◇
Học viện Ma pháp Hoàng gia Vegalta được xây dựng trên một vùng lãnh thổ rộng lớn, bao quanh bởi những bức tường cao tựa như pháo đài, trải dài bao hàm cả núi rừng, thung lũng, bờ biển, đầm lầy, hầm mỏ và thị trấn bỏ hoang, cũng như những vùng hoang vu chưa được khai phá.
Học viện sở hữu những vùng đất mà trước đó được cho là nguy hiểm, biến chúng thành nơi để huấn luyện, tất cả nhằm giảm thiểu tối đa thiệt hại của ma pháp gây ra đến những khu vực lân cận. Tuy học sinh khi nhập học đều có khả năng sử dụng ma pháp đến một mức nhất định, nhưng không thể chắc chắn rằng sẽ không có bất kỳ rủi ro hay tai nạn nào xảy ra. Trong một số trường hợp, Học viện còn phải làm thử nghiệm đối với ma pháp mới.
Vì thế, những bài huấn luyện ma pháp quy mô lớn sẽ được tiến hành ở những khu vực mở rộng sở hữu bởi Học viện, còn những bài huấn luyện cơ bản thì sẽ được tiến hành với ma cụ của Elise, hiệu trưởng Học viện, nổi tiếng với ma pháp không gian.
Nhân tiện, để dịch chuyển tới khu huấn luyện thì dĩ nhiên là cần đến ma cụ rồi, bởi Học viện toạ lạc tại ngoại ô của Vương đô, còn các khu vực kia thì đều nằm ở những nơi thôn dã không có làng mạc hay thị trấn nào xung quanh. Bởi vậy, để tới đó thì sẽ phải sử dụng đến ma cụ dịch chuyển mà chỉ những ai thuộc Học viện mới có thể vận hành được.
Tuy nhiên, có một vấn đề nan giải, đó là khuynh hướng làm hỏng ma cụ của Reid ――
“―― Elria này.”
“Dạ?”
“Trước giờ anh vẫn luôn tự hỏi, thực sự em phải ôm anh như thế này à?”
“Vâng.”
Hai tay ôm sát vào người Reid, Elria gật đầu như thể đó là điều đương nhiên.
Bởi Elria đảm nhiệm toàn bộ việc dịch chuyển tới sân luyện tập, cho nên lần nào hai người cũng phải làm như vậy.
“Ôm anh như thế này sẽ giảm lượng ma lực tiêu hao mà.”
“Vậy sao?”
“Vâng. Ma pháp dịch chuyển có liên quan đến thao túng và di dời không gian, nên nếu phạm vi dịch chuyển nhỏ hơn thì sẽ cần ít ma lực cũng như ít phải tính toán toạ độ, nên sẽ dễ dàng thi triển hơn.”
Elria gật đầu trong khi vẫn đang bám lấy Reid.
Trước đó, cô đã từng dịch chuyển cả một cái hang, có lẽ là do phải bao phủ không gian rộng hơn bởi Millis và những người khác đang ở trong đó.
“Đến giờ thì tôi đã quen với việc hai người họ đi cùng nhau như thế rồi.”
“Đáng sợ là không chỉ chúng ta mà cả lớp cũng quen luôn rồi cơ.”
Wiesel và Millis cùng gật gật đầu như thể trước mắt là điều thường thấy.
Nhưng hôm nay ―― có thêm một phản ứng khác.
“Thật đấy à… thực sự là quá bất tiện khi không thể sử dụng ma pháp. Không có Caldwen thì đến cả ma cụ còn chẳng dùng nổi, nói gì tới dịch chuyển. Là ta thì ta không tài nào chịu được đâu.”
Faregh khoanh tay tỏ ra bực bội, nhưng nhanh chóng thay đổi biểu cảm như vừa nhớ ra chuyện gì đó.
“Y-Ý ta là nếu bẩm sinh đã vậy rồi thì đành chịu thôi!”
“Phiền lắm rồi đấy, nên cứ là chính mình đi được không…”
Có vài lý do khiến Faregh chung nhóm với họ và có thái độ kỳ cục như thế.
Trước hết, do vụ việc lần trước nên hai thuộc hạ của Faregh, Valk và Lucas, đã xin phép vắng mặt và không tham gia dự thi bài kiểm tra điều kiện lần này mặc dù không bị thương nghiêm trọng bởi cần thời gian để chữa trị và hồi phục sức khoẻ. Kết quả là, có sự thay đổi bất thường trong cách chia nhóm, nhưng nghe vẻ là không ai mời Faregh vào cả.
Người trong cuộc thì cho rằng sẽ có ai đó tiếp cận bởi khả năng của bản thân, nhưng cùng lúc đó thì mọi người đã tự quyết nhóm rồi. Thế là Faregh phải chạy đi hỏi nhưng đều bị từ chối, có thể là vì thái độ hàng ngày của cậu ta hoặc vì họ sợ danh xưng gia tộc Welminan. Và cứ như vậy, Faregh bị cô lập hoàn toàn.
Bởi cả lớp đã tự chia nhóm với nhau xong rồi, nên Alma quyết định cho Faregh vào nhóm của Reid, đặc biệt là cùng nhóm với Elria từ gia tộc Caldwen danh giá. Lý do cho việc này thì được giải thích trong nội dung của bài kiểm tra dành riêng cho Elria.
“Nhóc nên nói chuyện với Elria nhiều hơn là ta đấy. Từ hôm nay Elria sẽ là giảng viên của nhóc mà.”
“…Mình sẽ cố gắng hết sức để chỉ dạy.”
Vẫn đang nấp phía sau Reid, Elria hơi ló mặt ra và cúi đầu.
Elria được giao một việc kiểu như hỗ trợ đồng đội vượt qua các tiêu chuẩn đánh giá, bởi những kỹ năng của một pháp sư mà cô sở hữu đã được Học viện công nhận là đủ, và gần như chắc chắn cô sẽ được chính thức công nhận là một pháp sư sau khi dành đủ thời gian ở Học viện theo quy định. Đây cũng là lý do mà Học viện đã chỉnh lại mục tiêu đào tạo Elria thành một pháp sư hạng đặc biệt.
Một trong những khía cạnh đào tạo đó là ‘Giảng dạy’.
Việc này không chỉ cần đến chia sẻ tri thức về lý thuyết ma pháp mà còn cả những kỹ năng thực hành và chiến thuật, cách di chuyển và chiến đấu trong thực chiến, và cải thiện khả năng của những người khác thông qua tập luyện.
Đồng thời, yêu cầu đặt ra không chỉ là kết quả có thực, mà còn phải có khả năng thấu hiểu ma pháp của đồng đội, đưa ra chiến thuật và cải tiến dựa vào sự thông hiểu ma pháp của mỗi người, rồi đánh giá chính xác khả năng của từng người đồng thời có những giải pháp thực tế. Alma cũng nói rằng, ý định là để Elria có thể quan sát kĩ từng người trong thực chiến.
Nhân tiện, đối với Alma, cần lưu ý rằng Philia, đồng nghiệp của cô, được công nhận là pháp sư dựa trên thành tựu đã đạt được.
Còn đối với Elria, có vẻ ý định của Học viện là để đánh giá xem liệu cô có sở hữu những phẩm chất của một pháp sư hạng đặc biệt hay không, thay vì tập trung chủ yếu vào kết quả bài kiểm tra.
“Hehe… Phương pháp dạy của Elria-sama rất là nghiêm khắc đấy? Để mị chống mắt ra xem liệu cậu quý tử hợm hĩnh đây có chịu nổi không.”
“Hah…! Không giống đám thường dân mấy người, ta đây tự tin rằng có thể dễ dàng vượt qua hết.”
“Mị nghe rõ rồi đấy! Cứ thử kêu than nửa chừng xem, mị sẽ nâng cấp biệt danh thành thằng nhãi con hợm hĩnh hở ra là than vãn, thấp hơn cả thường dân nhé!!”
“Ta mà vượt qua được thì ngươi sẽ thành con bé quê mùa, thấp hơn cả nông dân nhé!!”
“Xin lỗi đi, gia đình mị nhiều đời chăn gia súc với cừu rồi, rất là yêu quý chúng luôn đấy!!”
“…Tôi phải dự thi giữa hai con người này thật hả?”
“…Còn mình phải dạy trong tình cảnh này à?”
Nhìn Faregh và Millis cãi nhau khiến Wiesel và Elria cảm thấy mệt mỏi một cách kì lạ. Sắp tới có vẻ hai người sẽ gặp nhiều khó khăn đây.
Và còn một người nữa ――
“――Haaaaaa……”
Alma thở dài ngao ngán, ngồi bó gối cạnh Reid, tay cầm cây rìu và đào đất.
“Đúng ra phải là một trận giả chiến vui vẻ cùng Bệ hạ chứ……”
“Cô hiệu trưởng bảo chúng ta phải chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp ngoài mong muốn có thể xảy ra, bởi lần này có cả những lớp khác tham gia mà…”
Philia cười trừ vỗ vai Alma, người đang xịu xuống vì thất vọng.
Điều kiện đặt ra cho Reid lần này cũng tương tự như những học sinh khác. Hiện tại, các pháp sư hạng đặc biệt đang được điều tới nhiều vị trí theo sắc lệnh Hoàng gia, cho nên những ai sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ giám sát Reid. Tuy nhiên, bởi quyết định được đưa ra quá vội vàng và không có ai đảm nhiệm việc này, cũng như phải thảo luận về yêu cầu “chia đôi” của Elria, nên lần này Reid sẽ chỉ thi như bình thường thôi.
Nói là thế, nhưng trước đó Alma đã xin được giả chiến với Reid trên danh nghĩa là đánh giá năng lực cũng như khám phá con người thật của anh, bởi anh là đối tượng cần giám sát. Tuy nhiên, có vẻ yêu cầu của Alma không được chấp thuận, chắc vì những hành động khinh suất của cô trong quá khứ.
“Haa… chắc giờ tôi sẽ ngồi xem trận đánh của Philia vậy…”
“……Eh, mình á?”
“Từ hồi cậu bắt đầu làm việc ở đây, tôi chỉ thấy cậu đi nghiên cứu thay vì tham gia thực chiến. Bởi tôi tiến cử cậu, nên tôi muốn thấy năng lực hiện tại của cậu, vì thế, sao cậu không thử đi giả chiến với một học sinh nào đó phù hợp?”
“K-Không đâu… mình là giảng viên với trọng trách chính là giám sát mà. Không như Alma-chan, ma pháp của mình đâu có phù hợp để thực chiến ―― ĐAU!?”
“Đừng có gọi tôi là ‘Alma-chan’. Đã nhút nhát thế rồi, vậy thì hai ta đi làm vài trận đến sáng mai đã nhỉ.”
“Ugh… Ký ức về những ngày bị đánh hồi còn đi học……!!”
Không cho Philia lựa chọn nào, Alma kéo cộng sự ra chỗ khác. Mặc dù Alma có quyền tự do đi lại, nhưng đối đãi với cô như thế thì nghe cũng tội thật.
Reid quay về phía nhóm bạn khi hai người kia đi khỏi.
“Được rồi, chúng ta cũng bắt đầu thôi nhỉ?”
Các nhóm khác đã bắt đầu bàn luận kế hoạch và trao đổi thông tin từ nãy bằng cách thi triển ma pháp của họ.
“Nói mới nhớ, Elria-sama lại bị giới hạn thêm phải không?”
“Ừm… Alma-sensei bảo mình chỉ được dùng đến ma pháp cấp ba thôi.”
Elria cau mày buồn bã.
Thực chất, Elise là người đặt ra hạn chế, nhưng do Elria có thể đánh ngang tài ngang sức với pháp sư hạng đặc biệt mà chỉ cần đến ma pháp cấp năm thông qua <>, nên đã có thêm hạn chế được đặt ra trong bài kiểm tra này.
“Nhưng mà, dù có thêm hạn chế nữa thì em vẫn sẽ không gặp vấn đề gì, đúng không?”
“Vâng.”
“Đáp lời ngay tức khắc vậy, quả đúng là em.”
“Nhưng mà, thi triển ma pháp cấp ba thông qua <> sẽ tốn thời gian hơn, cho nên lượng ma pháp cũng như tần suất cũng bị giới hạn theo. Em nghĩ đây là một sự điều chỉnh khá hợp lý bởi phải xem xét đến nhiều nhân tố khác ví dụ như duy trì ma pháp để chúng không tan rã do giảm bớt ma lực cần thiết.”
Elria hào hứng gật đầu.
Nghe vẻ là một điều kiện vô lý cho những ai có mong muốn trở thành pháp sư, nhưng đối với Elria thì đó lại là một thử thách đầy thú vị. Tuy nhiên, đáp lại là một Wiesel đang cau mày vuốt cằm.
“Chỉ đến cấp ba thôi à…? Có vẻ chúng ta sẽ gặp bất lợi trước những đối thủ từ trường khác đây.”
“Đúng thật… Mình nghĩ là, nếu vào được tới đây rồi thì chí ít cũng phải được dùng đến ma pháp cấp bốn chứ.”
Nói chung, ma pháp thường ngày và ma cụ được xếp ở cấp hai, còn từ cấp ba trở đi là “ma pháp có thể đe doạ đến tính mạng”, thông thường sẽ được sử dụng bởi pháp sư.
Trong số đó, một số loại trong ma pháp cấp ba cũng có thể được người thường sử dụng cho những mục đích cụ thể như diệt sâu bọ. Từ góc nhìn của một pháp sư thì đó là ma pháp với sức sát thương tối thiểu để “vô hiệu hoá mục tiêu”.
Dù là <> thì cục diện cũng không thể nào thay đổi hoàn toàn chỉ với một mình Elria được. Cả nhóm sẽ phải tìm cách giải quyết, và chính vì vậy, vai trò của Elria sẽ trở nên khó khăn hơn, nhất là khi xét đến những vấn đề sau này.
“Tương tự như Reid-san, có khi bài kiểm tra của Elria-sama cũng sẽ thay đổi, nên xét đến tình hình trước mắt, mình nghĩ tốt nhất là bây giờ chúng ta làm rõ vai trò của từng người…”
“Tôi đồng ý. Kể cả khi hai người có thi một mình đi chăng nữa thì với viêc thể hiện khả năng của bản thân, có thể sẽ dẫn đến việc bị các nhóm khác mời vào.”
Với ngoại lệ là các pháp sư hạng đặc biệt, hầu hết những người khác sẽ hoạt động theo nhóm hoặc theo đơn vị. Vì thế, cần phải nắm rõ khả năng và vai trò của từng người trong chiến đấu, nhưng, có một vài cá nhân vẫn không hiểu được điều đó.
“Haa… ta thấy tội thay cho bọn thường dân luôn ấy. Nếu chúng mà xuất thân từ một gia đình lỗi lạc như Welminan và có thể sử dụng đến ma pháp cấp tám như ta đây, thì chúng sẽ chẳng cần phải lo lắng về điều gì cả.”
“Nhưng, Faregh-san bị cô lập đến mức chả còn nhóm nào nhận nữa mà, đúng không?”
“Đ-Đừng nói nữa… đau lòng lắm…!!”
Một Faregh đang ngạo mạn ngay lập tức trở nên sầu não bởi lời nói của Millis.
Bỏ qua danh tiếng và tính cách, Faregh có xuất thân từ một gia đình danh giá, và đã cho thấy năng lực đáng kể từ khi còn nhỏ. Có lẽ đó là lý do mà cậu ta nắm giữ một vị trí khiến người khác gặp khó khăn khi muốn tiếp cận.
“Vậy thì, sao ta không để Nhóc Faregh làm trưởng nhóm? Nếu thêm Valk và Lucas đang dưỡng thương vào ba người đang ở đây là được năm rồi, đúng không?”
“Ra thế, vậy là ngươi đang có đề xuất để ta làm trưởng nhóm!”
“Ừ, ý ta đúng là thế mà.”
“……………Eh?”
Faregh trợn mắt lên khi nghe Reid xác nhận.
“…Từ đã, ta sẽ làm trưởng nhóm thật hả?”
“Vừa nói rồi còn gì. Nhóc là nhóm trưởng.”
“Nghĩa là… mọi người sẽ hoàn toàn phục tùng ta?”
“Bọn ta sẽ không làm thế.”
“Sao không!?”
“Vai trò của một nhóm trưởng không phải là để bắt ép các thành viên phải làm theo, mà là ‘ra quyết định’. Trong bài kiểm tra trước, nhóc đã cho thấy khả năng ra quyết định với việc ‘chạy trốn’ lúc bị con ‘Rồng Vũ Trang’ tấn công, đã hành động đúng đắn ngay cả khi phải chịu áp lực, và cứu được hai người bị thương. Một phán đoán rất xuất sắc.”
Faregh tỏ ra hơi sốc trước những lời khen ngợi thật lòng của Reid.
“Thêm nữa, nhóm trưởng phải đánh giá chính xác khả năng của các thành viên nhóm để lên kế hoạch hoặc chiến thuật, cũng như đưa ra chỉ dẫn trong chiến đấu. Nếu trách nhiệm này thuộc về nhóc Faregh, mức độ hiệu quả chiến đấu sẽ sụt giảm nghiêm trọng, vì thế, Wiesel sẽ phù hợp hơn với việc đưa ra mệnh lệnh.”
“…Nói cách khác, Ngài Welminan sẽ quyết định việc đánh hay lui, còn tôi ở hậu phương thì sẽ đưa ra chỉ dẫn và đánh giá trong chiến đấu, đúng không?”
“N-Nếu thế thì, việc của ta là gì?”
“Nhóc muốn làm gì?”
“Đương nhiên là huỷ diệt đối thủ bằng ma pháp của ta rồi!”
“Thì làm đi.”
“Ngươi không nói bừa đâu đúng không?”
“Có thể sử dụng ma pháp cấp tám nghĩa là nhóc mạnh, và kẻ mạnh thì thường sẽ thu hút sự chú ý. Nếu nhóc đi du kích thì bọn ta sẽ dễ dàng hành động hơn.”
Elria gật đầu đồng ý với ý định của Reid.
“Như thế cũng được. Em thì đang định để Millis đi tiên phong, nhưng quan trọng nhất vẫn là ý kiến của Millis nữa.”
“…Eh, sao lại là mình?”
“Vì cậu thông thạo ma pháp rào chắn và phòng ngự, nên mình nghĩ là cậu có thể trụ được.”
“Um, mình nên làm gì sau khi cố thủ?”
“Chống chịu trước kẻ địch tấn công với quyết tâm sống sót cho đến khi những người khác xử lý được.”
“Chúc mừng Faregh-san trở thành nhóm trưởng nhé.”
“Đừng có mà vỗ vai ta với cái điệu cười rạng rỡ như thế…!!”
Thoát khỏi vai trò làm tấm khiên, Millis cười sung sướng với bàn tay đặt trên vai Faregh. Elria cũng vừa đưa ra một chiến thuật khá hay, nhưng Millis thì không có mong muốn bị bỏ lại một mình trên tiền tuyến để hứng hết đạn.
Nhưng sau đó Elria hơi nhíu mày.
“Sẽ là một thách thức lớn cho Faregh nếu để cậu ta đi tiên phong.”
“Vậy sao?”
“Bởi những người có thể sử dụng ma pháp mạnh mẽ thì thường không có nhiều kinh nghiệm với vai trò ấy.”
“…Ra vậy, anh hiểu ý em rồi.”
Đây là một điều mà cha của Elria, Galleon đã từng nhắc đến.
Ma pháp chiến thời nay chủ yếu tập trung vào các đòn tấn công từ tầm trung đến xa, và nếu quân tiên phong được huấn luyện trong cận chiến, tỉ lệ họ tham gia vào chiến đấu giữa các cá nhân sẽ tăng đáng kể, bởi vì, không giống như ma thú, con người có thể sử dụng ‘ma pháp’.
Ngay cả một ma pháp diện rộng với uy lực lớn khi đánh vào một khu vực rộng cũng có thể bị rào chắn ma pháp phòng ngự chặn lại, chưa kể là ma pháp như thế cũng sẽ tiêu tốn một lượng ma lực đáng kể.
Chính vì thế, trong chiến đấu giữa các cá nhân, việc giới hạn cự li ma pháp để tiết kiệm ma lực và ưu tiên tốc độ thi triển nhằm không cho đối phương kịp phòng thủ là rất cần thiết.
Tuy nhiên… một người vốn đã sở hữu lượng ma lực đáng kể như Faregh sẽ có thể xuyên qua phòng tuyến địch bằng sức mạnh của mình, mặc kệ mức độ tiêu hao ma lực. Nói cách khác, cậu ta có thể áp đảo đối phương bằng nguồn ma lực dồi dào của bản thân.
Và bởi vì Faregh có thể sử dụng ma pháp cấp tám, khả năng cao là cậu ta đã tập luyện chủ yếu để có thể sử dụng ma pháp với uy lực lớn và tấn công được từ tầm trung đến xa, thay vì đi tiên phong.
Có nghĩa là ――
“Năng lực thể chất của tên này là phế vật nhất trong số chúng ta.”
“Đúng, nếu đánh cận chiến thì cậu ta chỉ là một kẻ yếu đuối vô cùng thiếu sức khoẻ.”
“Ta đã làm gì mà giờ phải nhận lấy những ngôn từ cay nghiệt thế hả…!?”
Faregh quỵ gối, choáng ngợp trước những nhận xét không thương tiếc.
Nhưng không chỉ Faregh, hầu hết các pháp sư đều không phù hợp với vị trí tiên phong.
Suy cho cùng, pháp sư chủ yếu chiến đấu với ma thú là chính chứ không phải với người, nên kể cả pháp sư hạng nhất cũng có khá ít kinh nghiệm trong cận chiến.
Nếu đã thế ―― ta nên cho họ cơ hội học hỏi thêm.
“Vậy thì, Elria này, để anh lo liệu nhóc Faregh nhé?”
“Vâng, em cũng nghĩ là anh phù hợp hơn với việc này.”
“Wiesel, cho tôi mượn một ít ma trang mà tôi có thể làm hỏng được không?”
“…Reid, ông có biết để làm ra một cái sẽ tốn bao nhiêu không?”
“Ý tôi không phải là để đập hỏng luôn, mà nếu tôi dồn lực vào thì nó mới vỡ ấy. Tôi chỉ cần nó có hình dạng, dài dài là được, kiểu một thanh kiếm là ổn.”
“Nếu thế thì… tôi có một nguyên mẫu thất bại ở đây.”
Sau khi lục trong chiếc túi đeo bên hông, Wiesel mở thanh ma trang vừa lấy ra.
Đó là một ma trang đơn giản, có hình dạng như một thanh trường kiếm.
“Khi tôi hết ma lực thì sức chịu đựng và cường hoá có sẵn sẽ mất, và nó sẽ trở thành một cục sắt hình thanh kiếm sau năm phút, nên cẩn thận nhé.”
“Hiểu rồi. Tôi sẽ cố không làm nó hỏng.”
Sau khi nhận lấy ma trang từ tay Wiesel, Reid vung thanh kiếm theo một đường quen thuộc.
Ma trang đó trông giống như một thanh kiếm, nhưng cảm giác thì giống kiếm gỗ để tập luyện hơn, nên có vẻ nó sẽ khá dễ gãy kể cả khi Reid chỉ hơi dồn thêm lực vào.
Sau khi chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn, Reid đặt tay lên vai Faregh.
“Nhóc, chúng ta bắt đầu nào.”
“…Bắt đầu cái gì? Ngươi định làm gì?”
“Quyết định rồi mà? Ta sẽ huấn luyện cho nhóc.”
“Huấn luyện ta…? Đến cả ma pháp còn không dùng được thì ngươi định dạy ta cái gì?”
“Đúng là thế, nhưng ta vẫn có thể dạy nhóc cách chiến đấu bằng một phương pháp tương tự.”
Reid hướng mũi kiếm về phía Faregh.
“Một trận giả chiến thì sao? Nếu tung được một đòn trúng ta thì nhóc thắng. Còn ta thì… để xem nào, khoảng một phút nữa ta sẽ đánh, nên nhóc cứ việc tấn công ta thoải mái đi.”
“…Ngươi định chấp ta ấy à? Nghe vẻ tự tin gớm nhỉ.”
“Ít nhất thì ta cũng không định thua đâu, còn nếu nhóc thắng, ta sẽ thưởng cho nhóc một thứ gì đó trong khả năng.”
“…Ra thế, nghe cũng thú vị đấy, ta chấp nhận.”
Faregh rút ra ma cụ hình thanh kiếm ngắn và đứng đối mặt với Reid.
“Nếu ta thắng ―― ngươi không bao giờ được gọi ta là ‘Nhóc’ thêm một lần nào nữa!!”
Ngay khi dứt lời, vô số quả cầu lửa nóng rực xuất hiện xung quanh Faregh.
“Đừng nghĩ rằng ngươi có thể dập tắt chúng một cách dễ dàng như trước!!”
Hàng chục quả cầu lửa phóng thẳng đến chỗ Reid. Kể cả khi né sang phải hay trái thì cũng khó mà hoàn toàn phòng thủ được. Chính vì thế, Reid tập trung vào chúng, hạ thấp người, và nhảy thẳng về hướng đám hoả cầu.
“Cái gì ――!?”
Faregh không kinh ngạc vì Reid lao trực diện tới chỗ cậu ta.
Giữ thân người thấp như đang lướt, Reid xoay người trên không, trượt qua khe hẹp giữa hoả cầu và mặt đất, và khi chúng đã bay qua anh, Reid dễ dàng lấy lại thăng bằng với một tay chống xuống đất.
“Whoa, nóng thật đấy. Bao vây đối phương là một ý tưởng không tệ đâu, nhưng nhóc phải lấp kín những khe hở đó bằng ma pháp khác nữa.”
Đó quả thực là một đòn đánh hiệu quả trước một pháp sư. Hoả cầu vây quanh sẽ khiến họ phải dùng ma pháp để phòng ngự, nhưng khả năng di chuyển sẽ bị hạn chế. Điều này cho phép đối phương sử dụng ma pháp với uy lực lớn để xuyên phá lớp phòng thủ của họ.
Tuy nhiên, như vậy là chưa đủ.
“Thôi nào, vẫn còn thời gian mà, đánh tiếp đi.”
Reid tươi cười, thong thả tiến về phía Faregh.
Thấy biểu cảm thoải mái như thế, Faregh nghiến răng, tay nắm chặt thanh kiếm ngắn.
“Đã vậy… cái này thì sao!?”
Cậu ta rút kiếm và chĩa vào Reid.
Ngay khi Faregh đâm thanh ma trang về trước, một ngọn lửa bùng lên như kéo dài lưỡi kiếm, và một cây thương cháy rực phóng thẳng đến nơi Reid đang đứng với ý muốn xuyên thủng anh.
Đó là một đòn tấn công được triển khai kỹ càng với tốc độ chuẩn xác.
“Nhưng ―― đòn đánh nhanh như này thì sẽ bay thẳng tắp một đường và né rất dễ.”
Reid hơi nghiêng đầu và né được cây thương.
“Nhưng nhóc cũng biết, nên đã dùng ma trang để làm ta chú ý, dụ ta né đòn, và rồi ――”
Reid đột nhiên ngả người, và ngay sau đó, mũi thương mờ phía sau Reid bị cắt làm đôi.
“―― Dùng ngọn lửa kéo dài ấy, mục tiêu của nhóc là tấn công vào điểm mù của ta.”
Sau lưng Reid, ngọn lửa lù lù hiện ra như một cây roi.
Kể cả khi đối phương tránh được mũi thương, phương pháp tấn công hai bước này của Faregh cho phép cậu ta lợi dụng điểm mù của địch bằng cách thao túng ngọn lửa trong tay.
Những đòn đánh bất ngờ như vậy rất cần thiết trong chiến đấu giữa các cá nhân.
“Ý tưởng không tồi, nhưng nó không phù hợp với ma pháp của nhóc, bởi vì lửa rất sáng và dễ gây chú ý, nên sẽ có cảm giác bất an khi né được cây thương nhưng ma pháp chưa ngừng hẳn. Thêm nữa, tiếng tanh tách khi ngọn lửa bay qua sẽ làm mất đi sự hiệu quả của một đòn đánh bất ngờ.”
Reid chậm rãi bước về phía Faregh, trên môi vẫn nở nụ cười như đang mong chờ hành động tiếp theo.
“M* nó chứ… CON M* NÓ CHỨ!!!”
Sự khó chịu xuất hiện trên gương mặt Faregh bởi vô lực trước Reid tiến công.
“TA… TA MỚI LÀ NGƯỜI MẠNH HƠN TẤT CẢ!!”
Faregh gào lên và đâm ma trang xuống đất.
“ĐỪNG CÓ… COI THƯỜNG TAAAAAAAAAA!!”
Tiếng hét tựa tiếng gầm vang dội trong không gian.
Như để đáp lại, một cột lửa rực đỏ xuất hiện từ lòng đất, trỗi dậy, chọc thủng bầu trời xanh, hình dạng như khung kéo sợi. [note53704]
Trong đống lửa ấy, một bóng dáng như con người hiện ra ―― cơ thể nó cấu tạo bởi lửa đỏ cháy rực, tô điểm thêm với đôi găng đen ở cả hai tay.
Sau đó, nó tạo ra hai thanh kiếm lửa, mắt nhìn xuống Reid.
“Chặn hắn ta lại ―― <>!!” [note53701]
Theo lệnh Faregh, ngọn lửa khổng lồ vung thanh kiếm xuống.
Đây là một ma pháp cấp cao, cụ thể là tám, và là đòn đánh sẽ nhấn chìm pháp sư bình thường trong biển lửa.
Nhưng Reid có thể dễ dàng chặn lại.
Khi anh có thể thổi bay ma pháp cấp mười của Elria, và phá tan trận địa <> của Alma, thì anh hoàn toàn có thể xoá sổ cả tên khổng lồ này.
Cho dù vậy, anh vẫn trực diện đối đầu với nó.
“Ta không coi thường nhóc.”
Reid đeo ma trang lại vào hông và giơ cánh tay phải ra, tập trung vào thanh hoả kiếm. Chỉ với duy nhất một đòn đánh bằng lòng bàn tay ấy, cánh tay của tên khổng lồ bị đánh bật đi, thanh kiếm của nó bay vút lên trời.
“Chỉ là ―― ta đang nghĩ rằng, thật đáng tiếc.”
Reid rút ma trang ra, mượt mà chuyển động, chém đứt cánh tay của đối phương từ bên dưới, nhuộm kín bầu trời trong sắc đỏ.
“Những điều này, nếu biết trước, thì đã có thể xử lý mà không phát sinh hậu quả rồi.”
Trong kiếp trước, đó là những kỹ năng mà Reid đã được huấn luyện từ khi còn bé, ví dụ như đánh bay kiếm của địch bằng cách đánh vào cổ tay hoặc chuôi kiếm khi đối phương giơ lên.
Với sự phát triển của ma pháp, trọng tâm từ chiến đấu giữa các cá nhân đã dần chuyển sang chiến đấu với ma thú. Kiến thức, kỹ năng, và kinh nghiệm cận chiến đều đã bị xem nhẹ. Thế nhưng, ngay cả khi một người có thể sử dụng ma pháp mạnh mẽ, nếu không đủ kiến thức thì các pháp sư ấy cũng không thể nào cận chiến một cách có hiệu quả trước ai đó nổi trội về khả năng ấy được.
Vì thế ――
“―― Hết một phút rồi đấy.”
Đối mặt với Faregh đang quỵ gối bởi cạn kiệt ma lực, Reid chĩa kiếm vào cậu ta.
Phía sau Faregh là tấm giáp đen vỡ vụn và đống lửa không rõ hình thù nằm la liệt trên mặt đất.
“Tại sao… ngươi lại có thể cười như vậy?”
Faregh cúi gằm mặt, vô lực lẩm bẩm.
“Đúng ra ta mới là kẻ mạnh… ta có đủ tự tin và sức mạnh để làm những kẻ so sánh ta với con gái nhà Caldwen phải im lặng…!”
Nhưng sự tự tin ấy dễ dàng bị đập vỡ.
“Thế nhưng… chân ta cứng đờ, và ta không thể di chuyển dù chỉ một bước. Thay vì bảo vệ hai người đó, ta chỉ có thể đứng nhìn họ bị thương và nhục nhã bỏ chạy…!”
Faregh nhận thức rõ ràng về sự bất lực của mình hơn bất kì ai, và rồi một lần nữa, cậu ta bị Reid đánh bại, trong khi đối phương còn không nghiêm túc. Tuy nhiên ――
“Vì thế mà nhóc tình nguyện tham gia với bọn ta, đúng không?”
Câu hỏi đó khiến Faregh bất ngờ.
Mặc cho danh tiếng và nhân cách của cậu ta có tệ đến mức nào, không thể tưởng tượng rằng có ai đó lại không bị ảnh hưởng bởi cái tên và quyền lực của ‘Welminan’.
Faregh có thể dùng nó để vào bất kỳ nhóm nào cậu ta muốn, nhưng dù vậy, cậu ta lại có ý chí chọn gia nhập nhóm của Reid.
“Mặc dù đó là một tai nạn không thể lường trước, nhưng Valk và Lucas sẽ không tham gia vào bài kiểm tra điều kiện lần này và sẽ phải thi bài kiểm tra toàn diện sắp tới khi sức khoẻ còn chưa hồi phục hoàn toàn. Chính vì thế, nhóc muốn học hỏi thêm từ ta và Elria để có thể trở nên mạnh mẽ hơn và dẫn dắt hai người họ, đúng không?”
“Làm sao mà…?”
“Vì nhóc là một đứa trẻ tốt bụng, đã bảo vệ và chạy trốn cùng cả hai thay vì bỏ họ lại. Một người như thế thường sẽ có tinh thần trách nhiệm cao và sẽ suy nghĩ về những việc mình có thể làm cho họ, đúng chứ?”
Reid nói vậy với một nụ cười.
Anh đã nhận ra ý định của Faregh ngay từ đầu, hiểu rằng đó là hành động vì người khác chứ không phải lòng ích kỷ. Đó là lý do Reid nghĩ rằng vai trò lãnh đạo sẽ phù hợp với cậu ta.
“Bên cạnh đó, theo như ta quan sát, ý thức và lối suy nghĩ của nhóc cũng không tệ. Như vậy thì, nếu ta dạy nhóc những cái cơ bản, nhóc sẽ có thể tự suy luận, tự mình vận dụng và phát triển.”
Reid vung kiếm theo một đường quen thuộc.
“―― Nếu là nhóc, ta tin rằng, ta có thể dạy cho nhóc ‘kiếm thuật’ của ta.”
Reid tuyên bố với một nụ cười vô cùng tự tin.
◇
Chap này 5k4 từ chap sau 5k từ, cứu :(