“Kisaragi-san, chúng mình cùng về với nhau nhé?”
“Hả?”
Giờ tan trường. Khi tiết học kết thúc, đột nhiên thánh nữ bước đến chỗ tôi, thằng chuẩn bị lết xác đi về.
“Sao đột nhiên thế?”
Tôi cau mày nhìn nhỏ thánh nữ.
Nhỏ thì vẫn nở nụ cười của thánh nữ như mọi khi. Hoàn toàn chẳng hiểu thể được rằng nhỏ đang nghĩ gì.
“Không, tớ chỉ muốn được về cùng với lại Kisaragi-san thôi… Không được sao?”
Kể cả có nói ‘không được sao’ đi nữa……Thật tình là tôi rất rất rất rất rấtttt không muốn về cùng nhỏ.
Có một lý do mà khiến tôi chẳng muốn dính dáng gì đến thánh nữ—
「Ghen tị ghê」
「Ganh tị thật」
「GHEN TỊ VÃI」
……Là đám con trai đang vừa nhìn, vừa cắn ngón tay cái.
Ánh mắt đáng sợ ghê. Chữ ghen và chữ ganh chỉ khác nhau về mặt chữ ấy được truyền đến tôi một cách rõ ràng.
Chính vì thế, phải đưa ra lý do từ chối khéo nhỏ thôi.
Cứ tiếp tục bơi trong những ánh mắt như thế này thì cơ thể tôi sẽ bị nhiễm độc mất.
“Hôm nay tôi về cùng với Souta và Toudou—”
“Ara, hôm nay tui hẹn hò cùng với Souta nên không thể về chung với ông đâu.”
“Sau giờ học hôm nay tôi có việc bận—”
“Hửm? Hôm nay mày nói là không có việc gì mà Manaka?”
“Hora, nhà thì có lẽ ngược hướng không chừng—”
“Vậy thì, giữa đường chúng mình cùng về, cùng trò chuyện với nhau nhé.”
“……”
Ooi!? Bố không thể từ chối được rồi đấy!? Cơ mà, bọn mày không định giúp tao à!? Tao đang tỏ ra ánh hào quang ‘không muốn về cùng’ như thế này rồi kia mà!?
“(……Oi~! Tại sao bọn mày không giúp tao hả!)”
Tôi nhỏ tiếng cằn nhằn thằng Souta và Toudou đang định đi về.
“Nào, thỉnh thoảng mày về cùng với người khác mà không phải bọn tao cũng được mà—Kết bạn với nhỏ đi?”
“Theo cách nói đó thì tao khác qué gì thằng cô đơn lầm lũi đâu.”
Nếu là chuyện về nhà chung với bạn bè cùng lớp thì tao có đấy nhé, bọn ngáo.
“Không được phàn nàn—Với lại, không phải đây là cơ hội tốt à.”
“……Cơ hội?”
Tôi ngơ ngác nghiêng đầu trước câu nói của Toudou.
“Trong lúc bọn ông về cùng với nhau, hãy tìm hiểu xem nhỏ thánh nữ đó đang toan tính chuyện gì đi. Rồi thì bên ta sẽ có lợi.”
Con còn không biết má trẻ Toudou này đang chiến đấu với cái gì nữa? Chiếm được lợi thế rồi tính làm cái gì đấy?
……Nhưng mà, có lẽ cũng tốt để tìm hiểu xem nhỏ đang toan tính chuyện gì.
Tại sao nhỏ lại đột nhiên muốn dính líu đến mình——Cái này thì tôi cần phải biết.
“……OK, vậy để tui tìm hiểu thử.”
“Phải, ông nên làm thế. Với lại, nếu như biết được toan tính của thánh nữ rồi thì—”
“Nếu biết rồi thì sao?”
Rồi thì, Toudou lấy từ túi ra cây súng điện và đưa nó cho tôi.
“Cứ giải quyết bằng cái này.”
“Bộ giữa bà và thánh nữ đã xảy ra gì đó hả……”
Cũng không có gì lạ khi mà tôi lại nghĩ ‘cái gì thúc đẩy bả thúc đẩy bả làm đến như thế vậy cà’.
Với lại, đây chẳng phải là món đồ mà một học sinh cao trung lấy ra từ túi áo đâu.
“Nhân tiện thì, bà đã lấy cái này từ đâu đấy?”
“Tui mua đấy. Mua để phòng thân……Bây giờ chẳng phải cái gì cũng nguy hiểm à?”
……Đừng có đụng chạm đến lời phát ngôn này, Kisaragi Manaka. Nếu mày mà nằm trong cái nguy hiểm của lời phát ngôn đấy thì chắn chắn sẽ bị dí súng điện cho coi.
“Ừ thì, tôi nghĩ là có nguy hiểm thật, nhưng mà……”
“Ông yên tâm đi, tôi mua nó với giá 500 yên đấy.”
Chẳng ai quan tâm đến tình trạng màng túi của bà đâu.
“Vậy, cậu sẽ về cùng với tớ chứ?”
Thánh nữ thấy chúng tôi đang thầm thầm với nhau thì lên tiếng.
“Ờ~, không sao. Cùng nhau về thôi nào.”
Tôi quay về hướng thánh nữ, vừa giả vờ thản nhiên vừa đồng ý.
Trước tiên thì tôi đã trả lại cây súng điện cho Toudou.
……Làm sao mà có thể sử dụng thứ như thế chứ?
◆◆◆
“A, nhà cậu ở hướng này nhỉ Kisaragi-san!”
“Ờ……cơ mà nhà của thánh nữ cũng ở đằng này à?”
“Vâng!”
Nhỏ thánh nữ gật đầu trông rất vui vẻ.
Rời khỏi cái lớp học mà có hàng tá ánh mắt đầy sát ý nhìn vào mình rồi thì hiện tại chúng tôi đang trên đường về.
Có thể thấy đây đó ở xung quanh có những học sinh như chúng tôi cũng đang trên đường về nhà.
Và, có thể thấy được nhỏ thánh nữ ở bên cạnh xinh đẹp trong ánh chiều tà nữa.
……Thật, cho đến tận bây giờ tôi đã chẳng thể nào nghĩ ra được. Chuyện mình có thể về chung với thánh nữ nổi tiếng của trường như thế này. Không thể nào biết được chuyện gì sẽ xảy ra trên đời mà.
“Thánh nữ lúc nào cũng về cùng với người khác à?”
“Tớ lúc nào cũng về một mình thôi. Với lại—”
Nhỏ bước lên trước mặt tôi, đưa ngón trỏ lên một cách dễ thương, khẽ nghiêng người rồi nhìn thẳng vào mặt tôi.
“Dừng gọi tớ là thánh nữ đi. Tớ có cái tên là Hiiragi Stella mà!”
“……Không tốt à?”
Gọi là thánh nữ cũng có sao đâu. Vì đám con trai trong lớp ai cũng gọi thế cả.
“Không được! Tớ không thích cách gọi như thế đâu!”
“Thế à……”
Nhỏ thánh nữ phồng má một cách đáng yêu để thể hiện sự hờn dỗi.
Bất giác, tôi giống như bị thúc giục lấy ngón trỏ để chọt vào đôi gò má đó, nhưng mà đã nhịn được.
“Vậy thì nên gọi thế nào?”
“Cái đó thì cậu hãy tự nghĩ đi Kisaragi-san.”
……Ư wa~, phiền phức vãi.
Bản thân nhỏ phủ nhận mà lại dám phó mặc cách gọi tên cho người khác cơ đấy.
Chịu thôi.
Suy nghĩ cách gọi nào.
“Cô.”
“Bác bỏ.”
“Cậu.”
“Không được.”
“Bạn.”
“Mồ! Tại sao cậu lại không chịu gọi tên tớ vậy!?”
Chẳng phải cậu bảo tôi suy nghĩ đi à. Dừng phàn nàn giùm cái.
“……Haiz~. Vậy thì, gọi Hiiragi được chứ?”
“Chẳng còn cách nào khác, như thế là được rồi♪”
Tôi thở dài ra một hơi và nói như thế thì Hiiragi trông như vui vẻ mà chấp nhận.
……Haiz~, nhỏ này có cái tính cách như thế này à?
Với ai cũng nở cùng một nụ cười. Thế mà không biết tại sao mà hôm nay nhỏ lại nổi bật lên trong mình sự hỉ nộ ái lạc.
Tôi nhìn Hiiragi đang đi phía trước mình.
Có cảm giác dáng đi đó của nhỏ rộn ràng một cách lạ kì.
“Sao nhỏ lại trông vui đến như thế kia vậy cà……”
Tôi vừa thì thầm, vừa bước theo đằng sau lưng của Hiiragi.
◆◆◆
“Fưfư~, là như thế sao. Sakuragi-san và Toudou-san từ thời trung học đã thân thiết với nhau rồi ha.”
“Thì đấy.”
Chúng tôi lại tiếp tục nói chuyện vặt với nhau.
Đã đi được một đoạn khá xa từ trường rồi, trò chuyện với Hiiragi vui hơn là tôi đã nghĩ.
Lúc ban đầu tôi đã tìm hiểu nhỏ đang có toan tính gì, nhưng trong lúc nói chuyện với nhau, cuộc hội thoại thú vị với nhỏ làm cho sự cảnh giác của tôi trở nên phai nhạt đi.
……Đây là sức mạnh của thánh nữ sao?
“Bọn nó thật sự làm tớ mệt quá đi chứ.”
“Dù có nói thế đi nữa, lúc ở bên cạnh họ trông cậu vui vẻ lắm đó Kisaragi-san.”
“Thế à?”
Có thật thế không? Chẳng hiểu lắm vì chúng tôi đã ở cùng nhau suốt từ thời trung học.
Với lại, khi ở cùng với bọn nó, tôi cảm thấy phát ói vì cái hào quang riajuu đó, Toudou thì lập tức dùng bạo lực này, còn thằng Souta thì không biết phải nó ngây thơ hay không, mà mỗi cái phát ngôn nhỏ nhặt của nó đều đẩy tôi đến bờ vực của cái chết——Bộ vui thật hả?
“Thật đó……Tớ ghen tị lắm cơ.”
Tôi nhìn thấy biểu hiện của Hiiragi trông như ghen tị—mà đâu đó trông như u ám nữa.
……Mình hiểu lầm chăng?
Nhỏ này cũng là một đứa con gái. Là một nhỏ mà chỉ nở cùng một nụ cười khi được mọi người xung quanh gọi là 「Thánh nữ, thánh nữ」. Đâu đó bên trong nhỏ có lẽ đang có stress không chừng.
(Thôi, chẳng liên quan gì đến mình……)
Có thể tôi sẽ bị nghĩ là một đứa con trai lạnh lùng. Nhưng mà, hôm nay là ngày đầu tiên tôi hoàn toàn liên can đến Hiiragi.
Giữa tôi và nhỏ chẳng có mối quan hệ gì đặc biệt, cũng chẳng phải là thân thiết gì cả. Tôi không có nghĩ vụ gì để quan tâm đến sự u ám của Hiiragi cả.
“Cơ mà, chuyện phụ huynh của cậu là người Anh có thật không? Tớ nghe nói mái tóc đó của cậu là thật nhỉ……”
Tôi đi bên cạnh nhìn rất gần, nhưng có thể thấy là nó không phải được nhuộm hay gì cả. Với lại dôi mắt của nhỏ là màu xanh trong suốt, không phải màu đen đặc trưng của người Nhật Bản.
Tôi đã nghĩ phụ huynh của nhỏ thật sự là người Anh đấy, nhưng do có chút tò mò, thêm nữa gặp thời cơ tốt nên đã thử hỏi.
……Đây chắc cũng là một cuộc hội thoại tình cờ mà ngu xuẩn nhỉ.
“Phải rồi ha. Mẹ tớ là người Anh, còn ba tớ là người Nhật.”
“Anh……Hừ~m, ra là vậy ha.”
Nếu là người Anh thì cũng hiểu được sao dung mạo của nhỏ lại trắng.
Người Anh thì có thể nói được tiếng Anh nhỉ? Mẹ nhỏ là người Anh vậy chắc tiếng Anh của nhỏ hẳn là giỏi lắm nhỉ?
“Then, is it okay to recognize that you are good at English?”
“Ể……Ể~?”
“……Then, is it okay to recognize that you are good at English?”
“E, e—to……cậu đã nói gì vậy?”
Tôi đã thử nói tiếng Anh.
Nhưng mà, Hiiragi thả trôi một dấu hỏi rõ ràng trước một câu tiếng Anh đột ngột——đúng hơn là một hình ảnh chẳng lý giải được nó.
“Tớ đang hỏi cậu ‘Vậy thì, tớ có thể hiểu là cậu giỏi tiếng Anh chứ’ đó.”
“T, thật xấu hổ quá……Tớ không có giỏi lắm.”
Tôi đã đoán ra một chút vào thời điểm nhỏ không biết.
“Ừ thì, ai cũng có điểm mình không giỏi mà. Nhân tiện thì, tớ hỏi cậu điểm kiểm tra tiếng Anh dạo trước được chứ?”
“3, 32 điểm.”
“Cùng nhau cố gắng nào.”
Chắc chắn nhỏ này là loại như thế……Cái loại người mà bắt đầu bằng chữ 「Ba」 rồi kết thúc bằng chữ 「ka」 ấy.
Từ bầu không khí bề ngoài không thể tưởng tượng ra được ha~.
“Tớ tuy có mẹ là người Anh……nhưng lại lớn lên ở Nhật.”
“Thế à……Thế thì xin lỗi.”
Có thành kiến là không tốt. Tôi có cảm giác đã lỡ nói điều thất lễ với lại Hiiragi.
Nhưng mà……Dù có như thế, chẳng phải điểm tiếng Anh của nhỏ thấp quá à?
Vừa nghĩ thế, chúng tôi vừa bước đi.
Và cũng đã gần đến nhà của tôi rồi. Thế nên về cùng với Hiiragi đến đây thôi.
……Chứ chẳng phải đã nhận ra gì đó đặc biệt đâu.
“Vậy nhé, tớ đi đường này.”
Nói thế xong, tôi chỉ tay về hướng ngã rẽ để định chia tay với nhỏ.
“A, tớ cũng đi đường đó.”
“T, thế à……”
Thánh nữ cũng cùng hướng hay sao mà lại đi bên cạnh tôi.
(Không ngờ là nhà tôi với lại Hiiragi đã gần nhau đến vậy.)
Vừa nghĩ thế, chúng tôi lại tiếp tục bước đi.
“Tớ đi đường này……”
“Tớ cũng vậy.”
““………””
“Vậy nhé, hẹn gặp cậu ngày mai—”
“……Tớ cũng hướng đó mà.”
““………””
“Tớ——”
“Tớ cũng thế……”
““………””
Chúng tôi cứ tiếp tục như thế—
“Tớ đang ở trong căn hộ này……”
“……Tớ cũng ở trong căn họ này.”
Cuối cùng cũng về đến được mái nhà thân yêu của tôi.
Đó là một căn hộ 11 năm tuổi đời, gồm 3 tầng với loại phòng 1K chuyên dụng cho 1 người sống. Một căn phòng trên tầng hai là nơi tôi đang ở.
Tôi e ngại nhìn vào hòm thư tập thể dưới căn hộ như là để xác nhận.
Ở đó có một hòm thư được ghi rất dễ hiểu là phòng 303 với cái tên 「Hiiragi Stella」.
“Chẳng lẽ nào……chúng ta ở cùng căn hộ?”
“H, hình như là thế nhỉ……”
Cả thánh nữ cũng đang ngạc nhiên hay sao mà sửng sốt nhìn vào hòm thư tập thể.
Ể? Chờ một chút coi? Tôi chẳng hề nhận ra luôn ấy?
Tôi bắt đầu sống ở đây đã 1 tháng rồi. Hòm thư tập thể đường đường viết rõ ràng như thế, vậy mà tôi đã hoàn toàn không nhận thấy! Vả lại thậm chí còn chưa lần một lần chạm mặt với lại nhỏ!
“……Cậu sống một mình nhỉ.”
“……Cả Kisaragi-san cũng sống một mình nhỉ.”
Sự thật gây sốc đó khiến chúng tôi sửng sốt trong một lúc.
“Cơ mà, cậu sống một mình được chứ Hiiragi? Ổn không? Có sinh hoạt đàng hoàng không?”
“Đ, đừng có coi thường tớ! Tớ có thể sống một mình mà~!”
Nhỏ thánh nữ ưỡn ngực tự hào đáp trả lại tôi.
Nhưng mà, cái ưỡn ngực đó tạo điểm nhấn cho bộ ngực đã phát triển, ra dáng của một nữ sinh cao trung—E hèm~! Không có gì đâu?
“Tớ cũng là một quý cô tuyệt vời đấy nhé! Có thể dọp dẹp và giặt giũ đó!”
“Hờ~……Biết dọn dẹp và giặt giũ à?”
“Vâng!”
Thế à thế à~. Vậy là nhỏ có thể đàng hoàng sống một mình rồi ha.
Từ giờ trở đi, phụ huynh nhỏ có để nhỏ sống một mình cũng sẽ an tâm——được không ấy nhỉ?
“Dọn dẹp.”
“Tớ làm được!”
“Giặt giũ.”
“Hoàn hảo luôn!”
“Nấu nướng.”
“……”
Nhỏ thánh nữ dễ thương lớp tôi đột nhiên nín thinh.
Dường như……để sống một mình thì không thể thiếu những cái cần thiết nhể.
“Thế à, thánh nữ lớp tôi lại không thể nấu ăn cơ đấy~ (cười nham hiểm)”
“Đ, được chứ! Nếu chỉ nấu nước sôi thì tớ làm được đấy nhé!”
Vậy chẳng phải nhỏ chỉ nấu được mì ăn liền thôi à.
“Thế Kisaragi-san thì sao!”
“Hửm, tớ hả? Tớ thì khác cậu, tớ biết nấu ăn đấy nhé.”
“Cậu biết nấu ăn……sao.”
Nói thế xong thì chẳng hiểu tại sao Hiiragi lại nhìn chằm chằm vào tôi.
Dừng lại đi thánh nữ ơi. Bị cậu nhìn như thế thì tôi trở nên ngượng ngùng mất đấy biết không.
“Thế có thể dọn dẹp và giặt giũ không?”
“……”
“Dọn dẹp và giặt giữ thì sao?”
“……không thể.”
Tôi lảng ánh mắt khỏi gương mặt của Hiiragi đang tiến lại gần và hỏi tôi.
Thì còn cách nào khác đâu! Cái gì mình dở thì dở thôi! Sao hả!? Dọn dẹp với giặt giũ không được thì có gì xấu à!?
……Con người thì cũng có cái giỏi và cái dở mà ha.
“……Haiz, cái giỏi và cái dở của hai ta tách biệt ra nhỉ.”
“……Phải rồi đấy.”
Cả hai chúng tôi trùn vai xuống. Tại sao chúng tôi lại đang tranh luận với nhau như thế này trước căn hộ nhỉ?
“Trước hết thì, mau chóng về thôi nhỉ.”
“Cậu nói phải.”
Chúng tôi có chút hơi mệt, nhưng vẫn bước lên cầu thang của căn hộ.
“Vậy nhé, tớ ở đây rồi.”
Sau khi lên tầng 2, tôi nói với Hiiragi một tiếng rồi hướng đến phòng mình.
“A, ano!”
Rồi thì tôi được nhỏ bắt chuyện từ đằng sau. Khi mà tôi quay lưng lại thì thấy thánh nữ đang cúi đầu xuống, trông như xấu hổ mà gương mặt thì đã đỏ ửng.
“H, hôm nay tớ đã vui lắm……H, hẹn gặp cậu ngày mai……nhé.”
Nói thế xong thì Hiiragi chạy mất lên trên lầu.
“Đã vui……nhỉ?”
Tôi sau khi tiễn bóng hình đó rồi thì lại hướng về phòng mình.
Vui thật đấy. Đó cũng là cảm nhận của tôi về ngày hôm nay.
Tại sao, bản thân mình lại cảm nhận như thế ta? Mình, chẳng phải không ưa cái biểu hiện như đặt ở nhỏ, và chẳng muốn dính dáng gì đến sao?
“……Không, không phải.”
Chí ít thì hôm nay Hiiragi đã không hướng về tôi với vẻ mặt như thế.
Có cảm giác giống như nhỏ tiếp xúc với tôi với tư cách là một người con gái mang tên Hiiragi Stella, chứ không phải với tư cách là một thánh nữ.
……Thế cho nên, tôi cũng đã vui sao?
Với lại——
“……Tại sao, mình không thể quên được gương mặt của nhỏ chứ?”
Thứ cảm xúc mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được cho đến bây giờ.
Tôi vừa nghĩ nó thật là kỳ lạ, vừa bước vào bên trong phòng mình.