Chúng tôi cuối cùng cũng đặt chân tới được khu đền chính, rồi tiến về vị trí thực hiện cầu nguyện.
Những lúc như này thật khó để quyết định xem sẽ bỏ vào bao nhiêu tiền, nhưng theo tôi một đồng 5 yên là đủ.
Tôi tự hỏi Ageha định sẽ làm gì nên ngó sang xem thử, và trông thấy con bé vừa rút năm đồng 50 yên ra khỏi túi.
“Như thế là sao?”
“Ưn? Là phiên bản gấp năm lần của trò ‘Cầu cho ngũ cấp may mắn sẽ đến với bạn’ á~.”
“Phiên bản gấp năm lần?”
Tôi không thể ngừng suy ngẫm về mấy từ ngữ mà sống trên trời bấy nhiêu lâu rồi mà vẫn chưa nghe thấy bao giờ ấy.
Sau đó, nó nở nụ cười có phần bẽn lẽn.
“Nhiều như này mới đủ khiến cho Haru-kun yêu em chứ.”
“Anh sẽ không đời nào phải lòng…”
Tôi đã biết rõ nhờ vào thái độ hôm Giáng Sinh của Ageha, nhưng dường như nó vẫn chẳng có ý định từ bỏ.
Tôi thở dài rồi cũng lấy ba đồng 50 yên ra khỏi ví.
…Tôi thật lòng muốn đặt năm cơ, nhưng lại chỉ có ba mà thôi.
Vẫn còn nhiều người đang xếp hàng phía sau lưng, nên tôi lặng lẽ cũng Ageha ném xuống mớ xu lẻ ấy.
Sau khi xác nhận mấy đồng xu đã ở đúng vị trí, tôi vỗ hai tay vào nhau hai lần rồi nhắm mắt lại.
Có vẻ như việc cầu nguyện này khi xưa mang tính lễ nghi nhiều hơn là ước muốn cá nhân.
Con người ta bày tỏ lòng biết ơn và những suy nghĩ thầm kín của bản thân qua lời ước nguyện, nhưng trong xã hội hiện đại, ý nghĩa của nó đã dần bị mai một và biến thành một sự kiện cầu xin thần linh về những gì ta mong muốn đạt được trong một năm sắp tới.
Tôi, cũng không khác là bao, quyết định cũng sẽ ném mình theo dòng chảy đó.
Ước cho, ước cho,…
Ước nguyện mà trong năm nay tôi muốn biến thành hiện thực…
Năm ngoái, tôi đã ước bản thân sẽ trở thành mẫu người mà Karen thích.
Mặc dù có vẻ nó đã không ứng nghiệm.
Tôi hé mắt nhìn Ageha, người đang đứng cầu nguyện ngay cạnh bên mình.
–––Ước cho con bé sẽ vượt qua kì thi tuyển sinh. Và cũng ước cho con bé khi lên Cao trung sẽ gặp được một người nào đó tốt bụng.
Tôi mở mắt ra rồi chậm rãi cúi đầu.
Ageha vẫn còn đang cầu nguyện, nên tôi bước sang một bên rồi đứng đó chờ nó.
Một lúc sau, nó xuất hiện trước mặt tôi sau khi luồn lách ra khỏi đám đông.
“Xin lỗi anh nha, Haru-kun. Để anh phải đợi rồi.”
“Chuyện đó không thành vấn đề, nhưng mà, nếu em ước quá nhiều thứ thì các vị thần có thể sẽ nổi giận vì sự tham lam của em đấy.”
“Không sao đâu á! Lần này em chỉ ước có một điều duy nhất thôi.”
“Vậy tại sao em lại lâu thế?”
Với những người chỉ ước một điều thì đúng ra sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Giọng hỏi của tôi xen lẫn sự hoài nghi, còn giọng đáp của con bé lại tự hào thấy rõ.
“Em đã đặt cả trái tim lẫn tâm hồn mình vào nó đó. –––Em, ước rằng trong năm nay, Haru-kun sẽ đổ mình.”
“…R, Ra là vậy.”
Đây có lẽ là một Ageha đầy vô tư thi thoảng xuất hiện thay cho Ageha của thường lệ.
Hay nói cách khác, lúc này đây tôi là người duy nhất cảm thấy xấu hổ.
Những cũng chỉ là chuyện thời gian mà thôi.
Tình hình sẽ thay đổi ngay khi có đủ thời gian để nhìn nhận lại một cách khách quan những gì đã nói.
“…A, không, ý em là…”
Đúng như dự đoán, con bé đỏ ửng cả mặt rồi bắt đầu phát hoảng.
Khó xử quá đi mất.
Như để xóa tan cái bầu không khí này, tôi quyết định sẽ trêu chọc nó một xíu.
“Khá là kì lạ khi em chỉ cầu xin thần linh bấy nhiêu đó. Mấy cô cậu học sinh chẳng phải lúc nào cũng xin các vị thần giúp đỡ cho mình thi đậu vào Cao trung à? Em, vì một lí do nào đấy, khá là tự tin ha?”
“A.”
Nghe tôi nói vậy, con bé chỉ thốt lên được đúng một từ rồi bất động, mặt mày tái mét.
Có lẽ nó quên thật không chừng.
Ế, không thể nào. Nhưng kì thì sắp…
“Em sẽ quay lại đó ước tiếp!”
“Khoan đã, Ageha, bình tĩnh nào!”
Tôi hốt hoảng quay phắt người lại và vội vàng nắm lấy cánh tay của Ageha, người chuẩn bị lao vào đám đông kia.
“Anh đã ước cho em thi tốt rồi. Mọi thứ sẽ ổn thôi!”
“Ể…?”
Nghe tôi nói vậy, con bé ngây người ra, mười phần bối rối.
Nhưng rồi, với nét mặt dần trở nên tươi sáng, nó nghiêng người tới trước cùng cặp mắt lấp la lấp lánh.
“Thật ư, Haru-kun? Anh đã dành một điều ước cho em ư?
“Anh không…”
“Nói dối. Anh đã ước cho em thi đậu mà, ha? Đúng rồi còn gì nữa! Quả nhiên là vậy ha!”
Đáng lẽ mình không nên nói ra mới đúng…
Tôi tiến tới khu omikuji[note47251], tránh né một Ageha đang phấn khích vô bờ.
“Mồôô, Haru-kun cứng đầu quá à.”
Ageha đang đứng cạnh tôi bắt đầu bĩu môi, như thể không hài lòng với việc tôi chẳng chịu nói thêm gì hết.
Vờ như không để tâm đến chuyện ấy, tôi đề xuất, “Nào, đi lấy omikuji thôi.”
Con bé miễn cưỡng đưa tiền cho vu nữ của ngôi đền, rồi nhận lấy một cuộn giấy với vận mệnh năm tới nằm bên trong.
Đồng xu của tôi cũng được đưa cùng lúc với con bé.
“Haru-kun, anh mở trước đi.”
“Ể, sao lại là anh?”
“Fufufufu, vì nếu Haru dính phải một quẻ xấu thì cơ hội để em có được quẻ tốt sẽ tăng lên, phải không nè?”
“Vậy lỡ như của anh là Đại Cát thì sao?”
“…Ha”
Ageha đơ người trong thoáng chốc, thừa nhận bản thân chưa từng nghĩ tới khả năng ấy.
Chẳng biết có ổn hay không đây, cái con nhóc thí sinh này.
Cuối cùng thì Ageha lại là người kéo quẻ ra trước.
“Đại Cát nào!” Sau khi vừa cẩn thận lắc ống omikuji vừa lẩm bẩm mấy lời ấy, Ageha dường như cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm và lật ngược nó lại.
Con bé cầm omikuji trên tay rồi đưa tôi cái ống.
Tôi năm nay chẳng thi thố gì nên lắc ống omikuji qua lại vài ba lần trước khi rút omikuji ra.
Tôi trả lại hai cái ống cho người vu nữ khi nãy đã lấy chúng ra từ một hộp gỗ phía sau.
Ngay trước khi tôi định mở ra ngó thử thì bị Ageha ngưng lại, “Khoan, chờ chút đã!”
“Em sẽ mở ra giúp anh. Để xem ai may mắn hơn ai nhá!”
“Đó có phải là ý nghĩa của lấy omikuji đâu.”
Mà, thôi kệ. Tôi đưa omikuji đến vị trí mà người này đều thấy được của người còn lại.
Cùng tiếng hô “Hai, ba–” của một Ageha trông vô cùng hạnh phúc, những dòng chữ trên omikuji được lật mở.
“Tuyệt, là Đại Cát nè!”
“…Hung, thật đấy à.”
Trái ngược với Ageha đang hạnh phúc kia, omikuji của tôi được khắc chữ ‘Hung’ trên đó.
Tôi gần như chẳng mấy quan tâm tới kết quả rút quẻ.
Đã có nhiều câu chuyện nói rằng quẻ Hung khá hiếm và sẽ đem lại may mắn, một vài chuyện khác lại bảo quẻ Hung chẳng kém cạnh gì mấy quẻ tốt, và mọi thứ trong năm mới đều sẽ được cải thiện.
Cho nên tôi không cần bận tâm làm gì.
…Tuy chẳng quan tâm lắm, nhưng tôi vẫn sẽ cất giữ quẻ omikuji này.
“Em thắng anh rồi nha, Haru-kun!” Tôi nhanh chóng đọc phần còn lại của omikuji, tránh để bị Ageha đang phấn khích kia nhìn thấy.
…Cẩn thận với mấy chuyện liên quan tới phụ nữ à?
Tôi không tin vào omikuji, nhưng nghĩ rằng tốt hơn hết vẫn nên giữ nó.
◆
Sau khi xem xong omikuji lẫn mua bùa cầu may cho bản thân và gia đình, chúng tôi quyết định sẽ thử món cháo đậu đỏ ngọt được bán trong đền.
Với tiết trời lạnh lẽo như này, nhiều người có vẻ cũng có chung suy nghĩ ăn cháo đậu đỏ cho ấm người, nên hàng chờ kéo dài thấy rõ.
“Anh sẽ mua hai phần, em kiếm chỗ nào đó ấm hơn chờ anh nha.”
“Em xin lỗi. Nhưng mà, như vầy có phải ấm hơn không nè?”
Vừa nói, Ageha vừa tháo găng ra rồi nắm lấy tay tôi, cùng vẻ mặt có đôi chút xấu hổ.
Trời tuy lạnh, nhưng hơi ấm tỏa ra từ con bé khiến trong lòng tôi cảm thấy thật ấm áp.
Tôi hơi quan ngại sẽ trở nên quen thuộc với việc nắm tay nó như này, nhưng giờ đây lại chẳng thấy một lối thoát nào cả.
Tôi siết tay, và con bé nhìn tôi, nở nụ cười bẽn lẽn.
Cùng gương mặt đã nóng bừng bừng.
…Rốt cuộc, nó cũng chưa quen với việc này luôn ha.
Ngay khi hai đứa khấp khởi hi vọng sẽ sớm đến lượt mình thì có ai đó ở phía sau cất tiếng gọi.
“Ủa? Haru?”
“…Karen”
Khi tôi quay lưng lại, Karen đã đứng đó trong bộ kimono quen thuộc, và kế bên cô ấy là một chàng trai trẻ với mái tóc màu nâu.