn thận mà tôi đã định tặng cho Karen và Ageha, em gái cô ấy.

…Đây là một trong những dịp mà tôi tặng chúng cho họ.

Nhưng vào lúc này đây, tôi còn chẳng muốn nhúc nhích thêm bất cứ bước nào nữa.

Cảm giác như mấy ngày vừa qua tôi đã chìm trong giấc ngủ vậy.

Không phải là tôi muốn ngủ, mà là tôi muốn cất giữ tiềm thức mình tận trong bóng đêm sâu thẳm.

Tôi chẳng muốn suy nghĩ về bất cứ thứ gì nữa.

Từ từ, chậm rãi, tôi nhắm nghiền mắt lại, hành động mà trong suốt tuần vừa qua tôi đã thực hiện quá đỗi nhiều lần.

–Ping poong, ping poong.

“……?”

Theo phản xạ, tôi nhỏm nửa người phía trên lên trước tiếng chuông liên lạc vừa ngân vang khắp nhà ấy.

Nhưng rồi, tôi lại thả mình xuống giường với hi vọng rằng ai đó trong nhà sẽ ra trả lời.

–Ping poong, ping poong.

Một lần nữa, thanh âm ấy vang vọng trong đầu tôi.

“…Chậc, cả bố lẫn mẹ đều đang đi spa cơ mà.”

Tôi bò ra khỏi giường, gãi gãi mái tóc đen nhánh có phần lập dị.

Dịp Giáng Sinh hằng năm, bố mẹ tôi đều đi du lịch suối nước nóng một chuyến.

Tất nhiên, tôi luôn được mời tham gia cùng, nhưng năm nào tôi cũng từ chối vì còn bận tham dự bữa tiệc Giáng Sinh tại nhà của Karen.

Năm nay cũng vậy, tôi đã nói không với họ.

“Tới liền!”

Tôi lê cơ thể nặng trịch của mình xuống cầu thang bằng những cử động đầy chậm chạp.

Rồi từ từ đẩy mở cánh cửa nhà.

“Ahh, cuối cùng cũng chịu ló mặt! Chào buổi sáng, Haru-kun!”

“…Ageha à.”

Người đang án ngữ trước cửa nhà tôi là một cô nhóc nhí nhảnh với mái tóc đen cột hai bím – Aizawa Ageha, em gái Karen.

Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ kế bên cánh cửa.

Hiện tại là 9 giờ 20 sáng.

“Anh có hứa gì với em à?”

“Không, không có. Chỉ là, Ageha tự mình xông vào thôi á.”

“Em xông vào… Ờ thì, dù sao cũng cứ vào trong đi đã. Bên ngoài khá là lạnh mà, ha?”

“Vâng, xin lỗi đã làm phiền anh ạ.”

Thời điểm này nói chuyện ở ngoài cũng chẳng có nghĩa lý gì mấy, nên tôi mời Ageha vào nhà mình.

Tôi dẫn con bé thẳng tới phòng khách.

“Em muốn uống gì nè? Ca cao? Hay trà?”

“Ca cao ạ!”

Tôi thầm cười với chính mình bởi thực tế là dường như bằng cách nào đó lời hồi đáp đầy vui vẻ của Ageha đã khiến tôi phấn chấn hơn đôi chút.

Ageha ở trong phòng khách thì vừa cởi chiếc áo khoác màu be mặc khi nãy rồi khoác nó lên lưng sô pha.

Tôi đổ bột cao cao từ chai ra một chiếc ly cối rồi bật ấm đun nước siêu tốc.

Dòng nước nóng rót vào ly tạo thành đám hơi trắng xóa.

“Rồi? Em muốn gì nào?”

Trong khi tôi, vừa lên tiếng hỏi Ageha từ nơi quầy bếp vừa chậm rãi dùng chiếc thìa cà phê khuấy đều món đồ uống, thì con bé, vừa ngồi trên sô pha vừa phe phẩy đôi chân, rồi phồng má đáp.

“Hôm nay em rảnh vì chị đi hẹn hò mất rồi. Em tự hỏi Haru-kun cũng trống lịch hay không ấy mà.”

“Ặc.”

Nghe được điều đó lúc này đau lòng quá đi mất.

Khi tôi ôm lấy lồng ngực đang nhói hết cả lên của mình thì Ageha mỉm cười với đôi phần buồn bã.

“Anh tất nhiên là rảnh rồi, nhưng bây giờ anh chẳng có tâm trạng đi đâu hết. Xin lỗi, nhưng uống xong ly này rồi em về có được không?”

Tôi vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt ly ca cao trước mặt con bé.

Thành thật mà nói thì có hơi đau lòng thật, nhưng tôi không cho rằng với cái tình trạng hiện giờ tôi lại tận hưởng được việc dành thời gian cùng con bé đâu.

Tôi thả mình xuống sô pha, ngồi đối diện với con bé qua chiếc bàn rồi thổi phù phù vào ly nước có hình một chú mèo trên đó của mình.

Cầm ly ca cao lên bằng cả hai tay, con bé lẩm bẩm với vẻ mặt có phần bí hiểm.

“…Em biết đó nha. Haru-kun, anh yêu chị em ha.”

“!? Gừ…hế, tự dưng em nói cái gì thế!”

Xém xíu nữa tôi đã phun ra bằng sạch ngụm ca cao trong miệng mình.

Khi tôi liếc lấy con bé để ra chiều phản đối, nó trừng mắt nhìn thẳng vào tôi.

“Haru-kun nè, anh đã luôn yêu chị em, đúng chứ? Nên là, khi em hay tin chị ấy có bạn trai, em đã nghĩ anh hẳn phải tuyệt vọng lắm. Và đấy, trúng phóc luôn. Mắt anh sưng húp rồi kìa.”

Nói rồi, con bé từ tốn đưa tôi chiếc gương cầm tay nằm trên bàn nãy giờ.

Tôi nhận lấy rồi nhìn thử.

Một gương mặt…quá đỗi thê thảm.

Tôi chỉ biết nín thinh vì con bé đã nhìn thấu tất tần tật.

Nghe có vẻ thảm hại hơn là bực bội đấy, tình yêu đã mất của tôi lại được tiết lộ bởi chính em gái của người mà tôi đã đánh mất thứ tình cảm ấy.

Nhỏ nhẹ nhàng đặt ly ca cao lên bàn, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười mỉm đầy hạnh phúc.

“Nhưng mà, ưm, anh đau buồn đến vậy cũng chẳng đáng chút nào đâu, ha? …Em đã có cùng thứ cảm xúc giống như Haru-kun hiện giờ từ lâu, lâu lắm rồi đó.”

“Nó…nghĩa là sao thế?”

Con bé phồng má trước câu hỏi ngược lại của tôi.

Rõ ràng là tôi vừa làm phật ý nó.

Tôi hoàn toàn chẳng hiểu lí do là gì, nhưng cũng tự hỏi liệu có nên xin lỗi hay không nhỉ…?

Trong khi tôi vẫn còn đắn đo về chuyện ấy, nét mặt con bé giãn ra, rồi nó khẽ thở dài.

“Haru-kun à, như thường lệ, anh chậm tiêu thật đó. Ờm, chị em cũng y chang luôn.”

“?”

Tôi thực sự chẳng hiểu nổi Ageha đang nói về gì nữa.

Khi tôi vẫn trong trạng thái nghiêng đầu khó hiểu, con bé chồm người lên trên chiếc bàn ngồi bệt.

“Thiệt tình luôn ấy, anh chậm tiêu quá đi mất. Em đang nói là Haru-kun, em…thích anh, đó!”

“…Ể?”

Tâm trí tôi trở nên trống rỗng.

Truyện Chữ Hay