Ngày học đã kết thúc, còn tôi thì đang đơn côi lẻ bóng trên đường về nhà.
Bữa nay dường như đông hơn thường lệ, có lẽ là do mấy hoạt động câu lạc bộ sau giờ học đều đã bị tạm dừng cũng bởi kì thi cuối kì sẽ diễn ra sau đây đúng một tuần nữa.
Tôi phải đem hết sách vở về nhà để ôn tập, nên cặp tôi hiện tại rất nặng.
Trên đường đi, một nhóm gồm ba cậu nhóc và một cô bé, đều tầm tuổi tiểu học, chạy ngang qua tôi.
Tôi dừng chân rồi nhìn theo bóng lưng của chúng.
Không phải ghen tị, mà là hoài niệm.
Chúng ta, đâu thể cứ mãi là trẻ con được.
Nghĩ vậy, tôi dợm chân định bước tiếp, rồi vô tình nở một nụ cười tự giễu.
Có lẽ, trong số ba người, tôi là người duy nhất sẽ vĩnh viễn là một đứa trẻ.
Tôi dừng chân tại một công viên gần đó rồi ngồi xuống xích đu trước khi lôi ra túi sô-cô-la được Karen tặng khi nãy.
Một phần Giri Choco thuần túy, giống như mọi năm.
Tôi gỡ miệng túi, lấy miếng bánh quy sô-cô-la ra rồi thả vào miệng.
Vị ngọt lan ra, kèm theo đó là một kết cấu mềm mại dễ chịu.
Ngay khi vừa nhai hết chiếc bánh quy, tôi bẻ một mẩu sô-cô-la nguyên chất rồi ngậm lấy.
Nó tan chảy trong khuôn miệng.
Cứ như thế, tôi ăn đến miếng bánh quy cuối cùng.
Rồi vò chiếc túi trên tay đã trống không và hít một hơi thật sâu.
Xích đu kêu lên mấy tiếng kẽo kẹt khi tôi nhẹ nhàng lắc lư cơ thể.
Sau một hồi nhìn ngắm mây trời, tôi rời khỏi công viên.
◆
“Con về rồi đây.”
“Mừng anh đã về!”
Ngay khi tôi vừa mới bước qua cửa trước, Ageha đã phóng vụt ra từ phòng khách với nguồn năng lượng dồi dào và niềm nở chào đón tôi.
…Vì một lí do nào đấy, con bé hiện đang mặc trên mình chiếc tạp dề màu hồng đào.
“Sao lại là tạp dề thế?”
“Ehehe, sao nào, hợp với em lắm đúng không?”
Con bé vừa nói vậy vừa quay người một vòng.
Thực ra thì, hợp đến đáng ngạc nhiên luôn ấy.
“Ý anh là, tại sao em lại mặc tạp dề trong nhà anh vậy hả?”
“Em đã nói rồi mà. Khi Haru-kun đi học về, em sẽ tặng anh chiếc Honmei Choco tuyệt hảo nhất! Em đang hoàn thiện công đoạn cuối cùng đó. À, với lại bác nhà đã cho phép em rồi nha.”
“Công đoạn cuối cùng…”
Tôi cảm thấy sợ hãi vì sắp phải tống vào bụng bất cứ thứ gì mà nó chuẩn bị tặng mình.
Tôi cởi giày rồi bước vào trong với một Ageha đầy hào hứng đi bên cạnh.
Ngay khi chuẩn bị đặt chân vào phòng khách thì tôi bị con bé chặn lại.
“Xì tốp! Từ chỗ này trở đi anh sẽ phải bịt mắt đó nha.”
Vừa nói, con bé vừa đưa tôi chiếc khăn tắm.
Muốn tôi dùng nó để tự bịt mắt mình đây mà.
Tôi đặt cặp xách xuống sàn rồi dùng khăn tắm che mắt lại.
Tôi có thể cảm nhận được một cái gật đầu hài lòng ở phía trước mặt.
“Ừm. Vậy thì, đây~”
Đôi bàn tay tôi được thứ gì đó mềm mại bọc lấy.
Tôi biết cảm giác này.
Là tay của Ageha.
Tôi cũng nắm lại, và rồi, “Ừm, chầm chậm thôi nè”, con bé bắt đầu kéo tôi đi.
Tôi dám chắc số lượng những cô gái tặng sô-cô-la theo kiểu này trên thế giới chỉ cần một tay là đếm được.
Cảm giác căng thẳng lạ thường dần dần xâm chiếm.
Không biết nó sẽ như nào, nhưng hi vọng là ăn được.
Đôi mắt tôi không thể cung cấp bất cứ thông tin gì, nhưng tôi biết chắc đây vẫn là ngôi nhà của mình.
Tôi vừa mới tiến vào phòng khách.
“Cẩn thận bước chân nha.”
Rồi ngồi xuống sô-pha theo chỉ dẫn của Ageha.
Cuối cùng thì, tôi đã có thể thả tay nó.
“Anh cởi ra được chưa thế?”
“Ừm, rồi á.”
Được sự cho phép, tôi tháo nút thắt của chiếc khăn tắm.
Cảm tưởng như tầm nhìn của tôi vừa bị nhuộm bởi hàng triệu màu.
Sau một hồi do dự, tôi từ từ mở mắt ra.
“Cái này, là…”
Giọng tôi bất giác run lên khi trông thấy những gì đang được đặt trên chiếc bàn ngồi bệt trước mặt mình.
Ageha tự hào nói với một tôi đang ngạc nhiên quá đỗi.
“Fufufufu, anh thấy sao? Quá tuyệt luôn ha!”
‘Không phải, trông tuyệt lắm, nhưng mà…”
Thực sự tuyệt vời, tôi đã nghĩ như vậy.
Trên chiếc bàn ngồi bệt kia là những miếng sô-cô-la hình trái tim với đầy đủ kích thước lớn, vừa, và nhỏ được xếp chồng lên nhau trông như một cái bánh vậy.
Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy phần sô-cô-la nào lớn đến thế.
Phải tốn bao nhiêu thanh sô-cô-la mới ra được tác phẩm này nhỉ.
Trong khi tôi vẫn còn đang choáng váng, Ageha ngồi xuống phía đối diện của cái bàn, nhấc chiếc đĩa phẳng đang đựng phần sô-cô-la kia lên rồi đưa cho tôi.
“Đây, tặng anh nè! Phần Honmei Choco mang sáu năm giá trị.”
“A, cảm ơn em…”
Nặng thật.
Tôi có thể cảm nhận được sức nặng của nó ngay khoảnh khắc con bé đưa đĩa cho tôi.
Tôi nhẹ nhàng đặt nó trở lại chiếc bàn ngồi bệt, rồi nói ra thắc mắc của mình.
“Anh ăn cái này bằng cách nào giờ?”
“Ưm–––, hay là cắt bằng dao làm bếp? …A, không được!”
“Ủa, sao lại thế?”
“Thì tại, nó là sô-cô-la hình trái tim mà…”
Nghe con bé nói thế, tôi lập tức cảm thấy an tâm vì đã hiểu được ý của nó.
Thật vậy, dùng dao cắt mấy thứ có hình trái tim quả là một cảnh tượng không dễ chịu chút nào.
…Hết cách rồi.
Tôi lại một lần nữa cầm chiếc đĩa phẳng lên rồi vừa cắn miếng sô-cô-la nhỏ nhất nằm ở trên đỉnh, vừa giữ bằng cả hai ngón cái để nó không bị trượt xuống.
Phần sô-cô-la này cao hơn so với các loại bình thường khác nên tôi chẳng thể cắn đàng hoàng được, cảm giác như đang cạo vào bề mặt vậy.
Sau khi bằn cách nào đấy nuốt hết được đống sô-cô-la trong miệng, tôi hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng với Ageha, người đang đổ dồn ánh mắt tràn trề vẻ ngóng chờ về phía này.
“Meiji đúng không?”[note47299]
“Đó là lời đầu tiên của anh á hả? Thì cũng đúng, nhưng…!”
“Đùa thôi. Ngon lắm đó.”
Khi nghe tôi nói thế cùng một nụ cười có phần gượng gạo, Ageha vui vẻ cười khúc khích, nói, “Thành thực mà nói, em chưa thấy hài lòng lắm đâu à.”
Rồi, với nụ cười thoáng qua ấy, nó siết chặt bàn tay đang để trước ngực.
“Cuối cùng thì, em đã có thể tặng anh rồi…”
“––––”
Như thể tự thuyết phục bản thân, con bẻ nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng lời nó nói lại lọt vào tai tôi khá rõ.
Giọng nói chất chứa tất thảy cung bậc cảm xúc tận nơi đáy lòng ấy khiến tôi không thể không cắn thêm một miếng sô-cô-la nữa.
“…Ngon ghê.”
Nghe tôi nói vậy thêm lần nữa, con bé mỉm cười đầy tự hào cùng khóe mắt đã hơi ngấn lệ, “Ừm!”