Sau khi xuất viện, Thời Nhan bị ba Thời yêu cầu nghỉ ngơi ở nhà thêm ngày nữa mới được phép đi làm trở lại.
Ngày đầu tiên đi làm lại, Thời Nhan vừa bước vào lớp đã thấy có vài học viên đã đến, nguyên liệu cô nhờ chuẩn bị giúp cũng đã được đặt ngay ngắn trên mặt bàn của từng người.
“Cô giáo Thời, cuối cùng cô cũng đã trở lại!”
“Cô giáo Thời, chúng tôi rất nhớ cô!”
“Cô giáo Thời, sức khỏe của cô thế nào rồi? Nghe nói cô nằm viện, chúng tôi đều rất lo lắng.”
……
Thời Nhan vừa bước đến bàn nấu ăn của mình thì đã bị nhóm các bà dì kia vây quanh, mỗi người một câu, Thời Nhan không biết nên trả lời ai trước.
Cô mỉm cười, nói: “Cháu không sao, cơ thể cũng đang hồi phục rất tốt ạ, mọi người đừng lo lắng quá, cháu thật sự xin lỗi mọi người.”
“Cô giáo Thời đang nói cái gì vậy chứ? Nếu bị bệnh thì cô nên nghỉ ngơi thật tốt, lúc nào lên lớp cũng được.”
“Đúng vậy! Cô giáo Thời, cô gầy quá, nhất định phải ăn bù vào!”
“Đúng rồi đó! Cô giáo Thời, cô nhất định phải ăn bù vào. Nếu không mình hạc xương mai thế này sau này mang thai không chịu được đâu. Còn nữa, về sau sinh con nhất định phải bồi bổ cơ thể, chăm sóc thật tốt, nếu không cả đời này của cô sẽ bị hủy hoại.”
“A… Chuyện này…” Thời Nhan dở khóc dở cười.
Chuyện này làm sao có thể liên quan đến chuyện sinh nở chứ!
“Thôi được rồi, mọi người trở về chỗ đi! Chúng ta đừng lãng phí giờ học nữa, để cô giáo Thời vào lớp trước đã!”
Người lên tiếng chính là cậu thanh niên trẻ tuổi kia, Thời Nhan cảm kích nhìn cậu ta.
“Đúng rồi! Các cô, đã đến giờ học rồi, lúc khác chúng ta có thời gian sẽ từ từ nói tiếp ạ!”
Thời Nhan lễ phép nói vậy, các học viên trong lớp cũng trở về vị trí của mình. Thời Nhan mỉm cười, bắt đầu lên lớp.
Một tiếng rưỡi sau, buổi học kết thúc. Thời Nhan như thường lệ đợi mọi người đi hết rồi mới chụp lại thành quả của mình gửi cho chu Mục.
Thời Nhan: [Bác sĩ Chu, hôm nay em đã làm món sườn xào chua ngọt độc nhất vô nhị và tôm chiên sốt! Anh đang ở bệnh viện sao? Em sẽ đóng gói lại rồi mang qua cho anh.]
Gửi xong tin nhắn, cô đặt điện thoại xuống, vui vẻ lấy hộp cơm giữ nhiệt mà mình mang theo, bên trong đã chuẩn bị sẵn cơm, chỉ cần cho thức ăn vào là được.
Chuẩn bị đồ ăn xong, điện thoại cũng vừa hay vang lên.
Cô nhanh chóng cầm lên, là Chu Mục trả lời lại.
Chu Mục: [Buổi trưa có thể không rảnh, đừng chạy lung tung. Sao rồi, sức khỏe ổn hơn rồi chứ? Đi làm có sao không?]
Thời Nhan mỉm cười, nhìn những lời hỏi thăm hàng ngày của anh kể từ sau khi cô xuất viện, trong lòng ấm áp giống như được sưởi ấm.
Thời Nhan cảm nhận được sự thay đổi lớn trong thái độ của Chu Mục. Lần bị bệnh này dường như đã kéo mối quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước.
Nghĩ vậy, cô lại càng vui vẻ, nhịn không được mà bật cười một tiếng, vừa cười vừa trả lời lại.
Thời Nhan: [Không sau đâu, chiều nay em cũng không phải làm gì. Anh đừng lo, cơ thể em thật sự rất ổn, đi làm cũng không làm sao. Mấy cô ở đây nhìn thấy em trở lại còn rất vui vẻ nữa.]
Ở bên này, Chu Mục đang trong cuộc họp tổng kết lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, khóe miệng cũng hơi nhếch lên. Bác sĩ ngồi bên cạnh thấy vậy thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất.
Chu Mục nhìn điện thoại, chần chừ một lúc rồi trả lời.
Chu Mục: [Được rồi! Cứ đợi tôi trong phòng khám bệnh trước, tôi còn đang có cuộc họp, chắc phải qua buổi trưa mới xong.]
Trả lời xong, Chu Mục nhìn điện thoại ngây ngốc một hồi lâu mới cất điện thoại lại vào trong túi áo blouse trắng. Anh đặt tay lên bàn, cầm bút gõ gõ vào quyển notebook.
Bỗng nhiên, khóe miệng hơi cong lên, ngay sau đó lại buông xuống.
Bên cạnh anh chính là bác sĩ cùng khoa, là bác sĩ Hứa ở phòng làm việc bên cạnh Chu Mục, Hứa Nghiên Quân, ngày thường quan hệ với Chu Mục cũng không tệ, hay thích nói đùa. Thấy bộ dạng này của Chu Mục, anh ta nghiêng người.
“Đại bác sĩ Chu, nhìn cái gì mà vui vẻ thế!”
Chu Mục quay đầu lại, liếc anh ta một cái, không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh lại nhìn cuốn notebook không ghi chép quá nhiều của mình, vẫn không nói lời nào.
“Có người đẹp nào tới tìm sao?” Hứa Nghiên Quân nói.
Chu Mục ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không thèm liếc nhìn anh ta.
“Để tôi đoán xem.” Hứa Nghiên Quân suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lại hướng về phía Chu Mục, nói: “Bữa trưa tình yêu, đúng không?”
Biểu cảm lạnh lùng trên mặt Chu Mục thoáng thay đổi, anh quay đầu liếc nhìn Hứa Nghiên Quân, sau đó chậm rãi nhả ra một câu: “Liên quan gì đến cậu.”
Nói xong, anh quay lại tiếp tục cuộc họp, cũng không biết nghe được lời nào không, thỉnh thoảng viết hai ba câu vào trong notebook.
“…” Hứa Nghiên Quân.
Cuộc họp diễn ra khá lâu, khi kết thúc cũng đã gần giữa trưa. Mọi người rời khỏi phòng họp đều đi tới nhà ăn ở bên dưới, chỉ có Chu Mục một mình đi lên tầng năm, trở về phòng khám bệnh của mình.
Mở cửa ra liền nhìn thấy Thời Nhan đang ghé vào bàn làm việc của anh, hình như đợi anh lâu quá nên chợp mắt một chút.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Anh bước tới, đặt quyển notebook xuống, lấy chiếc áo vest trên mắc áo bên cạnh, nhẹ nhàng phủ lên người cô nhóc này.
Thời Nhan ngủ không sâu, lúc Chu Mục khoác áo vest lên người cô, cô lập tức tỉnh lại, ngồi dậy, áo khác liền trượt xuống. Điều hòa trong phòng mở hơi lớn, cô không khỏi rùng mình một cái.
Thấy vậy, Chu Mục lại cầm áo khoác lên, một lần nữa khoác lên người cô. Thời Nhan ngây người, trên vai truyền đến trọng lực mới nhận ra Chu Mục đang đứng bên cạnh, quay đầu lại thì thấy chiếc áo vest của anh ở trên người mình.
Là mùi hương trên cơ thể anh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười, giọng nói cũng mang theo sự lười biếng sau khi tỉnh ngủ: “Bác sĩ Chu, anh đã về rồi!”
Chu Mục nói “Ừ” sau đó ngồi xuống vị trí của mình, cởi áo blouse trắng ra, lại cởi cúc tay áo, gấp hai lần ống tay áo lên.
“Bác sĩ Chu, anh đói rồi đúng không!”
“Ừ!” Chu Mục không phủ nhận.
Thời Nhan vươn tay ra, lấy túi đựng hộp cơm ở một bên tới, mở ra, đặt hộp cơm trước mặt Chu Mục. Cô vừa định mở nắp hộp ra, Chu Mục đã vươn tay ra cầm lấy.
“Để tôi tự làm.”
“Vâng.” Thời Nhan trả lời, lại hỏi: “Chị Chu Thanh đâu rồi ạ?”
Chu Mục uống một ngụm nước, đáp: “Hôm nay chị ấy được nghỉ phép, người nhà đã sắp xếp cho chị ấy đi xem mắt.”
Thời Nhan kêu lên: “Xem mắt?”
Chu Mục gật đầu, lại không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: “Ừ! Xem mắt.”
Nhìn thấy anh cười, Thời Nhan cũng cười theo. Đột nhiên, cô dựa vào bàn, đầu tiến lại gần Chu Mục, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Vậy còn anh?” Cô hỏi.
Tay đang gắp đồ ăn của Chu Mục hơi dừng lại: “Tôi?”
“Vâng! Chị Chu Thanh cũng đã đi xem mắt rồi, vậy còn anh thì sao? Người nhà không sắp xếp cho anh sao?”
Chu Mục không hiểu.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
“Anh nhìn xem! Chị Chu Thanh lớn hơn anh mà còn bị sắp xếp cho đi xem mắt, vậy còn anh thì sao! Tại sao anh lại không bị, gia đình anh không sốt ruột sao?” Thời Nhan dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà, tuy nói chị Chu Thanh là chị của anh, nhưng nhìn qua có vẻ còn trẻ hơn anh! Bác sĩ Chu, chị Chu Thanh hơn anh bao nhiêu vậy?”
Chu Mục sững sờ, sau đó cười nhẹ.
“Chu Thanh chỉ lớn hơn tôi ngày, chính xác là ngày.”
“A!”
“A cái gì?”
“Không có gì?”
Chu Mục cười hỏi: “Vậy cô cho rằng Chu Thanh lớn hơn tôi bao nhiêu?”
Thời Nhan cười ngượng ngùng: “Ai bảo anh nói chị ấy là chị lớn của anh chứ, em nghĩ anh chắc cũng sắp , chị ấy chắc cũng vậy.” Thời Nhan dừng một chút, cười nói: “Em còn đang suy nghĩ, chị Chu Thanh chăm sóc cho chính mình thật tốt.”
Chu Mục nuốt miếng cơm trong miệng xuống, nói: “Vài tháng nữa tôi mới tuổi.”
Miệng Thời Nhan há miệng thành hình chữ O: “Thì ra anh còn rất trẻ và đầy triển vọng như vậy!”
“…” Chu Mục.
“Chẳng lẽ… Nhìn tôi giống một ông chú trung niên vậy sao?” Chu Mục hỏi.
Thời Nhan chống khuỷu tay lên bàn, hai tay chống cằm, cô nghiêm túc và cẩn thận quan sát gương mặt của Chu Mục, đôi mắt chớp chớp. Chu Mục bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, anh cúi đầu né tránh ánh mắt của cô.
“Bác sĩ Chu, anh đẹp trai như vậy thì làm sao có thể là một ông chú trung niên được chứ! Nhưng, anh nhìn em xem, có phải trông trẻ tuổi hơn anh rất nhiều không?”
Nghe vậy, Chu Mục ngẩng đầu lên nhìn cô.
Không thể phủ nhận, Thời Nhan trông trẻ tuổi hơn so với tuổi thật của cô đến vài tuổi.
“Ừ!”
“Ha ha! Cảm ơn bác sĩ Chu đã khen ngợi.”
“…” Chu Mục.
Anh như vậy là khen ngợi sao?
Bỏ đi, dù sao anh có nói gì đi chăng nữa thì cô nhóc này vẫn có thể phát huy trí tưởng tượng của mình thành một ý nghĩ khác.
Chu Mục thầm thở dài trong lòng, ngậm miệng không nói gì, chỉ cúi đầu xuống ăn cơm.
Ăn cơm trưa xong, Chu Mục còn có bệnh nhân, Thời Nhan thu dọn đồ đạc xong liền rời đi. Cô vừa về đến nhà, ngồi còn chưa kịp ấm cái sofa thì nhìn thấy Thời Hàm nổi giận đùng đùng bước vào nhà.
Thời Nhan đang uống nước thì bị giật mình bởi tiếng đóng cửa “Rầm” một cái của anh ta, nước trong miệng trào ra, ướt sũng cả quần áo, cô ho thiếu sống thiếu chết.
Cô đỏ mặt vì ho, Thời Hàm không biết anh ta làm cho cô giật mình nên mới như vậy, vội vàng đi tới vỗ nhẹ lên lưng cô.
“Lớn tướng rồi mà còn uống nước không cẩn thận như vậy hả! Em nhìn em xem, ho thành bộ dạng gì rồi hả.”
Thời Nhan một tay vỗ ngực, một tay chỉ vào Thời Hàm. Một lúc lâu sau, cô mới có thể nói thành lời.
“Anh, anh còn không biết xấu hổ sao mà nói như vậy sao. Em đang uống ước, ai ngờ anh đột nhiên xông vào, còn đóng cửa lớn như vậy nữa, thiếu chút nữa dọa em sợ chết khiếp, anh có biết không hả.”
Thời Hàm sững sờ, hình như có chuyện như vậy.
“Anh xin lỗi! Anh sắp nổ tung rồi, cũng không để ý tới sức tay.”
Thời Nhan uống cạn nước trong cốc rồi đặt cốc xuống, tiếp tục hỏi: “Ai đã làm cho anh tức giận vậy?”
Thà rằng Thời Nhan đừng hỏi thì hơn. Cô vừa hỏi, Thời Hàm lại thấy tức giận. Anh ta chống đùi, ngồi xuống bên cạnh cô, thở hắt mấy hơi nặng nề.
“Còn không phải cái cô Chu Thanh kia sao.” Giọng điệu rất hung hăng.
Thời Nhan nhíu mày, kêu lên: “Chị Chu Thanh?”
“Chị? Chị cái gì mà chị, anh mới là anh trai của em. Không biết cô gái này từ đâu rơi xuống nữa, anh vô phúc mới dính phải cái người như vậy.”
Thời Nhan nghiêng người về phía trước, nhìn Thời Hàm, cười hỏi: “Anh, anh lại tới trêu chọc gì chị Chu Thanh sao?”
“Em nói xem, bao nhiêu nơi sao cô ta không đi, tại sao lại cố tình muốn đến khách sạn của anh để ăn cơm chứ? Một tháng không tới mấy lần, tại sao lại gặp gỡ như vậy chứ! Thật xui xẻo.”
“Chị Chu Thanh đến chỗ anh ăn cơm? Sao lại trùng hợp như vậy chứ.” Thời Nhan mỉm cười, huých cùi chỏ vào người Thời Hàm, lại hỏi: “Có phải còn có một người đàn ông khác đúng không?”
Thời Hàm nghi ngờ liếc nhìn Thời Nhan: “Làm sao em biết?”
A! Lỡ miệng rồi.
Lần này tới lượt Thời Hàm thò đầu qua, hỏi: “Bạn trai sao?”
Thời Nhan không thèm nhìn anh ta hay nói một lời nào.
“Chẳng lẽ… Là đi xem mắt?” Thời Hàm lại hỏi, nói xong, chưa kịp để Thời Nhan trả lời đã bật cười lớn.
“…”
Thời Nhan quay đầu liếc nhìn anh ta một cái: “Buồn cười như vậy sao?”
Cười như một thằng ngốc rồi.