“…A, ra là vậy. Haru và những người khác cũng đi Lễ chùa đầu năm ở đây ha. Hiểu rồi hiểu rồi.”
“Nghĩ lại mới thấy nó hiển nhiên ghê á.”, Karen vừa nói thêm, vừa mỉm cười bẽn lẽn.
Tôi của lúc này đây chắc đang nhìn cô ấy với mười phần kinh ngạc.
Cứ đến dịp Hatsumode hằng năm là cô ấy lại khoác lên mình bộ kimono màu xanh nhạt do mẹ cổ tặng.
Như mọi năm, nó trông rất hợp với cô ấy.
“Au!”
Cùng lúc đó, bàn tay phải đang nắm tay Ageha của tôi bị siết lại, nên tôi ngó sang xem thử.
Tuy vậy, thay vì nhìn tôi, con bé lại ghim ánh mắt về phía trước, vài phần giận dữ.
Chẳng còn tâm trạng để nói lời tạm biệt, tôi và Ageha lặng lẽ rời khỏi hàng.
Cùng lúc đó, người thanh niên trẻ tuổi có mái tóc màu nâu đứng cạnh Karen nãy giờ kia ngơ ngác cất tiếng.
“Ờ ừm, Aizawa-san? Họ là…”
“A, em xin lỗi. Ờm, cô nàng kia là Ageha, em gái em. Còn người bên cạnh là… ờm, bạn thuở nhỏ của em, Haru, không, Haruto-kun.”
“Hể, cậu ta…”
Người thanh niên kia nheo mắt lại nhìn tôi.
Rồi anh ta tiến lên mấy bước và đặt tay trước ngực.
“Rất vui được gặp cậu. Tôi là Toru Saijo, hiện đang hẹn hò với Aizawa-san. Hân hạnh được làm quen.”
“Hân hạnh được làm quen với anh.”
Tôi cúi đầu chào Saijo-senpai, người vừa tự giới thiệu bằng một nụ cười sảng khoái.
Tôi đã trông thấy anh ấy tập luyện trên sân bóng, là rõ ràng ảnh rất ưa nhìn.
Từng cử chỉ của anh ấy đều toát lên vẻ tao nhã. Có thể là bởi anh ấy lớn hơn tôi một tuổi, nhưng tôi cảm nhận được ở ảnh nét chững chạc của người trưởng thành.
Tôi muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, nhưng sẽ là thô lỗ nếu bỏ đi mà không nói lời nào với người đã chủ động bắt chuyện với mình bằng phong cách lịch thiệp như vậy.
Tuy nhiên, nhất thời tôi chẳng biết phải nói gì, đành tạm hỏi qua loa bằng một câu có phần hơi hiển nhiên quá mức.
“Hai người cũng đi Lễ chùa đầu năm à?”
“Ừ. Anh vừa định mua zenzai[note47255] thì Aizawa-san trông thấy hai đứa… Mặc dù vậy, hai đứa trông khá ư là thân thiết ha.”
“A, ờm, không như anh nghĩ đâu!”
Đôi mắt Saijo-senpai hướng về phía hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của tôi với Ageha.
Tôi vội tìm cách rút tay mình ra, nhưng con bé lại siết chặt lại.
Ngó lơ vẻ mặt phản đối của tôi, Ageha nâng hai bàn tay đan vào nhau kia lên cùng một nụ cười tươi rói.
“Đúng đó. Tụi này là bạn thân của nhau đó.”
“Này, Ageha.”
“Thì, cũng tại onee-chan làm hỏng chuyện còn gì.”
Nghe tôi thì thầm cảnh báo về thái độ có phần không ổn ấy, con bé đáp lại với đôi chút hạnh phúc, ơ thế cái tâm trạng hầm hừ khi nãy biến đi đâu mất rồi?
…Quả thật, tôi chẳng cần nói gì thêm khi nghe nó đáp thế.
Tôi tiếp tục giữ im lặng, còn Saijo-senpai thì đánh mắt về phía Karen.
“Mọi người cũng đều muốn ăn thử zenzai mà ha? Nếu vậy thì Aizawa-san, em lại chỗ đống lửa đằng kia nghỉ ngơi cùng em gái mình nha, chuyện này cứ để tụi anh lo liệu cho.”
“Ừm, nhưng…”
“Không sao đâu. Anh muốn trò chuyện riêng với cậu ấy một chút. Cả hai thấy ổn chứ?”
“Em ổn, nhưng mà…Ageha có chịu không?”
“Ư, ưm, em hiểu rồi.”
Ageha từ từ thả tay ra, vẻ miễn cưỡng.
Thành thực mà nói, sẽ thật khó xử nếu phải ở một mình với Saijo-senpai, nhưng bầu không khí khi ấy chẳng đem lại cho tôi lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu cả.
Khi đã thấy Karen và một Ageha đang tiếc nuối quay lưng tiến về phía đống lửa đằng kia, tôi và Saijo-senpai trở lại hàng.
◆
“Vậy, anh muốn nói chuyện gì với em thế…?”
Tôi lập tức hỏi thành lời mối lo nghĩ của mình khi vừa quay lại hàng.
Trong giây lát, Saijo-senpai đảo mắt như thể vừa bị bắt quả tang, rồi khẽ thở dài.
“Anh xin lỗi, đúng là cách nói khi nãy của anh có thể hiểu theo hướng đó thật. Không, không, cũng chẳng phải chuyện gì to tát đâu, anh chỉ đơn giản muốn trò chuyện với cậu thôi.”
“Với em? Xin lỗi nhưng mà, em không nhớ trước đây mình đã từng được gặp anh.”
Saijo-senpai là một người nổi tiếng trong trường.
Danh tiếng của anh ấy có thể sánh ngang với hội trưởng của Hội học sinh.
Đáng buồn thay, tôi chẳng hề hay biết ảnh muốn nói chuyện gì với mình.
Nghe tôi nói vậy, biểu cảm của Saijo-senpai đột nhiên dịu xuống.
“Anh đã nghe Aizawa-san kể về cậu. Anh tò mò muốn biết cậu là người như nào ấy mà.”
“Karen kể về em á?”
Có lẽ là…phàn nàn hay gì đấy.
“Cả hai đã quen biết nhau từ nhỏ, đúng chứ?”
“Dạ, chính xác là kể từ hồi học mẫu giáo. Nhà tụi em cũng khá gần nhau, nên thân thiết với nhau như gia đình vậy.”
“Tuyệt thật đấy. Đúng là tuổi trẻ.”
“Em thì thấy senpai có vẻ còn trẻ trung hơn em nữa đó.”
“Thật vậy à?”
“Dạ.”
Anh ấy là thành viên chủ chốt, là ‘át chủ bài’ của câu lạc bộ bóng đá, và đã ra ngoài hẹn hò cùng bạn gái cả dịp Giáng Sinh cũng như năm mới.
Nếu nói đây không phải tuổi trẻ thì gần như toàn bộ con trai trên thế gian này sẽ phản đối kịch liệt mất.
Hay đúng hơn, tôi sẽ là người nổi giận thay cho họ.
“Mà, gạt chuyện đó sang một bên. Anh chưa từng nghe gì về việc cậu đang hẹn hò với em gái Aizawa-san đấy.”
“Chỉ là hiểu nhầm thôi ạ. Đó đơn thuần là một trò đùa của Ageha, và tụi em không hề có mối quan hệ như vậy.”
“Hửm? Với anh thì trông không như em nói cho lắm. Ít nhất là từ phía cô em gái của Aizawa-san.”
Lời lẩm bẩm ấy của Saijo-senpai làm tôi nín lặng.
Phải chăng mấy người nổi tiếng thường hay nhạy cảm với sự ưu ái à?
Chí ít thì anh ấy khác tôi, người mà suốt sáu năm qua đã chẳng hề nhận ra tình cảm Ageha dành cho mình.
Phải chăng Karen thích điểm này ở ảnh?
“Nếu cậu là người thân thiết với Aizawa-san và những người khác, chắc chắn cậu sẽ trò chuyện cùng anh thường xuyên hơn. Hay là vậy đi, anh với cậu trao đổi thông tin liên lạc ha?”
“À, vâng. Rất sẵn lòng.”
…Anh ấy hỏi thông tin liên lạc của tôi theo một cách tự nhiên vô cùng.
Saijo-senpai nói đúng, hai người bọn tôi sẽ còn nhiều cơ hội để nói chuyện với nhau trong tương lai.
Chẳng có lí do gì để từ chối cả, tôi lấy điện thoại ra và trao đổi thông tin liên lạc.
Trong khi hình đại diện của tôi là tấm ảnh trăng tròn tôi tình cờ chụp được do thường xuyên ngắm trời đêm vào tối muộn, thứ mà tôi cho là đẹp tuyệt trần, thì của Saijo-senpai là hình chụp từ phía sau lưng ảnh khi đang chơi trên sân bóng.
Anh ấy, xét cho cùng, về cơ bản đối nghịch với tôi hoàn toàn.
Trong khi đang ngẫm nghĩ vẩn vơ thì lượt của tôi đã tới.
“Nhanh đến bất ngờ luôn đấy. Rắc rối rồi ha, nhưng đúng là anh có nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm.”
Saijo-senpai đứng cạnh lẩm nhẩm mấy lời như thế, nhưng chúng đã cứu tôi phần nào.
Thật đau đớn khi nhớ đến cảnh bị từ chối bởi Karen, vì nó cho thấy tôi với Saijo-senpai cách biệt nhau đến nhường nào.
Thiết nghĩ tôi đã dần trở nên ý thức quá mất rồi.