Chu Mục đi từ trong phòng bệnh ra, anh đang định lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thời Nhan hỏi xem cô đi đâu. Nhưng vừa mới rút điện thoại ra, anh đã nghe thấy một tiếng gọi lớn có chút khàn ở cuối hành lang.
Mặc dù giọng nói không lanh lảnh như mọi khi, nhưng anh vẫn biết đó là ai.
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thời Nhan đang nắm lấy tay ba mình đi về phía này. Cô vốn dĩ đã gầy, lại mặc bộ quần áo bệnh nhân quá khổ khiến cô càng gầy hơn, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi bay cô đi.
Chu Mục nghi ngờ, tuy rằng cô nấu ăn cả ngày, nhưng rốt cuộc cô có ăn ngon không vậy?
Anh bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, vội vàng lắc đầu.
Những chuyện này làm sao đến lượt anh quản chứ.
Khi anh hoàn hồn lại thì cô nhóc này đã sớm buông cánh tay ba mình ra, lon ton chạy tới đây.
Chu Mục nhíu mày, lo lắng dặn dò cô: “Đi chậm thôi.”
Vừa nói xong, người vừa mới cách đó không xa đã đứng trước mặt anh, nở một nụ cười ấm áp với anh.
Vừa rồi có nhìn theo dõi bệnh án của cô thì biết nửa đêm qua cô lại lên cơn sốt, Chu Mục vô thức đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán cô.
Không đến mức nóng, anh thở phào nhẹ nhõm.
“Cơ thể vẫn còn chưa khá hơn, tại sao lại chạy tới chạy lui nhanh như thế hả?” Anh hỏi.
“Ở trong phòng bệnh quá buồn chán, thấy nắng bên ngoài đẹp như vậy nên em đi dạo một chút.” Thời Nhan quay đầu lại nhìn ba mình đang đi tới đây, chờ ông tiến lại gần, cô giới thiệu: “Đây là ba em.”
Chu Mục mỉm cười, khẽ gật đầu với ba Thời: “Chào chú.”
Ba Thời cũng gật đầu, nói: “Tôi nhớ hình như bác sĩ Chu cũng là thành viên của câu lạc bộ nhà chúng tôi đúng không?”
Tuy rằng ba Thời cũng là cổ đông của câu lạc bộ, nhưng phần lớn mọi việc đều giao cho Thời Hàm xử lý, còn ông thì thường ở trong một tiệm đồ cổ cách câu lạc bộ không xa, cho nên ông cũng không quen biết với các thành viên trong câu lạc bộ. Nhưng Chu Mục lại quá nổi bật, khiến ông dù mới chỉ gặp qua một lần đã nhớ kỹ. Buổi sáng ngày hôm qua còn tới phòng bệnh một chuyến, ba Thời càng thêm ấn tượng với anh.
Chu Mục gật đầu: “Đúng rồi ạ.”
Ba Thời mỉm cười rồi đi về phía trước, ông mở cửa ra, nói với hai người ở phía sau: “Vào trong rồi nói sau.”
“Ba, đợi con.” Nói xong, Thời Nhan chạy tới ôm lấy cánh tay ba Thời, cười tủm tỉm đi vào trong phòng bệnh. Chu Mục cũng đi theo phía sau.
Bước vào trong phòng bệnh, Thời Nhan buông cánh tay ba Thời ra, ngoan ngoãn trở về giường nằm xuống. Cô ngẩng đầu lên định khoe mẽ với Chu Mục, lại nhìn thấy anh đang nhìn mình, khóe miệng mang theo ý cười.
“Em rất nghe lời.”
Nghe vậy, Chu Mục thiếu chút nữa thì bật cười thành tiếng. Anh gật đầu: “Ừ!”
Ba Thời nhìn ra cái gì đó. Ông mỉm cười, nói muốn ra ngoài mua chút đồ rồi rời đi luôn. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Chu Mục và Thời Nhan.
“Anh…”
“Cô…”
“Anh nói…”
“Cô nói…”
Trăm miệng một lời, hai người đều không nhịn được cười. Thời Nhan vừa định mở miệng nói gì đó, liền nghe tiếng tiếng cửa phòng được mở ra. Cô liếc mắt nhìn, là y tá tới.
“Cô Thời, đến giờ tiêm thuốc rồi.” Y tá bước vào, có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy người ngồi ở bên cạnh giường: “Bác sĩ Chu, anh cũng ở đây sao!”
Chu Mục nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Y tá đẩy xe vào rồi dừng lại ở mép giường. Cô ấy vừa lấy ống tiêm ở trong khay đựng đồ ra, vừa hỏi: “Cô Thời và bác sĩ Chu quen nhau sao?”
Thời Nhan trộm liếc nhìn Chu Mục, thấy anh không lên tiếng phủ nhận, cô vui vẻ nói: “Đúng vậy! Rất quen.”
Nói xong, lại liếc nhìn Chu Mục một cái, thấy anh vẫn không có ý định phủ nhận, trong lòng thầm thở ra, lại có chút vui vẻ.
Y tá tiêm thuốc xong, cô ấy để lại một cái nhiệt kế rồi rời đi. Thời Nhan kiểm tra nhiệt độ, sau đó cố tìm đề tài để nói chuyện với Chu Mục.
Mười phút sau, Chu Mục đưa tay về phía cô: “Đưa cho tôi.”
Mặt Thời Nhan đỏ bừng, cô quay lưng lại từ từ lấy nhiệt kế ra, lại có chút chần chừ, cô đưa nhiệt kế vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể mình cho Chu Mục.
Chu Mục cầm lấy, liếc mắt nhìn: “ độ , tốt rồi.”
……
Hai ngày sau, Thời Nhan vẫn sốt liên tục, phải đến ngày thứ tư thì cơn sốt mới dứt hoàn toàn, nhưng cô vẫn phải nằm viện thêm hai ngày nữa để theo dõi.
Mấy ngày nay, lúc nào có thời gian rảnh là Chu Thanh lại chạy tới đây, Chu Mục cũng bớt chút thời gian tranh thủ ở lại trong chốc lát. Mặc dù không nói lời nào, nhưng anh vẫn yên lặng ngồi ở bên cạnh giường nghe Thời Nhan nói.
Ngày cô xuất viện, Chu Thanh đặc biệt xin y tá trưởng cho mình tới giúp Thời Nhan thu dọn đồ đạc một lúc. Cô ấy gấp bộ quần áo bệnh nhân mà Thời Nhan đã thay ra, đặt nó sang một bên. Vừa mới cầm mấy bộ quần áo bình thường lên để gấp, cô ấy thấy Thời Hàm và ba Thời đi vào.
Chu Thanh cười lễ phép chào hỏi ba Thời: “Con chào chú.”
Khi nhìn thấy Thời Hàm ở đằng sau ba Thời, nụ cười tươi trên miệng cô ấy cứng lại, rồi thản nhiên nói: “Chào, anh trai của Thời Nhan.”
“…” Thời Hàm.
Anh ta cau mày nhìn Chu Thanh vẫn đang thu dọn đồ đạc như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh ta thật sự nghiêm túc nghi ngờ rằng người phụ nữ này có thù oán với mình.
Thu dọn đồ đạc xong, Chu Mục cũng vừa vặn đi tới, Thời Nhan nhìn mọi người trong phòng bệnh một vòng, không nhịn được cười.
“Thì ra em được hoan nghênh như vậy! Xuất viện thôi mà, có cần nhiều người phải tới tiễn như vậy không?”
Chu Thanh cười, khoác lấy cánh tay cô: “Cần thiết.”
Nói vài câu chuyện vui vẻ, mọi người cùng đi xuống dưới, trai xinh gái đẹp thu hút không ít sự chú ý.
Thời Hàm lái xe ra khỏi bãi đỗ xe rồi lái đến trước tòa nhà bệnh viện. Trong lúc ba Thời đang lên xe, Thời Nhan đang kéo tay Chu Mục thì anh ta lại kéo tay Chu Thanh.
“Anh làm cái gì vậy?” Chu Thanh ghét bỏ nhìn cánh tay đang nắm lấy tay mình của anh ta.
Thời Hàm mím môi, buông tay cô ấy ra, hỏi: “Cô Chu Thanh, tôi có một câu muốn hỏi, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với cô vậy?”
Chu Thanh bĩu môi, cố tình nhìn đi chỗ khác mà không nhìn vào anh ta: “Không có!”
“Không có, nếu không có thì tại sao cô luôn dùng thái độ đó để nói chuyện với tôi vậy!” Thời Hàm không tin.
Chu Thanh liếc nhìn anh ta: “Tôi thích thì làm sao? Không được à?”
“…” Thời Hàm
Cô được lắm.
“Hai người đang nói cái gì vậy!” Thời Nhan đi tới bên cạnh Chu Thanh, thấy bọn họ một người thì mang theo sự phẫn nộ, một người thì tỏ vẻ lãnh đạm khiến cô không khỏi tò mò: “Hai người… Đang nói chuyện gì mà bọn em không thể nghe được sao?”
Không cho Thời Hàm có cơ hội đáp lại, Chu Thanh cười nói: “Nào có, bọn chị cũng đâu có thân thiết gì đâu, đúng không!”
Thời Hàm nắm chặt tay trong túi quần lại, bật cười hai tiếng “Ha ha”.
“Không thân, có thân chút nào đâu.”
Sau đó, trừng mắt với Chu Thanh.
Không thân, vậy sao cô còn đối xử với tôi như vậy chứ? Ha ha…
Cho đến khi bọn họ lên xe rời đi rồi, Thời Hàm vẫn không hiểu mình đã làm gì sai mà khiến Chu Thanh khó chịu như vậy.
Về đến nhà, Thời Hàm đi theo Thời Nhan vào trong phòng ngủ.
Thời Nhan đặt điện thoại xuống rồi ngồi xuống ghế sofa nhỏ trong phòng ngủ, ngẩng đầu lên liền thấy Thời Hàm đang đứng bên cạnh sofa, muốn nói gì đó lại thôi.
“Anh, có chuyện gì vậy?”
Thời Hàm tiến lên hai bước, kéo ống quần xuống, ngồi xuống bên cạnh Thời Nhan.
“Nhan Nhan, anh có chuyện muốn hỏi em.”
Thời Nhan cầm điện thoại lên mở Wechat ra, đang định nói với Chu Mục rằng cô đã về đến nhà. Vừa mở cửa sổ trò chuyện ra, cô nghe thấy Thời Hàm nói vậy, động tác gõ chữ cũng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh trai mình.
“Có chuyện gì vậy anh? Sao lại nghiêm túc như vậy.”
“Anh hỏi em, có phải cái cô Chu Thanh kia có thù oán gì với anh đúng không? Tại sao cô ta luôn nói chuyện với anh bằng thái độ không tốt như vậy chứ?”
Thời Nhan ngạc nhiên, sau đó, cười nhạo một tiếng.
Thời Hàm nhíu mày, đưa tay ra xoa tóc cô.
“Em cười cái gì?”
Thời Nhan dịch mông, ngồi dựa vào chân Thời Hàm. Mặc dù cô đang ngồi nhưng Thời Nhan vẫn phải ngẩng đầu lên một chút. Cô nhìn ánh mắt buồn rầu của Thời Hàm, hỏi: “Anh, anh thật sự quan tâm thế sao? Có phải thấy chị Chu Thanh rất xinh đẹp đúng không? Có phải anh thấy bị người đẹp ghét bỏ nên thấy khó chịu đúng không?”
“…” Thời Hàm trợn tròn mắt, anh ta vươn tay ra nhéo gương mặt trắng nõn đang tươi cười trước mặt mình: “Đến em cũng như vậy với anh hả?”
Thời Nhan gạt tay anh ra, xoa xoa chỗ vừa bị anh ta nhéo: “Không phải! Anh, tại sao anh lại thường xuyên đổi bạn gái như vậy? Sao anh không tìm một người nào đó mà anh thích rồi ở bên nhau không phải tốt hơn sao?”
“Không tốt.” Thời Hàm trả lời vô cùng thoải mái: “Cả đời này dài như vậy, thật nhàm chán khi chỉ ở bên cạnh một người phụ nữ!”
Thời Nhan bĩu môi, đột nhiên gật đầu: “Chị Chu Thanh nói quả nhiên không sai.”
Thời Hàm nhíu mày: “Cô ta nói cái gì?”
“Chị ấy nói anh cặn bã, khốn nạn.” Nói xong, Thời Nhan nhịn không được mà che miệng lại để cười.
Khốn nạn?
Thời Hàm không thể tin được mà mở to mắt: “Không… Không phải chứ. Ngày đó ở bệnh viện là lần đầu tiên anh gặp cô ta, sao cô ta có thể vu khống cho anh như thế chứ.”
Thời Hàm tức giận, đưa tay về phía Thời Nhan.
Thời Nhan ngạc nhiên: “Anh làm gì vậy?”
Thời Hàm nói: “Điện thoại, anh muốn gọi điện hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc anh cặn bã ở chỗ nào chứ? Anh với cô ta không liên quan gì đến nhau, dựa vào đâu lại nói anh như vậy hả.”
Thời Nhan sửng sốt, vội vàng nhích mông sang chỗ khác muốn giãn khoảng cách ra với Thời Hàm. Cô kéo vạt áo lên, giấu vào trong bụng rồi nhét vào trong quần.
“Không cho.”
“…” Thời Hàm.
“Anh…” Thời Nhan rụt rè gọi.
Thời Hàm nghiến răng nhìn bộ dạng nhút nhát sợ sệt của Thời Nhan, rốt cuộc anh ta cũng không thể nổi giận được với cô.
“Làm sao!” Anh ta bực bội, không vui đáp.
Mỗi lần nhìn thấy anh ta như vậy, Thời Nhan liền biết được anh ta dù tức giận nhưng cũng không thể làm gì được. Cô cười đắc ý, tiến đến ôm lấy cánh tay anh ta, cọ cọ như con mèo nhỏ.
“Anh, em nói thật, em thật sự không đồng ý với quan điểm về tình yêu của anh. Nếu anh có thể đối xử tốt với em như vậy, tại sao anh không tìm một cô gái, ở bên nhau rồi yêu nhau chứ!”
“Em có thể giống được sao? Em là bảo bối của nhà chúng ta.”
“Em là bảo bối của nhà chúng ta, nhưng những cô gái khác cũng là bảo bối của nhà bọn họ!”
“…” Thời Hàm hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, nhưng anh không thể nói cho em biết được.”
“Anh, thật sự đó, có lẽ ở một thời điểm nào đó, anh đã làm tổn thương người khác mà anh không biết.”
Thời Hàm im lặng một lúc, trong lòng chợt nghĩ ra điều gì đó: “Người đó… Là Chu Thanh sao?”
Thời Nhan không trả lời lại ngay lập tức, mà kể Thời Hàm nghe những gì Chu Thanh đã nói với cô. Nói xong, cô ngẩng đầu lên, hỏi Thời Hàm: “Anh, anh còn ấn tượng nào không?”
Thời Hàm cố nhớ lại, tuy rằng anh ta thường xuyên đổi bạn gái nhưng đều nhớ rõ từng người một. Một lúc sau, anh ta vỗ đùi: “Anh nhớ rồi, nhưng… Đó là chuyện lúc còn học đại học. Hơn nữa… Liên quan gì đến Chu Thanh chứ?”
“Cô gái bị anh làm tổn thương trước kia là bạn tốt của chị Chu Thanh!”
Nói xong, Thời Nhan lại e sợ thiên hạ loạn lạc mà nói thêm một câu: “Anh, anh gặp chuyện xúi quẩy rồi.”
“…” Thời Hàm.