Vị ngọt của món sô-cô-la mà tôi đã quen với suốt hơn nửa tháng lan tỏa trong miệng.
Miếng cuối cùng. Tôi chậm rãi thưởng thức, như thể đắm chìm trong cảm giác đánh bại trùm cuối, rồi nuốt xuống kèm một ngụm cà-phê.
“Hà–––, cuối cùng cũng hết.”
Ngày 29 tháng Hai. Bằng cách nào đó mà trước khi sang tháng mới, tôi đã chén sạch phần sô-cô-la khổng lồ được Ageha tặng hôm Valentine.
Một cảm giác thành công khó tả trào dâng trong tôi.
Đặc biệt là trong suốt tuần vừa rồi, dường như ngày nào sô-cô-la cũng là món ăn kèm với việc ôn tập cho kì kiểm tra.
Tôi tự nghĩ rằng bản thân đã hoàn thành nó một cách ngon lành.
Tôi sẽ không đụng đến sô-cô-la trong khoảng thời gian tới.
Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng duỗi tay duỗi chân tại chỗ, rồi ngả người xuống chiếc giường phía sau lưng mình.
Vì hôm nay đã được giải phóng khỏi kì thi nên tôi sẽ nằm lười một chút vậy.
Ngay khi đôi mắt tôi nhắm lại cùng suy nghĩ ấy, chiếc smartphone trên bàn học rung lên một tiếng.
Tôi lề mề nhấc người dậy rồi bật điện thoại lên.
Là tin nhắn từ Karen.
“–––!”
Nội dung: ‘Ageha vừa mới bị thương và phải nhập viện kìa.”
Khoảnh khắc xác nhận tin nhắn ấy, cũng là lúc tôi choàng áo khoác lên người rồi chạy vụt ra khỏi phòng.
◆
Tôi đạp xe hết tốc lực có thể tới địa điểm mà Karen bảo Ageha đang nằm tại, bệnh viện lớn nhất trong khu vực tọa lạc dọc theo đường quốc lộ.
Tôi hỏi số phòng tại quầy lễ tân, nhanh chóng di chuyển tới đó rồi gõ cửa.
"Mời vào."
Một giọng nói ủ rũ vang lên từ bên trong phòng.
Cùng lúc ấy, cánh cửa được mở ra.
"Ageha!"
Tôi hét lên với vẻ phiền muộn, quên mất mình đang ở trong bệnh viện.
Trái ngược với tôi, Ageha, người đang ngồi trên chiếc giường trong phòng bệnh, đáp lại bằng giọng vui vẻ pha chút tò mò.
"À rế? Haru-kun? Sao trông anh vội vàng thế?"
"......Ể?"
Tôi sửng sốt khi thấy Ageha đang ngồi trên giường một cách thoải mái và tràn trề năng lượng.
"Ageha, ủa? Thì tại, Karen bảo em đang bị thương mà."
Tôi thở hổn hển, câu từ cũng bị ngắt quãng.
Và rồi, Ageha nở một nụ cười gượng.
"Ưm~ Đúng mà. Đây nè"
Vừa nói, con bé vừa khẽ nhấc chân phải lên.
Phần mắt cá được băng bó kín mít và bị treo cố định.
Tôi vẫn còn chưa hiểu rõ được sự tình thì con bé nói tiếp.
“Hồi sáng nay em bị ngã cầu thang. Đầu cũng bị va đập nhẹ, nên để đảm bảo an toàn em sẽ phải ở yên trong bệnh viện một hôm.”
Tôi khẽ bật cười yếu ớt trước nụ cười bẽn lẽn của con bé.
Đầu gối tôi run bần bật, có lẽ là do màn vận động cường độ cao để tới đây khi nãy.
“Vậy là, không phải chấn thương gì nghiêm trọng ha?”
“Ừm. Bong gân thôi á. Chỉ là, sẽ mất khoảng ba tuần để lành hẳn.”
“À ừ, vậy tốt rồi…”
Tôi vừa lẩm bẩm với chính mình, vừa ngồi phịch xuống chiếc ghế tròn cạnh giường bệnh.
Ageha nhìn tôi lau mồ hôi trên trán và từ từ lấy lại nhịp thở một lúc lâu, rồi bối rối hỏi.
“Chẳng lẽ, anh lo cho em ư?”
“Em nói gì thế hả? Lúc nhận được tin nhắn anh đã sốt sắng lắm đấy.”
Ước gì Karen chau chuốt và truyền đạt ý rõ ràng hơn một xíu.
Nếu ai đó bảo rằng có người bị thương và phải nhập viện, sự hiểu nhầm sẽ xuất hiện.
“Dù sao đi nữa, anh cũng thấy nhẹ nhõm vì không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.”
Cơ thể tôi nóng bừng bừng, có lẽ là do màn đạp xe hết sức khi nãy.
Như thể nhớ ra chuyện ấy, tôi cởi áo khoác.
Sau đó quay lưng lại với Ageha rồi móc áo khoác lên giá treo đồ phía sau.
“A–Ageha…?”
Trong tư thế đó, vạt áo tôi chợt bị túm lấy.
Tôi nhìn Ageha qua vai.
Con bé mím chặt môi và giữ im lặng, không mảy may đáp lại.
Một lúc sau, nó buông vạt áo nãy giờ đang nắm ra rồi khẽ lẩm bẩm.
“…Cảm ơn anh.”
Tôi đáp lại bằng cái gật đầu mơ hồ, không rõ là nó cảm ơn vì gì nữa.
◆
“Quả thật chỉ là bong gân ha.”
Sau đó, Karen và mẹ của hai chị em quay trở lại sau khi về nhà để chuẩn bị đồ đạc cho một ngày nằm viện của con bé.
Nghe cô kể chuyện, tôi thêm lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
“Haruto-kun à, cháu cứ trách mắng con bé thoải mái nha. Nó vừa đi xuống cầu thang vừa nhìn chằm chằm vào quyển từ vựng đó. Đúng là sang tháng nó sẽ dự kì thi tuyển sinh, nhưng nếu vì chuyện ấy mà bị thương thì sẽ là một thảm họa mất.”
“Chị thực sự đã lo cho em lắm đấy.”
Karen cũng cau mày rồi nói thêm vào mấy lời khiển trách từ mẹ mình.
Ở phía giường, Ageha run rẩy đôi vai và yếu ớt lên tiếng, “Con xin lỗi.”
…Giờ mà tôi cũng hùa theo thì có lỗi lắm.
“Nhưng mà, ba tuần để lành vết bong gân đồng nghĩa với hôm đó em sẽ phải chống nạng đi thi à?”
“Ừm. Cũng may là trường Cao trung ở khá gần, nên em sẽ nhờ chị Karen đi cùng vậy. Em thật lòng muốn được bố chở cơ, nhưng ông ấy đêm trước đó sẽ không về nhà.”
Mất khoảng 20 phút để đi bộ từ căn hộ của nhà Aizawa tới Cao trung Yodogishi.
Khoảng cách nếu tính từ nhà tôi thì cũng chừng đấy, do cùng khu phố.
Sẽ tốn nhiều thời gian hơn vì con bé phải đi bằng nạng, nhưng chẳng thể tránh được chuyện đó.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy trời đã dần tối.
“Vậy, cháu xin phép về trước ạ.”
“Cảm ơn cháu nhiều lắm.”
Tôi khoác áo lên rồi cúi đầu chào cô.
Ngay khi đặt chân tới cửa, tôi dừng bước rồi quay lại mỉm cười với Ageha vẫn đang nằm nghỉ trên giường.
“Quan tâm tới bản thân hơn nha, Ageha. Ôn tập cho kì thi là chuyện tốt, nhưng cũng phải có chừng mực.”
“…Dạ.”
Con bé liếc tôi, rồi ngoảnh mặt đi và khẽ gật đầu.
Nó dường như đang rất buồn vì bị mẹ mắng.
Cũng vì lẽ đó mà tôi thấy khá lo lắng cho Ageha.
Sau khi rời phòng bệnh, tôi chậm rãi dọc bước theo hành lang lát linoleum.[note47314]
Ngay khi ngồi lên chiếc xe đang đỗ trong bãi dành riêng cho xe đạp, tôi cảm thấy cơn mệt mỏi bất chợt ập tới.
Chắc chắn ngày mai cơ bắp của tôi sẽ nhức lắm đây.
Tôi vội vã đạp xe về, mặt nhăn mày nhó cùng đôi chân vốn đã đau nhói, như thể đang phải đối diện với sự thiếu sức khỏe của chính mình.