Đã một tháng trôi qua kể từ khi tôi nhập học cao trung.
Tôi đã kết bạn với một số bạn trong lớp, môi trường học tập mới cũng bắt đầu quen dần.
Ngày xưa, hễ bước qua cổng trường là tôi cứ khúm núm, nhưng hiện tại thì có thể ngang nhiên đi lại mà chẳng gặp vấn đề gì. Cánh cửa lớp nặng nề ngày nào giờ đây cũng đã trở nên nhẹ nhàng.
Và tôi—Kisaragi Manaka, khi bước chân vào lớp học đã bắt đầu quen thuộc này, thì trước tiên—đã nổi cơn ghen tị lên.
“Chà chà, Souta vẫn tốt bụng như mọi khi ha.”
“Không có đâu nà.”
Thứ mà tôi đang phải chứng kiến chính là cảnh tượng thằng bạn chí cốt của mình nằm trên đùi một con nhỏ tóc nâu dài ngang lưng, khuôn mặt tròn trịa, làn da mịn màng không tì vết. Bầu không khí xung quanh bọn nó lúc này chỉ toàn là màu hồng.
Nếu câu nói「Nỗi đau của kẻ khác có vị ngọt như mật ong」có cụm trái nghĩa, thì không phải nó sẽ là「Vận may của người khác có vị như độc dược」 hay sao?
Bằng chứng thì tôi có cảm giác con tim tuyệt vời của tôi đã bắt đầu trở nên vẩn đục đi rồi.
“Nè, cưng có muốn về chung như mọi khi không nà?”
“Ừm, dĩ nhiên rồi người ơi. Cùng về nhà, tay trong tay, như mọi hôm nhá.”
“Hoan hô♪”
Cảm xúc của tôi khi phải chứng kiến cảnh tượng đó là gì?
Ghen tức? Đố kị? Căm hận?
—Không, chẳng phải đâu.
“ÁC LINH THOÁI TÁN!”
Phải là tất cả mới đúng.
Đứa nào được lợi có lợi khi mà mới sáng sớm đã phải bị xem cái khung cảnh như thế này chứ!?
Bọn tôi đứng trước nguy cơ thổ huyết trước cái bịch đường ngọt lịm đấy! Đối với những đứa không phải riajuu thì chẳng có kẻ thù nào khác ngoài đám riajuu cả! Nào, tạt muối đuổi bọn nó đi hết đi! Lũ riajuu chết tiệt!
Tuy nhiên, con nhỏ với mái tóc nâu dài ngang lưng, người vừa ve vãn thằng bạn tôi vài phút trước, bỗng bật dậy, bước thẳng về phía tôi—
“Dẹp hộ cái trò đó đi!”
Và rồi, nhỏ đó đã đấm vào mặt tôi một cú toàn lực.
◆◆◆
“Chào buổi sáng, Manaka.”
“À, chào buổi sáng.”
Tôi vừa xoa gò má sưng phồng, vừa ngồi xuống chỗ của mình,
Thì được thằng bạn thân nhất từ thời tôi còn học trung học, Sakuragi Souta đến chào.
Một thằng trai đẹp với máu tóc màu nâu. Cái từ đấy nó hợp với thằng Souta đến mức muốn buồn nôn.
Hắn sở hữu gương mặt mà khiến người ta ganh tị, cùng với đó là tính cách tốt bụng giả tạo. Cũng với thân kinh vận động như thể gian lận, thằng Souta nhập học chưa được bao lâu đã trở nên nổi tiếng với đám con gái rồi.
Tuy nhiên, thằng Souta kể từ lúc nhập học chưa từng được tỏ tình dù chỉ một lần.
—Tại sao lại thế à?
“Thiệt là tình……mới sáng sớm đừng làm mấy chuyện khùng điên như vậy chứ?”
Lý do là vì với thằng Souta đã tồn tại một cô bạn gái mà nó yêu thương rồi.
Cái người mà Souta yêu thương đó, là một người đẹp với mái tóc dài ngang vai, đang ngồi kế bên cạnh hắn mà thở dài.
Tên của nhỏ đó là Toudou Miyuki.
“Không, ngược lại tôi thì nghĩ cho người ta thấy cảnh ve vãn nhau vào buổi sáng, rồi sau đó giáng một đấm vào má của người ta như bà mới là bị khùng đấy chứ?”
“Gì? Tụi này làm gì, làm ở đâu, bộ liên quan đến ông à?”
Chà, ả bạo quân này ác hết đường miêu tả luôn.
“Không được, tớ nghĩ đấm người ta như thế thì không tốt đâu.”
“Tớ xin lỗi mà, Souta♪”
Bị Souta nhắc nhở, Toudou liền xin lỗi hắn bằng chất giọng ngọt ngào, trái ngược hoàn toàn với thái độ khó chịu khi nãy.
Đối xử với người ta thân thiện thế, chẳng bù cho mình......Bất giác, tôi cảm thấy nước mắt mình như đang chực chờ trào ra.
“……Ha, tao mặc kệ bọn mày chơi trò tình cảm, nhưng chí ít nghĩ địa điểm giùm tao một cái. Không thì sự ghen tị của tao sẽ đạt giới hạn đấy.”
“Hiểu rồi.”
Nói thế xong thì thằng Souta vừa gật gù, vừa xoa đầu của Toudou.
Hiểu cái gì hả? Chẳng phải phải bọn mày đang đú đỡn với nhau đấy sao, lũ khốn nạn.
“Nếu thấy ghen tị thì ông cứ đi tìm bạn gái là được rồi còn gì?”
“Bà đừng có nói đơn giản như thế giùm cái.”
Nếu như có thể đơn giản kiếm được bạn gái thì đám con trai trên khắp quả đất này sẽ không lườm đám riajuu bằng ánh mắt ghen tị đâu.
Lũ riajuu này đang bị điên hết rồi à?
“Mà, nếu là mày thì có lẽ sẽ tìm được bạn gái ngay lập tức đấy, Manaka.”
“Ừ, ông giỏi đến mức thừa thãi luôn kia mà. Nếu như ông đã muốn thì 10 hay là 20 người cũng có thể có trong tay.”
“Thế là quá nhiều rồi.”
Nếu như kiếm bạn gái đến cỡ như thế thì chẳng phải tôi là một thằng không có liêm sỉ sao. Cơ mà có thể kiếm được cái búa ấy.
“Mà……Dù có nói thế đi chăng nữa, tôi không nghĩ là mình muốn có bạn gái đâu.”
“Miệng thì nói thế, vậy mà mày lại tạt muối vào bọn tao nhể……”
“Hai chuyện đó không liên quan gì nhé.”
Dù không muốn kiếm bạn gái đi nữa, nhưng cứ hễ nhìn cảnh tượng ve vãn của bọn nó là tôi muốn ói mửa rồi.
“Hừ~m…… Ông, vẫn chưa thể quên được à?”
Toudou nhìn tôi, khịt mũi mà nói.
“Không thể quên—Phải rồi ha, đến giờ tui vẫn chưa thể quên, và cũng chẳng thể vứt bỏ được nó.”
Tôi dựa lưng vào ghế, mắt nhìn lên trần nhà mà nói.
Những cảm xúc ấy tôi vẫn chưa thể nào quên.
Lần đầu tiên tôi được nếm trải thứ cảm xúc đó.
Một năm đã trôi qua, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa thể nào vứt bỏ được.
“Nhưng mà, nếu ông cứ bất chấp thời gian mà theo đuổi mối tình đầu thì sẽ không bao giờ có bạn gái đâu đó?”
“……Tui thừa biết điều đó.”Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi quên đi thứ được gọi là mối tình đầu ấy.
Nếu mối tình đầu thành hiện thực thì còn chấp nhận được, chứ đến tận bây giờ nhỏ ấy có lẽ vẫn đang còn hẹn hò đó, thành ra mối tình đầu này sẽ không thể trở thành hiện thực.
Vậy nên, quên đi mối tình đầu và đi tìm người khác chắc chắn sẽ tốt hơn cho bản thân tôi.
Nhưng mà——
“Hà~……túm cái quần lại thì ông có thể quên đi mối tình đầu của mình là được chứ gì?”
Toudou vừa nói vừa thở dài, lục lạo trong hộc bàn rồi lấy ra một cây gậy bằng kim loại——
“Này, chờ đã nào, bà tính làm gì tui đấy phỏng?”
“Ể? Tui chỉ đang tự hỏi nếu bem ông đến chết liệu ông có quên hay không thôi mà?”
“Đừng nói là tình đầu, ký ức của con cũng bay đi luôn đấy mẹ trẻ.”
Con nhỏ này nghĩ cái quái gì vậy? Ý nghĩ này không phải quá điên khùng sao?
Vậy nhỏ “dạy dỗ” Souta thế nào chứ. Tôi vừa nghĩ còn rất nhiều cách để trị liệu đó, vừa trót nghĩ tại sao bây giờ lại có một cây gậy kim loại đang nằm yên giấc ở bên trong hộc bàn của một nữ sinh trung học chứ.
“Nhưng mà, dù thế nào đi nữa tui cũng muốn ông đi tìm bạn gái cơ……”
“Cơ mà tại sao lại như thế?”
Toudou nhét vật cứng vào lại học bàn, và rồi, nhỏ lầm bầm với vẻ xấu hổ.
“Bởi vì tui đang mang ơn ông mà……Tui muốn ông trở nên hạnh phúc.”
“……Thế à.”
Những lời đó thật sự khiến tôi vui lắm, nhưng đâu đó trong con tim này đã nghĩ rằng chuyện đó là không thể.
Từ cái lúc bắt đầu ấp ủ tình yêu này, thì con tim của tôi đã chẳng còn loạn nhịp khi nói chuyện với những cô gái khác nữa rồi, thay vào đó là một cảm giác trống rỗng.
Chẳng biết là mình có gặp được ai đó khiến com tim này đập mạnh hơn khi ấy không?
“Quả là một chuyện căng não ấy nhể……”
Đưa mắt nhìn lên trần nhà, tôi lầm bầm như thể đó là chuyện người ta vậy.
◆◆◆
“Mọi người, chào buổi sáng.”
Khi chúng tôi đang nói chuyện thì cánh cửa bất ngờ mở ra và một thiếu nữ bước vào.
“Chào buổi sáng Stella-chan!”
“Vâng, chào buổi sáng.”
Thiếu nữ ấy vừa mỉm cười vừa đáp lại những người bạn cùng lớp, rồi ngồi xuống ghế của mình cùng mái tóc vàng tung bay.
Sau đó, chỉ trong nháy mắt mà đã có một đám đông tập trung xung quanh ghế của nhỏ.
“Chào buổi sáng Hiiragi-san!”
“Quả nhiên là thánh nữ……Hôm nay cậu cũng dễ thương lắm~……”
Đám đông không kể nam nữ đang ầm ầm xô đến, tranh nhau để bắt chuyện với nhỏ.
……Đứa cuối cùng nói……Không bị tởm à?
“Haha~, 「Thánh nữ」vẫn nổi tiếng như thường lệ ha.”
“Thật đấy~. Nhỏ đó cứ sáng đến trường là lúc nào cũng có cảm giác như thế đó.”
Hai đứa bạn tôi nhìn vào đám đông, rồi bất giác thốt lên thành tiếng.
……Nói thật chứ, cái cảnh này dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa cũng kinh thật đấy.
“Fufu~, cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Cô thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng khẽ nở nụ cười ở trung tâm đám đông ấy.
Nhỏ tên là Hiiragi Stella.
Nhỏ có mái tóc vàng mượt dài đến eo với đôi mắt màu xanh biếc. Dung mạo tuyệt trần cùng dáng người nhỏ nhắn, gương mặt đáng yêu khiến người người cảm nhận được sự dễ thương đi kèm với sự duyên dáng cùng tính cách đối với ai cũng dịu dàng. Cũng vì vậy, nhỏ không chỉ lập tức nổi tiếng trong lớp, mà còn khắp toàn trường nữa.
Có lời đồn rằng nhỏ là con gái được sinh ra giữa một người Anh và một người Nhật. Nếu thế có thể hiểu được chuyện nhỏ có dung mạo của người Bắc Âu. Thế nên, tuy dung mạo nhỏ xinh đẹp cũng là một lý do đấy, nhưng cũng có một mặt khác khiến nhỏ bắt mắt nữa.
Và rồi, nhỏ được đặt cái biệt danh là「Thánh nữ」.
Người được thánh nữ bắt chuyện không kể nam nữ, sự bao dung và ấm áp áp đó ngay lập tức khiến cho người ta bị quyến rũ.
Có vẻ kể từ lúc nhập học, tổng số lượng nam nữ đã tỏ tình với nhỏ đã vượt quá con số 50 rồi.
…………………???
Oi, chẳng phải nhỏ được cả con gái tỏ tình với mình à~. Đây không phải là lúc đá xoáy trong đầu đâu.
“Quả thật, dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa nhỏ cũng tuyệt thật ha.”
Tôi khi nhìn quang cảnh đó cũng thốt lên thành lời.
“Ara? Nói là không thể quên được mối tình đầu, vậy mà ông cũng nhắm đến nhỏ sao?”
“Đời nào chứ, tui còn chưa nói chuyện lần nào với nhỏ mà.”
Tôi nhún vai trước lời nói của Toudou.
Nhắm đến à? Nói ngu thế.
Từ sau khi nhập học và học chung lớp cho đến giờ, bọn tôi còn chưa từng trò chuyện với nhau, cũng do tôi không thể hòa vào đám đông đó, nhưng mà tôi bất chợt thu mình lại vì nhỏ là một bông hoa quá đẹp trên đỉnh núi kia mà.
Với lại————
“Tui không thích nhỏ ở đâu đó ấy~”
“Ara? Trùng hợp thế. Tui cũng đang nghĩ thế đấy.”
“Ồ? Bà cũng nghĩ thế à?”
“Ờ.”
Nào ngờ đâu lại chung cảm xúc với lại Toudou chứ.
Tôi đã nghĩ chỉ có mình thấy khó chịu, mà không ngờ là có đứa cũng nghĩ giống mình.
"Nhỏ đó, dễ thương hơn tui nên chẳng thích đâu."
Thế không phải mẹ đang ghen tị à~
“Không sao đâu mà. Miyuki là dễ thương nhất. Anh nghĩ như thế đấy.”
“……Souta (///).”
Này này, không phải chỗ để tán tỉnh đâu nhé.
Chả biết chúng nó có nghĩ đến cảm xúc của một thằng nhìn cảnh mắt đối mắt, tay đan tay không nhỉ? Dư đường quá chết đấy mấy mẹ?
“Nè~, hôm này lúc về đi hát karaoke không?”
“Được đó! Cậu cùng đi nhé Stella-chan!”
“Tớ xin lỗi, tan học hôm nay tớ có dự định mất rồi……”
Dù trong lúc tôi đang bị bọn nó rải đường cho ngập mặt, phía bên thánh nữ vẫn đã rôm rả nói chuyện.
……Chắc thả mình vào đám đông bên kia vui hơn là ở cùng với hai đứa này, nhỉ.
◆◆◆
Giờ tan trường. Do tôi ngủ say trong giờ học cho nên được giáo viên giao cho một nhiệm vụ đặc biệt.
「Hình phạt là trò phải một mình dọn dẹp lớp sau giờ tan học」
Chết tiệt, vớ vẩn gì đâu ấy. Tôi đã được giáo viên dạy rằng dọn dẹp thì mọi người phải làm cùng nhau, tại sao giáo viên cao trung lại chẳng hiểu điều đó nhỉ?
Thiệt tình……muốn lão ấy về thời tiểu học làm lại luôn cơ.
Hơn nữa, tôi còn muốn lão phải mở lòng bao dung đối với những học sinh bị con mãnh thú mang tên buồn ngủ tấn công.
Trước hết thì dọn lớp học một mình cũng tốn rất nhiều thời gian, cho nên đã nhờ đám Souta với mong muốn bọn nó sẽ giúp thì—
「Xin lỗi, bọn tui muốn giúp ông lắm, nhưng mà hôm nay đã hứa đi hẹn hò rồi」
Nói xong bọn nó về mất tiêu.
Thật, cái đám riajuu chết hết đi cho rồi. Là do lỗi của tôi nên không thể mở miệng phàn nàn được.
……Nè~, lão biết chứ? Toudou cũng đã ngủ trong giờ học đấy?
Vừa nghĩ như thế, tôi vừa dọn dẹp.
Sau khi gom hết đống rác vào cái ki rồi thì tôi đến chỗ thùng rác để đổ.
“Ồ, chẳng phải đã đầy nghẹt rồi à.”
Tính đổ hết vào, nhưng lúc mở ra thì túi rác đã đến ‘giới hạn’ rồi.
Muối mà, dù đầy thì vẫn còn đổ vào được, nhưng—
“……Hay là mình đi vứt nhỉ.”
Cứ thế này mà giả vờ không biết thì cũng có một chút áy náy.
Thế nên tôi lấy túi rác từ trong thùng ra và siết miệng nó lại, sau đó mang cái túi ra khỏi lớp học.
Nơi đổ rác chắc chắn là ở đằng sau trường.
Để mau chóng vứt rồi quay trở về, tôi đã hướng ra đằng sau sân trường.
◆◆◆
“Nè~ nè~, từ giờ đi chơi với anh hông?”
“Có sao đâu nà, chắc chắn sẽ vui lắm đấy~”
“L, làm ơn thả tôi ra~!”
Trong ánh chiều tà đang dần buông xuống, khi mang túi rác nặng trĩu ra đến đằng sau trường thì tôi nghe thấy có tiếng người nói gì đó.
“……Vẫn còn người nán lại trường à?”
Bây giờ trong trường vắng tanh, họa chăng nếu có thì may ra là học sinh sinh hoạt câu lạc bộ.
Không ngờ là còn người ở lại đấy.
Cảm thấy tò mò, tôi đi đến nơi phát ra tiếng nói.
Giọng nói đó đến từ phía ngược bóng râm với khu đổ rác.
Khi tôi đến được nơi có thể nghe rõ, chầm chậm nhướn qua bóng râm để nhìn xem thử giọng nói ấy.
“Sao lại không nhỉ~? Tụi anh đã mời đến thế rồi mà?”
“Hay là tại em không muốn nói chuyện với bọn này? Nếu thế thì anh tổn thương lắm à~”
Và, đằng đó có hai đứa nam sinh và một cô thiếu nữ.
Cô thiếu nữ thì run rẩy sợ hãi, không thể chạy được do bị tên nam sinh kia nắm lấy cánh tay.
“……Thế này là cho mình xem thứ khó chịu còn gì.”
Tôi cảm nhận được cảm xúc dần tệ hơn ở bên trong lòng ngực.
E rằng, đám nam sinh đó là senpai, đang cố rủ rê cô thiếu nữ đi chơi một cách miễn cưỡng đây mà.
Chắc là mấy senpai đang cố buông lời ngon ngọt ‘ép’ cô thiếu nữ đi chơi đây mà.
Thời này mà còn lũ du thẩm du thực làm mấy việc kinh tởm kiểu này làm tôi bất ngờ. Nhưng cái tôi quan tâm là cô học sinh đang run rẩy ở kia. Nhìn nhỏ quen lắm, tôi nhớ là tôi đã gặp ở đâu rồi.
Hơn nữa còn với mái tóc vàng, với giọng nói mà tôi đã từng nghe thấy, cô thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn đang run rẩy kia—
“……chẳng phải là Hiiragi sao?”
Ai ngờ người thiếu nữ hiện tại bị hai tên côn đồ vây lấy lại là thánh nữ của lớp tôi.
Tại sao nhỏ lại ở đây thế? Tại sao lại bị đám côn đồ vây quanh nữa?
Những câu hỏi lần lượt nảy lên trong đầu tôi.
Nhưng mà, hơn hết thảy, khi thấy đôi mắt nhỏ đang ứa lệ, tôi không thể nào không ra tay.
Cho đến bây giờ vẫn chưa hề nói chuyện với nhau, vẫn chưa hề liên quan gì đến nhau.
Đứng nhìn ở đây, giả vờ như không thấy rồi bỏ đi có lẽ sẽ chẳng có chút phiền phức nào.
Nhưng mà——
“Ôi đây rồi cô thánh nữ của tôi. Cô có vẻ như là đang gặp khó khăn nhỉ.”
Tôi bước ra khỏi bóng râm rồi lên tiếng để thu hút sự chú ý của đám côn đồ.
Quả nhiên là tôi không thể làm ngơ khi mà nhỏ đang gặp khó khăn được.
“Hả? Mày là thằng nào?”
Khi tôi đặt túi rác xuống và tới chỗ thánh nữ thì một tên côn đồ để ý tới tôi.
Thằng côn đồ còn lại vẫn không buông tay khỏi nhỏ thánh nữ mà quay mặt về hướng này.
……Ư~~ ghê quá, đáng sợ quá.
Đừng có lườm tôi như thế chứ. Tôi són ra quần thì mấy người có chịu trách nhiệm không?
“C, cậu là……”
Thánh nữ dường như cũng nhận ra tôi sau đám côn đồ.
“Lần đầu được gặp cậu? ——À không, cái này không phải. Lâu rồi không gặp nhỉ? ——Có cảm giác cái này cũng không phải.”
Phải nói như thế nào mới đúng ta?
Đã phí công xuất hiện một cách ngầu lòi rồi, vậy mà tiếp theo chẳng nghĩ ra được lời nào.
……Ư, quả nhiên tôi không có tố chất của một thằng anh hùng mà.
“Oi, tại sao mày lại ở đây? Mày là tân học sinh mà đúng không?”
“Dạ, tân học sinh Kisaragi Manaka đây ạ. Từ giờ mong mấy anh chiếu cố.”
“Tao không có hỏi tên mày.”
Ôi cha, thế mấy người đã muốn hỏi tôi cái gì hả?
Bất ngờ, tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
“Đủ rồi, thằng tân học sinh kia lượn đi chỗ khác. Bọn tao đang bận.”
“Mấy anh có nói thế đi nữa nhưng tôi cũng có chuyện với nhỏ thánh nữ đằng đó mà……”
Tôi thoáng nhìn ngang sang bên kia.
Sự xuất hiện của tôi làm nhỏ thánh nữ kinh ngạc, nhưng nhỏ vẫn đang run rẩy với đôi mắt ướm lệ.
“Ồn vãi nhể, không muốn mất mặt thì mau chóng bấm nút lượn đê.”
Nói như thế xong, một thằng côn đồ tiến đến gần chỗ tôi.
Uwa~……Đáng sợ quá, mẹ ơi.
“Em hiểu rồi. Từ giờ em sẽ biến mất cùng với nhỏ thiếu nữ, nên mấy anh thả tay nhỏ ra giúp em được không?”
“Con nhỏ này từ bây giờ sẽ đi chơi với bọn tao đấy? Thả thế qué nào được.”
“Cũng phải ha~”
Tôi thở dài ra một hơi nhẹ.
Thực chất do cảm thấy khó chịu nên tôi mới xuất đầu lộ diện, chứ bảo có kế hoạch thì……không.
Dù có chú ý bọn đấy nhưng trông như chẳng có chút cảm giác sẽ đám đấy sẽ nghe lời……Phải rồi!
“Sensei! Ở đây có đám côn đồ đang ăn hiếp học sinh lớp dưới ạ!”
Tôi quay lưng lại và hét thật to.
Nhưng mà, lời nói của tôi không đến tai ai hay sao mà chẳng có tí dấu hiệu nào là có ma nào xuất hiện cả.
“Chỗ này là đằng sau trường mà, giáo viên làm thế qué nào đến đây hả?”
“T, thế ạ……”
Lạ quá ta? Nếu như trong anime hay manga thì bọn nó chắc chắn đã nói「Chậc, giáo viên à!」「Oi, rút thôi」 rồi cụp đuôi bỏ chạy mà ta. Tôi đã nghĩ làm giống như một nhân vật khuôn mẫu thì sẽ được chứ……
Đúng là học sinh năm trên, dường như bọn nó không phải lũ ngu nhể.
“Mày từ nãy đến giờ chơi bọn tao nhể? Trông như muốn mất mặt lắm rồi ha.”
Thằng mất dạy đó nắm lấy ngực áo của tôi.
“Đ, đừng mà! Cậu hãy mau chạy đi!”
Nhỏ thánh nữ quay về hướng tôi rồi hét lên như thế.
Không, nếu nói thế thì cậu có thể nói sớm hơn một chút được chứ? Bị nắm ngực áo thế này thì làm sao mà chạy được đúng chứ? Không, tuy là cũng mừng khi mà cậu lo lắng cho đấy chứ.
“Vậy thì cùng nhau chạy nhỉ.”
Rầm~. Trước tiên tôi đẩy văng đám senpai ra, nắm lấy tay của nhỏ thánh nữ rồi chạy khỏi nơi đó.
“Ể~?”
Tuy nhỏ thánh nữ cho tôi thấy sự ngạc nhiên ở nhỏ do quá đường đột, nhưng tôi vẫn bắt đầu kéo nhỏ chạy đi.
Tôi có thể nghe thấy những tiếng hét phẫn nộ ở đằng sau. Vậy mà chẳng có dấu hiệu đuổi theo, không biết phải do tên còn lại đang lo lắng cho tên bị tôi đẩy văng ra, hay là do không muốn truy đuổi đến tận cùng nữa.
Tuy là tôi không biết đằng nào, nhưng trong đầu cứ nghĩ trước tiên là chạy ra khỏi chỗ đó đi cái đã.
◆◆◆
“Phù~……Hôm nay mệt ghê ấy.”
Tôi lau một chút mồ hôi đã ứa trên vầng trán.
Chỗ mà bọn tôi chạy đến ngược hướng với sân sau của trường. Lại một sân sau của trường nữa nhưng ngược hướng với chỗ đổ rác.
Bị Toudou đánh, rồi phải chạy khỏi đám côn đồ, thật sự khổ thật đấy.
“……”
Hơn hết thảy, chẳng hiểu sao nhỏ thánh nữ lại thẫn thờ nhìn tôi.
Bộ tôi lạ lắm hả? ……Ừ thì, kệ vậy.
Tôi bỏ lấy bàn tay đã nắm suốt ở nhỏ ra.
“Cậu không sao chứ?”
“Vâng……Cảm ơn cậu rất nhiều.”
Nhỏ thánh nữ vẫn còn đang ngơ ngác, nhưng bằng cách nào đó đã đáp lại lời tôi.
“Mà dù thế nào cũng xúi quẩy nhỉ. Khi mà cậu bị vướng vào đám du côn này.”
“Vâng, Thật ra bọn họ không phải người xấu, nhưng quả thật bây giờ làm tớ có chút khó xử……”
Đúng là một thánh nữ dịu dàng nhỉ.
Chẳng quan tâm khi bản thân mình bị như thế, chẳng trách móc gì đám du côn, lại còn nói bọn nó không phải người xấu như thế này.
——Ngay cả bây giờ bản thân nhỏ cũng đang run rẩy vậy mà.
(Cạn cả lời……)
Chính vì thế mà tôi mới không ưa điểm đó đấy.
“Cơ mà, Kisaragi-san chạy nhanh thật nhỉ……Tớ, trông như hết hơi mất rồi.”
Thánh nữ vừa điều hòa lại hơi thở, vừa nói..
“Hửm? Bình thường thôi.”
Ngày xưa, vì mối tình đầu mà tôi đã chạy điên cuồng. Tôi đã chẳng nghĩ nó sẽ lại có ích trong chuyện này. Nếu như không bị người ta nói thích người chạy nhanh thì tôi đã không trui rèn bản thân mình rồi~.
Trên thế gian này, không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra mà.
“Hửm? Mà, cậu biết tên tớ nhỉ?”
“Lúc nãy, chẳng phải Kisaragi-san đã xưng tên của mình sao——Với lại, vì tớ nhớ tên của toàn bộ bạn bè trong lớp nữa.”
Nói như thế và nhỏ thánh nữ nở nụ cười.
Nụ cười của nhỏ ánh lên trong ánh chiều tà, thật đẹp. Nụ cười ấy bất giác khiến tim tôi cất nhịp đập.
……Thế này, tôi cảm giác rằng mình đã hiểu tại sao mọi người lại trở nên say đắm.
“Ừ thì, trước hết cậu vô sự là tốt rồi. Vậy nhé, tớ từ giờ phải đi vứt rác đây.”
Nói như thế xong rồi tôi quay lưng lại với nhỏ thánh nữ.
Vì nếu không dọn dẹp nhanh rồi viết bản kiểm điểm thì mình sẽ về trễ mất thôi.
Bây giờ, nếu quay lại chắc không đụng đám đó nữa đâu ha? Chắc bọn nó về rồi……Đến xem rồi về nhỉ.
“X, xin hãy chờ một chút!”
Và rồi, nhỏ thánh nữ nắm chặt lấy vai tôi khi tôi đang rời khỏi.
“A, ano! Chuyện cậu cứu tớ, thành thật cảm ơn cậu rất nhiều! T, thế này……nếu được thì, hãy cho tớ được đáp lễ lại cậu.”
Khi mà tôi đang nghĩ không biết nhỏ định nói gì, muốn đáp lễ cơ à?
“Đừng bận tâm, vì tớ chỉ không thích thế thôi.”
“Thế nhưng mà! Tớ muốn được được trả cậu ơn này!”
“……Hàa~”
Tôi thở dài.
Nhỏ thiếu nữ đang hiểu lầm rồi.
Tôi cảm thấy bực mình trước quang cảnh bản thân mình không muốn thấy nên mới tiếp đám du côn đấy, chứ không phải xuất hiện để làm cho nhỏ mang ơn mình.
——Với lại,
“Nghe này, thánh nữ. Nhân dịp này nên tớ sẽ nói rõ với cậu.”
Tôi quay lại, hướng về gương mặt trông dễ thương của nhỏ thánh nữ và mở miệng.
“Nếu được thì tôi chẳng muốn liên can đến cậu. Nhìn cậu cùng cái biểu cảm thu hút mọi người làm tôi khá khó chịu. Có lẽ, bản chất cậu cũng rất dịu dàng, nhưng cái cách kiềm nén bản thân để có thể nở nụ cười với bất kì ai ấy……Tôi chẳng ưa chút nào.”
“———!?”
“Có lẽ là tôi hiểu nhầm không chừng, nhưng mà khi thấy nhìn thấy cậu là tôi lại nghĩ đến điều đó. Thế cho nên, cậu không cần biết ơn vụ lần này, kể từ giờ cũng đừng có liên quan gì đến tôi.”
Tôi lạnh lùng nói với nhỏ, một người chẳng thể hiện mình ra bên ngoài.
Nghe xong, nhỏ vừa bất ngờ, vừa míu môi lại.
……Ừ thì, tôi nghĩ thể hiện vẻ bề ngoài với bất kể ai đó không phải là chuyện gì đó xấu cả.
Nếu bản thân nhỏ, hay mọi người chấp nhận, vui vẻ đón nhận thì ổn thôi.……
Nhưng mà, tôi thì lại không thích như thế.
Quả nhiên, khi tiếp xúc với người khác, tôi muốn được nghe những chuyện thật tâm, và sau đó trở nên thân thiết hơn với họ.
Đây chỉ là một lời biện hộ ích kỉ cho bản thân tôi thôi.
Lấy nó để áp đặt vào nhỏ thánh nữ thì đúng thật là sai trái.
Thánh nữ có cánh sống của chính nhỏ. Đó là chuyện cũng mỗi người, không cần cần thiết phải thốt ra từ miệng của một người khác.
……Thật tình, chắc bản thân tôi đã giận cá chém thớt rồi chăng.
Sự bực bội khi chứng kiến quang cảnh khó chịu, có lẽ đã còn sót lại ở chỗ đâu đó.
……Nhỏ, chẳng sai chỗ nào cả.
“Xin lỗi, tôi đã nói quá rồi——Thế đấy, nên đừng mang ơn tôi, và xin cậu cứ như mọi khi là được.”
Tôi cảm thấy tội lỗi khi nhìn thấy gương mặt trông buồn rầu của nhỏ thánh nữ, rồi cất bước như là để bỏ chạy.
Nhỏ thánh nữ vẫn cứ im lặng đứng đó mà không hề cử động.
“Thật sự, chẳng giống mình tí nào ha~……”
Cho đến bây giờ mình đã chẳng có cảm xúc như thế này, vậy mà tại sao lại nói ra những lời như thế kia chứ?
Tôi cảm nhận được một chút gai góc trong lòng ngực, sau khi vứt túi rác xong thì rời khỏi nơi đó.
◆◆◆
“Nà~, An-chan.”
“Sao thế Manaka? Sao lại làm quả mặt nghiêm túc thế kia?”
Hôm qua tôi đã chỉn chu hoàn tất việc dọn dẹp và viết bản kiểm điểm, và hiện tại là buổi sáng ngày tiếp theo, trước tiết sinh hoạt lớp.
Tôi nhìn đứa bạn thân là Souta đang ngồi ngay trước mặt tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong lớp vẫn vang vảng giọng nói dễ thương của đám con gái hay kinh tởm của đám con trai như mọi khi.
“Không……Tao đang nghĩ không biết khi nào mày mới hiểu cho cảm xúc của tao nữa.”
“……Hiểu cho cảm xúc của mày?”
“Ờ, nó đó.”
“Mày có nói thế, nhưng tao không hiểu mày ở đâu hả?”
Thằng Souta nghiêng đầu, không màng đến tôi đang nói chuyện nghiêm túc.
……Ge~! Tại sao nó lại không hiểu nhở.
Thằng này nghĩ nó với tôi làm bạn thân bao nhiêu năm rồi?
“……Nếu như mày đang giả nai thì để dịp này tao nói thẳng luôn.”
“Nhưng tao có giả nai đâu?”
Lắm mồm vãi! Mày không cần cứ mỗi câu là nói leo vào đâu!
“Nghe này, chuyện mà tao muốn nói với mày là—”
Tôi hít thở một hơi thật sâu.
“Mày chướng mắt lắm, phắn đi, đừng có làm phiền tao bằng 「A, Souta♪ tóc cậu dính bẩn này」nữa, thằng tróa!?”
“Gì thế, mới sáng sớm đã ồn ào rồi.”
Toudou cắt lời, rồi hướng ánh mắt lên, nhìn tôi như là nhìn rác.
“Đâu, tui đang nói chuyện vậy mà bà chen ngang giữa chừng đấy thôi.”
“Hả~! Dù ông có đang nói đi nữa, tôi làm gì có lý do để phải tiếp chuyện với ông đúng không?”
“————ư~!”
Tôi cứng họng trước lập trường mạnh mẽ của Toudou.
……Thì đúng là thế, nhưng liệu má có thể căn thời gian cho con một chút được không~?
Tôi muốn đằng ấy hiểu tình hình và không làm phiền trong lúc mà tôi với Souta đang nói chuyện kia……
“……Thế xin lỗi.”
Thấy sợ ánh mắt của Toudou, tôi thốt ra lời tạ lỗi một cách tự nhiên.
Thật, sao con nhỏ này đáng sợ thế? Con người mà có thể làm được ánh mắt ấy đấy á. Hay là tôi cũng nên dừng ở cùng với đám này nhỉ?
“Vậy rồi, Manaka muốn nói gì đấy?”
“Hửm? ……Àà, tui định nói ‘Mày chướng mắt lắm, phắn đi giúp tao’ thôi. Đừng bận tâm.”
“Không bận tâm mới lạ ấy!?”
Cái đám riajuu này ồn vãi chưởng.
Bộ mày nghĩ, mày để Toudou ngồi trên đùi mày như mọi khi rồi tán tỉnh nhau như thế không chướng mắt hả? Trước giờ đã ân ái như này rồi, chả buồn mà để tâm đến nữa vậy mà.
“Mọi người, chào buổi sáng.”
Khi tôi đang sợ hãi nhún vai với thằng Souta thì cánh cửa lớp được mở ra và một giọng nói được cất lên, một giọng nói mà tôi không thể nào quên.
“Chào buổi sáng Stella-chan!”
“Chào buổi sáng, thánh nữ!”
“Aa……Hôm nay cũng dễ thương quá~……”
Sau liên tiếp những lời chào thì tôi nghe được thứ tiếng kinh tởm của một thằng con trai.
Haiz……Quả nhiên, chỉ khi mà thánh nữ đến trường thì bầu không khí trong lớp mới thay đổi ha.
Cái đám thân thiết khi nãy đang nói chuyện với nhau ấy, lúc mà thánh nữ đến thì ngay lập tức dừng cuộc trò chuyện lại để mà đến chào hỏi nhỏ.
……Cái này có phải một loại đạo giáo gì không trời?
“Fưfư~, chào buổi sáng.”
Sau khi thánh nữ đáp lại lời chào với mọi người, nhỏ nên ngồi vào chỗ của bản thân, nhưng lại tiến đến chỗ chúng tôi—Hửm? Tại sao lại đến đây? Ghế của cậu ở đằng kia mà đúng chứ?
“Chào buổi sáng, Kisaragi-san.”
“……Hả?”
Sau đó thì chẳng hiểu sao mà nhỏ đến bên cạnh bàn tôi, rồi mở lời chào một cách thản nhiên.
Điều đó khiến tôi thốt lên bất ngờ.
「O, oi! Thánh nữ đang bắt chuyện với thằng rác rưởi đó kìa!?」
「Tên đấy……Chẳng lẽ nắm được điểm yếu của thánh nữ à?」
Chỉ chào hỏi thôi mà tôi bị nói những lời khó nghe như thế đấy.
Có thật mấy người là bạn cùng lớp với tôi không thế?
“Hiếm thật nhỉ, cậu mà lại đi chào hỏi cái tên mà sự hiện diện của hắn dưới cả cóc nhái thế này.”
“Cả bà cũng thế đấy, con khốn này.”
Còn chẳng định bênh tôi luôn à?
Tôi thế này nhưng cũng mang một trái tim thủy tinh mong manh có thể bị tổn thương đấy.
“Vâng, hôm qua bọn tớ có dịp nói chuyện với nhau, nên đã trở nên thân thiết rồi.”
“Hừ~m, thế à……”
Nhỏ thánh nữ không ngần ngại trước cái lườm của Toudou mà vẫn hướng nụ cười thánh nữ mọi khi về phía bả.
Nhìn thấy như thế, Toudou trông như thú vị, khịt mũi rồi quay mặt đi chỗ khác
“……Rồi, có chuyện gì?”
Tôi thở dài ra một hơi nhẹ, hỏi mà không nhìn vào mặt thánh nữ.
……Không thể nào mà nhỏ không nhớ những lời tôi nói hôm qua được.
Vậy mà lại cố tình đến để dính dáng với tôi như thế này—có mục đích gì à?
“Không, tớ chỉ nghĩ định làm thân với bạn cùng lớp nên đã đến để chào hỏi cậu thôi.”
“……Thế à.”
Định làm thân……nhỉ.
Hôm qua tôi đã nói ra những lời lẽ lạnh lùng như thế, vậy mà nói ra được những lời này.
Đúng là thánh nữ……mà đúng chứ? Tinh thần khá là to lớn đấy.
“Với lại———”
Nhỏ thánh nữ với gương mặt dễ thương tiến đến gần tôi, rồi nhẹ nhàng thì thầm vào tai.
“Tớ đã trở nên tò mò về Kisaragi-san mất rồi. Chuyện hôm qua tớ vẫn chưa đáp lễ—Từ nay trở đi, nếu có thể trở nên thân với nhau thì tớ sẽ vui lắm.”
Sau đó, thánh nữ lại nở một nụ cười hướng về tôi rồi trở về chỗ ngồi của bản thân.
Ể……? Tại sao nhỏ lại nói vào tai tôi?
Tôi thấy mặt mình trở nên đỏ lên một chút, và hướng ánh nhìn sửng sốt về đằng sau dáng lưng của nhỏ thánh nữ đang rời đi.
“……Ông từ bao giờ mà trở nên thân thiết với nhỏ thế?”
“Thật không đấy. Hôm qua mày mới chỉ mới nói chuyện với nhỏ thôi kia mà.”
Tôi không thể đáp lại những lời đến từ hai đứa bọn nó.
……Hôm qua mình đã nói những lời như thế, vậy mà lại được thánh nữ thì thầm vào tai.
Nhiều cảm xúc lẫn lộn xen vào nhau, tôi chỉ còn biết thẫn thờ ngồi đó mà thôi.