“Nà~, An-chan.”
“Sao thế Manaka? Sao lại làm quả mặt nghiêm túc thế kia?”
Hôm qua tôi đã chỉn chu hoàn tất việc dọn dẹp và viết bản kiểm điểm, và hiện tại là buổi sáng ngày tiếp theo, trước tiết sinh hoạt lớp.
Tôi nhìn đứa bạn thân là Souta đang ngồi ngay trước mặt tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong lớp vẫn vang vảng giọng nói dễ thương của đám con gái hay kinh tởm của đám con trai như mọi khi.
“Không……Tao đang nghĩ không biết khi nào mày mới hiểu cho cảm xúc của tao nữa.”
“……Hiểu cho cảm xúc của mày?”
“Ờ, nó đó.”
“Mày có nói thế, nhưng tao không hiểu mày ở đâu hả?”
Thằng Souta nghiêng đầu, không màng đến tôi đang nói chuyện nghiêm túc.
……Ge~! Tại sao nó lại không hiểu nhở.
Thằng này nghĩ nó với tôi làm bạn thân bao nhiêu năm rồi?
“……Nếu như mày đang giả nai thì để dịp này tao nói thẳng luôn.”
“Nhưng tao có giả nai đâu?”
Mày không cần cứ mỗi câu là nói leo vào đâu!
“Nghe này, chuyện mà tao muốn nói với mày là—”
Tôi hít thở một hơi thật sâu.
“Mày chướng mắt lắm, phắn đi, đừng có làm phiền tao bằng「A, Souta♪ tóc cậu dính bẩn này」nữa, thằng tróa!?”
“Gì thế, mới sáng sớm đã ồn ào rồi.”
Toudou cắt lời, rồi hướng ánh mắt lên, nhìn tôi như là nhìn rác.
“Đâu, tui đang nói chuyện vậy mà bà chen ngang giữa chừng đấy thôi.”
“Hả~! Dù ông có đang nói đi nữa, tôi làm gì có lý do để phải tiếp chuyện với ông đúng không?”
“————ư~!”
Tôi cứng họng trước lập trường mạnh mẽ của Toudou.
……Thì đúng là thế, nhưng liệu má có thể căn thời gian cho con một chút được không~?
Tôi muốn đằng ấy hiểu tình hình và không làm phiền trong lúc mà tôi với Souta đang nói chuyện kia……
“……Thế xin lỗi.”
Thấy sợ ánh mắt của Toudou, tôi thốt ra lời tạ lỗi một cách tự nhiên.
……Thật, sao con nhỏ này đáng sợ thế? Con người mà có thể làm được ánh mắt ấy đấy á.
Hay là tôi cũng nên dừng ở cùng với đám này nhỉ?
“Vậy rồi, Manaka muốn nói gì đấy?”
“Hửm? ……Àà, tui định nói ‘Mày chướng mắt lắm, phắn đi giúp tao’ thôi. Đừng bận tâm.”
“Không bận tâm mới lạ ấy!?”
Cái đám riajuu này ồn vãi chưởng.
Bộ mày nghĩ, mày để Toudou ngồi trên đùi mày như mọi khi rồi tán tỉnh nhau như thế không chướng mắt hả?
Trước giờ đã ân ái như này rồi, chả buồn mà để tâm đến nữa vậy mà.
“Mọi người, chào buổi sáng.”
Khi tôi đang sợ hãi nhún vai với thằng Souta thì cánh cửa lớp được mở ra và một giọng nói được cất lên, một giọng nói mà tôi không thể nào quên.
“Chào buổi sáng Stella-chan!”
“Chào buổi sáng, thánh nữ!”
“Aa……Hôm nay cũng dễ thương quá~……”
Sau liên tiếp những lời chào thì tôi nghe được thứ tiếng kinh tởm của một thằng con trai.
Haiz……Quả nhiên, chỉ khi mà thánh nữ đến trường thì bầu không khí trong lớp mới thay đổi ha.
Cái đám thân thiết khi nãy đang nói chuyện với nhau ấy, lúc mà thánh nữ đến thì ngay lập tức dừng cuộc trò chuyện lại để mà đến chào hỏi nhỏ.
……Cái này có phải một loại đạo giáo gì không trời?
“Fưfư~, chào buổi sáng.”
Sau khi thánh nữ đáp lại lời chào với mọi người, nhỏ nên ngồi vào chỗ của bản thân, nhưng lại tiến đến chỗ chúng tôi—Hửm? Tại sao lại đến đây? Ghế của cậu ở đằng kia mà đúng chứ?
“Chào buổi sáng, Kisaragi-san.”
“……Hả?”
Sau đó thì chẳng hiểu sao mà nhỏ đến bên cạnh bàn tôi, rồi mở lời chào một cách thản nhiên.
Điều đó khiến tôi thốt lên bất ngờ.
“O, oi! Thánh nữ đang bắt chuyện với thằng rác rưởi đó kìa!?”
“Chuyện gì thế nhỉ? Sao cậu ấy lại chào hỏi loại rác rưởi như thế.”
Chỉ chào hỏi thôi mà tôi bị nói những lời khó nghe như thế đấy.
Có thật mấy người là bạn cùng lớp với tôi không thế?
“Hiếm thật nhỉ, cậu mà lại đi chào hỏi cái tên mà sự hiện diện của hắn dưới cả cóc nhái thế này.”
“Cả bà cũng thế đấy, con khốn này.”
Còn chẳng định bênh tôi luôn à?
Tôi bị tổn thương đến thế mà.
“Vâng, hôm qua bọn tớ có dịp nói chuyện với nhau, nên đã trở nên thân thiết rồi.”
“Hừ~m, thế à……”
Nhỏ thánh nữ không ngần ngại trước cái lườm của Toudou mà vẫn hướng nụ cười thánh nữ mọi khi về phía bả.
“……Rồi, có chuyện gì?”
Tôi thở dài ra một hơi nhẹ, hỏi mà không nhìn vào mặt thánh nữ.
……Không thể nào mà nhỏ không nhớ những lời tôi nói hôm qua được.
Vậy mà lại cố tình đến để dính dáng với tôi như thế này—có mục đích gì à?
“Không, tớ chỉ nghĩ định làm thân với bạn cùng lớp nên đã đến để chào hỏi cậu thôi.”
“……Thế à.”
Định làm thân……nhỉ.
Hôm qua tôi đã nói ra những lời lẽ lạnh lùng như thế, vậy mà nói ra được những lời này……
Đúng là thánh nữ……mà đúng chứ?
“Với lại———”
Nhỏ thánh nữ với gương mặt dễ thương tiến đến gần tôi, rồi nhẹ nhàng thì thầm vào tai.
“Tớ đã trở nên tò mò về Kisaragi-san mất rồi. Chuyện hôm qua tớ vẫn chưa đáp lễ—nên cậu chuẩn bị tinh thần đi nhé.”
Sau đó, thánh nữ lại nở một nụ cười hướng về tôi rồi trở về chỗ ngồi của bản thân.
Ể……? Tại sao nhỏ lại nói vào tai tôi? Cơ mà, ‘chuẩn bị tinh thần’ là sao?
Tôi thấy mặt mình trở nên đỏ lên một chút, và hướng ánh nhìn sửng sốt về đằng sau dáng lưng của nhỏ thánh nữ đang rời đi.
“……Ông từ bao giờ mà trở nên thân thiết với nhỏ thế?”
“Thật không đấy. Hôm qua mày mới chỉ mới nói chuyện với nhỏ thôi kia mà.”
Tôi không thể đáp lại những lời đến từ hai đứa bọn nó.
……Hôm qua mình đã nói những lời như thế, vậy mà lại được thánh nữ thì thầm vào tai.
Nhiều cảm xúc lẫn lộn xen vào nhau, tôi chỉ còn biết thẫn thờ ngồi đó mà thôi.