“Kisaragi-san, chúng mình cùng về với nhau nhé?”
“Hả?”
Giờ tan trường.
Khi tiết học kết thúc, đột nhiên thánh nữ bước đến chỗ tôi – thằng chuẩn bị lết xác đi về.
“Sao đột nhiên thế?”
Tôi cau mày nhìn nhỏ thánh nữ.
Nhỏ thì vẫn nở nụ cười của thánh nữ như mọi khi. Hoàn toàn chẳng hiểu thể được rằng nhỏ đang nghĩ gì.
“Không, tớ chỉ muốn được về cùng với lại Kisaragi-san thôi… Không được sao?”
Kể cả có nói ‘không được sao’ đi nữa……
Thật tình là tôi rất rất rất rất rấtttt không muốn về cùng nhỏ.
Có một lý do mà khiến tôi chẳng muốn dính dáng gì đến thánh nữ—
「Oi, có lẽ thánh nữ sẽ về cùng với lại thằng Kisaragi đó.」
「Thế à~ tao có cục gạch đây này.」
「Tao cũng đem theo xà beng rồi.」
……Là đám nam sinh sau lưng tôi đang bàn chuyện một cách nguy hiểm, tay còn cầm hàng nóng.
Đáng sợ ghê. Thật đấy.
Từ nãy cho đến giờ cảm giác ớn lạnh nó cứ chạy dọc sống lưng.
Chính vì thế, phải đưa ra lý do từ chối khéo nhỏ thôi.
Tôi cũng chưa muốn chết đâu, còn nhiều thứ việc đang dang dở mà.
Làm sao mà chấp nhận rời khỏi cái thế giớ này chứ.
“Hôm nay tôi về cùng với Souta và Toudou—”
“Ara, hôm nay tui hẹn hò cùng với Souta nên không thể về chung với ông đâu.”
“Sau giờ học hôm nay tôi có việc bận—”
“Hửm? Hôm nay mày nói là không có việc gì mà Manaka?”
“Hora, nhà thì có lẽ ngược hướng không chừng—”
“Vậy thì, giữa đường chúng mình cùng về, cùng trò chuyện với nhau nhé.”
“……”
Ooi!? Bố không thể từ chối được rồi đấy!?
Cơ mà, bọn mày không định giúp tao à!?
Tao đang tỏ ra ánh hào quang ‘không muốn về cùng’ như thế này rồi kia mà!?
“……Oi~! Tại sao bọn mày không giúp tao hả!”
Tôi nhỏ tiếng cằn nhằn thằng Souta và Toudou đang định đi về.
“Nào, thỉnh thoảng mày về cùng với người khác mà không phải bọn tao cũng được mà—Kết bạn với nhỏ đi?”
“Theo cách nói đó thì tao khác qué gì thằng cô đơn lầm lũi đâu.”
Nếu là chuyện về nhà chung với bạn bè cùng lớp thì tao có đấy nhé, bọn ngáo.
Tao cũng có bạn ngoài chúng mày vậy—Tuy là bọn nó đang cầm xà beng sau lưng.
“Không được phàn nàn—Với lại, không phải đây là cơ hội tốt à.”
“……Cơ hội?”
Tôi ngơ ngác nghiêng đầu trước câu nói của Toudou.
“Trong lúc bọn ông về cùng với nhau, hãy tìm hiểu xem nhỏ thánh nữ đó đang toan tính chuyện gì đi. Rồi thì bên ta sẽ có lợi.”
……Con còn không biết má trẻ Toudou này đang chiến đấu với cái gì nữa?
Chiếm được lợi thế rồi tính làm cái gì đấy?
……Nhưng mà, có lẽ cũng tốt để tìm hiểu xem nhỏ đang toan tính chuyện gì.
Tại sao nhỏ lại đột nhiên muốn dính líu đến mình——Cái này thì tôi cần phải biết.
“……OK, vậy để tui tìm hiểu thử.”
“Phải, ông nên làm thế. Với lại, nếu như biết được toan tính của thánh nữ rồi thì—”
“Nếu biết rồi thì sao?”
Rồi thì, Toudou lấy từ túi ra cây súng điện và đưa nó cho tôi.
“Cứ giải quyết bằng cái này.”
“Bộ giữa bà và thánh nữ đã xảy ra gì đó hả……”
Tại sao lại thành ra giải quyết ở đây rồi?
Cái gì khiến má làm đến thế đấy?
Ủa mà tại sao má lại đem cả súng điện vậy?
Con chẳng cùng chung suy nghĩ với đám đực rựa đằng sau đâu.
“Vậy, cậu sẽ về cùng với tớ chứ?”
Thánh nữ thấy chúng tôi đang thầm thầm với nhau thì lên tiếng.
“Ờ~, không sao. Cùng nhau về thôi nào.”
Tôi quay về hướng thánh nữ, vừa giả vờ thản nhiên vừa đồng ý.
Trước tiên thì tôi đã trả lại cây súng điện cho Toudou.
……Làm sao mà có thể sử dụng thứ như thế chứ?
◆◆◆
“A, nhà cậu ở hướng này nhỉ Kisaragi-san!”
“Ờ……cơ mà nhà của thánh nữ cũng ở đằng này à?”
“Vâng!”
Nhỏ thánh nữ gật đầu trông rất vui vẻ.
Rời khỏi cái lớp học mà có hàng tá ánh mắt đầy sát ý nhìn vào mình rồi thì hiện tại chúng tôi đang trên đường về.
Có thể thấy đây đó ở xung quanh có những học sinh như chúng tôi cũng đang trên đường về nhà.
Và, có thể thấy được nhỏ thánh nữ ở bên cạnh xinh đẹp trong ánh chiều tà nữa.
……Thật, cho đến tận bây giờ tôi đã chẳng thể nào nghĩ ra được.
Chuyện mình có thể về chung với thánh nữ nổi tiếng của trường như thế này.
……Không thể nào biết được chuyện gì sẽ xảy ra trên đời mà.
“Thánh nữ lúc nào cũng về cùng với người khác à?”
“Tớ lúc nào cũng về một mình thôi. Với lại—”
Nhỏ bước lên trước mặt tôi, đưa ngón trỏ lên một cách dễ thương, khẽ nghiêng người rồi nhìn thẳng vào mặt tôi.
“Dừng gọi tớ là thánh nữ đi. Tớ có cái tên là Hiiragi Stella mà!”
“……Không tốt à?”
Gọi là thánh nữ cũng có sao đâu. Vì đám con trai trong lớp ai cũng gọi thế cả.
“Không được! Tớ không thích cách gọi như thế đâu!”
“Thế à……”
Nhỏ thánh nữ phồng má một cách đáng yêu để thể hiện sự hờn dỗi.
Bất giác, tôi giống như bị thúc giục lấy ngón trỏ để chọt vào đôi gò má đó, nhưng mà đã nhịn được.
“Vậy thì nên gọi thế nào?”
“Cái đó thì cậu hãy tự nghĩ đi Kisaragi-san.”
……Ư wa~, phiền phức vãi.
Bản thân nhỏ phủ nhận mà lại dám phó mặc cách gọi tên cho người khác cơ đấy.
Chịu thôi.
Suy nghĩ cách gọi nào.
“Cô.”
“Bác bỏ.”
“Cậu.”
“Không được.”
“Bạn.”
“Mồ! Tại sao cậu lại không chịu gọi tên tớ vậy!?”
Chẳng phải cậu bảo tôi suy nghĩ đi à. Dừng phàn nàn giùm cái.
“……Haiz~. Vậy thì, gọi Hiiragi được chứ?”
“Chẳng còn cách nào khác, như thế là được rồi♪”
Tôi thở dài ra một hơi và nói như thế thì Hiiragi trông như vui vẻ mà chấp nhận.
……Haiz~, nhỏ này có cái tính cách như thế này à?
Với ai cũng nở cùng một nụ cười.
Thế mà không biết tại sao mà hôm nay nhỏ lại nổi bật lên trong mình sự hỉ nộ ái lạc.
Tôi nhìn Hiiragi đang đi phía trước mình.
Có cảm giác dáng đi đó của nhỏ rộn ràng một cách lạ kì.
“Sao nhỏ lại trông vui đến như thế kia vậy cà……”
Tôi vừa thì thầm, vừa bước theo đằng sau lưng của Hiiragi.